Giọng nói của nàng được nói vô cùng nhỏ, ngoại trừ Tiêu Thất cô nương thì không có ai có thể nghe thấy được. Người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy hai tiểu cô nương đang thì thầm nói nhỏ với nhau.
Tiêu Thất cô nương muốn quay đầu lại nhưng lại cảm thấy như vậy quá trắng trợn trực tiếp, vì danh dự của Đại ca nên đành phải lắp bắp nói: “Muội cũng không… không biết.”
Nàng ấy nói xong ở trong lòng suy nghĩ một chút lại cảm thấy vô cùng thích hợp, Đại ca vẫn luôn không thành thân, nói là trước lập nghiệp sau thành gia. Ông nội vậy mà cũng chiều ca ca, tuy nhiên mấy năm nay chắc chắn sẽ không để ca ca tiếp tục tùy hứng nữa.
Vì vậy dựa vào hội chợ ầm ĩ, lặng lẽ hỏi Thẩm Thời Mẫn nói: “Tỷ nhìn ra được cái gì sao?”
Thẩm Thời Mẫn lắc đầu, hơi hiện lên vẻ đáng tiếc: “Sớm biết rằng như vậy thì đã không cho Tam tỷ tỷ đeo mặt nạ.”
Tiêu Thất cô nương vội vàng la lên: “Đại ca của muội không có đeo mặt nạ nha.”
Thẩm Thời Mẫn nhìn nàng một cái, trên mặt viết nếu tỷ biết như vậy thì sẽ không hỏi muội, buông tay nói: “Tiêu đại ca đối với ai đều là bộ dáng lãng nguyệt thanh phong này, muội đều nhìn không ra được thì tỷ làm sao có thể nhìn ra được gì chứ.”
Thất cô nương: “……”
Đang định bắt đầu nhiều chuyện vậy mà đã bị đè lại trong tã lót, Tiêu Thất cô nương không còn cách nào khác nên đành phải từ bỏ.
Tuy nhiên sau đó nàng ấy lặng lẽ quan sát nửa ngày, kết quả phát hiện nàng ấy thật sự không nhìn ra thật.
Phía trước cách đó không xa, đám người tụ tập thành nửa vòng tròn lớn, thường thường phát ra một hai tiếng nói reo hò, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng suỵt hỗn loạn. Không cần nhìn cũng biết đây là cuộc thi bắn tên mà trước đó Thẩm Thời Tung đã từng nhắc qua.
Thời An liếc mắt nhìn về phía trước thì nhìn thấy Thẩm Thời Tung có bộ dáng nóng lòng muốn thử, dưới chân xoay một vòng, kêu mọi người cùng nhau đi qua.
Tiêu Thất cô nương lôi kéo Thẩm Thời Mẫn không nhúc nhích nói: “Chúng ta không chen vào đó, phía trước có một quầy bán nước trà, sau khi chơi xong thì nhớ lại đó tìm chúng ta.”
Thời An không đi cùng với các nàng, nàng vẫn muốn nhìn bộ dáng bắn tên của Thẩm Thời Tung nên đứng yên tại chỗ.
Tiêu Lăng Hoàn nhìn muội muội nhỏ nhất trong nhà đang dùng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn cảm thấy khó hiểu một chút, đang muốn hỏi thì thấy muội quay đầu lại rời đi.
Thời An: “Có chuyện gì vậy?”
Tiêu Lăng Hoàn kể lại chuyện này sau đó mỉm cười bất đắc dĩ: “Ta luôn cảm thấy hình như muội ấy có ý kiến với ta.”
Thời An nhìn về phía mấy người rời đi kia, không khỏi khó hiểu nói: “Phải vậy không?”
Tiêu Lăng Hoàn nhìn theo ánh mắt của Thời An nhìn về phía bên đó thì nhìn thấy bóng dáng vui vẻ của muội muội, sau một lúc lâu nói: “Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi.”
Có lẽ là do quần áo của hai người quý giá hơn so với người bình thường, liếc mắt một cái thì có thể nhìn thấy thuốc nhuộm và hoa văn khác nhau cho nên đám người tự động tránh ra thành một khoảng cách rồi rất nhanh tập hợp lại với nhau.
Thời An đứng ở trong vòng nửa hình cung và liếc mắt nhìn thấy Thẩm Thời Tung đang ôm cánh tay đứng bên cạnh —— vài người phía trước còn chưa kết thúc nên có lẽ còn phải chờ một lúc nữa.
Người tới thi đấu hơn phân nửa là vì biểu diễn tài năng của mình trước mặt người trong lòng. Nếu có thể thắng lấy được một món quà nhỏ tinh xảo xinh đẹp thì nhân cơ hội tặng ngay lập tức, cô nương rụt rè ngượng ngùng nhận lấy, vậy là tốt nhất.
Người giống như Thẩm Thời Tung, chỉ đơn thuần muốn chơi cũng có. Có ba năm tiểu thiếu niên kết bạn với nhau, những đồ vật khác trên hội chợ không thể hấp dẫn được ánh mắt của bọn họ nên mới tụ tập chạy về phía này. Nếu bọn họ có thể nhận vài tiếng reo hò thì cũng coi như là được hời.
Chắc là bị âm thanh reo hò ồn ào lây nhiễm, lúc sau thiếu niên lên thi đấu cầm cung kéo dây vô cùng lưu loát, liên tiếp ba lần đều bắn trúng hồng tâm.
Thời An cũng vỗ tay theo, khen nói: “Thật sự bắn rất tốt.”
Giọng nói rơi xuống thì nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng hừ lạnh: “Cũng chỉ là như vậy thôi.”
Thời An sửng sốt, phản ứng đầu tiên là tính cách của Tiêu Lăng Hoàn thay đổi rồi, nàng mang theo một cảm giác không thể tin tưởng được nhìn sang bên cạnh, lúc này mới phát hiện người ở bên cạnh không biết từ lúc nào đã thay đổi thành một người khác.
Thanh niên tuấn tú mặc bộ quần áo màu xanh lam không biết đã đi đâu, thay thế là một hình dáng vô cùng quen thuộc. Mặc dù che khuất cả gương mặt nhưng nàng vẫn có thể nhận ra được.
Thời An nhìn hắn một cái thì thu hồi ánh mắt lại, tiếp tục nhìn thiếu niên kéo cung bắn tên kia.
Nàng cũng không phải không muốn nhận mà là nơi này người nhiều ánh mắt phức tạp, nếu Mục Trì Thanh đeo mặt nạ chắc là không muốn để người khác nhận ra thân phận của mình.
Dưới mặt nạ, biểu cảm của Mục Trì Thanh ngừng lại trong chớp mắt, hắn hầu như mang theo ánh mắt không dám tin tưởng nhìn về phía Thời An nhưng đáng tiếc người mà hắn luôn nhớ nhung cũng không phối hợp, giống như hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của hắn.
Quần chúng xung quanh không biết tại sao đột nhiên cảm nhận được một hơi thở lạnh lẽo, rõ ràng hôm nay không có gió, tại sao hơi lạnh từ phía sau lưng len lỏi bò lên ngực. Trong một lúc đám người xung quanh ăn ý nhường ra một chút khoảng cách.
Thiếu niên trên đài có lẽ là được khen hơi quá, tay kéo cung không biết tại sao hơi run lên một chút, mũi tên cứ như vậy lung tung bắn ra ngoài, thẳng tắp bay về phía đám người, đang hướng về phía hai người đang đứng.
Hầu như trong nháy mắt, mũi tên bay đến gần đó ai cũng không nghĩ tới rằng mũi tên này lại có thể bay lệch đến như vậy.
Né tránh đã không còn kịp rồi, Thời An theo bản năng nhắm hai mắt lại nhưng sau đó nàng lại không cảm giác được đau đớn. Nàng hơi hé một con mắt ra thì nhìn thấy mũi tên bay sai hướng kia bị một bàn tay thon dài trắng xanh vững vàng chặn đứng, sau đó trở tay ném ra ngoài thẳng tắp ném trúng hồng tâm, mũi tên hoàn toàn cắm sâu vào bên trong.
Nhóm người xung quanh đầu tiên là im lặng trong chớp mắt, ngay sau đó bộc phát ra tiếng kinh hô nhiệt liệt và tiếng khen ngợi trầm trồ.
Trên sân khấu, thiếu niên cầm mũi tên lau đi mồ hôi lạnh trên trán, hai vai thả lỏng xuống rồi nhẹ nhàng thở ra thật mạnh, hắn cũng không cần mấy mũi tên còn lại chưa bắn xong mà vội vàng hoảng hốt xuống sân khấu.
Một chút chuyện nhỏ này cũng không làm cho đám người mất hứng thú, trong tiếng ồn ào lại có người bước lên sân khấu.
Chủ quán kinh doanh trò chơi này ở trong đám người tìm một vòng rồi tìm lại đây, sau khi liếc nhìn trang phục của hai người thì ông cảm thấy lo lắng căng thẳng, trong lòng âm thầm kêu khổ với ông trời.
Ông liên tục xin lỗi, nhìn hai người họ là một đôi, chỉ hy vọng vị đại nhân này có tâm trạng tốt không so đo, sau đó lại vẫy tay kêu người cầm một cặp khóa bình an áp dưới đáy hòm lại đây: “Một chút tâm ý nho nhỏ, nếu đại nhân và phu nhân không chê thì xin hãy nhận lấy.”
Mục Trì Thanh thản nhiên liếc mắt nhìn một cái, trong mắt lộ ra vẻ ghét bỏ, cũng không muốn nhận lấy loại đồ vật làm lung tung này, thật sự không lọt vào mắt của hắn.
Tuy nhiên bởi vì xưng hô vừa rồi của đối phương, Mục Trì Thanh hơi híp mắt lại, tự hạ mình cầm lấy một cái trong đó.
Thấy hắn hoàn toàn không có ý muốn cầm một cái khác, chủ quán đành phải lại đưa một cái khác giơ lên trước mặt Thời An, trên mặt nở nụ cười nói: “Phu nhân, ngài nhận lấy đi.”
Thời An mấy lần muốn nói rồi lại thôi, nàng nhìn về phía Mục Trì Thanh, thấy đối phương đang cầm cái khóa bình an kia cũng không có ý muốn mở miệng giải thích. Nàng cắn môi đành phải cầm lấy một cái khác.
Ông chủ vô cùng vui vẻ, buộc miệng nói ra mấy lời nói may mắn: “Chúc đại nhân và phu nhân bách niên hảo hợp, viên viên mãn mãn.”
Thời An: “……”
Nàng mới vừa lỡ mất cơ hội sửa đúng, bây giờ càng không phải lúc nhấn mạnh việc nàng và Mục Trì Thanh không có quan hệ gì với nhau.
Đám người đi rồi, Thời An đưa khóa bình an đến trước mặt Mục Trì Thanh: “Nè, cho ngươi.”
Mục Trì Thanh đứng sóng vai với nàng, nhìn vòng ngọc lắc lư trước mắt, khóe môi cong lên, trong giọng điệu lộ ra vẻ vui vẻ nói: “Nếu chủ quán đưa cho phu nhân thì phu nhân cứ nhận lấy là được.”
Thời An: “……”
Nàng cảm thấy sau khi Mục Trì Thanh đeo mặt nạ lên chắc là đã ném da mặt đi rồi.
Mục Trì Thanh không nhận, nàng cầm lấy cũng không được vứt đi cũng không xong nên cầm trong tay lo lắng suy nghĩ. Nghĩ rằng nếu không thì khi quay về đưa cho Thẩm Thời Hàn, nói mấy câu mê hoặc gì đó, nói không chừng quan hệ của Đại ca và Mục Trì Thanh sẽ trở nên tốt hơn.
Nàng đang suy nghĩ thì nghe thấy người bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: “Mấy ngày nữa chính là ngày 23.”
Thời An hơi sửng sốt, đúng vậy, mấy ngày nữa chính là sinh nhật của vai ác.
Mục Trì Thanh xoay người nhìn về phía nàng, dưới mặt nạ vẻ mặt nghiêm túc gằn từng chữ một hỏi: “Ngày 23 tháng 9, vương phủ tổ chức mừng thọ, Tam cô nương sẽ đến chứ?”
Xung quanh vang lên tiếng người ồn ào nhưng cố tình lời này không thiếu một chữ truyền vào lỗ tai của Thời An, nàng cúi đầu tránh né ánh mắt của Mục Trì Thanh, hỏi một câu: “Phủ Thừa tướng sẽ nhận được thiệp mời của điện hạ sao?”
Một lát sau, Thời An nghe được câu trả lời khẳng định. Nàng đang muốn nói vậy thì nàng sẽ đi thì lại nghe thấy Mục Trì Thanh nói tiếp: “Cô muốn xin Tam cô nương một món quà.”
Thời An mím môi, ánh mắt của nàng dừng lại trên sân khấu, đã nhớ không rõ mũi tên vừa rồi thiếu niên bắn ra có bắn trúng hồng tâm không? Tiếng ầm ĩ trước mắt giống như là cách nàng một lớp chắn, dần dần trở nên yên lặng.
Sau một lúc lâu, nàng nhỏ giọng nói: “Đồ vật điện hạ muốn thần nữ sợ là không cho được.”
===
THẬP NIÊN 60 GẢ CHO ĐẦU BẾP (Đã hoàn)
Editor: Team TN
Tác giả: Công Tử Gia
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cận đại , Hiện đại , HE , Tình cảm , Xuyên việt , Ngọt sủng , Mỹ thực , Đô thị tình duyên , Kim bài đề cử
Tóm tắt
Chịu khổ ở mạt thế bảy tám năm, Vương Anh đói khát xuyên đến thập niên 60.
Người chị họ phòng bên phát sốt, sau khi tỉnh lại liền sống chết kêu gào muốn hủy bỏ hôn ước với chồng sắp cưới. Bác gái tới tìm Vương Anh, muốn Vương Anh gả đi.
Vương Anh nghe nói đối phương là một đầu bếp liền lập tức vui vẻ, đầu bếp tốt lắm nha.
Chưa từng nghe nói đại hạn ba năm đầu bếp cũng không chết đói sao?
Đã từng trải qua mạt thế khắc nghiệt, giấc mộng lớn nhất của Vương Anh là ăn no.
*****
Chị họ nỗ lực hết sức giành lấy mối hôn sự của Vương Anh, ngồi chờ mấy năm sau sẽ lên làm phu nhân nhà giàu số một.
Kết quả,
Khi chị họ đang lấy lòng con gái riêng của chồng, Vương Anh ở nhà ăn gà nướng cốm.
Lúc chị họ bận lo liệu quan hệ mẹ chồng nàng dâu, Vương Anh đang ăn cá hầm cải chua.
Thời điểm chị họ vội vàng xoay quanh kệ bếp làm việc nhà, Vương Anh đang ăn miến thịt heo hầm cải trắng.
……
Chị họ bẻ đầu ngón tay tính thời gian, sao cô ta còn chưa được làm phu nhân nhà giàu số một chứ?
Bên kia, người chồng đầu bếp của Vương Anh cầm giải thưởng, tổ chức quốc yến, mở chuỗi khách sạn.
Đầu bếp mặt lạnh Từ Sương một bên rửa chân cho Vương Anh, một bên sủng nịch hỏi cô: “Dùng bánh hoa hồng làm thức ăn khuya có được không?”