Bên ngoài hàng lang, mơ hồ có thể thấy được có người đứng yên, Thời An đến gần, lại phát hiện người nọ không phải Mục Trì Thanh, hai hàng mi xinh đẹp nhẹ nhàng nhíu lại: “Lâm thị vệ?”
Dường như biết nàng nhất định sẽ đến, vẻ mặt Lâm thị vệ cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, khách khí mà giải thích với nàng, thái độ cung kính trước sau như một: “Tam cô nương, điện hạ ở phía sau chờ ngài.”
Đáy lòng Thời An toát ra sự không kiên nhẫn, dùng một tờ giấy gọi nàng tới rồi lại không chịu trực tiếp gặp nhau, nếu không phải người đến là Lâm Trấn có lẽ nàng đã xoay người rời đi rồi.
Nghĩ hôm nay là sinh nhật hắn, Thời An hờ hững buông lỏng mày đang nhíu lại ra, vốn dĩ còn có một chút không kiên nhẫn biến thành mềm mỏng, hơn nữa, nàng giống như có dự cảm, sau đó không lâu bản thân có thể từ trong trò chơi đi ra ngoài.
Nghĩ đến điều này, nàng hơi mím môi lại nói: “Dẫn đường đi.”
Lâm Trấn không cảm thấy giọng nói của Thời An có gì không đúng, ở trong mắt hắn, vị tam cô nương này chính là chủ tử thứ hai của phủ Ninh Khang Vương, khi nào có thể xưng một tiếng Vương phi cũng không ở chỗ điện hạ mà phải xem ý tứ của tam cô nương này.
Âm thanh vui đùa trong yến hội từ từ vang xa, dần dần bị ném lại phía sau.
Thời An dừng bước, vẫn nhớ kỹ thân phận của mình, cũng không muốn tìm phiền toái cho Thẩm gia: “Lâm thị vệ, đi tiếp phía trước không cho người ngoài tiến vào.”
Lâm Trấn đáp: “Tam cô nương không phải người ngoài.”
Miệng lưỡi hắn vô cùng nghiêm trang, thái độ quá mức tự nhiên cho nên Thời An nhất thời không biết nên làm thế nào sửa lại lời hắn, đánh phải ngậm miệng không nói gì.
Nhưng mà nếu Lâm Trấn nói như vậy, nghĩ đến vai ác xong việc sẽ không so đo quy củ với Thẩm gia.
Phủ Ninh Khang Vương chiếm rất nhiều đất, đặc biệt là ở bên trong, càng cảm nhận được điều này, tiếng đàn sao trong yến hội chỉ có thể mơ hồ nghe thấy, khắp nơi đều yên tính thưa thớt.
Nhưng trên hành lang liên tục thắp sáng đèn lưu li, Vương phủ lại có nhiều thêm vẻ ôn nhu, cũng không phải hoàn toàn trống trải.(TN x T Y T)
Lâm Trấn ít nói, ngoại trừ câu đầu tiên hắn cũng không chủ động mở miệng nói chuyện, nhưng mà nếu như nàng hỏi cái gì, Lâm Trấn đều nghiêm túc trả lời lại.
Tâm tư Thời An giật giật, hỏi hắn: “Năm trước, ngày sinh nhật này, Ninh Khang Vương đến chỗ nào?”
Nàng chỉ hỏi thử một câu, không trông cậy Lâm Trấn sẽ thật sự trả lời, lại không nghĩ đến đối phương chỉ hơi dừng lại, rồi nói đúng sự thật: “Hầm băng.”
Hắn không một chút khó xử, điện hạ cũng đã thông báo, cái gì cũng có thể nói cho tam cô nương, không cần giấu diếm.
Thời An nghe vậy cả người đều sửng sốt, bởi vì lời này thật sự nằm ngoài dự kiến của nàng, lúc trước nàng nghĩ đến, có phải vai ác trở lại nhà cũ Mục gia hay không, hay là biệt thự ngoại ô.
Lại không nghĩ đến Mục Trì Thanh ở Vương phủ, chỉ là nơi đó thật sự không tưởng tượng được.
Thời An đi một lúc, lại không nhịn được hỏi: “Hắn, Ninh Khanh Vương vì sao lại muốn đến hầm băng?”
Cuối tháng chín mùa thu, bên ngoài đã phải thêm áo khoác, nói gì đến trong hầm băng.
Lâm Trấn biết gì nói hết nhưng vấn đề này hắn cũng không trả lời được, lắc đầu nói: “Ta không biết.”
Nói xong Lâm Trấn thoáng nhìn qua người bên cạnh, nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu: “Nếu tam cô nương muốn biết có thể đi hỏi điện hạ, nếu là ngài hỏi, điện hạ sẽ nói.”
Lời này của hắn xem như vượt rào, nhưng Lâm Trấn cho rằng mặc dù tam cô nương không mở miệng điện hạ cũng sẽ nói.
Mười lăm phút sau, Lâm Trấn dừng bước, gật đầu nói: “Tam cô nương, điện hạ ở bên trong chờ ngài, ngài đi vào đi.”
Thời An đứng ở bên ngoài, đánh giá sân trước mắt vài lần, hứng thú với bố trí trong viện, nàng đi từ trong hành lang, đèn lưu li hai bên lộ ra ánh sáng màu vàng tươi, giống vòng sáng uyển chuyển nhẹ nhàng mà hợp với trên người nàng, cả người mông nhu hòa lên.
Mục Trì Thanh không xê dịch nhìn chằm chằm người bước từng bước đến gần hắn, hai tay rũ bên ngoài khó chịu động đậy, hắn áp chế cảm xúc muốn kéo nàng vào trong ngực, khắc chế chờ đối phương đến gần.
Khi có thể duỗi tay ra là có thể nắm, cuối cùng nhịn không được đọc một tiếng: “An An.”
Giống như than thở rỉ ra giữa răng môi, mang theo sự thân mật phấp phới.
Thời An không nghe được tiếng gọi khẽ, nàng ngước mắt lên nhìn Mục Trì Thanh, đối phương đứng ngược sáng, lông mày sắc bén ngoài ý muốn rất dịu dàng, ngũ quan quanh người mang theo vẻ sinh động nhìn thấy mà giật mình, khí tức quanh thân bị thu liễm tất cả chỉ còn lại ôn nhu.
Thời An thoáng hoảng hốt, một tiếng Mục Trì Thanh dường như muốn thoát khỏi miệng, cuối cùng lại dừng lại trên đầu lưỡi.
Nàng lấy lại bình tĩnh, hành lễ nói: “Điện hạ.”
Mục Trì Thanh nhìn động tác của nàng, trong mắt hiện lên vẻ thâm trầm, khôi phục lại dáng vẻ như thường.
Hắn dẫn người tiến vào phòng khách, mang theo nụ cười nhỏ hỏi: “Tiệc rượu vừa mới bắt đầu, Cô tùy tiện mời nàng tới, Tam cô nương có vẻ còn chưa ăn no đúng không?”
Lời nói vừa dứt, Thời An mới nhớ mình vừa mới nhấc đũa, mới cắn miếng bánh ngọt đã bị tờ giấy này gọi đến đây.
Bây giờ nghĩ lại bản thân thật sự có chút nóng nảy, sớm biết đã ăn no bụng, Lâm Trấn cũng không chạy đi đâu.
Mục Trì Thanh nhìn biểu tình của nàng, cũng biết nàng đang suy nghĩ gì, bất giác cong môi lên cao hơn một ít, thật lòng cười lên, hắn thích các loại biểu cảm của An An, linh động lại hấp dẫn.
Hắn giống như cây khô lâu này không thấy nắng, bị hấp dẫn, theo bản năng đến gần, tham niệm một chút sinh cơ dồi dào.
Hắn dẫn Thời An đến sau tấm bình phong, nói: “Không bằng cùng Cô dùng bữa tối đi?”
Đi vòng ra bình phong, phía sau có một chiếc bàn hình vuông, trên bàn lúc này có hai bát mì trắng, trên mỗi bát có đặt một quả trứng luộc.
Bước chân Thời An dừng lại, ngơ ngác nhìn trước mặt, đây là 5 năm trước, trước khi nàng rời đi đã làm cho Mục Trì Thanh, dường như giống nhau như đúc, trên bát còn bốc lên hơi trắng mờ nhạt, tỏ rõ vẫn còn nóng, có lẽ ngay một khắc trước khi nàng đến, hai bát này mới được bưng lên.
Nàng bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Mục Trì Thanh, chần chờ một lát, mới hỏi: “Bát mì này, là điện hạ tự tay làm sao?”
Mục Trì Thanh thật như tùy tiện ừ một tiếng, động tác ung dung kéo ghế ra cho nàng, nói: “Trù nghệ Cô không tinh, bình thường luyện tập sơ qua, bữa tối có chút đơn sơ, mong rằng tam cô nương không ghét bỏ.”
Thời An rũ mắt, hỏi: “Điện hạ… cảm thấy bát mì này đơn sơ sao?”
Động tác Mục Trì Thanh dừng lại, một lát sau khẽ cười, nói: “Đã từng có người vì cô làm một lần, thật sự trân quý vô cùng, chỉ là đáng tiếc, một lần kia, cô không thể ăn được.”