Hưng Thịnh năm ba, đầu thu, đạo quan bên ngoài ngoại ô.
Sau giờ ngọ, khách viện thanh nhã an bình, có một người đang nằm yên trên giường trong căn phòng yên tĩnh, ánh nắng chiếu nghiêng vào từ bên cửa sổ mang theo vài phần lười biếng thoải mái, dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ.
Giống như là bị cơn buồn ngủ quấy rầy, lông mi mảnh dài của thiếu nữ hơi run rẩy, một lát sau, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp hơi nước mờ mịt chậm rãi mở ra mang theo một chút mê mang vô thố.
Thời An tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, chậm rãi chớp mắt vài cái, nàng hơi buồn ngủ, từ từ động đậy ngón tay một chút. Trong giây lát cảm nhận được thân thể truyền đến cảm giác tê dại cứng đờ, kích thích đến cả người cũng tỉnh táo không ít. Chuyện xảy ra một giây trước còn rõ ràng trước mắt, hình ảnh đất rung núi chuyển giống như đang ở trước mắt, toàn bộ thế giới giống như đều sụp đổ vậy.
Thời An hít một hơi thật sâu, nhắm mắt yên lặng chờ một lúc lâu, chờ trên người có một chút sức lực thì nàng mới đưa mắt đánh giá xung quanh, phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng. Cách bài trí trong phòng chói lọi chứng tỏ nơi này không phải là ở hiện đại.
Đây là ở đâu? Thời An khó hiểu vén đệm chăn lên, cúi đầu nhìn lại bản thân, thấy trên người nàng mặc áo ngủ sạch sẽ ngăn nắp. Tuy nhiên chỉ liếc mắt nhìn bộ quần áo này một cái thì có thể biết rằng nó không phải xuất xứ từ cửa hàng của trò chơi.
Nàng ngồi bên cạnh mép giường, cúi đầu suy nghĩ một lúc, hoàn toàn không có ấn tượng đối với tất cả mọi thứ trước mắt, suy nghĩ nhiều làm cho đầu nàng hơi đau đớn một chút.
Thời An từ bỏ suy đoán miên man, thở phào nhẹ nhõm một hơi, thử gọi vài tiếng ở trong đầu: “Hệ thống, hệ thống? Cậu còn ở đó không?”
Sau vài tiếng kêu hoàn toàn yên tĩnh, khi Thời An cho rằng mình đã mất liên lạc với hệ thống thì trong đầu vang lên một tiếng rè rè, ngay sau đó thì nghe thấy giọng nói kích động của hệ thống đáp lại nàng: “Khụ, khụ khụ, ký chủ! Tôi ở đây tôi ở đây!”
Thời An lập tức nhẹ nhàng thở ra, may mắn còn có thể liên hệ được với hệ thống. Điều đó chứng minh rằng bản thân còn đang ở trong trò chơi mà không phải đang ở trong địa phương kỳ quái gì đó, nàng cau mày hỏi: “Lúc trước đã xảy ra chuyện gì? Có phải là chương trình trò chơi bị hỏng rồi không?”
Hệ thống lại ho khan vài tiếng, giống như mới vừa bò ra trong một đống đổ nát, giải thích đứt quãng với nàng: “Không, không phải vấn đề của trò chơi, là điện thoại di động của ký chủ nổ.”
Thời An sửng sốt, nổ? Điện thoại di động của nàng nổ?!
Sao có thể? Nàng dùng điện thoại di động trong nước, chắc bền dùng lâu!
Hệ thống vội vàng nói thêm: “Không, không phải thật sự nổ, là di động bị nhiễm virus, nó đang mạnh mẽ hủy diệt nên chương trình trò chơi bị khóa lại.”
Khuôn mặt nhỏ của Thời An nhíu lại, buồn bã hỏi: “Tôi còn có thể đi ra ngoài được không?”
Hệ thống trả lời không được, ở trong hậu trường mân mê một lúc lâu rồi sau đó mới nói: “Sau khi tiêu diệt virus xong thì có thể ra ngoài, chỉ là……” Nó hơi ngừng lại, nói tiếp: “Chỉ là thời gian trong trò chơi trôi đi không giống với thời gian bên ngoài, chỉ sợ là ký chủ phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian ở trong trò chơi.”
Thời An nghe thấy còn có thể đi ra ngoài, trái tim treo trên cao buông xuống một nửa trước, một nửa kia còn chưa rơi xuống đất: “Trời xa đất lạ, cậu bảo tôi nghỉ ngơi một khoảng thời gian như thế nào đây?”
Hệ thống nói: “Ký chủ không cần lo lắng, thân phận bây giờ của ký chủ đã được tự động tạo ra theo cơ chế bảo vệ của hệ thống, không có gì khác so với nhân vật vốn có trong trò chơi. Ký chủ có thể yên tâm lớn mật sử dụng, coi như là đi du lịch ở cổ đại đi.”
Nói xong, nó còn ở hậu trường gõ gõ đánh đánh vài cái, một thẻ thân phận được tạo ra.
Thời An nhìn nội dung viết trên đó, trong lòng thì thầm: “Thẩm Thời An, tam cô nương của tướng phủ. Mười bảy tuổi, từ khi ra đời vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, sống ở trong đạo quan tĩnh dưỡng. Vào mùa thu Hưng Thịnh năm thứ ba thì khỏi hẳn.”
Thời An: “……”
Thật ra thân phận trò chơi an bài cho nàng cũng không tệ, chỉ là người này vẫn luôn hôn mê không tỉnh không khỏi cũng quá mức cứng ngắc đi, nàng nhìn lá rụng bên ngoài cửa sổ nói: “Bây giờ là Hưng Thịnh năm thứ ba đúng không?”
Hệ thống: “Đúng vậy!”
Cho nên nơi này là đạo quan? Hèn gì cách trang trí trong căn phòng nhìn đặc biệt đơn giản thanh nhã.
Sau khi Thời An làm rõ tình huống của bản thân thì yên tâm không ít, chủ yếu là sốt ruột cũng vô dụng cho nên tới đâu hay tới đó đi. May mắn bây giờ là nghỉ hè nên chậm trễ một khoảng thời gian cũng không sao hết.
Nàng mím môi hỏi hệ thống: “Nơi này là Đại Thịnh sao?”
Hệ thống: “Là Đại Thịnh 5 năm sau.”
Thời An: “Hả……?!”
Nàng chỉ hôn mê một chút vậy mà tuyến thời gian lại nhảy qua tới 5 năm, nghĩ đến trước khi di động nổ Mục Trì Thanh cầu xin muốn nàng ở lại, nàng không ôm chút hy vọng nào mà hỏi: “Cho nên ta hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?”
Giọng điệu của hệ thống chán nản: “Còn chưa……”
Nói xong giống như nghĩ đến cái gì đó, nó đột nhiên có tinh thần tích cực đề nghị: “Ký chủ, không bằng tiếp tục làm nhiệm vụ đi? Dù sao cũng có rất nhiều thời gian!”
Thời An không để ý tới nó, nàng ở trong đạo quan có thể nhìn thấy được vai ác hay không còn không biết. Lại nói đã 5 năm trôi qua, còn thay đổi một thân phận khác, đối phương có lẽ cũng không quen biết nàng.
Nghĩ vậy, ánh mắt của Thời An liếc nhìn một vòng trong phòng, nhìn thấy trên ngăn tủ bên cạnh mép giường có đặt một cái gương đồng. Nàng ghé sát vào nhìn kỹ thì lập tức dừng lại, trong gương hiện lên thiếu nữ mắt hạnh môi đỏ, ánh mắt óng ánh, mái tóc dài rơi trên vai giống như thác nước khiến da thịt của nàng trắng nõn hơn tuyết. Nhìn kỹ thì bộ dáng của nàng và nguyên chủ không có điểm gì khác nhau, nhưng lại giống như thay đổi thành một người khác. Muốn nói khác nhau chắc có lẽ là thần sắc giữa gương mặt càng thêm phù hợp với cái triều đại này, giống như một cô nương phủ Thừa tướng thật sự.
Thời An nhìn bản thân trong gương đồng, trong lúc nhất thời hơi hoảng hốt, nàng nhẹ nhàng chớp chớp lông mi, trong nháy mắt như vậy nàng sắp cảm thấy bản thân thật sự là Tam cô nương của phủ Thừa tướng rồi.
Phía sau vang lên một tiếng ầm giòn vang cắt ngang suy nghĩ của nàng.
Thời An xoay người nhìn lại thì chỉ thấy một người phụ nữ ăn mặc trang phục nha hoàn đứng ở cạnh cửa, thau đồng trong tay rơi trên mặt đất, nước bắn tung tóe ra đầy đất nhưng đối phương lại hoàn toàn không nhận thấy được, chỉ ngơ ngác nhìn nàng.
Sau một lúc lâu, đối phương vẻ mặt kích động chạy vào, trong mắt dâng đầy nước mắt: “Cô nương, ngài tỉnh rồi!”
Nói xong cũng không đợi Thời An nói chuyện, nàng ấy ân cần đỡ nàng ngồi xuống, còn không quên tự giới thiệu, “Nô tỳ tên là Yên Thúy, là người chuyên hầu hạ cô nương. Cô nương có thể gọi nô tỳ là Thúy Nương.”
Yên Thúy dùng hai ba câu nói xong, nhanh chóng rót một ly trà nóng đưa qua, cẩn thận hỏi: “Cô nương có cảm thấy chỗ nào không khỏe không? Có cảm thấy chóng mặt không? Trên người có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Thời An lắc đầu, nàng hơi hơi hé miệng muốn nói không có việc gì nhưng lại không nói nên lời, chắc là vì để phù hợp với thiết kế nhân vật hôn mê lâu năm của nàng cho nên trong lúc nhất thời giọng nói không thể phát ra tiếng. Bởi vì không có một người nào hôn mê mười mấy năm mà có thể hoạt động tự nhiên được.
Tạm thời không thể nói chuyện được cho nên nàng cũng đơn giản không nói nữa, chỉ lắc đầu.
Yên Thúy thấy cô nương trả lời lại với mình thì kích động đến mức không biết làm như thế nào mới đúng nên xoay hai vòng ngay tại chỗ, lúc này mới nhớ đến phải kêu đại phu, vội vàng nói: “Cô nương ngồi chờ một lát, nô tỳ đi lập tức đi mời đại phu lại đây ngay.”
Thấy Thời An đồng ý, Yên Thúy bước nhanh đi ra ngoài, một lát sau thì dẫn theo người trở về. Không chỉ có đại phu mà nàng còn gọi các nha hoàn khác lại đây, thừa dịp đại phu đang bắt mạch thì lau dọn sạch sẽ chậu nước rơi trên bậc cửa.
Đại phu Yên Thúy kêu tới cũng là người của đạo quan, hít một hơi thật sâu, ông nghiêm túc bắt mạch hơn nửa ngày, giữa mày giãn ra gật đầu nói: “Không tệ, ngoại trừ thân thể hơi suy yếu thì mạch tượng còn lại không có gì khác với người bình thường.”
Nghe xong những lời này, hốc mắt của Yên Thúy lập tức đỏ lên, nàng ấy mất sức lực rất lớn mới chịu đựng được không khóc ở trước mặt cô nương. Sau khi tiễn đại phu đi thì hấp tấp chỉ huy mọi người thu dọn đồ đạc, cô nương đã khỏe thì các nàng chỉ ở trong đạo quan mấy ngày là có thể hồi phủ rồi!
Những việc này không cần Thời An chạm đến một ngón tay, nàng yên tâm làm một người gỗ, nhìn bóng người đi lại bên ngoài cửa sổ rồi cảm thấy rất kinh ngạc khi hơi tính số lượng một chút. Thật sự không ngờ rằng nàng hôn mê lâu như vậy, một lần ngủ thì hôn mê suốt mười mấy năm nhưng người ở lại trong đạo quan chăm sóc nàng lại không hề ít. Ngoại trừ Yên Thúy chăm sóc bên người nàng thì những người còn lại đều trông chỉ lớn hơn nàng một hai tuổi, tính cách sôi nổi, làm việc cẩn thận rất làm cho người ta cảm thấy thích.
Thời An vốn dĩ còn lo lắng không biết nên thích ứng như thế nào, không ngờ rằng chỉ mất nửa ngày, khi tới bữa tối thì nàng đã hoàn toàn thích ứng với thân phận của mình. Chắc là bởi vì bối cảnh trò chơi lúc trước cũng là cổ đại cho nên lúc này nàng không hề cảm thấy luống cuống, vô cùng tự nhiên.
====
TN Team: Cmt nhiệt tình lên nha các nàng ưi, tụi tui hóng cmt như các nàng hóng chương dị ớ!! :3