Tạ Tinh Tinh giật giật khóe môi, muốn nói gì đó lại thôi, gương mặt bắt đầu nóng lên.
Một tình huống xấu hổ khó giải thích.
"Tôi không sao." Tạ Tinh Tinh khó khăn nói ra, bắt đầu bước chậm rãi đi về phía trước.
Mỗi bước đi đều là một cực hình.
Nhìn bóng dáng kì quái cùng sắc mặt u ám của cô, Cận Thừa Diên nhíu mày, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
"Em không khỏe sao?"
Tạ Tinh Tinh thấp giọng phủ nhận "Đâu có."
"Vậy em..."
"Anh đừng hỏi." Tạ Tinh Tinh lập tức ngắt lời, cô sắp sụp đổ rồi, cô thực sự không có cách nào nói với anh hoàn cảnh túng quẫn hiện tại của mình.
Đúng lúc "anh" cũng vừa bị cô chọc tức.
Ngay khi cô vừa bước lên trước, ánh mắt anh lướt thấy một vệt đen trên chiếc quần short denim xanh nhạt của cô, sắc mặt cũng trầm xuống.
Cùng với loạt phản ứng của cô, có lẽ anh cũng biết có chuyện gì xảy ra.
"Em đừng nhúc nhích."
Tạ Tinh Tinh nghe được bốn chữ này, cảm giác cả người chỗ nào cũng không ổn, linh cảm cô sợ hãi chuyện gì, chuyện đó sẽ càng nghiêm trọng.
Cô quay người, liền thấy Cận Thừa Diên nghiêng đầu, anh sờ sờ chóp mũi, thấp giọng "Quần."
Tạ Tinh Tinh trong vài giây hiểu ra, nhanh chóng đứng dựa lưng vào tường, tư thế thẳng đứng, như thể bị phạt đứng, ngón tay nắm chặt lấy sợi dây đeo trên túi, tim như thắt lại, không chắc chắn lặp lại "Có...?"
Hiếm khi Cận Thừa Diên lộ ra vẻ mặt xấu hổ, ngừng lại một lát, mới gật đầu đáp lại cô.
Tạ Tinh Tinh muốn nhanh tìm một vết nứt trên mặt đất mà chui xuống.
Thật mất mặt, cực kì mất mặt.
Nhất định là vừa rồi ở trong phòng bệnh đã...
Chỉ là lúc đó cô không hề để ý tới nó.
Nhưng mà mọi chuyện thường đều diễn ra một cách nực cười như vậy.
Những thứ thường luôn mang theo bên mình, có lẽ sẽ chẳng bao giờ dùng tới nhưng đến một ngày không mang theo thì phải cần dùng đến, nhất định phải khiến cô trở tay không kịp.
Tạ Tinh Tinh nhìn chiếc túi chỉ có một chiếc điện thoại, một thẻ ngân hàng và một ít tiền lẻ, cô cảm giác như trời sắp sập rồi.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm chiếc túi, giống như đang mong đợi thứ mà cô đang rất cần đột nhiên xuất hiện trong hư vô.
Tuy nhiên, điều này rõ ràng là không thể.
Hi vọng duy nhất chỉ có thể là ông lão yếu đuối trước mặt này thôi.
Cô cắn môi, ngước nhìn Cận tiên sinh đang cách cô khoảng ba bước "Cận tiên sinh, thật ra tôi vẫn chưa nói hết. Tôi thấy anh xuất sắc hơn em trai anh rất nhiều."
Cận tiên sinh:...
Tạ Tinh Tinh tiếp tục nói với vẻ mặt gượng gạo "Tôi nghĩ Cận Thừa Diên chắc chắn không đẹp trai bằng anh, thân thể cũng không tốt bằng anh, cũng không có sức hấp dẫn như anh, anh thành thục ổn trọng, lòng dạ hào phóng rộng lượng, quan trọng nhất là anh là một người vô cùng tốt bụng, đối với người gặp khó khăn nhất định sẽ đưa tay ra cứu giúp."
Trọng điểm chính xác là câu cuối cùng.
Có người khó khăn, đưa tay cứu giúp.
Cô đã ám chỉ rõ ràng như vậy, nếu Cận Thừa Diên vẫn không hiểu, thì chính là không muốn giúp.
Lúc này, Cận tiên sinh tâm tình rất phức tạp.
Lúc trước cô gái này khen ngợi anh như vậy, hóa ra chính là điềm báo của Cận Hàn?
Trách không được vừa rồi đột nhiên nói những lời hoa mỹ như vậy tâng bốc anh.
Cận Thừa Diên khẽ liếm môi, sắc mặt lạnh nhạt.
Tạ Tinh Tinh nhìn anh, rất không tự tin.
Dưới tình thế cấp bách như vậy, không biết "rắm cầu vồng" của cô lúc nãy có tác dụng gì hay không.
Cận tiên sinh ngẩn người một lát, cuối cùng cũng bước tới trước mặt cô, hạ giọng "Em vào phòng vệ sinh chờ, tôi đi mua cho em."
Vành tai Tạ Tinh bắt đầu đỏ lên.
Xem ra "rắm cầu vồng" của cô có thể dùng được.
Tạ Tinh Tinh gật đầu, đưa lưng về phía tường, đi ngang như con cua.
Cận Thừa Diên:...
Cận Thừa Diên nhìn bước đi khó hiểu của cô, muốn bật cười, nhưng lại suy xét về tình cảnh trước mắt cô đã rất bần cùng, nếu như anh còn cười cô, nhất định cô sẽ càng trở nên túng quẫn, nén cười "Em đi như vậy sẽ càng khiến người khác chú ý."
Tạ Tinh Tinh mặt đỏ như sắp chảy máu, tuy rằng Cận tiên sinh nói không sai, phía trước là sảnh y tá, nhất định sẽ có người thấy cô, tương lai cô còn phải tới đây dạy kèm cho Hàn Hi Trạch, vẫn rất cần mặt mũi.
Cô ngẩng đầu nhìn Cận tiên sinh, Cận tiên sinh chỉ mặc một chiếc somi trắng, nếu anh đưa cho cô chiếc áo này, không phải sẽ trần trụi đi ra ngoài sao, chỉ còn chiếc quần tây phía dưới, bộ dạng này ở bệnh viện, phỏng chừng sẽ bị coi là bệnh nhân tâm thần còn không thì chính là biến thái.
Cận tiên sinh cũng hiểu ý trong mắt cô, ho nhẹ "Tôi cũng không muốn người khác chú ý tới mình."
Tạ Tinh Tinh nuốt nước miếng, nảy ra một suy nghĩ cô cho rằng rất hay "Sao không đưa tôi vào nhà vệ sinh trước, tôi đi trước, anh đi sau, anh giúp tôi che lại."
Cận Thừa Diên đưa tay xoa xoa mũi, thật sự cũng không còn cách nào tốt hơn, thở dài cam chịu "Đi thôi."
Tạ Tinh Tinh đi phía trước, liếc người đàn ông đằng sau, thấp giọng "Tôi đi với tốc độ này có nhanh không? Anh có theo kịp không?"
Cận Thừa Diên theo sau cô "Ừm" một tiếng.
"Chú ý đằng sau."
"Ừm."
"Đừng giẫm lên chân tôi."
"Ừm."
Hãi hùng khiếp vía đi qua sảnh y tá, nhà vệ sinh cách đó không xa.
Trái tim Tạ Tinh Tinh như buông xuống một nửa.
Tạ Tinh Tinh đã sống 21 năm trên đời cũng chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như vậy, cười cứng ngắc "Cận tiên sinh, xin anh hãy đi càng nhanh càng tốt."
Cận tiên sinh - người công cụ "Ừm."
.....
Siêu thị đối diện bệnh viên Khang Bác.
Cận Thừa Diên tìm nửa ngày mới tìm ra khu vực anh chưa bao giờ đặt chân tới.
Chiếc kệ lớn chất đầy băng vệ sinh đầy đủ màu sắc và kiểu dáng khác nhau.
Cận Thừa Diên đứng trước kệ hàng, hơi lúng túng.
Lúc này, một nhân viên bán hàng nữ trẻ tuổi đi tới mặc đồng phục áo trắng liền thân, cùng váy ngắn xanh nhạt.
Nhìn thấy người đàn ông mặc trang phục lịch sự trước mắt, dáng người và khuôn mặt đều rất xuất chúng "Anh định mua cho bạn gái sao?"
Cận Thừa Diên nghe thấy thanh âm liền quay đầu lại, vẻ mặt lạnh nhạt, giọng nói trầm ổn "Không."
Nhân viên nữ liền đỏ mặt.
Khuôn mặt của người đàn ông này nhìn đằng trước còn đẹp hơn nhiều so với góc bên cạnh.
"Vậy cô ấy có yêu cầu gì không?"
Cận Thừa Diên hơi cau mày "Cô chờ một chút, tôi gọi điện hỏi."
Anh lấy điện thoại, không do dự ấn một dãy số, tín hiệu được kết nối ngay lập tức.
"Tôi là Cận Hàn, em muốn mua loại nào?"
Tạ Tinh Tinh bên kia nhanh chóng nói ra nhãn hiệu và kiểu dáng, Cận Thừa Diên truyền đạt nguyên văn cho nhân viên, thể hiện hết mình tác dụng của người công cụ.
Nhân viên bán hàng lấy hai gói băng vệ sinh từ trên giá, dựa theo yêu cầu đưa cho anh, đỏ mặt "Có thể thêm WeChat được không?"
Cận Thừa Diên ngẩng đầu nhìn cô, trong giọng nói mang theo xa cách "Không thể, tôi không phải là người sử dụng sản phẩm của cửa hàng."
Lời cự tuyệt này, Cận Thừa Diên là đang để lại mặt mũi cho cô ấy.
Từ ánh mắt đầu tiên của người nhân viên này, anh đã biết ánh mắt kia không đơn thuần.
Nhưng nữ nhân viên không hiểu, rũ đầu, e lệ ngượng ngùng mà giải thích "Em không phải lấy ý kiến sản phẩm, em chỉ muốn... kết bạn với anh."