Mặc dù Bùi phụ là một người khá chất phác, nhưng không phải người vô tri.
Nếu trước đó Bùi Dã không nói mấy lời như "không có con nối dõi", "cứu mạng con" gì đó, có lẽ ông cũng không nghĩ nhiều, có thể coi cảnh vừa này là tình huynh đệ sâu nặng của Bùi Dã dành cho Trì Kính Dao, chứ không có ý tứ gì khác.
Nhưng có những lời nói trước đó, ông lại không thể không nghĩ nhiều được.
Cho dù có là quan hệ huynh đệ, nhưng cũng phải có giới hạn.
Sự thân mật mà Bùi Dã dành cho Trì Kính Dao, quả thật hơi quá, điều này khiến ông không thể coi như bình thường được.
Lại nghĩ tới đủ loại dấu hiệu ngày trước, Trì Kính Dao đột nhiên báo đã thành hôn, sau khi về nhà cũng không hề nhắc tới thê tử mới cưới. Hai người đi tới kinh thành, Bùi Dã được phong hầu gia, thưởng nhiều thứ như vậy, còn thưởng cả phủ, nhưng chỉ không được ban hôn.
Những chuyện này Bùi Nguyên từng cảm thấy kỳ lạ, thật ra Bùi phụ cũng mơ hồ cảm nhận được.
Nhưng ông không tinh tế được như Bùi Nguyên, thi thoảng nghĩ thấy khác thường cũng chỉ cho là mình nghĩ nhiều.
Cho tới hôm nay, tất cả mọi chuyện xâu chuỗi lại một chỗ, ông mới bừng tỉnh nhận ra.
Bùi phụ chưa đi tới cửa hậu viện, liền thấy Bùi mẫu đang đi ra từ đông viện, hẳn là vừa đi xem Bùi Ninh.
"Ngủ chưa?" Bùi phụ hỏi.
"Ngu rất yên ổn." Dung nương nói: "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã bớt lo, ngủ yên yên ổn ổn chưa bao giờ quấy khóc, giống y như cha của nó ngày trước."
Bùi phụ nghe vậy không yên lòng gật đầu.
Dung nương vẫn không nhận thấy sự khác thường của ông, mà chỉ hỏi: "A Dao thế nào rồi? Ta lo lắng, đi qua xem thử."
"Ngươi đừng đi." Bùi phụ nói.
"Vì sao?" Dung nương khó hiểu nói.
"Không có gì. . . . . ." Lúc này Bùi phụ rất sốt ruột, mặc dù biết việc này không giấu được, cũng không muốn chọc thủng ngay tại đây. Hơn nữa ông còn không biết nên ứng phó thế nào, sau đó nếu Dung nương cũng biết, chuyện này càng thêm phiền phức.
Nghĩ vậy, ông nói: "Thằng cả với thê tử thằng cả đều ở đó, trong phòng cũng không còn chỗ đặt chân. Hơn nữa thê tử thằng cả cũng nói không sao cả, ngươi có đi nhìn thêm lần nữa cũng không để làm gì."
"Cũng đúng." Dung nương nói: "Tiểu Uyển y thuật cao siêu, có nó ở đó A Dao nhất định không sao."
Bùi phụ nghe vậy gật gật đầu, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Bên kia.
Bùi Dã đút thuốc xong, Đinh Tiểu Uyển lại bắt mạch lại cho Trì Kính Dao.
"Chắc là không sao rồi, lát nữa là hết sốt thôi, đệ coi chừng chút, đừng để ban đêm đệ ấy đá chăn lại lạnh." Đinh Tiểu Uyển nói với Bùi Dã: "Có chuyện gì, lúc nào cũng có thể tới đông viện bảo ta."
"Đa tạ đại tẩu." Bùi Dã vội hành lễ với Đinh Tiểu Uyển.
Đinh Tiểu Uyển đáp lễ hắn, lại nhìn qua Trì Kính Dao đang mê man, sau đó không nói gì thêm xoay người rời đi.
Bùi Nguyên đưa Đinh Tiểu Uyển tới cửa, hai người nói mấy câu, hắn liền quay lại phòng.
Bùi Dã đang đổi khăn trên trán Trì Kính Dao, thấy Bùi Nguyên tiến vào liền nhìn hắn một cái.
"Không phải đã nói sang năm mới nói thẳng sao?" Bùi Nguyên hỏi.
"Sốt ruột, không đợi được." Bùi Dã nói: "Như vậy cũng rất tốt."
Hắn nói xong nhìn quá Trì Kính Dao, lại nói: "Nhân lúc đệ ấy bệnh không biết gì, nếu có thể vượt qua cửa ải này, cũng đỡ để đệ ấy phải chịu khổ cùng. Nếu như không được. . . . . cha nương thấy đệ ấy sinh bệnh, cũng không đến mức kiên quyết chia rẽ đôi ta đi?"
"Nghe khá có lý đấy." Bùi Nguyên nói.
"Đại ca, huynh trông chừng giúp ta được không, ta đi một lát rồi về." Bùi Dã nói.
Bùi Nguyên có lẽ đoán được hắn muốn làm gì, cũng không nói gì thêm, liền để hắn đi.
Trong hậu viện, Bùi phụ đang ngồi trong phòng buồn phiền.
Dung nương thấy ông như thế, hỏi thêm mấy câu, ông lại chỉ thở dài không đáp.
"Có phải hôm nay đi ra ngoài cùng thằng hai, có người nói gì làm ngươi mất hứng không?" Dung nương hỏi.
"Không có gì, ngươi đừng lo lắng." Bùi phụ nói: "Ngươi đi ngủ trước đi, ta ngồi một mình một lúc là ổn thôi."
Ông vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền tới giọng của Bùi Dã.
"Sao giờ này thằng hai lại tới đây?" Dung nương kinh ngạc nói: "Không phải A Dao đã xảy ra chuyện gì chứ?"
Bà nói xong liền thấy hơi lo lắng, vội đi mở cửa.
Ngoài cửa, Bùi Dã ngay cả ngoại bào cũng không mặc, trong tay cầm theo một cây gậy gỗ lập tức vào phòng.
Sau khi hắn vào phòng liền quỳ xuống đất, dập đầu với Dung nương và Bùi phụ.
"Thằng hai, cao đang làm gì vậy?" Dung nương hơi bất ngờ nói: "Có gì từ từ nói, con thế này. . . . . . ."
"Cha, nương, Bùi Dã bất hiếu." Hắn nói xong liền đưa gậy gỗ tới trước mặt Bùi phụ, sau đó quỳ dưới đất xoay người, đưa lưng về phía Bùi phụ, nói: "Cha, nếu người muốn dạy bảo thì cứ ra tay đi ạ."
Bùi phụ một bụng buồn phiền không biết xả vào đâu, nghe vậy cầm gậy gỗ đứng lên.
Dung nương sợ quá mức, tiến tới ôm lấy tay ông nói: "Các ngươi làm gì vậy hả? Năm mới tới nơi sao lại muốn đánh như vậy?"
"Nếu không dạy dỗ nó, nó lại làm càn!" Bùi phụ tức giận nói.
Bùi Dã duỗi tay cởi áo, để lộ ra nửa người trên, dáng vẻ chịu đáng chịu mắng.
Gậy gỗ trong tay Bùi phụ vốn đã giơ lên, nhưng khi nhìn thấy lưng Bùi Dã, lại giật mình.
Chỉ thấy trên người đối phương, che kín các vết sẹo lớn nhỏ, vết mới vết cũ giăng khắp nơi, nhìn rất chói mắt.
"Thằng hai. . . . . ." Dung nương thấy thế đau lòng không thôi, lúc này liền khóc thành tiếng.
Bà tiến tới mặc y phục lại cho Bùi Dã, nức nở nói: "Con ta mấy năm nay. . . . . . chịu khổ rồi."
"Nương." Bùi Dã áy náy nói: "Hài tử bất hiếu, có lỗi với hai người."
"Sao lại nhắc tới chuyện này, rốt cuộc làm sao vậy?" Dung nương đau lòng hỏi.
Bùi phụ thấy chuyện cũng không giấu được, lạnh giọng nói: "Ngươi có biết vì sao nó lại không chịu những người mai mối không?"
"Vì sao?" Dung nương hỏi: "Bùi Dã, ngươi nói cho mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?"
"Bởi vì. . . . . ." Bùi Dã nhíu mày, khó khăn nói: "Con đã thành thân rồi."
"Sao lại vậy?" Dung nương nín khóc mỉm cười nói: "Đây là chuyện tốt mà, sao lại không nói cho cha nương?"
Bùi phụ hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi hỏi thử xem nó thành thân với ai!"
Dung nương nghe vậy nhìn về phía Bùi Dã, liền nghe Bùi Dã nói: "Trì Kính Dao."
Dung nương nghe vậy ngẩn ra, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi thần lại.
Suy nghĩ của bà quay nhanh, một lúc mới hiểu đã xảy ra chuyện gì.
"Con với. . . . . . con với A Dao thành thân?" Dung nương khó tin hỏi.
"Vâng." Bùi Dã đáp.
Dung nương vậy cơ thể nghiêng ngả, suýt nữa là ngất xỉu.
Hai cha con đỡ người ngồi xuống.
"Mau đi gọi đại tẩu ngươi tới đây!" Bùi phụ nói.
"Đừng đi!" Dung nương giữ Bùi Dã lại nói: "Nương không sao hết."
Bà nói xong thở hổn hển mấy hơi, sắc mắt cuối cùng cũng khôi phục một chút.
"Con kể lại mọi chuyện, từ đầu tới cuối cho ta nghe." Dung nương nói.
Bùi Dã nghe vậy hơi chần chừ, nhưng sợ mình không nghe theo lại khiến đối phương tức giận, đành phải lùi về sau hai bước, lại quỳ xuống trước mặt Dung nương.
"Bắt đầu từ sau khi đệ ấy tới biên thành không lâu. . . . . Lúc đầu chỉ có là mộng tưởng của con, vốn con không định nói cho đệ ấy biết." Bùi Dã nói: "Sau đó con bị trọng thương, nhìn rất thảm hại, ta liền lừa đệ ấy mấy câu, đệ ấy thấy ta đáng thương nên đã chấp nhận."
Bùi Dã kéo hết mọi chuyện lên người mình, sợ Dung nương và Bùi phụ làm khó Trì Kính Dao.
Dung nương nghe vậy quả nhiên biến sắc, nói: "A Dao trước giờ tốt bụng, sao con có thể lừa nó như vậy?"
"Lúc đó mạng con sắp không còn, không thể nghĩ nhiều như vậy." Bùi Dã nói.
Dung nương nghe vậy nhớ tới vết thương trên người Bùi Dã, không khỏi lại thấy đau lòng.
Bà khóc đứt quãng trong một lúc, Bùi phụ thấy thế cũng không để ý tức giận nữa, đứng bên cạnh an ủi.
"Con nói hai đứa con. . . . sao có thể như vậy được?" Dung nương nức nở nói.
"Hai đứa thành thân cũng không có cha nương cũng không được gì, mau chóng chia tay đi!" Bùi phụ nói.
Bùi Dã nghe vậy nói: "Cha, không phải người nói chỉ cần con đã nghĩ kỹ thì thành thân với ai cũng không vấn đề gì sao?"
"Ta tưởng ngươi nói là một cô nương!" Bùi phụ nói: "A Dao và ngươi đều là nam, nam với nam sao mà như thế được?"
Bùi Dã quỳ dưới đất im lặng một lúc lâu, nói: "Sao lại không thể?"
"Các ngươi. . . . . . ." Bùi phụ úp mở một lúc, lại phát hiện không biết nên phản bác thế nào.
Ông vốn định nói hai người thành thân không thể có con nối dõi, nhưng lại nhớ tới những lời trước đó Bùi Dã đã nói với ông trên đường, lúc đó ông đã đồng ý với Bùi Dã rằng không có con nối dõi cũng không sao.
Nhưng lúc đó ông nào biết người Bùi Dã nói là Trì Kính Dao chứ?
"Tóm lại là không được!" Bùi phụ nói: "Nói thế nào cũng không được."
Ông nói xong liền kéo Bùi Dã đứng dậy, sau đó đá cả người và gậy gỗ ra ngoài.
Dung nương lau nước mắt, nhỏ giọng nén giận nói với Bùi phụ: "Trên người nó nhiều vết thương như vậy, ngươi không thể nhẹ chút được sao?"
"Ta có dùng sức đâu!" Bùi phụ vội nói: "Sức nó lớn như vậy, ngươi đừng để nó lừa."
Dung nương nghe vậy thở dài, nhịn không được lại muốn khóc.
Bà nghĩ tới Trì Kính Dao liền đau lòng không thôi, nghĩ tới Bùi Dã cũng thấy đau lòng, trong lúc đó không biết là tức phát khóc hay là đau lòng mà khóc nữa.
Nếu là trước kia, tối nay khả năng Bùi Dã sẽ quỳ trước cửa phòng cha nương cả đêm.
Chuyện khác không biết, nhưng trước tiên phải làm hai người bớt giận đã.
Nhưng hiện giờ Trì Kính Dao còn bệnh, hắn thật sự lo lắng, cho nên không dám ở lại lâu.
"Thế nào?" Bùi Nguyên thấy hắn quay về liền hỏi.
"Không tốt lắm." Bùi Dã nói: "Đá ta ra ngoài."
Bùi Nguyên nhịn không được thở dài nói: "Đừng nói là bọn họ, ngay cả ta cũng phải mấy ngày mới có thể dần chấp nhận. Đệ cũng đừng sốt ruột, cha nương vẫn thương các đệ, sẽ không quá khó xử đâu."
"Đại ca." Bùi Dã hỏi Bùi Nguyên: "Huynh chấp nhận chúng ta thế nào?"
"Nghĩ thông suốt thì chấp nhận thôi." Bùi Nguyên nói: "Bản thân đại ca cũng là người từng trải, biết có một vài chuyện người khác không thể nào ngăn cản được."
Hắn nói xong không biết nghĩ tới chuyện gì, đáy mắt lộ vẻ dịu dàng.
"Người trong nhà, ai mà chẳng muốn tốt cho các đệ." Bùi Nguyên nói: "Mấy ngày nay, dù cha nương có nói gì, đệ cứ nghe theo họ, đừng cãi lại. Dần dần cũng sẽ chấp nhận thôi."
Bùi Dã nghe vậy gật đầu, nói: "Đa tạ đại ca, huynh mau về đi, có lẽ đại tẩu vẫn đang chờ."
"Tối đừng ngủ quá sâu, trông chừng A Dao." Bùi Nguyên lại dặn dò vài câu, lúc này mới rời đi.
Sau khi Bùi Nguyên rời khỏi tây viện, do dự một lúc, nhịn không được đi tới hậu viện.
Hắn thấy ánh nến trong phòng cha nương vẫn còn, liền tiến tới gõ gõ cửa.
"Không phải bảo ngươi đi rồi sao?" Bùi phụ nói.
"Cha, là con đây." Bùi Nguyên nói.
Bùi phụ nghe vậy mới đi ra mở cửa cho hắn.
"Đã muộn thế này còn không về ngủ đi?" Bùi phụ nói.
"Con lo lắng, lại đây xem thử." Bùi Nguyên nói.
Bùi Nguyên thấy Dung nương vẫn đang lau nước mắt, lại thấy sắc mặt Bùi phụ cũng không tốt, nghĩ nghĩ rồi nói: "Việc này Bùi Dã làm vậy thật không đúng, con là đại ca cũng không chấp nhận nổi. Cha, lần này không thể dễ dàng tha thứ cho đệ ấy, tránh để sau này càng khó quản thúc."
Hắn nói xong lại suy nghĩ một lát rồi nói: "Hay là để con trói người lại trước, bắt đệ ấy quỳ dưới tuyết một đêm, xem đệ ấy còn dám làm bừa nữa không!"
Dung nương nghe vậy khó tin nhìn Bùi Nguyên, nói: "Thằng cả, Bùi Dã chính là đệ đệ ruột của con, sao con có thể nhẫn tâm như vậy?"
"Là đệ ấy khiến hai người tức giận trước, con làm ca ca đương nhiên phải dạy dỗ đệ ấy một phen, không phải nên làm hay sao?" Bùi Nguyên nói.
"Vậy cũng không thể để người ta quỳ dưới tuyết chứ, như vậy sao cơ thể có thể chịu được?" Bùi phụ nói.
"Đệ ấy làm ra chuyện như vậy, phải cho đệ ấy một bài học thích đáng!" Bùi Nguyên nói.
Dung nương nghe vậy tức giận, nói: "Thằng hai chỉ là lỡ dại, nhưng nó cũng không làm ra chuyện trời đất bất dung, không phải chỉ là thành thân với A Dao thôi sao? Chỉ cần nó không ép buộc A Dao. . . . . . cũng không xem là tội ác tày trời gì!"
"Đúng vậy, không phải chỉ là thành thân với A Dao thôi sao, như hình thật sự không phải chuyện lớn gì." Bùi Nguyên nói.
Bùi phụ nghe vậy trừng mắt liếc Bùi Nguyên một cái, nói: "Con tới nói thay cho hai đứa kia đúng không?"
Bùi Nguyên nghe vậy lộ chút ý cười, nói: "Cha, người cũng biết tính tình của nhị đệ, lúc nhỏ đệ ấy chính là một tên cứng đầu, rất bướng bỉnh. Đệ ấy đã nhận định chuyện gì, nếu người muốn ngăn cản, vậy chỉ có thể đánh chết đệ ấy, không còn cách nào khác."
"Con nhớ lúc nhỏ đệ ấy muốn đọc sách, sau đó vì ta sinh bệnh mà trì hoãn. Từ đó đệ ấy tự giận mình, sống chết không chịu đọc sách, có ai trong nhà khuyên được đệ ấy đâu?" Bùi Nguyên nói: "Cũng chỉ có A Dao tới đây mới có thể chế ngự được đệ ấy, sau đó không phải mọi chuyện đệ ấy đều nghe theo A Dao thôi sao?"
Dung nương nghe vậy cũng nhớ tới chuyện cũ, cảm thán: "Tính tình thằng hai quả thật cứng đầu, lúc trước nếu không có A Dao, nói không chừng bây giờ nó cũng chẳng biết được mấy chữ." Bà nói xong nhớ tới chuyện trước đây của hai người, đáy mắt cũng hiện lên chút hiền từ.
"Đệ ấy ở bên ngoài nhiều năm qua, vài lần trải qua mấy lần sinh tử, cũng xem như giữ được cái mạng." Bùi Nguyên nói: "Bao nhiêu người của doanh trại Kì Châu tới biên thành, nhưng có bao người quay về? Nhị đệ nhà ta có thể sống sót trở về cũng không dễ dàng gì. Con nghe nói, ở trận cuối cùng, đệ ấy đã bước một chân lên cầu Nại Hà rồi, là A Dao cố gắng kéo đệ ấy về lại nhân gian."
"Hai người họ ở bên nhau thì cứ ở đi. Chúng ta cũng không ép chết người sống sót trở về được đi?" Bùi Nguyên nói: "Tính tình này của nhị đệ, nếu không thuận theo đệ ấy, đời này chỉ sợ cũng không tìm được cô nương nào thành thân. So với việc để đệ ấy cô độc suốt quãng đời còn lại, ở bên cạnh A Dao có gì không tốt chứ?"
Dung nương lại lau nước mắt, cũng không biết có nghe hiểu gì không.
Bùi Nguyên ngược lại cũng hiểu một vừa hai phải, không nói thêm gì nữa, dặn dò hai người tạm thời nghỉ ngơi cho tốt rồi rời đi.
Trước khi đi, hắn lại nói với Dung nương: "Đệ ấy vốn định sang năm sẽ nói sau, sợ hai người năm mới không vui. Hôm nay nếu A Dao không bị bệnh, khiến đệ ấy hành động quá phận, đệ ấy cũng sẽ không lỗ mãng như vậy."
"Đứa nhỏ A Dao kia không biết giấu giếm, mấy ngày nay ở nhà chắc hoảng lắm?" Đợi Bùi Nguyên đi rồi, Dung nương nói với Bùi phụ: "Đứa nhỏ này nói không chừng bứt rứt chuyện này nên mới đổ bệnh."
"Ngươi đừng nghĩ linh tinh, thê tử thằng cả đã nói là bị lạnh rồi." Bùi phụ an ủi.
"Vậy mấy ngày nay nó cũng để chuyện này trong lòng." Dung nương nói.
Bà nhịn không được nhớ tới dáng vẻ của Trì Kính Dao khi còn nhỏ, càng nghĩ càng khổ sở, nói: "Sao A Dao lại không phải một cô nương chứ?"
"Nam thì nam thôi." Bùi phụ nói: "Nếu là một cô nương, chưa chắc có thể thân thiết như vậy với thằng hai đâu. . . . . ."
Dung nương: . . . . . . .
Nghĩ vậy cũng đúng, với tính tình kỳ cục của thằng hai, nếu Trì Kính Dao là một cô nương, hai người quả thật chưa chắc có thể đi cùng nhau.
Cơn bệnh này của Trì Kính Dao tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc cậu tỉnh lại thì cơn sốt đã lui đi gần hết.
"Còn khó chịu không?" Bùi Dã thấy cậu tỉnh lại, vội tiến tới sờ trán của cậu.
Mặc dù cơn sốt của Trì Kính Dao đã bớt, những người vấn hơi vô lực, cậu nằm trên giường cười với Bùi Dã, hỏi: "Nhị ca, ta bị bệnh sao?"
"Ừm." Bùi Dã nói: "Tối qua lúc ta về đệ đã sốt tới mức mơ màng rồi."
Bùi Dã nói lời này nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng ánh mắt của Trì Kính Dao rơi trên mí mắt hơi thâm đen của hắn, liền biết có lẽ tối qua hắn vẫn luôn trông chừng không ngủ.
"Uống ngụm nước đi." Bùi Dã đỡ người ngồi dậy, đút cho cậu chén nước ấm.
Trì Kính Dao uống nước xong, vẫn hơi mệt rã rời như trước, liền ôm lấy Bùi Dã chợp mắt một lúc.
Sau đó Đinh Tiểu Uyển tới bắt mạch cho cậu, tới trưa sắc mặt Trì Kính Dao đã khôi phục không ít, cơ thể cũng không mệt mỏi như trước nữa.
"Nhị ca, ta muốn đứng dậy đi lại chút." Trì Kính Dao nói.
"Đứng lên thì được, không được ra ngoài, bên ngoài vẫn còn lạnh lắm." Bùi Dã nói.
Trì Kính gật gật đầu, đột nhiên hỏi Bùi Dã: "Hôm nay ngày bao nhiêu rồi?"
"Mùng 8." Bùi Dã vừa nói vừa mặc y phục cho Trì Kính Dao.
"Ngày kia là ngày giỗ của sư phụ." Trì Kính Dao nói: "Huynh cùng ta đi về thôn trang xem thử đi."
Bùi Dã nghe vậy gật gật đầu nói: "Vậy hai ngày tới đệ nghỉ ngơi cho tốt."
Trì Kính Dao vội gật đầu nói: "Ta nhất định sẽ ăn đủ bữa, cũng uống thuốc đều đặn."
Cậu vừa dứt lời, bên ngoài truyền tới tiếng của Dung nương.
Bùi Dã vội đi mở cửa, liền thấy Dung nương bưng một chén cháo vào.
Trên mặt bà ngược lại không có gì khác thường, hai mắt hơi đỏ lên, cũng không quá rõ bởi vậy Trì Kính Dao không để ý.
"Nương." Trì Kính Dao cười nói: "Đây là cháo mùng 8 tháng chạp ạ?"
"Ai đời nấu cháo mùng 8 tháng chạp lại chỉ cho gạo tẻ?" Dung nương nói: "Đại tẩu con nói cho con ăn chút cháo gạo tẻ trước, nếu con muốn ăn cháo mùng 8 tháng chạp thì đợi sau vậy."
"Đa tạ nương." Trì Kính Dao nghe vậy vội nhận lấy chén cháo, nói: "Con đi rửa mặt trước đã."
"Đệ đợi trong phòng đi, ta đi chuẩn bị nước ấm cho đệ." Bùi Dã dứt lời liền ra ngoài.
Dung nương thấy Bùi Dã ra ngoài, liền cẩn thận đánh giá Trì Kính Dao một phen.
Trì Kính Dao chỉ nghĩ bà đang lo lắng cho mình, liền kéo tay Dung nương nói: "Mẫu thân yên tâm, đại tẩu đã nói bệnh này của con tới nhanh mà đi cũng nhanh, đã không gì đáng ngại nữa rồi."
"Ừm." Dung nương nhìn cậu một lúc, đột nhiên nói: "Hôm nay lại có người tới hỏi thăm hôn sự của nhị ca con, lần trước đại ca con đã nói như vậy mà vẫn có người chưa chịu từ bỏ ý định."
Trì Kính Dao ngẩn ra, lúc này sắc mặt thay đổi, nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, giả vờ không sao nói: "Vậy ạ?"
"Nhưng ta đã đuổi người đi rồi." Dung nương nói: "Chắc khoảng thời gian này sẽ không có ai tới nữa đâu, con yên tâm đi."
Trì Kính Dao nghe vậy hơi thở phào, che giấu nói: "Con có gì mà lo lắng."
Lúc nói chuyện, Bùi Dã bưng nước vào.
Dung nương ngồi một bên nhìn Bùi Dã giúp Trì Kính Dao lau mặt và tay, lại chuẩn bị nước cho thiếu niên súc miệng.
Cuối cùng, Bùi Dã còn tự mình lấy khăn khô lau tay cho người ta.
Hai người hành động tự nhiên như chuyện thường, nhìn ra được bình thường ở cạnh nhau cũng như vậy.
"Tính tình của nhị ca con, bình thường ở cùng nhau có phải rất khó chịu không?" Dung nương hỏi.
"Nhị ca không khó chịu." Trì Kính Dao cười nói: "Lúc rảnh huynh ấy còn kể chuyện cho con nghe đấy."
Dung nương nghe vậy hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn Bùi Dã một cái, trong thời gian ngắn khó có thể tưởng tượng cảnh mà thằng hai nhà bà kể chuyện cho người ta nghe là như thế nào.
"Miệng lưỡi nó vốn ngốc nghếch, biết kể chuyện gì chứ?" Dung nương bật cười nói.
"Nhị ca không ngốc, huynh ấy rất thông minh." Trì Kính Dao ngồi xuống bàn, vừa ăn cháo vừa hưng phấn nói với Dung nương: "Nhị ca chỉ không giỏi thể hiện thôi, ngay cả Dương tướng quân cũng nói huynh ấy tuổi nhỏ mà còn thông minh hơn ngài ấy đấy!"
Dung nương lại hỏi: "Nhị ca con bình thường đối xử tốt với con chứ?"
"Nhị ca rất thương con đó." Trì Kính Dao cười nói.
Cậu nói xong lại nhịn không được liếc mắt nhìn Bùi Dã một cái, đáy mắt lộ vẻ quyến luyến không tự biết được.
Dung nương nhìn cảnh này, trong lòng không khỏi giật mình.
Tối qua bà nghe xong lý do của Bùi Dã, chỉ nghĩ Bùi Dã lừa Trì Kính Dao vào tròng.
Nhưng giờ xem ra, thiếu niên cũng quyến luyến với nhị ca mình, không hề có chút giả dối nào.
Trong lòng bà không khỏi thấy hơi khổ sở, như vậy việc này thật sự ván đã đóng thuyền, không còn đường cứu vãn nữa.
Nhưng bà lại nghĩ, sau này người một nhà bọn họ có thể yên ổn ở cùng nhau, không thiếu mất một ai, trong lòng lại được an ủi phần nào.
Những lời Bùi Nguyên nói tối qua, bà đều nghe hiểu hết.
Hơn nữa tính tình bà trước giờ vốn hiền lành bao dung, trải qua nỗi khiếp sợ và khổ sở ban đầu, ngược lại đã không kháng cự như trước nữa.
Bùi Nguyên nói rất đúng, nếu Bùi Dã và Trì Kính Dao đều chấp nhận nhau, cứng rắn tách họ ra chỉ có hai kết quả: hai người sẽ sống cô độc suốt đời, hoặc là từng người sẽ thành thân sinh con với một cô nương vô tội nào đó, nhưng cả đời này e là sẽ không được hạnh phúc.
Hai kết quả này đều không phải thứ mà bà muốn.
Điều tiếc nuối duy nhất trong lòng bà, có lẽ là không thể nào nhìn thấy Bùi Dã và Trì Kính Dao làm phụ thân.
Hai người con mà bà yêu thương như vậy, không thể nào có được đứa con nối dõi của mình giống như người khác. . . . . .
Từ xưa người làm cha mẹ đều coi việc thành thân sinh con của con nhà mình là một phần trong quá trình nuôi dạy. Dường như không đợi được tới ngày đó, trách nhiệm của mình đối với đứa nhỏ sẽ không hết. Dung nương tất nhiên cũng không ngoại lệ, cho nên sau khi dần chấp nhận Bùi Dã và Trì Kính Dao đã thành thân, điều duy nhất mà bà không thể buông xuôi chính là vấn đề con nối dõi của hai người.
"Khịt khịt!" Con khỉ Đại Lão không biết đã tỉnh từ khi nào, đi ra khỏi ổ nhỏ của mình, đi tới ngồi xuống bên cạnh Trì Kính Dao, sau đó ghé cái đầu lông nhìn vào bát của Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao duỗi tay xoa đầu nó, nói với Bùi Dã: "Nhị ca, huynh cho nó ăn gì đó đi."
Nhóc con kia vừa tới cửa liền chào Dung nương, sau đó mới tới cạnh Trì Kính Dao nói: "Cữu cữu, đều do con tìm người đi đắp người tuyết nên người mới bị bệnh, rất xin lỗi."
"Chuyện này không liên quan tới cậu, là do cậu không tự chú ý nên mới bị cảm lạnh." Trì Kính Dao vội duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nó.
Rốt cuộc thì Bùi Ninh cũng là trẻ con, được Trì Kính Dao dỗ mấy câu tâm trạng nháy mắt khôi phục không ít.
Không lâu sau, nhóc Bùi Ninh tiến tới bên cạnh Đại Lão, bắt đầu chơi với Đại Lão.
Dung nương nhìn hai nhóc con trước mắt, thầm nghĩ nếu con khỉ này không có lông, quả thật giống như một đứa trẻ. . . . . .
Nghĩ kỹ lại thì, con khỉ này nghe lời lại hiểu chuyện, mấy năm nay đều bầu bạn bên cạnh Trì Kính Dao.
Giờ đi theo Bùi Dã và Trì Kính Dao, thật sự không khác gì trẻ con, nhìn Bùi Dã tự mình đi chuẩn bị đồ ăn cho nó, liền biết hai người rất để tâm tới con khỉ này.
Nhưng khỉ dù sao cũng là khỉ, không phải người, sau này lại không thể thành thân sinh con được.
Dung nương lại nghĩ, thằng hai và A Dao nhà bà không phải cũng không thể thành thân sinh con như người khác được sao?
Cho nên nuôi đứa bé và nuôi khỉ hình như cũng không khác nhau lắm.
Nếu bà chỉ lo Trì Kính Dao và Bùi Dã sau này cô đơn, vậy sự lo lắng này quả thật hơi dư thừa.
Bà nghĩ vậy, nhịn không được duỗi tay xoa nhẹ đầu Đại Lão một cái.
Trì Kính Dao nhìn thấy hành động này của bà không khỏi ngẩn ra, lúc này mới phát hiện ánh mắt Dung nương nhìn về phía Đại Lão có cảm giác hơi quen.
Trì Kính Dao: . . . . . . . .
Ánh mắt này của mẫu thân, sao lại giống như lúc nhìn Bùi Ninh thế nhỉ?