Qua năm phút sau La Thường mới lên xe. Trong gương chiếu hậu, Tu Từ khóa ngồi trên đùi Phó Sinh, ôm thật chặt cổ Phó Sinh, mặt cũng rúc vào bả vai Phó Sinh, thể hiện một dáng vẻ ỷ lại vô cùng.
Phó Sinh ôm eo Tu Từ, siết chặt người vào lòng: "Hôm nay em thắng không?"
"Không." Tu Từ dụi vào cổ Phó Sinh, "Lạc Kỳ Phong giở trò lừa bịp."
Phó Sinh nghi hoặc nhìn về phía La Thường.
La Thường bật cười: "Nghề nghiệp của nhóm Lạc Kỳ Phong là bán hoa ở quảng trường, lúc trời sắp tối Lạc Kỳ Phong bị người qua đường nhận ra, fan dứt khoát bao hết hoa trên tay hắn luôn."
Thứ quyết định thắng thua vốn là tổng thu nhập trong hai ngày của mỗi tổ. Tổng hai ngày của Tu Từ và Tô Sướng Liệt là 1008 tệ. Còn Lạc Kỳ Phong do lúc xẩm tối bị fan nhận ra nên hơn nửa tiếng đã kiếm được 400 tệ, đấy là hoa hồng của họ còn không đủ bán.
Theo lẽ thường mà nói, đáng ra Lạc Kỳ Phong không thể bị fan nhận ra. Hắn phải mặc áo len với quần hoa phong cách người già, trên quần áo còn có miếng vá, chân đeo dép lê, lại còn mang khẩu trang với mắt kính đen, đầu trùm mũ vải.
"Hắn cố tình."
Phó Sinh bị Tu Từ dụi đến mức hơi ngứa, anh nhẹ nhàng xoa gáy cậu: "Sao em biết là hắn cố ý?"
"... Thì là cố ý thôi." Tu Từ bướng bỉnh nói.
"Rồi rồi, cố ý thì cố ý, tôi chẳng quan tâm tới hắn." Phó Sinh buồn cười dụ dỗ, "Ngữ hắn là đầu cơ trục lợi, thắng không quang minh chính đại."
Đứa nhỏ trong lòng ôm vào vô cùng thoải mái, nhiệt độ da thịt kề bên nhau có khả năng lấp kín nhung nhớ trong lòng mỗi người bằng mức độ lớn nhất.
Lòng bàn tay lưu luyến da thịt ấm áp, Phó Sinh ôm cậu càng chặt hơn chút.
"Hai ngày nay có mệt không em?"
Tu Từ nhắm mắt lại nhỏ giọng đáp: "Chỉ cần nghĩ đến anh là hết mệt."
Tim Phó Sinh đã nhũn cả ra, tâm tình đều không thể phản kháng trước lời âu yếm vô cùng thẳng thắn của Tu Từ.
Anh nắm chặt eo Tu Từ: "Vậy em có gặp được chuyện gì thú vị không?"
Tu Từ lắc đầu một cái.
Phó Sinh có lòng muốn để cậu quan tâm kỹ hơn một chút không gian bên ngoài trừ bản thân, thả nhẹ giọng dẫn dắt: "Một cái cũng không à? Chỉ cần là việc em cảm thấy ấn tượng thôi, không muốn chia sẻ cho tôi nghe sao?"
"..." Tu Từ mím môi, "Hôm nay có người đặt đồ ăn giúp bạn gái trên mạng, gửi tin nhờ em hỗ trợ nhìn thử xem đối phương có thuận mắt không."
"Sau đó thì sao?"
"Là nam."
Phó Sinh hôn nhẹ lên sườn mặt Tu Từ: "Vậy em nói với anh ta thế nào?"
"Nói..." Tu Từ hơi do dự bổ sung, "Em nói người ra mở cửa là con trai."
Ý ở ngoài lời chính là không chắc đó là đối tượng của anh. Nhưng chàng trai gọi giao đồ ăn kia đã nhanh chóng gửi một icon khóc rống sang, người yêu của anh ta từng bảo mình sống một mình.
Dưới tình huống này, không phải là nam giả nữ lừa tình thì cũng là anh ta bị cắm sừng rồi.
Tu Từ nói tiếp: "Sau đó anh ta hỏi em... vóc dáng người nhận đồ trông ra sao?"
Phó Sinh khẽ cười: "Rồi em bảo sao?"
Tu Từ ngồi dậy, chớp chớp mắt: "Em bảo vẫn còn được."
Phó Sinh nhìn biểu tình đặc trưng của cậu là hiểu đã có chuyện gì xảy ra: "Thực tế thì sao?"
Tu Từ dừng một giây, thành thật lắc đầu: "Không hề ưa nhìn."
Lời này có thể coi là uyển chuyển rồi, người đàn ông mở cửa trên mặt cực kỳ nhiều mụn, cổ ngắn cũn, vóc người mập mạp.
Nhưng trọng điểm không phải hắn đẹp xấu ra sao, mà là hắn chân đeo dép lê mặc quần đùi, trên quần áo đầy vết bẩn loang lổ, tóc tai mặt mũi bóng loáng, cho người khác một loại cảm giác cực kỳ lôi thôi.
Sau khi hắn phát hiện đang quay chương trình thậm chí còn trực tiếp đồng ý lộ diện, nở một nụ cười đầy ngấn mỡ tự tin: "Có phải lên TV sẽ dễ kiếm bạn gái không?"
Phó Sinh nhíu mày: "Trai thẳng?"
Tu Từ gật đầu: "Đúng vậy."
La Thường nín cười bổ sung: "Vụ này còn có chuyện tiếp diễn cơ. Buổi chiều người đặt ship đồ ăn trên mạng gọi điện cho Tu Từ khóc lóc kể lể, bảo người tình qua mạng của mình đã thú nhận sự thật mình là nam, muốn chia tay với anh ta, nguyên nhân là hắn muốn lên truyền hình, sau này sẽ không thiếu bạn gái."
"..." Phó Sinh buồn cười đối diện với đôi mắt mở lớn của Tu Từ, "Em có an ủi anh ta không?"
Tu Từ lắc đầu, hôn chụt lên môi Phó Sinh: "Yêu qua mạng thì đáng đời."
Phó Sinh dở khóc dở cười: "Em nói như này?"
Tu Từ mím môi: "Đâu có..."
Tu Từ định nói như vậy nhưng cậu đang quay chương trình, cậu thật sự không muốn ăn chửi sau khi chương trình phát sóng.
Ra khỏi hầm đỗ xe, Phó Sinh nắm tay Tu Từ chuẩn bị đi vào thang máy, lại thoáng thấy cách đó không xa có một người đang lén lén lút lút chụp trộm gì đó.
Phó Sinh cau mày: "Paparazzi?"
La Thường hơi dừng lại: "Chắc là vậy, nhưng hai cậu cũng công khai rồi, muốn chụp thì cứ việc."
Chương trình kỳ này tối đa bốn năm ngày sau sẽ phát sóng, chạy rất gấp, nghe đâu bên biên tập cắt ghép đều phải tăng ca đi làm.
Trước khi về phòng mình, La Thường trêu chọc nói: "Không cần thuê phòng khác cho cậu nhỉ?"
Phó Sinh dắt tay Tu Từ bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái: "Không cần."
Ở đoàn phim bên kia, tuy đã thuê hai phòng nhưng phòng Tu Từ hoàn toàn để không cho đẹp, Tu Từ vẫn luôn ngủ cùng Phó Sinh.
Phó Sinh ngoại trừ nắm tay Tu Từ, bên tay còn lại còn xách theo một chiếc ba lô nhỏ. Tu Từ liên tục nhìn chằm chằm vào ba lô, không biết đang suy nghĩ gì.
"Đừng nhìn." Phó Sinh nhéo má Tu Từ, "Chính là thứ lúc trước em đưa tôi."
"..." Tu Từ mím môi, "Em tưởng anh ném rồi."
"Có ngốc không? Tôi vứt nó làm gì? Dù có..."
Phó Sinh dừng chủ đề này lại. Anh định nói cho dù bọn họ đã chia tay, đồ vật Tu Từ đưa cho anh nhất định anh sẽ giữ cẩn thận, bởi vì đời này có khi anh chẳng thể gặp được nhóc con nào câu tâm anh như thế nữa.
Vào phòng, Phó Sinh trực tiếp nâng bắp đùi cậu, bế cậu ném lên giường, rồi nghiêng người hôn lên tai cậu.
"Ăn tối chưa?"
Tu Từ vụng về đáp lại nụ hôn của Phó Sinh, nói năng không rõ mà trả lời: "Ăn rồi."
Phó Sinh hơi ngừng lại, trực tiếp lật người Tu Từ lại, tét một cái lên mông cậu: "Nói dối."
Tu Từ bị đánh đến run lên: "Em không đói..."
Phó Sinh bắt được hai tay đang quơ quào về sau của Tu Từ, giữ lại ở chỗ xương cụt. Anh cúi người hôn gáy Tu Từ: "Ăn trước hay là làm trước?"
"... Làm trước đi." Tu Từ ậm ờ nói, "Em thật sự không đói..."
Phó Sinh dán vào lưng Tu Từ, khẽ hôn xuống tai cậu, bàn tay còn lại nhẹ nhàng xoa nắn hai viên thịt dẻo dai: "Thế tôi đói bụng thì phải làm sao giờ?"
"..." Tu Từ rất nhanh đã thỏa hiệp, "Vậy ăn cơm trước đã..."
Phó Sinh kéo người lên ôm vào lòng, cười nhẹ: "Đùa em thôi, tôi chỉ hơi đói, nhưng em cũng phải ăn chút gì đó."
Còn nửa câu không nói ra, nhỡ đâu bụng rỗng không có sức, đang dở dang mà hôn mê thì biết làm sao?
Nhưng Tu Từ đã ở cùng anh ba năm, sao có thể không hiểu rõ ý tứ của anh, hai vành tai đỏ ửng lên trông thấy.
Cậu rúc vào ngực Phó Sinh gọi phòng khách phục vụ, để người ta đưa đồ ăn lên.
Một bữa cơm ăn chẳng biết vị gì, cả đầu Tu Từ đều nghĩ về chuyện họ sẽ làm sau đó, căn bản không hề để tâm mấy thứ khác.
Ngay cả chuyện về Diệp Thanh Trúc lúc nãy cậu muốn biết cũng bị ném ra sau đầu.
Từ lúc họ gặp lại đến nay cũng đã hơn một tháng, gương vỡ lại lành đáng ra phải củi khô lửa bốc. Nhưng Phó Sinh vẫn luôn thờ ơ không động lòng chẳng chịu động vào cậu, điều này làm tâm tình Tu Từ gần như chạm đáy.
"Đi tắm đi." Phó Sinh xoa xoa đầu Tu Từ, "Tôi đi nghe điện."
Điện thoại là do Diệp Thanh Trúc gọi tới. Phó Sinh không muốn ảnh hưởng tới tâm trạng Tu Từ nên không nói cho cậu.
Giọng của Diệp Thanh Trúc nhanh chóng truyền đến: "Đợi vài ngày nữa tôi dự định tuyên bố rút khỏi giới."
"..."
Mở miệng đã là tin sốc, Phó Sinh cau mày hỏi: "Tại sao?"
"Chuyện nên làm đã làm xong, ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì."
Giọng Diệp Thanh Trúc rất nhạt, ý cười năm xưa căn bản đã không còn tồn tại nữa, dường như đến giả vờ cũng lười: "Cậu yên tâm, tôi sẽ yên ổn diễn xong《 Vãng sinh 》, chuyện rời giới cũng có thể mang cho cậu lưu lượng, dù sao đây cũng là tác phẩm cuối cùng của tôi."
Nói xong Diệp Thanh Trúc liền cúp điện thoại, đương nhiên cô không đến để trưng cầu ý kiến bạn bè, cô chỉ qua thông báo một tiếng mà thôi.
Phó Sinh đứng tại chỗ một chốc, anh thấy bóng dáng mờ mờ của Tu Từ sau kính mờ, lông mày chậm rãi buông lỏng.
Suy cho cùng, đó cũng là cuộc sống của Diệp Thanh Trúc.
Bất kể cô có lựa chọn thế nào, với tư cách bạn bè họ không có quyền can thiệp quá nhiều, huống hồ Diệp Thanh Trúc còn là một người lý trí.
Tu Từ không hay biết chuyện gì đang khỏa thân ngồi trong bồn tắm, lông mi có một tầng hơi nước lấp lánh.
Phó Sinh vừa chậm rãi mở cửa phòng tắm đã thấy Tu Từ dùng cặp mắt xinh đẹp tinh xảo kia nhìn mình: "Muốn ở chỗ này sao?"
"..."
Áo sơ mi vải dệt trượt xuống khỏi người, bị tiện tay ném vào trong sọt quần áo ẩm ướt bên cạnh.
Hơi nước theo nhiệt độ tăng lên bốc lên bốn phía, bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy hai thân ảnh dán vào nhau.
Bọn họ ôm hôn nhau, trên da thịt trắng nõn nổi lên những dấu hoa mai e thẹn.
"Biết trong cái ba lô tôi đưa em có gì không?"
"Không biết..."
"Đựng đồ lát nữa em cần dùng."
"... Dùng ở đây ạ?"
Tu Từ vừa lớn mật vừa khẩn trương, nhưng cậu vẫn nguyện ý dâng hiến bản thân cho đối phương, mặc kệ Phó Sinh sẽ làm cái gì, làm thế nào.
"Buồng tắm không được, gạch sứ quá cứng rồi."
Một tiếng nước ào ào vang lên. Phó Sinh bế người lên, anh đỡ Tu Từ, một bước lại dừng một bước đi về phía giường lớn mềm mại.
Anh bằng nhung nhớ từ rất lâu, có lẽ là hai năm, lại có lẽ là nỗi nhớ hơn một ngày ngắn ngủi này ném đứa nhỏ lên giường.
"Không thoải mái phải nói với tôi nhé."
Dù sao cũng đã lâu như vậy...
Trên cổ, trên xương quai xanh,... tất cả những giọt nước ở chỗ có thể thấy được đều bị lau sạch từng chút một, biến thành từng dấu từng dấu hoa mai đỏ.
Thân thể gầy gò tiếp xúc thân mật với đệm chăn không ngừng run rẩy, vừa sợ sệt vừa mong đợi.
Phó Sinh sợ Tu Từ khó chịu, tận lực dời sự chú ý của cậu: "Vị sữa đấy, em thích không?"
Tu Từ nắm chặt cánh tay nổi gân xanh của Phó Sinh: "Thích..."
Hoa mai tuy kiêu căng nhưng nó sẽ vì trời tuyết mình thương mến mà nở rộ, điểm tô một gam màu rực rỡ giữa thế giới nhợt nhạt.
Nó cô độc đứng thẳng trong gió rét, cố chấp đợi cho tuyết lớn ập đến.
Mà nhụy hoa lại mềm mại đến không tưởng, làm cho người đến chơi lưu luyến quên về, chỉ muốn không bao giờ rời đi.
Hoa tuyết dày đặc rơi trên cánh hoa khiến nó lảo đảo, nhưng dù chịu không nổi cũng phải ngạo nghễ đón lấy yêu thương, không để hoa tuyết rơi.
Tuyết lớn không ngớt, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cánh hoa chậm rãi cuộn lên, bao bọc hoa tuyết dày đặc đã tan thành nước, vừa lạnh lẽo vừa ấm áp.
--
Tự tưởng tượng thôi cả nhà =)))))))))))))))