Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Chương 112: Nhị ca, huynh nhịn chút đi



Editor: Vĩ không gei

---------------------------------------------------------

Trì Kính Dao thấy Bùi Dã nuốt một viên [Thuốc tinh lực dồi dào], cả người bị dọa sợ.

Tinh lực đó của Bùi Dã, cho dù không uống cũng dồi dào rồi, uống vào rồi còn tới mức nào nữa?

Cậu bổ não một chút Bùi Dã dây dưa với cậu 12 canh giờ không tha, nhất thời sợ tới mức khuôn mặt hơi trắng bệch.

Cậu cảm thấy 12 canh giờ. . . . . . có lẽ hai người bọn cậu đều hết cái đó mà chết mất!

Cũng may Bùi Dã còn chút lý trí, giày vò nửa ngày liền thả người.

Nguyên nhân là Trì Kính Dao nói đói sắp ngất, lúc cậu nói bụng còn rất hợp tác kêu ùng ục, như là bằng chứng cho cái cớ này của cậu.

"Muốn ăn gì? Ta làm cho đệ." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao sợ Bùi Dã nhàn rỗi lại muốn giày vò, liền chọn vài món khá tốn thời gian.

Bùi Dã nghe vậy liền đồng ý hết, trước khi đi còn bế người vào phòng tắm, nói muốn tắm cùng cậu xong mới đi.

Kết quả sau khi hai người tắm rửa xong, tâm tư kia của Bùi Dã lại nổi lên, kéo Trì Kính Dao vào phòng tắm lại giày vò hồi lâu, khiến Trì Kính Dao lại phải tắm thêm một lần nữa.

Sau giờ ngọ, Bùi Dã tự mình nấu cơm trong căn bếp nhỏ, dọn cho Trì Kính Dao một bàn đồ ăn.

Bùi Thanh cũng hưởng ké, cùng dùng bữa với hai người.

"Bùi Thanh ca, chiều nay ngươi định làm gì?" Trì Kính Dao nhân giờ cơm hỏi Bùi Thanh.

"Nếu tướng quân và Trì đại phu không có gì căn dặn, ta muốn đi câu cá một chút." Bùi Thanh đáp.

Từ sau khi hoàng đế rời khỏi viện tử của bọn họ, phần lớn thời gian một ngày của Bùi Dã đều dính cùng vào Trì Kính Dao, cũng không cho Bùi Thanh đi theo. Bùi Thanh rảnh rỗi, ngoại trừ mỗi buổi sáng đi huấn luyện cùng với Bùi Dã, thời gian khác có kế hoạch của riêng mình.

Cho nên mấy ngày nay, hắn không đi dạo trong viện tử thì chính là đi câu cá.

Trì Kính Dao nghe vậy vội hỏi: "Câu cá rất thú vị, ngươi có thể dạy ta được không?"

Bùi Thanh nghe vậy theo phản xạ nhìn về phía Bùi Dã, thấy đáy mắt Bùi Dã lộ chút ý cười chứ không phản đối, liền gật gật đầu.

Trì Kính Dao sợ buổi chiều Bùi Dã lại muốn giày vò không dứt, ăn cơm xong liền đi theo Bùi Thanh đi câu cá.

Bùi Dã nhàn rỗi, xách theo sọt cá đi theo sau thiếu niên.

Tới chỗ Trì Kính Dao đi theo Bùi Thanh câu cá, Bùi Dã liền tiện tay nhặt một nhánh cây, ném chơi chơi ở bãi đất trống bên cạnh.

Trì Kính Dao ngồi bên cạnh ao, ánh mắt lại liếc nhìn Bùi Dã.

Mấy ngày nay, cậu ở lại viện tử cùng Bùi Dã, gần như cả ngày dính lấy nhau. Nhưng thực ra, Bùi Dã ngoại trừ dính cùng với cậu, mỗi sáng sớm hoặc tối muộn lúc cậu đang ngủ hắn đều dẫn Bùi Thanh đi huấn luyện sáng hoặc tối.

Lúc đầu Trì Kính Dao còn không biết, cho tới một buổi sáng nào đó bị nghẹn nước tiểu, tỉnh dậy tiểu tiện, mới phát hiện Bùi Dã không có trong phòng.

Ngày đó cậu khoác ngoại bào đi ra ngoài tìm Bùi Dã, ở một chỗ trống trải trong viện tử, nhìn thấy đối phương đang luyện thương.

Lúc ấy Trì Kính Dao rất bất ngờ, cậu vốn tưởng rằng sau khi đánh trận xong, Bùi Dã sẽ thả lỏng cùng với cậu.

Hơn nữa mấy ngày nay cũng không có người giám sát, bọn họ có thể ung dung tự tại coi như đi nghỉ.

Nhưng Bùi Dã lại không nghĩ như vậy, hắn vẫn huấn luyện bản thân như trước.

Trì Kính Dao nghĩ một chút mới nhận ra, hình như từ lúc Bùi Dã hơn 10 tuổi đã bái Dương Thành làm sư đến giờ vẫn như vậy.

Chỉ là giữa khoảng thời gian đó bọn họ đã xa cách nhiều năm, Trì Kính Dao cũng không biết mấy năm qua đối phương trải qua như thế nào.

"Nhị ca, đánh trận xong rồi, sao huynh còn chịu khó như vậy?" Hôm đó Trì Kính Dao nhịn không được hỏi Bùi Dã.

Bùi Dã im lặng hồi lâu, mới nói với cậu: "Năng lực của quân nhân chính là bùa hộ mệnh, nếu ta lười biếng, sau này chẳng may lại có chiến sự thì sao? Bất kể lúc nào tới, ta cũng không hy vọng mình ra đi mà không thể an toàn trở về. . . . . ."

Hắn nói xong nắm lấy tay Trì Kính Dao, nói: "Vì ta biết, mỗi lần ta xuất chiến, đệ sẽ luôn đợi ta."

Đến giờ Bùi Dã vẫn nhớ rõ, trước đây lúc mình xuất chiến, ánh mắt Trì Kính Dao nhìn hắn lúc nói lời từ biệt.

Lúc ở trên chiến trường, Bùi Dã thường xuyên nhớ tới ánh mắt đó.

Vì biết có người trông mong mình bình an quay về, hắn sẽ càng tiếc mạng mình hơn một chút.

Đối với Bùi Dã mà nói, chuyện quan trọng nhất mà hắn có thể làm vì Trì Kính Dao, chính là để bản thân luôn mạnh khỏe.

Những lời Bùi Dã nói với Trì Kính Dao ngày đó, cậu vẫn luôn ghi tạc trong lòng, giờ nghĩ lại vẫn thấy ấm lòng.

"Nửa ngày trời rồi mà một con cá vẫn chưa câu được sao?" Bùi Dã ném chơi chán rồi, liền ném nhánh cây kia qua một bên.

Trì Kính Dao vốn không biết câu cá, hơn nữa vẫn không chuyên tâm, quả thật không có thu hoạch gì.

"Về đi." Bùi Dã nói.

"Ta không." Trì Kính Dao cảnh giác nắm chặt cần câu trong tay, nói: "Ta không muốn về. . . . . . chán muốn chết."

Bùi Dã thấy vẻ mặt này của cậu, biết cậu đang nghĩ gì trong đầu, đáy mắt hiện lên ý cười.

"Không muốn về, ta dẫn đệ đi dạo ở khu săn bắn." Bùi Dã nói.

Gần chỗ bọn cậu có khu vực săn bắn thuộc về hoàng gia, bình thường trong đó luôn có người canh trừng chăm sóc.

Hoàng đế thưởng viện tử này cho Bùi Dã, tất nhiên cũng cho phép hắn tư cách có thể tùy ý ra vào khu vực săn bắn.

Trì Kính Dao nghe được đi khu vực săn bắn, không phải quay về, đề phòng trong lòng cũng thả lỏng hơn không ít.

Bùi Dã dẫn cậu đi chọn một con ngựa, hỏi Trì Kính Dao: "Có thể cưỡi ngựa không?"

Mặc dù Trì Kính Dao đã bị Bùi Dã giày vò nửa ngày, nhưng thật ra cũng không quá khó chịu.

Vì bây giờ kỹ thuật của Bùi Dã đã rất khủng, kiên nhẫn lại dịu dàng, rất ít khi làm cậu bị thương.

"Có thể chứ." Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã nhìn cậu một lúc, không nghĩ tới chuyện gì, nói: "Thôi, đệ và ta cưỡi cùng một con đi."

Hắn nói xong đỡ Trì Kính Dao lên ngựa, mình thì ngồi ở sau lưng đối phương kéo người tựa vào lòng.

"Hình như có hơi khó chịu." Trì Kính Dao nói.

"Vậy thôi, quay về đi." Bùi Dã nói.

"Đừng về mà. . . . . . cũng không phải quá khó chịu." Trì Kính Dao vội đáp: "Nhị ca huynh cưỡi ngựa chậm một chút."

"Ừm." Bùi Dã đồng ý, cẩn thận ôm người vào lòng.

"Sao huynh không cầm tên." Trì Kính Dao nhắc nhở.

"Không phải có phi đao rồi sao?" Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao nghĩ cũng đúng, lúc trước nhị ca cậu săn thú chính là bằng phi đao, cho nên cậu cũng không cảm thấy kỳ lạ chỗ nào.

Hai người tới khu săn bắn, Bùi Dã dặn người trông coi không được đi theo, rồi cưỡi ngựa dẫn Trì Kính Dao đi vào.

Trì Kính Dao vẫn là lần đầu tiên tới khu săn bắn, vừa đi vào liền không khỏi cảm thán: "Nơi này có người tới chăm sóc định kỳ hả? Nhìn hoàn toàn khác so với núi chỗ chúng ta."

"Đó là đương nhiên." Bùi Dã giải thích với cậu: "Bệ hạ hằng năm sẽ bớt chút thời gian tới đây mấy lần, nếu không chăm sóc tốt, đến lúc đó làm bệ hạ mất hứng, vậy không phải sẽ có người gặp xui sao."

Bùi Dã dứt lời đưa cậu vào sâu trong khu vực săn bắn, không lâu sau hai người liền đi vào chỗ sâu trong cánh rừng.

"Muốn gì nào?" Bùi Dã ghé vào tai cậu hỏi.

"Bắt một con thỏ đi, tối về hầm thịt thỏ." Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã nghe vậy lấy phi đao nắm trong tay, một tay khống chế ngựa đi bộ trong khu vực săn bắn một lúc.

Không lâu sau, trong bụi cỏ phát ra tiếng động, phi đao trong tay Bùi Dã bỗng phóng ra, bắn trúng ngay một con thỏ xám.

"Nhị ca, huynh bắn vẫn chuẩn như vậy." Trì Kính Dao lập tức nhảy xuống, tiến tới xách con thỏ kia về.

Cậu lấy lá cây lau lau máu trên phi đao, lúc này mới trả lại cho Bùi Dã.

"Bắt thỏ xong rồi, muốn về chưa?" Bùi Dã hỏi.

"Sắc trời vẫn còn sớm." Trì Kính Dao hơi chột dạ nói: "Ta muốn ở lại đây một lúc nữa."

Bùi Dã cố nén cười gật gật đầu, không đưa ra ý kiến.

Lúc này Trì Kính Dao liền thở phào, thầm nghĩ nhị ca cậu cũng rất kiềm chế, không hề quá phận như trong tưởng tượng của cậu.

Nhưng rất nhanh, cậu liền phát hiện hình như mình đánh giá nhị ca cậu cao quá rồi.

Vì Bùi Dã ôm cậu hôn môi, rất nhanh đã đặt người tựa vào cây, tư thế đó nhìn cực kỳ nguy hiểm.

"Nhị ca. . . . . . huynh không định làm trong đây đấy chứ?" Trì Kính Dao căng thẳng hỏi.

"Đệ lại không muốn về, ta thấy giờ còn sớm, cảm giác nơi này cũng không tệ." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao một tay đỡ bả vai của hắn nói: "Huynh điên rồi sao, chẳng may có người tới thì sao đây?"

"Ta dặn không cho bọn họ đi theo, không ai dám vào đâu." Bùi Dã tiến tới hôn môi cậu, nói: "Hơn nữa thính lực của ta rất tốt, có người tới gần ta sẽ nghe được."

"Không được." Trì Kính Dao quyết đoán từ chối: "Ai lại làm ở khu vực săn bắn chứ?"

"Sao lại không. . . . . . . ta đọc thoại bản còn có." Bùi Dã nói như đúng rồi.

Hắn dứt lời cũng không sốt ruột, lại tiến tới bên tai thiếu niên nói gì đó, Trì Kính Dao nghe được mặt đỏ tai hồng, ý chí rất nhanh đã không kiên định nữa.

"Đợi sang đông, chúng ta sẽ quay về Kì Châu." Bùi Dã nói: "Đến lúc đó ta đi vào quân doanh, cho dù ngươi muốn thân mật với ta như bây giờ cũng không còn cách nào đâu."

Trì Kính Dao nghe vậy trong lòng không khỏi mềm nhũn, nhỏ giọng nói: "Vậy huynh nhanh lên. . . . . ."

"Được." Bùi Dã gật gật đầu, trên mặt nhìn có vẻ thành thật.

. . . . . . .

Trì Kính Dao nên biết từ sớm, trong vấn đề này, cho tới giờ cậu cũng không nên tin tưởng Bùi Dã.

Đã nói nhanh lên, kết quả là vẫn bị giày vò tới gần xế chiều.

"Không vui hả?" Bùi Dã sửa sang lại y phục của Trì Kính Dao, bế người lên lưng ngựa, để cậu nghiêng một bên, như vậy sẽ không khó chịu. Sau đó, Bùi Dã tự bước lên lưng ngựa, kéo người ôm vào lòng để Trì Kính Dao tựa vào người mình.

"Huynh đã đồng ý với ta sẽ làm nhanh." Trì Kính Dao uất ức nói.

"Ta đã nhanh lắm rồi, trời còn chưa tối nữa." Bùi Dã vẻ mặt vô tội nói.

Trì Kính Dao nghe giọng điệu này của hắn, lại càng không vui, lúc này định quay lưng lại.

"Đừng nghịch, cẩn thận ngã xuống." Bùi Dã không chút do dự ôm người vào lòng, nói: "Ta không cố ý lừa đệ, nhưng ta không khống chế được. Nếu đệ không thích, lần sau không làm bên ngoài nữa."

Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, thật ra cậu không phải không thích.

Ngược lại, chính cậu cũng thấy kích thích.

Hơn nữa vì đã uống thuốc tinh lực dồi dào, cậu không hề thấy mệt chút nào.

Chỉ là thời gian qua lâu, thấy hơi không thoải mái.

Nếu để cậu chọn lại lần nữa, cậu vẫn sẽ đồng ý với Bùi Dã.

Chỉ là miệng cậu không dám nói như vậy, tránh để Bùi Dã ngày càng tệ hơn.

"Giận nhị ca lắm hả?" Bùi Dã dịu dàng hỏi.

Trì Kính Dao bĩu bĩu môi, không hé răng.

Bùi Dã ghì dây cương, nhìn thiếu niên trong lòng, lại hỏi: "Có phải đệ. . . . . . không muốn làm vậy với ta không?"

"Không phải." Trì Kính Dao thấy hắn hỏi thẳng như vậy, không khỏi thấy hơi thẹn, nói: "Đi nhanh đi, trời sắp tối rồi."

Bùi Dã tỏ vẻ hỏi không ra đáp án là không bỏ qua, lại nói: "Ta nghĩ sau khi thành thân đệ sẽ thích làm vậy chứ?"

Trì Kính Dao không ngờ hắn còn rất nghiêm túc, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

"Trì Kính Dao." Bùi Dã nghiêm túc nói: "Bây giờ đệ vẫn còn thích ta chứ?"

"Ta nói không thích bao giờ đâu?" Trì Kính Dao nói: "Không thích ai lại lăn lộn với huynh mấy lần. . . . . ."

"Vậy chắc là chê ta làm không tốt?" Bùi Dã hỏi: "Có phải không thoải mái không?"

Trì Kính Dao bị hắn hỏi mà mặt đỏ tai hồng, nói úp mở: "Không có."

Cậu sợ Bùi Dã lại suy nghĩ linh tinh, thấp giọng nói: "Huynh rất không tiết chế, còn lâu như vậy, ta sẽ mệt."

"Nhưng ta đã cho đệ uống thuốc rồi." Bùi Dã nghiêm túc nói: "Uống thuốc vẫn còn mệt hả?"

Trì Kính Dao hơi bất đắc dĩ, không biết nên giải thích thế nào với Bùi Dã.

Hơn nữa cậu cảm thấy chuyện này càng giải thích càng không rõ, dứt khoát tựa vào lòng Bùi Dã nói: "Về đi nhị ca, ta muốn về rồi."

Bùi Dã nghe vậy không tiếp tục truy hỏi nữa, cưỡi ngựa không nhanh không chậm đưa Trì Kính Dao về.

Sau khi hai người về lại chỗ ở, Trì Kính Dao đầu tiên là đi tắm rửa một phen.

Lần này Bùi Dã không theo cậu, mà đi vào phòng bếp nấu ăn.

Đợi sau khi Trì Kính Dao tắm xong, Bùi Dã cũng đã nấu gần xong cơm tối.

Hôm nay Bùi Dã hình như cũng cảm nhận được tâm trạng của Trì Kính Dao có vấn đề, cho nên cả buổi tối đều biểu hiện hơi mất tự nhiên.

Trì Kính Dao cũng hơi mờ mịt, không biết nên giải thích chuyện này với Bùi Dã thế nào.

Cậu cũng không bài xích thân mật cùng Bùi Dã, thậm chí cậu còn rất thích.

Nhưng cậu luôn có cảm giác dạo này Bùi dã mất không chế quá mức, điều này khiến cậu thấy không được bình thường, còn hơi lo lắng.

Nhưng trước giờ Trì Kính Dao chưa từng yêu đương, cho nên không hề có chút kinh nghiệm nào trong chuyện này.

Hơn nữa cậu và Bùi Dã yêu đương xong nhanh chóng thành thôn, gần như giữa hai ngưa chưa có xung đột gì, trực tiếp xác định tình cảm rồi nhanh chóng thành hôn.

Có lẽ cũng bởi vì vậy, giữa bọn họ khó mà không tồn tại một vài vấn đề nhỏ.

Chỉ là những vấn đề nhỏ này cần thời gian từ từ giải quyết.

Sau cơm tối, Bùi Dã lại đi luyện thương trong sân một lát.

Trì Kính Dao vì đã uống thuốc nên không hề buồn ngủ, liền ngồi ở dưới hành lang nhìn Bùi Dã.

"Hôm nay 15, muốn ngắm trăng không?" Bùi Dã luyện thương xong hỏi cậu.

Trì Kính Dao ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện trăng hôm nay quả thật rất tròn.

"Đi." Bùi Dã vươn tay về phía cậu, Trì Kính Dao theo phản xạ nắm lấy.

Sau đó, Bùi Dã liền đưa cậu tới một chỗ đài cao ở tiền viện.

Thời tiết cuối thu hơi lạnh.

Nhưng vì Trì Kính Do rúc trong lòng Bùi Dã nên thật ra không thấy lạnh gì.

Bầu trời đêm ánh sao thưa thớt, hai người dựa sát vào nhau, ngắm trăng một lúc.

Trì Kính Dao thật sự thích cảm giác này, hơn nữa lúc im lặng ngồi cùng Bùi Dã khiến cậu có cảm giác kiên định và thỏa mãn.

"Lần đầu ta thành thân, có rất nhiều chuyện đều không biết." Bùi Dã ôm người vào lòng, nói: "Có lúc ta cũng không biết nên đối xử tốt với đệ thế nào, ta muốn thân mật cùng đệ, một khắc cũng không tách rời. Không phải vì muốn khi dễ đệ, là thật sự không tìm ra cách nào khác để thân mật hơn với đệ."

"Có lúc ta cảm thấy đệ rất thích ta làm vậy với đệ, nhưng có lúc lại sợ đệ không thích." Bùi Dã nói: "Bất kể đệ đang nghĩ gì trong lòng, đều nói hết cho ta biết, được không?"

Trì Kính Dao hơi ngửa đầu nhìn Bùi Dã, thấy trên khuôn mặt anh tuấn của đối phương lộ vẻ hơi bối rối.

"Nhị ca. . . . . ." Trì Kính Dao duỗi tay ôm hắn, nói: "Ta cũng thích thân mật cùng với huynh. Ta chỉ sợ bây giờ huynh không biết tiết chế, lâu ngày sẽ cảm thấy chán thôi. Hiện giờ chúng ta đều trẻ như vậy, sau này còn ở cạnh nhau nhiều nhiều năm nữa, rất nhiều chuyện chúng ta có thể từ từ mà làm."

"Ừm." Bùi Dã nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Ta hiểu được ý của đệ, đệ nói rất đúng, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian ở bên nhau."

Trì Kính Dao gật gật đầu, nhịn không được ghé sát vào hôn hắn một cái.

"Đệ cảm thấy. . . . . . bao lâu chúng ta thân mật một lần là được?" Bùi Dã nghiêm túc hỏi.

Trì Kính Dao vốn định nói ba ngày một lần, nghĩ nghĩ lại sửa lời: "Hai ngày một lần thì thế nào?"

"Một ngày hai lần, được." Bùi Dã đáp.

Trì Kính Dao: . . . . . .

Là tiết chế chưa?

Sau hôm đó, hai người dần học được cách để khai thông rất nhiều chuyện.

Mặc dù Bùi Dã vẫn không tiết chế như trước, nhưng vì hắn dỗ người ta rất giỏi, dần dần Trì Kính Dao cũng chấp nhận, thậm chí còn thích thú.

Ngày tháng trôi qua chớp nhoáng, rất nhanh đã vào đông.

Ngày hôm đó cuối cùng trong cung cũng truyền ý chỉ tới đây, bảo hai người tiến cung.

Hoàng đế vẫn thiết cung yến như trước, lần này người có mặt còn nhiều hơn trước.

Người đang ngồi không chỉ có võ tướng còn có mấy văn thần.

Trì Kính Dao căn bản không hề quen biết họ, nhưng có lẽ cũng có thể đoán được đều là nhân vật tai to mặt lớn trong kinh thành.

Lần cung yến này bầu không khí thoải mái không ít, chủ đề cả quá trình cơ bản là khen Bùi Dã, tiện thể cũng khen Trì Kính Dao.

Có kinh nghiệm lần trước, Trì Kính Dao không dám ăn gì linh tinh, cũng không dám uống rượu, cả một buổi đều ngồi ngoan ngoãn.

Cậu biết, qua đêm nay là bọn cậu có thể yên tâm về Kì Châu rồi.

Nhìn khí sắc của hoàng đế cũng không tệ lắm, có lẽ đã tìm thái y kiểm tra thuốc, hôm nay nói không chừng còn uống một viên.

Cho nên sau khi cung yến kết thúc, Trì Kính Dao lại tặng một hộp thuốc cho hoàng đế, coi như biểu đạt lòng thành.

Hoàng đế lại khen thưởng cậu, vui vẻ thưởng thêm cho cậu không ít thứ.

Sau khi cung yến kết thúc, hai người lại ở lại trạm dịch hai ngày.

Trong lúc đó Bùi Dã đã vào cung hai lần, nhưng cũng không ở lại lâu.

Ngày thứ ba, bọn họ liền khởi hành quay về Kì Châu.

Hiện giờ Bùi Dã là Định Bắc Hầu do hoàng đế mới phong, vì thể hiện "ân sủng", hoàng đế cố ý phái một đội quân dọc đường hộ tống Bùi Dã và Trì Kính Dao quay về Kì Châu, cũng coi như phô trương cho bọn họ.

Đám Dương Thành đã về Kì Châu trước, ngược lại không được "hưởng ké hào quang".

Ngay từ đầu Trì Kính Dao còn cảm thấy rất thích thú, sau đó lại phát hiện phô trương quá lớn cứ đến đâu là lại làm kinh động tới quan phủ địa phương.

Sau đó bọn cậu lười ứng phó, Bùi Dã liền để Bùi Thanh đi cùng đội ngũ, mình thì lén dẫn Trì Kính Dao về trước.

Trước khi tuyết rơi, cuối cùng hai người cũng về tới Kì Châu.

Bùi Dã đầu tiên là đi tới quân doanh Kì Châu chào hỏi Dương Thành, lúc này mới dẫn Trì Kính Dao về nhà.

Từ biệt đã lâu, Bùi gia đã hoàn toàn thay đổi.

Vì Bùi Dã có công, quan phỉ cố ý cho nhà hắn chọn một khu đất mới, xây một căn nhà mới.

Vì hai người không muốn kinh động tới người ngoài đã lén trở về, cho nên suýt nữa không tìm được nhà.

Sau đó vẫn là Thu Phong chỉ đường, bọn họ với thuận lợi về nhà.

Tối đó, Dung nương kéo Bùi Dã và Trì Kính Dao vừa khóc vừa cười, nhìn có vẻ rất vui sướng.

Mặc dù Bùi phụ không nói nhiều, nhưng cũng rất kích động, hiếm khi mở một bầu rượu.

Ngược lại Bùi Nguyên và Đinh Tiểu Uyển biểu hiện hơi bình tĩnh hơn chút, nhưng cũng vui sướng mà cười toe toét.

Nhóc Bùi Ninh giờ đã biết gọi người, nó cũng không sợ người lạ, lôi kéo Bùi Dã và Trì Kính Dao gọi thúc thúc cữu cữu loạn cả lên.

Lúc Bùi Dã rời nhà vẫn là bộ dạng thiếu niên, giờ nhìn đã thành thanh niên trưởng thành chững chạc.

Hơn nữa mấy năm nay hắn đã ở biên thành nhiều, khí chất càng lạnh lùng hơn vài phần, khiến Dung nương rất đau lòng.

Ngược lại Trì Kính Dao thay đổi ít hơn chút, nhưng nhìn cũng không quá giống lúc rời đi.

Cho tới lúc dùng bữa tối hôm đó, cảm xúc của Dung nương mới hơi bình tĩnh lại.

Bà kéo Trì Kính Dao hỏi: "Sao lại đột nhiên thành thân vậy? Nhị ca con viết thư về nhà, ta còn tưởng là nó nói đùa chứ. . . . . ."

"Mẫu thân. . . . . ." Dọc đường đi Trì Kính Dao đã bàn kỹ với Bùi Dã, tạm thời không để lộ quan hệ của họ với người nhà."

Nhưng hiện giờ Dung nương hỏi thẳng như vậy, cậu ít nhiều cũng thấy hơi chột dạ.

Bùi Dã thấy thế nói: "Bệ hạ cố ý bảo đệ ấy ở lại viện Thái Y, con sợ sau này lại bệ hạ ban hôn cho đệ ấy ở kinh thành thì khó mà về được, nên bảo đệ ấy thành thân trước ở biên thành."

"Cũng phải. . . . . . Nơi kinh thành kia không dễ sống, tâm tư của A Dao lại đơn thuần, vẫn là ở bên cạnh chúng ta mới yên tâm được." Dung nương nói: "Nương không cầu các con vinh hoa phú quý, bình an mới tốt."

Bùi phụ nhịn không được hỏi: "Cưới cô nương nhà ai đấy? Sao lại không dẫn về cùng?"

"Trước đây phải đi kinh thành báo cáo nên không tiện." Bùi Dã nói: "Sang năm rồi tính ạ."

Bùi phụ nghe vậy gật gật đầu, vội nói: "Cũng đúng. . . . . . đi lại nhiều người ta mệt chết mất."

"Không ngờ A Dao lại thành thân trước nhị ca con đấy." Dung nương kéo tay Trì Kính Dao, nói xong lại nhịn không được mà rơi nước mắt, nhưng trong lòng cũng rất vui.

"Thằng hai không tìm được người hợp ý sao?" Bùi phụ hỏi.

Bùi Dã nói về chuyện của Trì Kính Dao thì rất rành mạch, bị hỏi về mình thì lại câm nín.

Mặc dù hắn biết việc này nên trả lời thế nào, đáy lòng lại không muốn phủ nhận.

Bùi Nguyên bên cạnh thấy thế chủ động nói: "Hai đứa một đường bôn ba vất vả quay về, trước để hai đứa nghỉ ngơi trước đi."

"Đúng, thằng cả nói đúng đấy." Dung nương vội nói: "Lúc trước triều đình truyền chỉ tới đây, biết mấy đứa sắp về, ta đã dọn dẹp chỗ cho hai đứa rồi."

Đinh Tiểu Uyển ở bên cạnh nói: "Nương biết hai đứa sắp về, mỗi ngày đều trông ngóng, cách mấy ngày lại đem chăn ra phơi nắng một lần."

Trì Kính Dao nghe vậy vừa cảm động lại vừa áy náy, hốc mắt cũng hơi đỏ lên.

"Ngoan, về là tốt rồi, sau này một nhà chúng ta có thể yên ổn ở bên nhau." Dung nương xoa xoa đầu Trì Kính Dao nói.

Giờ căn nhà của Bùi gia đã lớn hơn trước rất nhiều, ngoại trừ tiền-hậu viện ra, phía đông tây còn có khu tiểu viện khác nữa.

"Ta và cha con ở hậu viện, đông viện là của đại ca đại tẩu con và Bùi Ninh ở, tây viện cho A Dao và thê tử của nó." Dung nương nói với Bùi Dã: "Thằng hai có phủ tướng quân, sau này thành thân nhất định phải ở trong phủ của mình. Nhưng hậu viện vẫn có một gian phòng cho con, chừng nào con muốn về ở đều được."

Bùi Dã nghe vậy theo phản xạ nhìn qua Trì Kính Dao, Trì Kính Dao ra hiệu cho hắn, ý bảo hắn đừng nhiều lời.

"Tiểu viện này A Dao ở một mình vắng vẻ, giờ xung quanh cũng không có người ngoài, cứ để Bùi Dã bầu bạn với đệ ấy trước đi." Bùi Nguyên nói.

"Đúng, suýt nữa ta quên mất." Dung nương nói với Bùi phụ: "Ông đi lấy chăn của Bùi Dã tới đây đi, giờ trời cũng lạnh, để hai huynh đệ nó ở cùng nhau cũng tốt."

Bùi phụ nghe vậy vội đi lấy chăn của Bùi Dã tới.

Đêm đó, Dương nương lại cẩn thận dặn dò hai người một phen, lúc sau mới quay về hậu viện.

Đợi khi tây viện chỉ còn hai người họ, Trì Kính Dao mới thả lỏng hơn chút.

"Thật ra có thể thuận thế nói cho họ biết." Bùi Dã nói.

"Đợi hết năm nay rồi nói sau, ta muốn cha nương vui vẻ qua năm nay." Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã ở biên thành mấy năm, giờ vất vả lắm mới được đoàn tụ, Trì Kính Dao không muốn mới ngày đầu đã phá hỏng không khí.

Mặc dù trong lòng cậu cũng ôm chút hy vọng, hy vọng Dung nương và Bùi phụ đừng quá tức giận, nhưng lý trí lại cho cậu biết, chuyện này rất khó.

Ngay cả Dương Thành lúc trước cũng muốn đánh Bùi Dã một trận, huống chi Dung nương và Bùi phụ.

"Mấy ngày nay chúng ta cố gắng làm họ vui vẻ đã." Trì Kính Dao nói: "Đợi qua năm nay, sau khi họ biết nếu tức giận quá mức thì chúng ta lại trốn đi, đỡ chọc cho họ phải phiền lòng."

Nhưng bất kể có nói thế nào, ít nhất trong khoảng thời gian này người một nhà có thể bình yên qua hết năm.

"Nghe theo đệ hết." Bùi Dã nói xong ôm lấy Trì Kính Dao hôn môi.

"Ở nhà không được." Trì Kính Dao duỗi tay đẩy ngực hắn, nói: "Nhị ca, huynh cố nhịn đi."

Bùi Dã nhíu mày nói: "Bây giờ cách năm mới còn mấy ngày đâu."

"Ta biết." Trì Kính Dao nói: "Vậy huynh cố nhịn mấy ngày này đi."

Trì Kính Dao dứt lời liền lấy ra một viên thuốc thanh nhiệt giải độc nhét vào miệng Bùi Dã.

Bùi Dã: . . . . . . . .

---------------------------------------------------------

Hết chương 112.