Tiếng ầm ĩ dưới lầu hoàn toàn bị ngăn cách ở ngoài cửa, chóp mũi của Thời An khẽ hít hít và nhỏ tiếng hắt xì một cái. Cửa sổ gỗ khắc hoa vẫn luôn mở ra và gió đêm thổi vào hơi lạnh một chút.
Nàng ôm cánh tay run rẩy một chút, trong đầu đột nhiên tỉnh táo lại trong chớp mắt, khi nhận ra người trước mắt là ai thì lộ ra vẻ mặt mê mang, “Điện hạ, tại sao ngài lại ở chỗ này?”
Hỏi xong, giống như là nhớ lại rồi tự hỏi tự đáp nói: “À, điện hạ là tới uống rượu.”
Mục Trì Thanh nhíu giữa mày lại, trong mắt mang theo vài phần tính toán sai lầm nhìn cửa sổ trước mắt, đứng dậy muốn đi đóng cửa sổ lại nhưng vừa mới đi được một bước thì đã bị Thời An kéo tay áo lại, ngón tay trắng nõn tinh tế không có dừng lại mà theo cổ tay áo tiến vào từng chút từng chút một.
Ở dưới ống tay áo đầu ngón tay lạnh lẽo chạm phải da thịt ấm áp, hơi tham lam lại tiến vào dò xét bên trong và ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ mạch máu hơi nhảy lên ở giữa cổ tay, lưu luyến nhu mì.
Cả người Mục Trì Thanh căng thẳng, trong cổ họng chậm rãi chuyển động và hắn quay đầu nhìn lại với biểu cảm cứng đờ, nhìn về phía Thời An và giọng nói khàn khàn: “An An?”
Người ngồi trên ghế có vẻ mặt ngoan ngoãn và ngây thơ nhìn lại, một lát sau thẳng thắn nói ra một chữ: “Lạnh.”
Gió trên sông thổi vào từ cửa sổ rộng mở, thổi bay tóc mái trên trán của nàng, sợi tóc lướt qua cánh môi khiến nàng cảm thấy hơi ngứa nhỏ vụn khó nhịn làm người khác nhịn không được muốn duỗi tay tỉ mỉ xoa nắn một cái.
Mục Trì Thanh không di chuyển mà nhìn chằm chằm Thời An, hắn xoay người tới gần, hô hấp hỗn loạn. Đôi mắt vốn dĩ sâu như mực giống như vực sâu bí ẩn, sợi tơ nhè nhẹ giằng co sền sệt và khi rơi vào trong đó thì khó có thể trốn thoát được.
Thời An bị hắn nhìn chằm chằm không bao lâu thì lập tức sợ hãi, thành thật cúi đầu và cọ tới cọ lui phải rút tay về, chỉ là động tác bĩu môi lộ ra vẻ không tình nguyện.
Tay nàng thật sự rất lạnh, thật sự rất vất vả mới tìm được một nơi ấm áp che chở mà người này còn không cho, thật là keo kiệt.
Nàng không tình nguyện rút tay về, nhưng rút vài lần cũng không thể rút ra và trong mắt mang theo khó hiểu nhìn lại thì thấy cổ tay của mình đang bị đối phương trở tay nắm chặt lại, đảo khách thành chủ nắm lại ở dưới ống tay áo.
Thời An nhìn cái tay bị tay áo che lại, phản ứng chậm chạp suy nghĩ một lúc, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, hư trương thanh thế ngẩng đầu hỏi: “Ngươi làm cái gì vậy?” (hư trương thanh thế: Phô bày lực lượng một cách rầm rộ mà thực ra không có gì đáng kể.)
Lúc này nàng ngay cả điện hạ cũng không gọi, đương nhiên so với lúc nãy càng mê mang hơn một chút, đã say hơn lúc nãy, giờ phút này không hề cảnh giác và ngay cả một chút phòng bị cũng không có.
Một cái tay khác của Mục Trì Thanh đè lại trên lưng ghế, hầu như đem cả cái ghế dựa và cả người ngồi trên ghế đều ôm vào trong lòng ngực. Hắn cách thật sự rất gần vừa cúi đầu thì có thể nhìn thấy gương mặt của nàng, mà thiếu nữ ngồi trên ghế ngưỡng cái cổ mảnh khảnh lên và giống như đang âm thầm mời gọi.
Mục Trì Thanh nhắm mắt lại, mỗi tấc trên người đều rất căng thẳng và hắn phải dùng ý chí rất lớn mới có thể ngừng động tác muốn tiếp tục đi xuống lại, hô hấp hơi nóng lên và gió đêm thổi qua mang theo một phần hơi thở ấm áp.
Chắc là động tác của hắn không lớn, Thời An tránh né một chút thì từ bỏ, ngoan ngoãn để mặc hắn nắm. Chỉ là ngón tay vẫn không ngừng nghỉ, một hai phải trình diễn tài năng ở trong không gian nhỏ hẹp này.
Nàng còn nhớ thương câu hỏi lúc nãy, suy nghĩ trộm chạy một vòng bên ngoài kinh thành rồi bây giờ quay trở về, nhỏ giọng đọc mấy lần tên của Thẩm Thời Hàn và Mục Trì Thanh rồi muốn tìm người: “Đại ca của ta đâu?”
Mục Trì Thanh kéo ngón tay không yên phận kia lại, dỗ dành nói: “Chờ một lát thì tới rồi.”
Trước mắt nếu hỏi lại câu hỏi vừa rồi thì nhất định có thể hỏi ra đáp án bản thân muốn, chỉ là Mục Trì Thanh đột nhiên không muốn tiếp tục hỏi tiếp nữa. Hắn không muốn để An An suy nghĩ về những người không quan trọng đó, bây giờ trong mắt An An nhìn và trong lòng An An suy nghĩ chỉ có thể là một mình hắn.
Ngoài ra nếu An An không muốn nhận thì hắn chờ một chút là được, tính kiên nhẫn của hắn từ trước đến nay luôn rất tốt.
Mạch đập dưới đầu ngón tay nhảy lên hai cái, vừa ấm áp vừa tươi sống giống như đang nằm mơ một giấc mộng đẹp rất chân thật.
Mục Trì Thanh chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay, hàng mi dài của hắn nửa rủ xuống và dừng lại trên hai bàn tay đang nắm lấy của hai người không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau một lúc lâu, mới lại ngước đôi mắt lên và trầm giọng hỏi: “An An, tại sao năm năm trước lại đột nhiên rời đi như vậy?”
Hắn nói: “Là bởi vì ta hỏi câu hỏi kia sao? Là ta ảo tưởng hy vọng muốn nàng ở lại, cho nên An An cảm thấy chán ghét mới không bao giờ muốn gặp ta nữa có đúng không?”
Tốc độ nói chuyện của Mục Trì Thanh không nhanh không chậm giống như là đang nói gió đêm nay hơi lạnh, nghe không ra có bao nhiêu cảm xúc nhưng nếu giờ phút này Thời An tỉnh táo thì có thể phát hiện ra hắn không đúng.
Đáng tiếc, bây giờ suy nghĩ của Thời An rất chậm chạp, thậm chí có chút khó khăn để hiểu được câu hỏi của hắn.
Nàng suy nghĩ một lúc lâu, Mục Trì Thanh cũng đợi một lúc lâu, không vội vàng không nóng nảy cứ im lặng như vậy chờ An An.
Ngay khi hắn cho rằng Thời An sẽ không nói cho hắn đáp án thì thiếu nữ ngồi trên ghế rốt cuộc cũng di chuyển, biểu cảm của nàng trong sáng vô tư và rất nghiêm túc lắc đầu nói: “Không có chán ghét ngươi.”
Mục Trì Thanh ngừng lại, ngay sau đó rũ mắt xuống và tự giễu cong khóe môi lên, lặp lại nói: “Không chán ghét ta sao?”
Hắn nói: “Nhưng An An, nàng đã rời đi năm năm rồi, trong năm năm qua không có một lần quay trở về.”
Thời An nhíu mày lại, bởi vì nàng đã uống say nên cảm thấy trời đất bao la ta là lớn nhất. Thấy người trước mắt này đã hỏi rồi thì thôi đi, hỏi xong còn không tin khiến một chút tính tình của nàng lập tức hiện lên.
Nàng rút tay của mình về, mắt hạnh trừng to và không vui nói: “Đã nói rồi, không chán ghét!”
Sau đó gương mặt nghiêm túc quay đầu sang một bên, hoàn toàn không để ý tới người trước mắt.
Mục Trì Thanh sửng sốt, hắn vốn dĩ nắm không chặt, không hề chuẩn bị thì bàn tay trong lòng bàn tay đã biến mất không thấy, hai mắt sững sờ, đôi môi mím chặt lại, vẻ mặt vô cảm.
Hắn nhìn về phía Thời An, thấy đối phương trộm liếc mắt nhìn lại đây một cái, sau đó lại nhanh chóng quay đầu lại, mạnh mẽ ngẩng cằm lên, rất không có tự tin mà ra vẻ bình tĩnh.
Lông mày của Mục Trì Thanh khẽ giãn ra, giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng mềm mại: “An An, một ngày trên trời bằng một năm dưới nhân gian, ta sẽ không để nàng ở lại lâu lắm đâu.”
Bên ngoài nhã gian, Lâm Trấn không biết đứng bao lâu thì rốt cuộc phía sau truyền đến một tiếng kẽo kẹt và cửa bị mở ra.
Hắn vừa quay đầu lại thì thấy điện hạ đang mặc một chiếc áo mỏng, trong lòng ngực ôm một vị cô nương bị áo ngoài của điện hạ che kín mít, ngay cả một sợi tóc cũng không hề lộ ra.
Lâm Trấn nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại, không cho bản thân nhìn xem lung tung, vừa ra lệnh kêu người lấy áo choàng cho điện hạ vừa đè thấp giọng nói bẩm báo: “Thẩm đại nhân mới vừa đi, có kêu mấy người đưa Tam cô nương hồi phủ, người vẫn còn ở đây chỉ là Thẩm đại nhân còn phái một người khác đến phủ Thừa tướng truyền tin nên thuộc hạ không giữ lại.”
Hắn không biết điện hạ có suy nghĩ gì cho nên cũng không có bắt người truyền tin lại, tuy nhiên có người của bọn họ đi theo phía sau, một khi điện hạ ra lệnh thì cũng có thể lập tức chặn người lại ngay lập tức.
Mục Trì Thanh tùy ý ừ một tiếng, cũng không ra lệnh kêu Lâm Trấn chặn người lại. Hắn ổn định vững chắc ôm Thời An rồi đi xuống từ trên thang lầu mà người khác không biết, đi ra cửa hông, xe ngựa của vương phủ đang dừng ở chỗ đó.
Lâm Trấn im lặng không lên tiếng đi theo phía sau, mãi cho đến khi lên xe ngựa thì hắn mới hỏi: “Điện hạ, bây giờ chúng ta đi chỗ nào?”
Mục Trì Thanh rũ mắt nhìn người trong lòng ngực, ánh mắt dừng một chút,sau một lúc lâu mới nói: “Phủ Thừa tướng.”