Mọi người tuần tra xong về, Dương Diệu lập tức mang hai con chim sẻ vào phòng bếp.
Bùi Dã rảnh rỗi lại dẫn Trì Kính Dao đi một vòng quanh trại quân sự.
Trời đông ngày ngắn, mới đó mà đã tới xế chiều.
Binh sĩ phụ trách nấu cơm hôm nay cố ý đi tìm Bùi Dã, hỏi cơm tối có sắp xếp gì không.
"Vẫn để ta nấu đi." Bùi Dã nói.
"Vậy thì ngại lắm, trưa nay đã làm phiền ngươi rồi." Binh sĩ nói.
Không đợi Bùi Dã trả lời, binh sĩ bên cạnh trêu chọc: "Với tay nghề đó của ngươi, nếu thật sự để ngươi nấu cho Trì đại phu ăn rồi xảy ra vấn đề gì thì lúc đó ngươi mới thật sự thấy ngại."
Mọi người nghe vậy không khỏi cười ha ha.
Một đám da dày thịt béo bọn họ, ăn cái gì cũng có thể chấp nhận được, nhưng Trì đại phu vừa nhìn đã thấy là một người yếu ớt, chỉ sợ ăn không quen mấy thứ linh tinh gì đó. Nếu không người ca ca là Bùi Dã cũng không đến nỗi ngày nào cũng tự mình xuống bếp nấu cơm cho cậu.
Một binh sĩ bình thường cũng khá thân với Bùi Dã nhân cơ hội này hỏi Trì Kính Dao: "Trì đại phu, ngày đông rảnh rỗi, sao ngươi không ở lại chỗ bọn ta mấy ngày?"
Bọn họ ở trại quân sự túc trực mấy ngày nay, ngoại trừ huấn luyện và tuần tra bên ngoài, suy nghĩ duy nhất cũng chỉ có ăn. Bùi Dã tay nghề tốt, mặc dù vẫn kém đầu bếp có tiếng nhưng chắc chắn là đỉnh nhất trong đám bọn họ, tất nhiên họ cũng muốn có thể được ăn nhiều hơn một chút.
Mà nếu muốn ăn đồ Bùi Dã nấu thì cách duy nhất chính là giữ Trì Kính Dao lại.
"Lúc ta đi cũng không nói sẽ ngủ lại, nếu không quay về thì Đinh tỷ tỷ và các sư huynh sẽ lo lắng." Trì Kính Dao nói.
"Chuyện này thì đơn giản!" Binh sĩ vừa nãy nói: "Bọn ta rảnh rỗi không có gì làm, lát nữa sẽ đi tới thôn trang của ngươi một chuyến để báo bình an cho họ."
Trì Kính Dao vội nói: "Không cần phiền vậy đâu."
"Không phiền, không phiền." Binh sĩ kia dứt lời liền nhìn về phía Bùi Dã, thấy Bùi Dã không phản đối liền chạy đi.
Bây giờ Trì Kính Dao quả thật không có việc gì làm trong thôn trang, hơn nữa Trình đại phu vừa mới mất không lâu, cậu ở đâu cũng bất giác nhớ tới lão, cảm thấy rất buồn. Bây giờ khó lắm mới được gặp mặt Bùi Dã, thật ra cậu cũng rất vui nếu có thể thân thiết hơn với Bùi Dã.
Binh sĩ đi báo tin không bao lâu đã thở hồng hộc chạy về.
Trì Kính Dao đang ở phòng bếp giúp Bùi Dã nhóm lửa, người kia lại đi tới nói với cậu: "Đinh đại phu trong thôn trang các ngươi nói, ngày mai nàng sẽ về nhà, sau tết mới quay lại. Nếu ngươi muốn về cùng thì sáng mai về sớm để đi cùng nàng, nếu không muốn về thì cứ ở lại đón năm mới cùng với nhị ca ngươi đi."
Đinh Tiểu Uyển đã thành thân với Bùi Nguyên, bình thường mặc dù thi thoảng cũng tới thôn trang, nhưng phần lớn thời gian còn lại đều về nhà cùng với Bùi Nguyên. Bây giờ đã sắp giao thừa, tất nhiên nàng sẽ không xa Bùi Nguyên, ở lại thôn trang đón năm mới được.
Trì Kính Dao nghe vậy theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Dã.
Không đợi Bùi Dã mở miệng, Dương Diệu bên cạnh vội hỏi: "Nhất định là Trì đại phu sẽ ở lại đón năm mới với bọn ta, đúng không?"
"Một người ngoài như ta sao lại ở trong này quấy rầy mãi được, không hợp quy củ lắm đâu?" Trì Kính Dao hỏi.
Cậu không biết quy củ của doanh trại Kỳ Châu, nhưng dù sao trại quân sự cũng không phải nhà dân thường, cậu thật sự sợ sẽ rước thêm phiền phức cho Bùi Dã.
"Chuyện này có gì mà không hợp quy? Chỗ này của chúng ta cũng vừa lúc thiếu quân y đấy, Trì đại phu cứ coi như tới làm quân y tạm thời cho chúng ta đi." Binh sĩ kia nói.
"Đúng vậy, Đinh đại phu cũng về nhà đón năm mới rồi, chẳng may huynh đệ bọn ta đau đầu nhức óc gì đó thì cũng không thể chịu đựng qua tết được." Dương Diệu nói: "Theo ta thấy, tạm thời ngươi cứ yên tâm ở lại đây, đợi tới 15 tháng giêng rồi lại đi."
"Vậy tốt quá, bây giờ chúng ta đã có quân y, cũng có thể ăn cơm cho người, tết năm nay thật sự quá tuyệt vời!" Binh sĩ kia nhìn qua Bùi Dã, thấy Bùi Dã từ đầu tới cuối không tỏ vẻ phản đối, lúc này mới vui sướng chạy đi.
Trước giờ cơm tối, mọi người trong trại biết được tin này, tất cả đều thấy vui sướng không thôi.
Trì Kính Dao muốn ở lại đây tới 15 tháng giêng, vậy nghĩa là bọn họ có thể ăn cơm Bùi Dã nấu mỗi ngày rồi.
"Bọn họ đều là lính của huynh sao?" Trì Kính Dao tò mò hỏi Bùi Dã.
"Không phải, ta và Dương Diệu là Dương tướng quân tạm thời phái tới, vốn còn chưa tới lượt bọn ta tới trại quân sự." Bùi Dã nói.
Dương Diệu thừa cơ nói: "Ta không nói ngươi cũng biết, cha ta bắt ta nhập ngũ chính là để đủ quân số, không hề trông cậy vào ta chuyện gì. Nhị ca ngươi lại không giống vậy, hắn chính là thuộc hạ của cha ta, sau này lên chiến trường chính là phó tướng của cha. Lần này nếu không phải vì muốn cho các ngươi có thể đoàn tụ một chút, bây giờ chắc hắn vẫn đang đi theo cha ta đấy."
Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, luôn có cảm giác hình như Bùi Dã giấu mình chuyện gì đó.
Cậu định nhân cơ hội này hỏi Bùi Dã, nhưng đối phương dường như nhìn thấu ý đồ của cậu, thản nhiên nói: "Để sau lại nói, đến lúc ăn cơm rồi."
Trì Kính Dao nghe vậy liền không truy hỏi gì nữa.
Giờ cơm tối, có binh sĩ mở một vò rượu, đưa nửa bình rượu nhỏ cho bàn của bọn Bùi Dã.
Trì Kính Dao kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi Bùi Dã: "Các huynh có thể uống rượu sao?"
"Quy củ của doanh trại Kỳ Châu, thời chiến hoặc chuẩn bị khai chiến thì không thể uống rượu, bình thường có thể uống nhưng không thể quá lượng, hôm đó người có nhiệm vụ sẽ không thể uống." Bùi Dã kiên nhẫn giải thích với cậu. Nói cách khác, tình hình hiện tại của bọn hắn có thể uống một chút để thêm vui.
Dương Diệu cầm bình rượu, rót cho những binh sĩ khác trên bàn, nhưng tới lượt Bùi Dã thì hắn lại cố ý dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Trì Kính Dao dò hỏi, dường như đang hỏi ý kiến của Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao hơi mờ mịt, thầm nghĩ ngươi rót rượu cho Bùi Dã thì sao phải hỏi ý của ta?
Dương Diệu đang nghĩ là khi cha hắn ở nhà nếu muốn uống rượu thì trước tiên phải được nương hắn đồng ý. Cho nên hắn rót rượu cho cha sẽ phải nhìn sắc mặt của nương trước.
Dương Diệu thấy Trì Kính Dao không ý kiến gì, lúc này mới chuyển ánh mắt về phía Bùi Dã.
"Ta không uống rượu, ngươi cũng không được uống." Bùi Dã nói.
Không đợi Dương Diệu nói, hắn lại nói: "Trì đại phu cũng không uống."
"Vì sao?" Dương Diệu khó hiểu nói.
Bùi Dã giương mắt nhìn hắn một cái, nói: "Tiểu hài tử uống rượu...... ảnh hưởng tới sự phát dục."
Dương Diệu:.......
Mọi người:.......
Sau khi ăn cơm tối xong, Bùi Dã lại đi tuần tra xung quanh một lần.
Buổi tối Trì Kính Dao ăn hơi no nên cũng đi bộ theo hắn một vòng.
Đợi sau khi tuần tra về, sắc trời đã tối muộn.
Bùi Dã đun nước nóng cho Trì Kính Dao rửa mặt.
Dương Diệu đi tới nói: "Đêm nay để Trì đại phu ngủ giường của ta đi, ta tới phòng bên chen chúc."
Không đợi Bùi Dã lên tiếng đáp lại, Dương Diệu bưng chậu rửa mặt của mình rời đi.
Bùi Dã nhíu mày nhìn bóng lưng của Dương Diệu, luôn có cảm giác hành vi của tiểu tử này có chỗ nào đó không ổn, thái độ của hắn đối với Trì Kính Dao quá nhiệt tình, cả ngày vây quanh Trì Kính Dao chít chít meo meo không ngừng, nói còn nhiều hơn với mình.
Bây giờ còn muốn đưa giường cho Trì Kính Dao ngủ.
Không biết vì sao, đột nhiên Bùi Dã lại nghĩ tới bộ dạng không đáng tin của Dương Thành ngày trước. Lúc đó Trì Kính Dao vẫn ăn mặc như nữ hài, Dương Thành biết rõ đối phương là tức phụ nuôi từ nhỏ của Bùi Nguyên, nhưng lại muốn tác hợp hôn sự giữa Trì Kính Dao và Dương Diệu.
Sau khi biết Trì Kính Dao là nam hài, Dương Thành cũng an phận.
Không ngờ tiểu tử thối nhà ông lại bắt đầu không an phận......
Tiểu tử thối Dương Diệu này không phải đã có tâm tư lệch lạc gì rồi chứ?
Bùi Dã càng nghĩ càng thấy rất có lý, chủ yếu là do bình thường vật nhỏ nhà hắn thật sự xinh đẹp, cho dù là nam hài cũng rất khiến người ta thích. Nghĩ đến việc Dương Diệu cả ngày ở trong quân doanh, nhìn thấy toàn là binh sĩ thô kệch, bây giờ gặp được thiếu niên dễ nhìn như vậy liền không nhịn được mà muốn thân cận.
Quả thực quá nực cười!
"Nhị ca......" Trì Kính Dao thấy hắn nhíu mày, sắc mặt không được tốt lắm liền nhịn không được hỏi: "Ai chọc huynh không vui sao?"
Bùi Dã hồi thần lại, thở dài nói: "Không sao, đêm nay ngươi ngủ giường của ta đi, ta ngủ giường của Dương Diệu."
Hắn không thể để tiểu tử Dương Diệu này thân cận thành công được.
Trì Kính Dao không rõ nguyên do, vội gật gật đầu.
Trong tại quân sự của bọn hắn không có lò sưởi, tất nhiên trong phòng không được ấm áp như trong thôn trang. Bùi Dã biết Trì Kính Dao xưa nay sợ lạnh, liền đi chuẩn bị cho cậu một túi nước ấm cho cậu ôm, lại lấy ngoại bào của mình và của cậu đắp lên người cậu.
Nhưng dù vậy thì Trì Kính Dao vẫn lạnh run.
Trước khi Bùi Dã ngủ đã sờ vào ổ chân của cậu, phát hiện vẫn rất lạnh lẽo.
Vật nhỏ này sống ở trong thôn trang nhiều năm, cơ thể vẫn luôn được chiều chuộng, vừa đến mùa đông là ăn mặc ấm áp tròn vo.
"Hay là ngày mai ta đưa ngươi về thôn trang đi, bên đó ấm hơn." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao rụt vào trong chăn Bùi Dã, đôi mắt tha thiết nhìn hắn, không nói tiếng nào.
Bùi Dã thấy thế thở dài, lại nói: "Thôi vậy, lui vào bên trong chút đi, ta ngủ cùng với ngươi."
Trì Kính Dao nghe vậy vội ôm túi nước trong lòng dịch vào trong cạnh giường, chừa lại chỗ cho Bùi Dã.
Giường trong quân đội cũng không quá lớn, miễn cưỡng vẫn đủ cho hai người nằm.
Cũng may dáng người của Trì Kính Dao nhỏ, lui vào trong cũng không chiếm bao nhiêu chỗ.
"Còn lạnh không?" Bùi Dã hỏi.
"Không lạnh." Trì Kính Dao sát vào người Bùi Dã, ngoan ngoãn nằm bên cạnh hắn.
Lần đầu tiên hai người nằm chung giường như vậy chính là ngày Bùi Nguyên thành thân.
Bây giờ chỉ chớp mắt đã qua hơn một năm rồi.
"Nhị ca......" Trì Kính Dao đột nhiên nói: "Ta không tới biên thành nữa."
Bùi Dã ngẩn ra, có lẽ không ngờ cậu sẽ nhắc tới chuyện đó vào lúc này.
Lần trước hai người vì chuyện này mà ầm ĩ không vui, Bùi Dã còn rất tức giận. Lần này sau khi gặp mặt, bọn họ cũng không nhắc tới chuyện này, nhưng trong lòng cũng đều biết sớm muộn gì cũng cần phải có quyết định.
Chỉ là quyết định này của Trì Kính Dao hơi nằm ngoài dự đoán của Bùi Dã.
Hắn còn tưởng rằng vật nhỏ sẽ nhõng nhẽo cứng đầu để bắt mình đồng ý......
"Ta không cho ngươi đi, giận ta không?" Bùi Dã hỏi.
"Không giận." Trì Kính Dao nói: "Ta biết do nhị ca thương ta nên mới không muốn cho ta đi."
Bùi Dã nghe vậy nghiêng đầu nhìn về phía cậu, hiện giờ hai người cách nhau quá gần, bộ dạng Trì Kính Dao yên ổn nằm bên cạnh nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn. Bùi Dã nhìn không được mà duỗi tay véo má cậu một cái, đáy mắt lộ một chút ý cười.
"Thật sự không tức giận?" Bùi Dã hỏi.
"Không tức giận." Trì Kính Dao còn nói rất nghiêm túc.
Tính cách giữa người với người khác biệt quá nhiều, cách thể hiện sự quan tâm cũng không giống nhau. Có người khi quan tâm một người thì sẽ để mặc người đó thích làm gì thì làm, có ngươi lại sẽ biến sự quan tâm của mình thành dục vọng khống chế ở một mức nhất định.
Tính tình của Bùi Dã tất nhiên là ở vế sau rồi.
Trì Kính Dao cảm nhận được, nếu cậu kiên quyết muốn đi, cuối cùng khả năng cao là Bùi Dã sẽ đồng ý, bởi vì dục vọng khống chế của Bùi Dã vẫn chưa tới mức không thể nói lý. Nhưng trải qua chuyện Trình đại phu qua đời, Trì Kính Dao đã suy nghĩ thêm một chút. Cậu cảm thấy có lẽ nên làm như lời Trình đại phu nói, không nên vội vàng đưa ra quyết định như vậy.
"Sư phụ trước khi ra đi đã nói với ta, mặc dù ta nhìn như là đại phu, nhưng thật ra vẫn không đủ tư cách làm một đại phu." Trì Kính Dao nói: "Ông nói ta nên tìm được lòng tin khi làm một đại phu đã, đợi khi ta suy nghĩ cẩn thận xem là mình làm đại phu vì điều gì rồi lại tới biên thành cũng không muộn."
Bùi Dã hỏi: "Vậy đợi khi ngươi suy nghĩ cẩn thận rồi vẫn sẽ đi sao?"
"Nếu ta vẫn muốn đi, huynh còn tức giận nữa không?" Trì Kính Dao hỏi lại.
Bùi Dã nhìn Trì Kính Dao, cười khổ nói: "Ta tức giận ngươi sẽ không đi nữa à?"
"Ừm." Trì Kính Dao gật đầu nói: "Huynh không ta đi thì ta sẽ không đi."
Bùi Dã nghe vậy ngẩn ra, mặc dù biết nhất định vật nhỏ đang muốn dỗ ngọt mình, nhưng vẫn cảm thấy yên lòng.
Sự quan tâm và để ý của hắn từ trước tới giờ Trì Kính Dao đều biết, cho dù cậu chưa bao giờ chịu nói ra tâm sự, đối phương cũng có thể biết cậu đang nghĩ gì, hơn nữa còn sẵn sàng đáp lại.
"Hứa với ta...... ít nhất đợi tới khi ngươi lớn hơn một chút, mạnh hơn một chút, có thể tự bảo vệ bản thân, rồi hẵng nghĩ tới chuyện đi tới biên thành."
Hắn biết, Trì Kính Dao nhìn yếu ớt như vậy, nhưng thật ra còn mạnh mẽ hơn rất nhiều người.
Lúc vật nhỏ này 7 tuổi có thể trốn khỏi tay đám buôn người, còn tiện thể cứu luôn Nguyễn Bao Tử.
Bùi Dã tin rằng cho dù Trì Kính Dao của bây giờ thật sự tới biên thành, nhất định cũng không đưa mình vào hiểm nguy.
Nhưng biết là một chuyện, nhịn không được lo lắng lại là một chuyện khác.
"Nếu có thể, ta hy vọng ngươi sẽ có lựa chọn khác, trên đời này có rất nhiều việc đáng để làm." Bùi Dã nói. Còn nửa câu "không nhất thiết phải đi tới biên thành", hắn không có can đảm nói với Trì Kính Dao.
Vốn hắn định nói, những người nhập ngũ như bọn hắn liền mạng cũng chỉ hy vọng có thể bảo vệ quốc gia an bình, để người thân trong nhà có thể bình an tránh xa hỗn loạn. Cho nên hắn không hy vọng Trì Kính Dao đi mạo hiểm, chỉ khi Trì Kính Dao và bọn Bùi Nguyên đều an ổn, những điều hắn làm mới có ý nghĩa.
Nhưng mà những lời này quá kỳ quái, hắn không thể nói thành lời được.
Nhưng hắn biết, cho dù mình không nói thì Trì Kính Dao cũng hiểu được.
Trì Kính Dao nhìn hắn, còn nghiêm túc gật gật đầu, nói: "Nhị ca, ta sẽ nhớ kỹ những lời huynh nói.
Thiếu niên dứt lời liền tựa đầu lên vai hắn, ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Bùi Dã dậy sớm huấn luyện với mọi người nửa canh giờ.
Vì bữa sáng không cần quá phức tạp, chỉ cần nấu một nồi cháo và hấp mấy củ khoai, thêm một ít dưa muối, cho nên mọi người cũng ngại khi lại để Bùi Dã chuẩn bị tiếp nữa.
Bùi Dã đi đun chút nước nóng xong, lúc này mới gọi Trì Kính Dao rời giường.
Sau khi Trì Kính Dao dậy liền đi tới bên đá cạnh cửa rửa mặt, Bùi Dã thì ở trong phòng sắp xếp lại giường.
Dương Diệu bưng một chén trà vừa uống vừa tò mò đi tới.
Đầu tiên hắn liếc mắt vào phòng nhìn một cái, thấy Bùi Dã không chú ý, lúc này mới nhỏ giọng hỏi Trì Kính Dao: "Tối qua ngủ ngon không? Có lạnh không?"
"Cũng ổn, ta và nhị ca ngủ cùng nhau, trên người huynh ấy rất ấm." Trì Kính Dao nói.
Dương Diệu nghe vậy không kịp nuốt ngụm trà, bị sặc nên ho liên tục.
Trì Kính Dao thấy thế bước tới trước vỗ lưng giúp hắn.
Lúc Bùi Dã đi ra nhìn thấy cảnh này, mày liền nhíu lại, vẻ mặt nhìn về phía Dương Diệu không khỏi lộ vài phần đề phòng.