Năm rồi tiệc ngắm hoa cúc làm vào khoảng đầu tháng chín, là lúc đang vào mùa cua.
Năm nay không biết tại sao lại làm trước nửa tháng, tuy nhiên cũng đang ở mùa cua nên đã sớm chuẩn bị, yến hội còn chưa bắt đầu thì đã ngửi thấy được mùi hương thơm ngon của cua luộc.
Đương nhiên, loại yến hội những người trẻ tuổi tụ tập này thì chuyện chính không phải là ăn cua, mà là các cô nương vui vẻ ăn mặc hoa hòe lòe loẹt, nói về những kiểu trang điểm mới, còn cố ý dẫn theo người trang điểm tới đây, thậm chí ai tình nguyện có thể lập tức thử ngay tại chỗ.
Thẩm Thời Mẫn cũng muốn thử, nàng quay đầu hỏi Thời An: “Tam tỷ tỷ, tỷ có muốn thử một chút không?”
Trong không khí náo nhiệt, Thời An uống hai ly rượu mỉm cười từ chối: “Tỷ không đi đâu.”
Rượu trái cây ngọt lành cũng không khiến người uống cảm thấy say. Tuy nhiên hơi hiện lên trên mặt một chút, hai má của nàng lộ ra màu đỏ nhạt giống như hoa đào tháng ba trông rực rỡ xinh đẹp.
Trong lúc nhất thời, Thẩm Thời Mẫn nhìn đến ngây người, qua một lúc mới nhỏ giọng kinh ngạc cảm thán nói: “Tam tỷ tỷ để mặt mộc cũng rất đẹp nên không cần vẽ rắn thêm chân!”
Nói xong, nàng ấy vỗ vỗ mặt ngồi xuống trước mặt người trang điểm.
Thời An lại uống thêm nửa ly, sau đó thì được rủ chơi bài giấy, nàng chơi mấy ván rồi đứng dậy đi ra bên ngoài hành lang hít thở không khí.
Gió tháng tám cũng không tính là lạnh, phủ Ôn Bác Hầu còn treo màn lụa. Nơi các cô nương chơi đùa ở chỗ cao nên dựa vào lan can thì có thể nhìn thấy hơn phân nửa phong cảnh trong phủ.
Thời An nhón chân lên thật sự không thể từ trong một đám người tìm được Thẩm Thời Tung, khi nàng bỏ cuộc, ánh mắt vừa di chuyển thì nhìn thấy phía xa xa có một nhóm người, giống như ở trong đó nhìn thấy được Tiêu Lăng Hoàn. Lại nhìn thêm về phía trước thì thấy người đứng đằng trước mặc quần áo màu xanh đen, chỉ mơ hồ nhìn thấy một cái bóng dáng, cũng không biết tại sao làm nàng đột nhiên cảm thấy người nọ có hơi giống Mục Trì Thanh.
Thời An theo bản năng chớp mắt, khi lại muốn nhìn xem thì thấy bóng dáng của người kia đã bị bóng cây che khuất. Thời An thầm nghĩ có lẽ là nàng hoa mắt hoặc chỉ là người có dáng người giống nhau.
Bằng không thì Nhiếp Chính Vương điện hạ sát phạt quả quyết tại sao lại có thể đến tham gia tiệc ngắm hoa cúc mùa thu được chứ?
Nàng lại đứng hít thở không khí mát mẻ một lát, muốn xuống lầu thay quần áo thì nhìn thấy gương mặt của Thẩm Thời Mẫn đã trang điểm được một nửa, đương nhiên là còn chưa xong cho nên nàng kêu một nha hoàn Tiêu phủ dẫn đường.
Tiểu nha hoàn tận chức tận trách dẫn nàng tới đúng nơi, tuy nhiên khi trở về thì xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn. Nàng nghe thấy phía trước có giọng nói hờn dỗi mơ hồ của một cô nương, còn có giọng nói dỗ dành của một nam nhân, cũng không biết là ai to gan lớn mật như vậy, dám hẹn hò ở chỗ này.
Hai người cùng lúc ngừng bước chân lại, theo bản năng thở chậm lại, loại chuyện này một khi bị bắt gặp thì sẽ có kết cục không được tốt lắm.
Thời An là vì sợ phiền phức, tiểu nha hoàn còn lại sợ mất mặt mũi của Tiêu phủ.
Trong một khoảnh khắc hai người ăn ý cùng nhau đạt được một thỏa thuận —— đi đường vòng.
Tiểu nha hoàn gật đầu một cái, không tiếng động ra hiệu bằng tay kêu Thời An đi theo nàng ấy.
Một lát sau khoảng chừng đi ra khỏi nơi có thể bị nghe thấy, Thời An mới đột nhiên nhận ra rằng bản thân nàng mới vừa rồi ở trên lầu các hình như không nghe nói hôm nay không có cô nương nhà ai vắng mặt, cũng không có nhìn thấy có người đi ra ngoài —— ngoại trừ nàng.
Bước chân của nàng ngừng lại, lông mày nhíu chặt.
Tiểu nha hoàn thấy nàng dừng bước chân, đột nhiên hơi khó hiểu hỏi: “Tam cô nương có chuyện gì sao?”
Thời An nhíu lại mày nghĩ, hôm nay tới phủ Ôn Bác Hầu tham gia tiệc ngắm hoa cúc ngoại trừ cô nương các phủ thì còn có những nữ nhân khác. Vừa rồi đụng phải chắc không phải là cô nương nhà ai, nàng lắc đầu: “Không có việc gì, đi thôi.”
Một con đường khác quay về lầu các cũng không tính xa nhưng cần phải đi ngang qua đình tránh gió.
Thời An đi con đường nhỏ từ phía sau đình lại đây, chờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong đình, nàng muốn quay đầu lại thì đã không còn kịp rồi.
Lâm Trấn gật đầu ra hiệu với nàng, nghiêng người lui sang một bên, giọng điệu cung kính nói: “Tam cô nương, bên ngoài đình gió lớn, điện hạ mời ngài vào uống một chén trà nóng.”
Thời An ngước mắt nhìn vào trong đình, cách bức rèm mỏng màu xanh nhạt nên không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của đối phương.
Nghĩ đến trường hợp vừa rồi kia chắc là cố ý để nàng gặp được, Thời An mím môi không muốn đi vào trong. Nàng mới vừa nói qua với hệ thống là sẽ mặc kệ trò chơi hỏng này, nằm yên chờ về nhà.
Nhưng nhìn đối phương tỉ mỉ sắp xếp ở trong phủ Ôn Bác Hầu như vậy, nhìn thấy sắp thành công nếu nàng không đi vào thì Mục Trì Thanh có thể bởi vì chuyện này mà thẹn quá hóa giận không?
Lâm Trấn thấy nàng đứng yên không di chuyển, không dám thúc giục nên căng da đầu nhắc nhở: “Tam cô nương, điện hạ đang đợi ngài.”
Thời An rũ mắt xuống, nghĩ đến mấy ngày trước đây Mục Trì Thanh kêu người đưa quà tặng đến và nhờ Lâm Trấn chuyển lời giúp, nàng do dự một lúc, vẫn cất bước đi vào trong đình.
Sau năm năm, đây là lần chính thức gặp nhau đầu tiên của nàng và Mục Trì Thanh.
Lần trước khi xe ngựa hoảng sợ đụng trúng hoàn toàn là chuyện ngẫu nhiên, lúc đó vừa hỗn loạn vừa đột nhiên không kịp phòng ngừa nên toàn bộ tinh thần của nàng ngay lúc đó đều tập trung chú ý không cho ca ca và Mục Trì Thanh đánh nhau ở trên đường, cho nên không có nhiều tâm tư nhìn xem bộ dáng của đối phương.
Sau khi vội vàng nhìn thoáng qua, chỉ nhớ rõ là cảm giác giống hệt với khi lần đầu tiên nhìn thấy thiết kế nhân vật, giống như là dưới vực sâu đen nhánh ở trong một cánh đồng băng rộng lớn có giấu một lớp băng lạnh lẽo có từ rất lâu rồi.
Năm năm không gặp, nếu không phải dung mạo không hề thay đổi thì nàng hầu như sẽ cho rằng đối phương thay đổi thành một người khác.
Nhưng, trước mắt, Thời An lại cảm thấy có lẽ ngày đó nàng nhìn thấy không rõ.
Đối phương vẫn là vai ác cứng cỏi quật cường kia. Chẳng qua chỉ là thêm một thân phận mà thôi.
Mục Trì Thanh hầu như ham muốn nhớ thương nhìn người trước mắt, từ khi An An bước vào trong đình thì ánh mắt hắn chưa hề dời đi dù chỉ trong một cái chớp mắt.
Tuy nhiên mấy năm nay hắn sớm đã học được kiềm chế, nếu không phải ngày ấy đột nhiên gặp nhau thật sự không kịp phòng ngừa thì hắn cũng sẽ không để cảm xúc lộ ra ngoài.
Huống chi tình huống ngày ấy, hắn đã nhận được một bài học rồi không phải sao?
—— An An không chịu nhận lại hắn.
Ánh nắng trong đình ấm áp chiếu lên trên hai má đỏ nhạt của thiếu nữ mặc một bộ quần áo cũng không hề khác so với người trong kinh thành. So với cảm giác không chân thật mấy năm trước, người trước mắt giống như chỉ cần hắn duỗi tay ra thì có thể bắt được.
Mục Trì Thanh cong khóe môi cất giấu châm chọc, hắn đã từng cho rằng như vậy nhưng vừa cẩn thận vừa lo lắng khó yên lòng cuối cùng chờ đến chỉ là nàng đột nhiên rời đi, ngay cả một câu tạm biệt cũng chưa từng để lại cho hắn.
Lần này, hắn sẽ không giẫm lên vết xe đổ, ngốc đến mức lại mở miệng hỏi. Hắn muốn tìm chỉ là một phương pháp, một phương pháp có thể giam giữ thần linh.
Trên bàn, theo hơi nóng lượn lờ bay lên từ trong ly trà, lây dính lên trên gương mặt của Thời An.
Ánh mắt của Mục Trì Thanh hơi ngừng lại, hắn chậm rãi mở miệng: “Lần trước ta xúc phạm Tam cô nương còn chưa tự mình xin lỗi. Mong rằng Tam cô nương không so đo hiềm khích trước đây, nhận lấy món quà nhận lỗi này.”
Thời An không nghĩ tới câu đầu tiên đối phương mở miệng lại là xin lỗi với nàng, hơi kinh ngạc nhìn hộp gấm to bằng một bàn tay ở trước mặt mình. Trong lúc do dự, nàng không nhận lấy: “Lúc trước điện hạ đã kêu người đưa quà nhận lỗi rồi.”
“Đó là món quà chúc mừng thân thể của Tam cô nương khỏe mạnh.” Mục Trì Thanh mỉm cười nói: “Ngoài ra đó chẳng qua chỉ là một chút đồ chơi nhỏ, không đáng giá nhắc tới.”
Giọng điệu của hắn tùy ý, chỉ là trên người mang theo tư thế kẻ nắm quyền tự nhiên có loại cảm giác áp bách không cho người khác từ chối. Cho dù vào giờ phút này đã thu hồi bảy phần nhưng dư lại cũng đủ khiến người khác cảm thấy khiếp sợ.
Mục Trì Thanh duỗi tay sờ hạt bồ đề dưới cổ tay áo, mang theo vẻ hơi không để ý nói: “Nếu không thì Tam cô nương mở ra nhìn xem trước rồi lại quyết định nhận hay là không nhận?”
Trong lúc nhất thời Thời An cảm thấy hoảng hốt, nghĩ đến lúc trước mỗi lần bản thân tiến vào trò chơi thì sẽ cho đối phương một món quà sinh nhật. Bây giờ giống như là ngược lại vậy.
Nàng không tiếp tục từ chối, ở trước mặt Mục Trì Thanh mở hộp ra.
Sau đó, trong nháy mắt đầu óc trở nên ngừng hoạt động.
Hôm nay nàng đã có vài lần cảm thấy bản thân bị hoa mắt, cho nên trước khi buột miệng nói ra cái gì thì kêu gọi hệ thống lên trước.
Nàng nhìn đồ vật trong hộp hơi không xác định hỏi: “Hắn là Nhiếp Chính Vương mà lại lấy viên kẹo năm năm trước làm quà nhận lỗi?”
Hệ thống: “……”
Hệ thống: “Đây là đông châu!” (Đông châu hay Đông Hải minh châu, là loại châu bảo quý trọng.)
Không biết từ trong biết bao nhiêu viên đông châu mới có thể lấy ra một viên như vậy, hầu như đến mức có thể bị nhầm với hàng thật.
Nhưng sẽ không có kẻ điên nào sẽ coi đông châu là viên kẹo.
Sắc mặt của Thời An thay đổi: “Hắn đang thử tôi?”
====
TN Team: Cmt nhiệt tình lên nha các nàng ưi, tụi tui hóng cmt như các nàng hóng chương dị ớ!! :3