Vì vậy lúc này nàng mới không dò người ra nữa, Thời An nhìn chung quanh một vòng, phát hiện chỗ sân ở phía Đông Nam khác biệt so với những nơi khác. Nhánh cây chết héo có nhiều cành cây mọc um tùm, giống như đã rất nhiều năm không được người xử lý qua nhưng cái sân kia lại chiếm một khoảng đất không hề nhỏ.
Thời An không khỏi nhìn thêm vài lần, càng thêm thấy cảnh sắc xung quanh bốn phía và sân không hề hợp nhau, giống như là ở giữa một chùm nho no đủ mọng nước đột nhiên xuất hiện một trái nho bị thối rữa.
Nàng đè xuống cảm giác quái dị, chỉ về phía cái sân kia hỏi vai ác: “Đó là chỗ nào vậy?”
Mục Trì Thanh nhìn thoáng qua, nói: “Đó là sân của con dâu trưởng Mục gia, bây giờ không có ai ở hết.”
Thời An a một tiếng, không nghe ra vẻ lạnh nhạt trong giọng nói của vai ác và cũng không suy nghĩ vào sâu bên trong. Cho đến khi nàng đột nhiên nhanh trí nhận ra rằng con dâu trưởng Mục gia không phải là mẫu thân của vai ác sao!
Nàng đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, khó khăn nói: “Vậy cái sân kia không phải là nơi ở của mẫu thân ngươi lúc còn sống sao?”
Mục Trì Thanh gật đầu nhìn qua: “Có muốn đi qua xem một chút không? Ta cũng rất lâu rồi không có đi qua đó.”
Thời An hơi hơi hé miệng, giọng điệu của vai ác quá mức bình tĩnh khiến nàng không biết nên bắt đầu an ủi từ đâu.
Nàng đi xuống từ trong đình giữa hồ, đi bộ không đến nửa khắc thì đã tới tiểu viện kia, trên cửa lớn sơn màu đỏ loang lổ có treo một cái khóa rất nặng, chói lọi cảnh cáo người rảnh rỗi không nên bước vào đây.
Thời An vừa định tìm xem ở trong cửa hàng coi có thể tìm ra cái gì mở khóa được không thì nhìn thấy Mục Trì Thanh nắm lấy cái ổ khóa, nhẹ nhàng gõ một cái, lỗ khóa phát ra một tiếng lạch cạch nặng nề, sau đó mở ra.
Nếu không phải lúc này không thích hợp, nàng thật muốn vỗ tay khen đối phương.
Từ cửa viện đi vào, ập vào trước mặt là một hơi thở hoang vắng suy bại, bởi vì đã rất lâu không có người xử lý nên bồn hoa vốn dĩ tinh xảo bị cỏ dại mọc tươi tốt thay thế, trên bức tường bị dây đằng khô bao phủ.
Đôi mắt của Mục Trì Thanh giống như giếng cổ không hề gợn sóng, mỗi một đời sau khi nắm được quyền lực trong tay thì hắn sẽ bước vào đây, đốt hết những dấu vết xưa cũ này. Luân hồi quá nhiều lần nên đã không còn cảm giác gì hết, hắn cũng đã sắp quên mất dung mạo của người phụ nữ kia.
Hắn để Thời An phát hiện nơi này cũng chỉ là bởi vì hôm qua phát hiện trên mặt đối phương xuất hiện vẻ đau lòng khi ngồi cùng hắn trên xe ngựa đi ngoại ô thành Nam.
Mục Trì Thanh vô cùng rõ ràng, hắn đang lợi dụng Thời An mềm lòng để cho bản thân có thêm khả năng có thể giữ nàng lại.
Chỉ cần có thể giữ nàng lại, cho dù khả năng nhỏ đến mức nào thì hắn cũng đều sẽ không bỏ qua.
Tuy rằng cái sân này trông rách nát nhưng vẫn có thể nhìn ra tình cảnh lúc trước, Thời An không tùy tiện đi vào bên trong mà nàng quay đầu nhìn Mục Trì Thanh, trùng hợp đối phương cũng quay đầu nhìn nàng.
Nàng khẽ nhướng mày lên, không tiếng động dò hỏi: Có chuyện gì vậy?
Mục Trì Thanh lắc đầu, nhìn một cái lá khô thổi qua làn váy của nàng, hơi ngừng lại một chút, hắn giữ chặt cổ tay của nàng rồi nhỏ giọng nói: “Đi ra ngoài đi.”
Hắn không nên mang nàng tới nơi này, làm nàng dính bụi bặm trong tiểu viện cũ nát này.
Thời An cho rằng Mục Trì Thanh đau buồn cho nên chỉ mới đứng lại trước cửa viện, nhìn thấy hắn im lặng không lên tiếng, một lần nữa đóng cửa viện lại, nàng mím cánh môi nhỏ giọng an ủi nói: “Chờ về sau có công danh lại xây một tòa phủ đệ lớn hơn, còn lớn hơn so với phủ Quốc công luôn.”
Mục Trì Thanh đang khóa cửa lại, nghe vậy thì khóe môi nhẹ nhàng cong lên nói: “Dinh thự quá lớn thì một người ở sẽ rất cô đơn.”
Thời An không nghe ra ám chỉ trong đó, nàng nói: “Tại sao lại chỉ có một người ở chứ. Trong tương lai ngươi xây dựng sự nghiệp, thành gia lập thất, tất sẽ con cháu thành đàn, nhất định sẽ rất náo nhiệt.”
Hàng mi dài của Mục Trì Thanh run lên nhưng không hề lên tiếng.
***
Hôm nay là ngày 23 tháng 9, bầu trời trong xanh.
Thời An dậy rất sớm, đêm hôm trước nàng đã hẹn trước với Mục Trì Thanh rằng hôm nay sẽ đi trên núi dâng hương cầu phúc.
Nàng vốn nghĩ bản thân sẽ ngủ không quen, đêm qua là bởi vì quá mệt mỏi nên mới có thể vừa ngã đầu xuống là ngủ ngay. Còn ngày hôm nay chỉ đi dạo xung quanh trong phủ, chỉ sợ sẽ phải lăn qua lộn lại một lúc lâu mới có thể ngủ được. Nhưng không biết phản diện đốt huân hương gì ở trong phòng của nàng, rất dễ ngửi.
Thời An dùng cái muỗng múc hương đùa nghịch bột phấn, trong lòng thầm suy nghĩ bên trong thuốc bột này chắc có bỏ thêm gì đó có tác dụng an thần. Nếu có thể mang ra khỏi trò chơi thì tốt rồi.
Đang suy nghĩ thì phía sau vang lên vài tiếng gõ cửa, Thời An vừa quay đầu lại thì nhìn thấy vai ác ăn mặc chỉnh tề đang đứng bên ngoài cửa. Hắn mặc một bộ trường bào dài thẳng, thắt lưng có thêu hoa văn hình nhện bằng chỉ vàng khiến cho thân hình của hắn đặc biệt cao lớn ưu việt.
Thời An cảm thán lần thứ 101 ở trong lòng, Mục Trì Thanh thật sự rất đẹp. Không chỉ là mặt mày mà là từ trên xuống dưới, ngay cả độ cong của ngọn tóc đều vô cùng thuận mắt. Chờ nàng ra khỏi trò chơi nhất định phải đi theo dõi người họa sĩ này.
Nàng nhoẻn miệng cười với phản diện, hỏi: “Tới giờ đi rồi sao?”
Tia nắng ban mai chiếu vào từ ngoài cửa sổ lưu luyến chiếu vào trên người Thời An, một cảm giác rung động xẹt qua trong lòng Mục Trì Thanh. Trong một cái chớp mắt hô hấp của hắn đều ngừng lại, ánh mắt của hắn dừng lại trên mặt nàng, bình tĩnh hít một hơi thật sâu rồi mới gật đầu.
Giữa rừng núi, sương mù sáng sớm còn chưa hoàn toàn biến mất, trong hô hấp còn mang theo hơi lạnh.
Thời An đi một lúc lâu nhưng trên người cũng không cảm thấy lạnh, khi chớp mắt một cái lông mi rũ xuống giống như bị sương lạnh bao phủ, một sợi lại một sợi dính chặt vào nhau, nàng cảm thấy hơi khó chịu một chút.
Nàng dừng bước chớp mắt vài cái, khi thấy bên cạnh đưa một cái khăn tay qua, Thời An cầm lấy, nàng còn có thể cảm giác được độ ấm trên khăn tay, chắc là được cất trong ngực. Nàng che đôi mắt lại nhẹ nhàng ấn xuống, sau đó lại lấy ra, cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thời An trả khăn tay lại cho đối phương, đang muốn nói nó hơi ướt một chút thì nhìn thấy vai ác đã xếp lại và cất đi. Trên mặt mang theo vẻ vô tội nhìn nàng, nói bằng giọng điệu khó hiểu: “Có chuyện gì sao?”
Được rồi, dù sao cũng chỉ là sương sớm ban mai mà thôi.
Thời An dừng một chút, lắc đầu.
Trên núi có tòa tháp cổ niên đại xa xăm, nghe nói khi nước Đại Thịnh vừa mới thành lập thì nó đã ở chỗ này. Bình thường cũng không thiếu hương khói, đặc biệt là vào mấy ngày tốt lành, khách hành hương lui tới càng nối dài không dứt. Tuy nhiên hôm nay người đi vào núi không nhiều, có lẽ là bởi vì bây giờ mới sáng sớm.
Khi hai người đi đến tháp cổ, tuy rằng mặt trời còn chưa mọc lên hoàn toàn nhưng ánh sáng đã rất sáng, Thời An đứng ở trong sân vắng lặng cổ xưa, nghe nơi xa truyền đến tiếng tụng kinh, nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy suy nghĩ trong lòng hoàn toàn lắng đọng xuống.
Trong sân không người, ngẫu nhiên có một hòa thượng đi ngang qua, chỉ cúi đầu chào rồi vội vàng rời đi, cũng không tiến lên đón tiếp.
Thời An cũng không đi đến chính điện tụng kinh, nàng không có ý muốn quấy rầy. Mái vòm màu vàng của thiên điện rực rỡ, bảo vật nghiêm trang.
Nàng không tin Phật nhưng trong lòng vẫn có sự kính sợ, khom lưng cúi chào, sau đó nàng ngửa đầu nhìn tượng Phật phía trước thành tâm cầu nguyện, hy vọng cho vai ác sau này mọi chuyện trôi chảy, bình an phú quý, yên ổn vượt qua cả đời.
Tuy rằng cầu nguyện vì nhân vật trong trò chơi trông rất ngốc nhưng nàng vẫn nghiêm túc lặp lại lời cầu nguyện của mình ở dưới đáy lòng mấy lần. Nhiệm vụ công lược còn kém một chút là đến một trăm phần trăm, có lẽ lần tới sẽ là lần đăng nhập cuối cùng.
Thời An nghĩ sau khi nhiệm vụ hoàn thành chắc nàng cũng sẽ thường nhớ đến hắn.
Mục Trì Thanh đứng bên cạnh, ánh mắt dừng lại trên người thiếu nữ bên cạnh. Thiếu nữ nhắm mắt cầu nguyện trước tượng Phật, vừa thánh thiện vừa thành kính. Mùi hương gỗ đàn thoang thoảng bay vào trong chóp mũi, trái tim của Mục Trì Thanh đột nhiên đập lỡ một nhịp.
Hắn chỉ nguyện cúi đầu cầu nguyện trước mặt nàng, để được nàng rủ lòng thương, chấp thuận cho ý nghĩ xằng bậy trong lòng hắn.
Trong một lúc đang tập trung ngẩn người, hắn như nghe thấy ai đó đang nói chuyện, “Ngươi đưa tay đây.”
Hắn theo bản năng làm theo, khi lấy lại tinh thần thì chỉ cảm thấy trên cổ tay lạnh lẽo, cúi đầu nhìn lại thì thấy trên cổ tay có thêm một chuỗi hạt bồ đề quấn quanh cổ tay. Hạt bồ đề có màu nâu đỏ nhẵn mịn lấp lánh, treo lơ lửng giữa không trung.
Thời An nắm lấy tay của Mục Trì Thanh nhìn vài lần, vừa lòng gật gật đầu. Khi nàng nhìn thấy nó trong cửa hàng thì đã cảm thấy vai ác đeo lên nhất định sẽ rất đẹp, cũng không biết cửa hàng đánh giá giá trị của vòng tay này như thế nào hay có lẽ nó thật sự có thể buff thêm cho nhân vật, nói tóm lại là nàng đã tốn hơn phân nửa điểm tích phân để mua nó.
Mục Trì Thanh nhìn về phía Thời An, gương mặt nàng tươi sáng, đầy ý cười, đôi môi cong lên như đang có tâm trạng rất tốt. Trong lòng Mục Trì Thanh khẽ động, hắn thử nói: “Lần sau, sang năm, nàng cũng có thể tới sớm được không?”
Nói xong dừng một chút, lại thêm một câu nói: “Sang năm có thể ta sẽ làm lễ cập quan.”
Thời An nghĩ cũng chưa nghĩ đã gật đầu đồng ý rồi: “Được.”
Nàng vừa mới xem qua tiến độ công lược, chỉ còn kém một chút là có thể lấp đầy: “Sau lễ cập quan, nhiệm vụ tiên quân giao cho ta sẽ hoàn thành rồi. Ta còn nghĩ rằng còn phải chờ thêm một chút nữa đấy.”
Thời An vô cùng vui vẻ chia sẻ tin tức tốt này với vai ác, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt của đối phương lập tức trở nên khó coi.
Nàng nhanh chóng ôm Mục Trì Thanh một cái, vui vẻ nói: “Ngươi thật sự quá tuyệt vời!”
Thời An khen rất thật lòng, nàng tự nhận là trong toàn bộ trò chơi công lược này bản thân hầu như không làm cái gì cả, sở dĩ Mục Trì Thanh đi vào chính đạo, tiền đồ bằng phẳng hoàn toàn bởi vì bản thân của hắn đủ tài giỏi.
Suy nghĩ của Mục Trì Thanh còn dừng lại trong những lời nói gần như tạm biệt của Thời An, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nàng ôm một cái giống như bị một đám mây mềm mại nhẹ nhàng ôm lấy.
Dưới ánh mắt sửng sốt của hắn, chuỗi hạt chạm qua mu bàn tay truyền đến vài phần cảm giác lạnh lẽo, Mục Trì Thanh nhanh chóng che giấu cảm xúc trong đáy mắt.
Không sao cả, hắn còn thời gian một năm để làm chuẩn bị, còn kịp.