“Tôi muốn đi hóng gió” Trương Hạ Vũ xoa xoa cái bụng tròn vo, đột nhiên nhớ ra cái gì đấy, cậu nghiêng người về phía Sở Tiêu thích thú nói: “Này, hay là chúng ta cúp học đi”
Sở Tiêu nhìn gương mặt tươi cười đang sáp lại gần mình của Trương Hạ Vũ, hắn đưa tay xoa đầu cậu nhưng vẫn nghiêm khắc nói: “Không được, cậu cảm thấy mình chưa đủ dốt sao?”
Trương Hạ Vũ phồng má nói: “Hôm nay thôi, tôi dẫn cậu đến một nơi này, đẹp lắm”
Thấy Sở Tiêu vẫn không chịu đồng ý, Trương Hạ Vũ thầm chửi rủa trong lòng nhưng ngoài mặt lại tỏ ra đáng yêu để lấy lòng Sở Tiêu. Cậu ôm lấy tay hắn đung đưa, đôi mắt long lanh ngập nước, thấy một màn này lông mày Sở Tiêu không nhịn được giật giật, cuối cùng hắn thở ra một hơi nói:
“Được rồi, lần này thôi đó”
Trương Hạ Vũ nhảy cẫng lên hoan hô rồi kéo tay Sở Tiêu chạy đi. Sở Tiêu để mặc cậu kéo mình chạy vòng vòng, hết luồn chỗ này lại lách qua chỗ kia, cuối cùng hai người họ cũng đến một vườn hoa. Sở Tiêu kinh ngạc nhìn Trương Hạ Vũ, hắn không ngờ cậu ngốc này lại tìm được nơi đẹp như vậy, cũng không hiểu nổi ở một trung tâm thành phố lại có một nơi như này.
Trương Hạ Vũ thấy Sở Tiêu mặt hiện lên ba chữ không tin được nhìn mình liền kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
“Sao hả? Có phải thấy đẹp lắm không?”
“Cậu… vì sao lại tìm được nơi như này vậy?”
“Là Nguyệt Nguyệt làm ra nơi nay cho tôi đấy”
Trương Hạ Vũ ngồi lên chiếc xích đu duy nhất ở đây, cậu ngắm nhìn hoa trong khu vườn, môi giương lên đầy vui vẻ như đang nhớ lại một số chuyện tốt đẹp trong quá khứ. Nhìn hình ảnh đầy xinh đẹp này lại khiến Sở Tiêu cảm thấy nguy cơ trùng trùng. Sở Tiêu đứng lên che đi tầm mắt Trương Hạ Vũ, hắn dịu dàng cười, giống như ngạc nhiên hỏi:
Vừa nghe thấy cái tên này, trái tim Sở Tiêu như đập chậm một nhịp. Sao hắn có thể không biết người này được. Thẩm Dạ Nguyệt là thái tử của công ty bất động sản đứng thứ nhất, nhì ở thành K, ba năm trước đã ra nước ngoài du học, không những thế người này được chuẩn đoán là Alpha, ba năm rồi, chắc chắn bây giờ đã phân hoá thành Alpha. Nhìn Trương Hạ Vũ, không hiểu sao Sở Tiêu không nhịn được mà lo lắng, Thẩm Dạ Nguyệt người này khác với Thiệu Huy.
Sở Tiêu làm như không có việc gì hỏi: “Tôi chưa thấy cậu nhắc đến người này bao giờ”
“À, cậu ấy ra nước ngoài rồi” Dường như nhớ ra cái gì đó, Trương Hạ Vũ reo lên: “A, phải rồi, cậu ấy bảo cuối tuần này sẽ về tham dự đám cưới chúng ta”
Sở Tiêu kinh ngạc nhìn Trương Hạ Vũ hỏi: “Cậu nói cho cậu ta biết chuyện đám cưới của chúng ta sao”
“Ừm”
Gương mặt Trương Hạ Vũ không biết có phải do ánh nắng chiếu vào không mà hơi ửng hồng, đôi mắt to tròn ngây thở nhìn hắn. Sở Tiêu khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
“Cậu không sợ nói với cậu ta, khiến cậu ta không để ý tới cậu nữa sao?”
Trương Hạ Vũ trừng to mắt ngạc nhiên hỏi: “Tại sao? Chúng tôi là bạn thân mà, việc đại sự cả đời của tôi phải nói với cậu ấy chứ? Với cả Nguyệt Nguyệt sẽ không bao giờ không để ý tôi đâu”
Sở Tiêu siết chặt nắm tay, hắn hận bản thân rời khỏi Trương Hạ Vũ khi cả hai còn quá nhỏ, hắn hận khi hắn không biết gì bên cạnh Trương Hạ Vũ lại xuất hiện một người khác. Bất giác Sở Tiêu thấy đôi mắt long lanh của Trương Hạ Vũ nhìn mình, khi thấy hắn cười đôi mắt cậu ngốc lại càng sáng rực, sao Sở Tiêu có thể quên cậu ngốc của hắn thích gương mặt này cơ chứ. Sở Tiêu nhếch khoé môi lên cười yếu ớt, bàn tay đưa lên vuốt ve gò má trơn mịn của Trương Hạ Vũ, cất lên giọng nói nhẹ nhàng trầm bổng như đang thôi miên:
“Cậu thích gương mặt này à?”
Trương Hạ Vũ ngơ ngác gật đầu.
Sở Tiêu bật cười, tiếng cười như được giữ lại trong cổ họng rồi phát ra khiến cho yết hầu của hắn rung động, Trương Hạ Vũ nhìn thấy giống như lạ lẫm liền đưa tay lên đụng vào nó. Tiếng cười của Sở Tiêu giống như kẹt lại, mọi hành động của hắn như bị đình chỉ, cả việc nuốt nước bọt cũng trở nên khó khăn. Đợi rồi đợi, cuối cùng Sở Tiêu vẫn phải đưa tay lên nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm kia.
“Đừng nghịch”
Sở Tiêu nói chuyện khiến cho yếu hầu hoạt động lên xuống, Trương Hạ Vũ như bị thôi miên, cậu tiến lên đưa môi lại gần đặt lên vị trí yết hầu của hắn. Sở Tiêu trừng lớn hai mắt, hắn không thể tin được cậu ngốc này vậy mà dám làm ra hành động nguy hiểm như vậy. Tin tức tố mùi rượu toả ra đầy chiếm hữu cuốn lấy Trương Hạ Vũ, Sở Tiêu buông tay đang nắm lấy tay cậu ra, hắn ôm lấy đầu Trương Hạ Vũ ép cậu ngửa mặt lên, chuẩn xác hôn lên môi cậu.
Trương Hạ Vũ lúc này mới tỉnh táo lại, nhưng nhanh chóng bị mùi tin tức tố cùng nụ hôn của Sở Tiêu làm cho mông lung.
Sở Tiêu giống như bị cướp mất lý trí, hắn vòng tay ôm cả người Trương Hạ Vũ ngồi lên đùi mình, một tay giữ đầu, tay còn lại vòng ra sau vuốt ve lưng cậu. Trương Hạ Vũ hai đời mới biết hôn là như thế nào, cả người cậu như nhũn ra, nếu không có Sở Tiêu đỡ lấy mình, có lẽ Trương Hạ Vũ đã ngã ra đất rồi.
Không biết qua bao lâu, Sở Tiêu mới dừng lại, hắn ôm lấy Trương Hạ Vũ để cậu dựa vào ngực mình. Sở Tiêu như chưa thoả mãn vuốt ve sống lưng Trương Hạ Vũ, đôi mắt hắn âm trầm đầy nguy hiểm, giống như một con báo đang chờ con mồi của mình lơ là liền nhảy vào mà cắn xé.