Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 30: Tiểu khu bị quỷ phá



Vị trí địa lý của tiểu khu biệt thự rất đặc biệt, nó nằm giữa hòn đảo nhỏ Giang Tâm. Bốn phía có nước bao quanh, phong cảnh rất đẹp.

Trước đây khi khởi công xây dựng thì điều ông chủ bất động sản muốn chính là như vậy. Kết quả khi tòa nhà khánh thành chưa lâu, lúc đang chuẩn bị bắt đầu phiên giao dịch, chỗ này đột nhiên đổ mưa xối xả mấy ngày liên tiếp, lượng mưa trăm năm chưa từng thấy qua, đảo Giang Tâm chưa bao giờ chìm thoắt cái đã bị nước ngập mất một nửa.

Tuy nói nước chưa tới mắt cá chân, không tính là quá nghiêm trọng, nhưng không ai nghĩ vừa ngủ một giấc dậy đã phát hiện tiểu khu biến thành hồ bơi, đương nhiên sẽ không ngu mà đi vung tiền vào cái chỗ này rồi.

Bởi vì chuyện này, mà tình hình tiêu thụ của tiểu khu cực kỳ ảm đạm.

Cuối cùng mắt xích tài chính của ông chủ bất động sản bị phá vỡ tới gần như phá sản, hơn nữa ông ta còn là một người cực đoan, mang theo vợ con tự thiêu trong ngôi biệt thự sang trọng nhất đảo.

Kỳ Vô Quá biết những tin tức này qua điện thoại.

Trên điện thoại của cậu có đầy đủ tin tức về khu biệt thự đảo Giang Tâm, nguyên nhân rất đơn giản, cậu là vlogger quay video đăng lên mạng, là kiểu tìm đường chết điển hình.

Thiết lập nhân vật này là làm các video thử thách, hoan nghênh khán giả đề xuất các loại thử thách thú vị khác nhau.

Ở trong tiểu khu biệt thự một tháng, cứ đến đúng giờ đăng bài livestream đi thăm dò bên trong, đây là đề xuất của một khán giả giàu có nào đó.

Nhân vật trong trò chơi này thứ nhất vốn là thích tìm đường chết, thứ hai là bị sức mạnh tiền tài khuất phục.

Anh ta không nói hai lời, liền thuê một căn trong tiểu khu biệt thự.

Từ sau sự kiện tự thiêu kia, biệt thự đảo Giang Tâm đã bị một nhà xí nghiệp tư nhân khác dùng giá tiền cực thấp mua lại, xem như là tiếp nhận cái cục diện rối rắm này.

Dù sao một tiểu khu lớn như vậy, để hoang ở chỗ này cũng lãng phí.

Chính quyền địa phương đã nhiều lần cải tạo nó, cam đoan rằng đảo Giang Tâm sẽ không xuất hiện tình trạng bị ngập nước nữa. Về sau, những khu biệt thự này mới được dùng giá tiền cực thấp bán đi một phần.

Dù sao giá để mua một căn nhà xập xệ ở thành phố già cũng bằng một căn nhà nhỏ ba tầng có sân trước ở đảo Giang Tâm, nên vẫn sẽ có không ít người bị lay động.

Ngay khi có một bộ phận người dân chuyển vào biệt thự đảo Giang Tâm ở, thì nơi đây lại xảy ra chuyện.

Chỗ đầu tiên xuất hiện tình huống khác thường là căn biệt thự có vị trí tốt nhất.

Căn biệt thự này nằm ở nơi có địa thế cao, nghe nói phong thủy cũng rất tốt. Nơi có phong thủy tốt tự nhiên sẽ thành nơi vừa sang trọng vừa đắt tiền.

Căn biệt thự sang trọng nhất kia là nơi ông chủ bất động sản lúc xây dựng tiểu khu đã để lại cho mình ở, nằm trên đỉnh của thế đất cao nhất.

Có lẽ trước đây hắn đã có tư tưởng muốn làm bá chủ đảo Giang Tâm, vào mỗi lần vào sân thưởng trà, đều có thể nhìn thấu giang sơn của mình.

Không ngờ đây rốt cuộc lại là nơi hắn táng thân.

Đầu tiên là hộ gia đình bên cạnh nửa đêm nghe thấy tiếng kêu rên rất thảm thiết. Sau đó lại có người nghe được tiếng bé gái khóc than, gào thét bố ơi đừng mà, con không muốn chết.

Kế đó, lại có người nửa đêm nhìn thấy trong biệt thự không người kia lóe lên ánh hồng, cứ như bị bốc cháy vậy.

Mấy hộ gia đình hoảng sợ báo cảnh sát, nhưng sau khi đội phòng cháy chữa cháy đến lại không phát hiện được gì cả.

Loại chuyện quỷ dị này xuất hiện mấy lần liên tiếp, không ít hộ gia đình bị quấy rầy, dần dần chuyển đi.

Có mấy người không tin vào chuyện ma quái, ở cách khu biệt thự cao cấp cũng xa, nên họ không dọn đi.

Về sau xảy ra án nhảy lầu tự sát, rõ ràng chỉ là nhảy từ tầng hai xuống, lại rơi vào bồn hoa có lớp cỏ mềm lót bên dưới, nhưng phần não lại bị văng ra khỏi đầu.

Hiện tại số gia đình trong tiểu khu đảo Giang Tâm còn chưa đến một trăm hộ, hơn nữa còn tập trung ở phần xung quanh các tòa nhà cao tầng. Những tòa nhà cao tầng này là vì để tăng thêm chỗ ở nên mới được xây, các khu xung quanh cũng không bị ảnh hưởng gì lớn.

Đi vào tới trung tâm biệt thự, thì hoàn toàn hoang phế.

Nghiệp chủ mua nơi này cũng không thể buông tay, chỉ có thể giao nó vào tay người môi giới rao cho ai thuê thì thuê. Nhưng làm gì có ai bị ngu mà đi thuê một nơi vừa bất tiện vừa ma quái như vậy được.

Thế là phần biệt thự đó đành phải cho đám thương nhân thuê làm nhà kho, dù sao giá cả cũng khá được.

Kỳ Vô Quá là người duy nhất sống ở chỗ này. Không đúng, còn có người anh trai Đoạn Lệ được hời nữa.

Nói chung, thiết lập của hai người lúc này là: Đoạn Lệ mở tiệm trà sữa trong khu thành phố già, Kỳ Vô Quá chạy đến phụ hắn một tay, lúc nào rảnh rỗi thì livestream đi thăm dò.

Vào buổi tối sau khi đóng cửa tiệm thì hai người cùng nhau về nhà.

Kỳ Vô Quá vừa cúi đầu xem điện thoại, vừa đọc những tin tức này cho Đoạn Lệ nghe.

Cho nên nhiệm vụ nhìn đường sẽ do Đoạn Lệ đảm nhiệm.

Một tay Kỳ Vô Quá ôm lấy tay Đoạn Lệ, đến tình cảnh phía trước cũng lười nhìn.

“Tới rồi.”

Kỳ Vô Quá ngẩng đầu lên, chân mày khẽ nhíu.

“Sao nơi này trông quen thế.”

Đoạn Lệ hỏi: “Sao vậy?”

Kỳ Vô Quá nói: “Trong sơ lược cốt truyện có đề cập đến NPC sống trong tiểu khu này, về sau thì mất tích.”

“Mất tích?”

Kỳ Vô Quá gật đầu: “Tiếc là sơ lược cốt truyện lần này không có mặt cảnh sát, xem ra nếu phát hiện thi thể thì không báo án được rồi.”

“…”

Đoạn Lệ có hơi bất đắc dĩ liếc mắt nhìn cậu, cảm thấy người này đúng là không hề có chút căng thẳng nào.

Sau khi hai người bước vào tiểu khu mới phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.

Đảo Giang Tâm rất lớn, khu biệt thự nằm ngay chính giữa đảo, lúc đi vào đúng là hơi mất sức.

Kỳ Vô Quá suy nghĩ một chút, đi thẳng tới phòng bảo vệ hỏi: “Xin chào, hôm nay tôi vừa mới chuyển đến, cho hỏi nơi này có cho xe vào không?”

Bảo an dùng loại ánh mắt vô cùng kỳ quái đánh giá cậu, sau đó đưa tay chỉ tiểu khu cao tầng phía sau lưng: “Đi có mấy phút là tới, cần gì phải xe?”

Kỳ Vô Quá nói: “Không phải, chúng tôi ở phía trong.”

“Phía trong?” Bảo an trợn mắt, vẻ mặt có chút khó tin.

Kỳ Vô Quá gật đầu: “Ừ, ở số mười một phố Thúy Sơn.”

Đôi mắt bảo an lại trừng lớn hơn nữa, sững sờ mất một lát mới nói: “Bên kia không có người ở đâu.”

Kỳ Vô Quá nói: “Tôi vừa thuê nhà ở, hôm nay mới tới.”

Thật ra suy nghĩ của bảo an cũng rất dễ hiểu, đi thuê phòng ở cái chỗ như này không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm ra được.

Kỳ Vô Quá nhìn bóng dáng của bảo an chạy đi lấy xe đạp điện, nói thầm với Đoạn Lệ: “Chắc chắn anh ta đang cảm thấy đầu óc chúng ta có vấn đề.”

Đoạn Lệ nói: “Nhân vật này của cậu đúng là bị thần kinh thật.”

Kỳ Vô Quá nhún nhún vai, đó là thiết lập nhân vật, chả liên quan gì tới cậu: “Trong phim kinh dị lúc nào cũng cần loại nhân vật thích tìm đường chết này, bằng không thì đào đâu ra tình tiết giật gân hả?”

Hai người ngồi trên chiếc xe điện, chạy khoảng mười phút mới tới trung tâm đảo Giang Tâm.

Nói thật là nếu không có những chuyện trước kia, thì phong cảnh nơi này đúng là không tệ, phong thủy dường như cũng rất tốt.

Địa thế của đảo Giang Tâm tựa như một hòn núi thu nhỏ, phố Thúy Sơn này chính là đỉnh của hòn núi ấy.

Đứng từ chỗ này nhìn xuống, có thể thấy mặt sông phản chiếu ánh sao lấp lánh cùng ánh trăng, gió nhẹ miên man thổi, mang theo hương vị của trời đêm ngày hè.

Có điều, bóng dáng vị bảo an vừa bàn giao xe lại chạy trối chết.

Đối phương tỏ vẻ rằng, bởi vì số người vào ở trong biệt thự quá ít, mấy tuyến xe đã sớm bị dừng hoạt động, hôm nay vì hai người họ đến ở nên mới được đặc biệt giao cho để sử dụng.

Chờ đến ngày hôm sau sẽ đề nghị hai người mua chiếc xe điện hoặc xe đạp để khỏi phải đi bộ.

Kỳ Vô Quá thở dài, xoay người mở cánh cửa sắt sau lưng, nói: “Cũng không biết đây là tình huống gì nữa, lỡ may không có cả giường thì thảm rồi.”

Tình hình trong nhà tốt hơn nhiều so với Kỳ Vô Quá nghĩ, xung quanh được lắp đặt hệ thống điện gia dụng cao cấp, hơn nữa còn rất mới, vừa nhìn là đã biết vừa có người đến ở chưa được bao lâu.

Chẳng qua nghĩ lại thì cũng thế, lúc trước có người vào ở không lâu thì xảy ra chuyện, nghiệp chủ đương nhiên là phải đổi chủ liên tục cho nó rồi.

Đồ dùng hàng ngày bên trong căn nhà đều thuộc cỡ lớn, nếu đặt trong căn phòng thể tích nhỏ thì chỉ tổ chiếm chỗ.

Cho nên chủ trọ mới để những món đồ này lại đây, đương nhiên, tất cả những điều này chỉ là suy nghĩ của Kỳ Vô Quá.

Cậu đi cùng Đoạn Lệ lên tầng một dạo một vòng, sau đó lên tầng hai nhìn thử xem có gì không.

Lầu hai có hai gian phòng, đồ dùng bên trong cũng đầy đủ hết, chỉ là do lâu ngày không có người ở nên phủ một lớp bụi mỏng mà thôi.

“Đúng là chỉ cần xách xác vào ở thôi.” Kỳ Vô Quá cảm khái, cậu rất thỏa mãn với những thứ ngay trước mắt mình.

“Quét tước đi đã.”

Đoạn Lệ bị mắc chứng sạch sẽ cường độ nhẹ, cho nên sẽ không thể nào chấp nhận ở một nơi bị bụi bặm bám vào như vậy. Cho dù đây chỉ là trò chơi thì cũng không được.

Kỳ Vô Quá gật đầu, ngay lúc đang chuẩn bị xắn tay dọn dẹp lau chùi, điện thoại di động đột nhiên rung lên.

Cậu lấy điện thoại ra xem, thì ra là một nhắc nhở hàng ngày.

Trọng điểm được giản lược rất ngắn gọn, chỉ có một chữ: Livestream.

Cùng lúc đó, khung trong suốt hiển thị thông tin lại xuất hiện trước mặt cậu.

Nhiệm vụ nhân vật: Livestream.

Trừng phạt thất bại: Qua cửa thất bại.

Yêu cầu bổ sung: Mức độ thỏa mãn khán giả phải đạt đến 80%.

Kỳ Vô Quá nhìn dòng yêu cầu bổ sung, có chút lý giải không nổi.

Đoạn Lệ thấy biểu tình của cậu khá là kỳ quái, hỏi: “Sao vậy?”

Kỳ Vô Quá thảy điện thoại di động cho Đoạn Lệ, nói: “Nhiệm vụ nhân vật, bắt tôi livestream, còn có yêu cầu về mức độ hài lòng của khán giả nữa.”

Đoạn Lệ nhìn một cái, nói: “Thiết lập nhân vật của cậu là vlogger thích tìm đường chết, tự nhiên khán giả sẽ muốn cậu đi tìm đường chết.”

Hiện tại cách thời gian bắt đầu livestream chỉ còn mấy phút, vì để tránh qua cửa thất bại, Kỳ Vô Quá cũng không do dự nữa, thẳng tay nhấn nút bắt đầu livestream.

Nhân vật này của cậu có độ hot rất cao, vừa mới mở live stream mà khán giả đã không ngừng ùa vào.

Phần bình luận phía dưới cũng nhảy lên liên tục, dòng nào cũng đều hỏi Kỳ Vô Quá có dọn đến “chỗ tốt” theo lời hứa hay không.

Kỳ Vô Quá xoay một vòng, sau đó nói: “Tôi nói được làm được, bây giờ đang ở trong phòng mới dọn dẹp một chút.”

Quả nhiên, khi khán giả thấy Kỳ Vô Quá giữ đúng lời hứa chuyển vào tiểu khu ma quái, liền bắt cậu phải đưa bọn họ đi dạo một vòng trong tiểu khu.

Có mấy tên nhà giàu tuyên bố sẽ treo thưởng kia ra tay rất hào phóng.

Kỳ Vô Quá nói: “Chỗ này không có ai ở, ánh sáng ban đêm rất kém, cơ bản không thấy được gì.”

Khán giả đồng loạt tỏ vẻ không thèm quan tâm, Kỳ Vô Quá liền hỏi thăm Đoạn Lệ một chút, bảo mình muốn đi dạo xung quanh.

Đoạn Lệ gật đầu với cậu, ra hiệu mình sẽ ở lại phòng quét tước dọn dẹp vệ sinh.

Đây không phải do Kỳ Vô Quá đi tìm chết hay Đoạn Lệ không quan tâm gì tới chuyện sống chết của cậu, hai người một là thiên sư, một thì nghiên cứu rất nhiều về mấy chuyện thần bí ma quái.

Sau lần qua cửa trước, Đoạn Lệ càng nói nhiều hơn về mấy chuyện này với Kỳ Vô Quá.

Rất nhiều chuyện vốn dĩ chỉ nhờ trực giác của Kỳ Vô Quá đã được làm sáng tỏ, lúc làm việc trong game không nên quá máy móc.

Chẳng hạn như lúc này, bọn họ mới vào game không được bao lâu.

Lệ quỷ ở giai đoạn này chỉ có thể gây ảnh hưởng tới ngũ quan của người chơi tạo cảm giác hoảng sợ, không thể trực tiếp ra tay với người chơi.

Loại ảo giác này đối với Kỳ Vô Quá mà nói, không đau không ngứa cũng chẳng có tác dụng gì.

Đoạn Lệ tự nhiên sẽ yên tâm để cậu đi dạo, Kỳ Vô Quá có nhận nhiệm vụ được treo thưởng cũng không cần lo lắng quá nhiều.

Đầu tiên cậu dẫn khán giả đi dạo xung quanh vườn hoa nơi mình ở một vòng, khán giả lại rất bất mãn với ánh sáng chói lòa cùng trang bị hiện đại trong phòng.

“Có mấy món kia thì khác gì nhà tôi đâu.”

“Đúng vậy, không phải mấy ngôi nhà ma đều là kiểu rách rưới, khắp nơi treo đầy mạng nhện, còn có mấy thứ như ảnh đen trắng hay tiền giấy sao?”

Kỳ Vô Quá có chút dở khóc dở cười, giải thích: “Nơi tôi thuê không phải nhà ma, cái tòa nhà ma kia sớm đã bị niêm phong rồi, làm gì có chuyện lấy ra cho thuê được.”

Cậu vừa nói, vừa bước ra con phố phía bên ngoài. Chỗ này có một lối xoay vòng rồi dẫn lên, nằm ở nơi cao nhất trên đỉnh núi là ngôi nhà ma kia.

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của khán giả, Kỳ Vô Quá đi dọc theo con đường, bước về phía ngôi nhà ma trên đỉnh núi.