Sau Khi Xuyên Qua Tôi Có Mùi Siêu Ngọt

Chương 2: Bé con Tiểu Vũ lớn rồi



Bé con Tiêu Tiêu nhà hàng xóm sang chơi

“Tiểu Vũ, cho Tiêu Tiêu cái này nha”

Tiêu Tiêu dơ cái xe đồ chơi lên hỏi bé con Tiểu Vũ

“Được được”

Bé con Tiểu Vũ chỉ mải nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trước mặt, thao tác rất điệu nghệ.

“Tiểu Vũ, Tiêu Tiêu ăn bánh nha”

“Được được”

“Tiểu Vũ ơi, sau này Tiểu Vũ làm vợ Tiêu Tiêu nha”

“Được được”

“Tiêu Tiêu thích Tiểu Vũ nhất”

Nói xong Tiêu Tiêu hôn lên má bé con.

Bé con Tiểu Vũ chỉ mải chơi game, đâu có nghe Tiêu Tiêu nói gì đâu. Mẹ bé con Tiểu Vũ thấy vậy chỉ biết thở dài.

Nhưng rồi chuyện gì đến cũng đến, bố mẹ Tiêu Tiêu chuyển công tác ra nước ngoài nên Tiêu Tiêu phải tạm biệt bé con Tiểu Vũ rồi. Bé con Tiểu Vũ mặc dù đang dùng thân xác của một bé con 3 tuổi nhưng linh hồn đã 21 tuổi rồi, đối với bé Tiêu Tiêu chỉ là một nhóc con nhà hàng xóm hay sang chơi thôi. Nhưng với Tiêu Tiêu thì khác, bé con Tiểu Vũ chính là người Tiêu Tiêu thích nhất, cũng là người bé muốn lấy làm vợ, vì vậy, khi phải xa bé con Tiểu Vũ, Tiêu Tiêu đã khóc rất nhiều.

Thời gian trôi đi theo sự trưởng thành bé con Tiểu Vũ sự hiện diện của Tiêu Tiêu 3 tuổi bé nhỏ ngày nào đã trở thành một ký ức không được nhớ đến nữa.

“Tiểu Vũ”

Trương Hạ Vũ khó chịu quay lại nhìn người thanh niên với thân hình cao to, mái tóc nâu vì chạy mà rối bời, trong đầu thầm nghĩ một câu ‘thật phiền phức’ nhưng ngoài mặt cậu vẫn tươi cười vui vẻ

“Sao vậy?”

“Tiểu Vũ, tuần trước không phải tôi nghỉ học đó sao?”

Cậu thanh niên vui vẻ nói.

“Tôi biết”

Gương mặt xinh đẹp của Trương Hạ Vũ dường như sắp sụp đổ, nhưng cậu vẫn phải giữ hình tượng của mình, cậu sợ mẹ sẽ đánh đòn.

“Tôi phân hoá thành Alpha rồi, là mùi bạc hà, cậu sẽ không lo hôi đâu”

Giờ Trương Hạ Vũ mới nhớ ra, những Alpha trước đây tiếp cận cậu đều bị cậu tìm lý do mùi tin tức tố của họ hôi để qua loa từ chối.

“Ừm, nhưng tôi chưa phân hoá, sợ là tôi sẽ mãi là Beta đó”

“Không đâu, Alpha thường phân hoá trước Omega mà, cậu còn 1 năm nữa cơ. Tôi sẽ đợi cậu”

Một bóng người đi lướt qua khiến Trương Hạ Vũ đưa mắt nhìn theo, mùi cơ thể mà người kia để lại không biết là do mùi nước hoa hay là mùi tin tức tố nhưng hương thơm đó khiến trái tim cậu như sôi trào, sau đó, Alpha bên cạnh đã nói những gì cậu cũng không nghe được nữa.

Vào lớp, Trương Hạ Vũ gục mặt xuống bàn, cậu nhớ mùi hương ban nãy, là một mùi rượu cũng rất hoa quả, là rượu hoa quả chăng. Trương Hạ Vũ đỏ mặt, sống ở đây 16 năm, những giáo dục giới tính cần thiết cậu đều được học cả, giờ nằm nhớ đến mùi hương không biết có phải tin tức tố của người ta không khiến cậu có chút ngượng ngùng. Tiếng kéo ghế bên cạnh khiến cậu ngẩng lên, một cậu thiếu niên cao lớn đang đứng trước bàn cậu, bàn tay đặt trên ghế, tay áo sơ mi được sắn lên vội vàng không quy luật, bả vai rộng lớn như gánh được cả thế giới, gương mặt… thật quyến rũ, không hiểu sao từ này bật ra trong đầu Trương Hạ Vũ. Một làn gió thổi đến, mùi hương của cậu thiếu niên cũng bay qua, Trương Hạ Vũ hít vào một hơi, ‘à… là mùi rượu hoa quả, rất hợp với gương mặt này’

“Xin chào, tôi là học sinh mới, Sở Tiêu”

‘Giọng nói cũng thật hay, thật hợp, thật quyến rũ’

“Xin chào?”

Sở Tiêu không nhận được câu trả lời của cậu, tưởng cậu không nghe được liền chào lại một lần nữa.

“A?… À… Chào cậu, tôi là Trương Hạ Vũ”

Sở Tiêu ngồi xuống bên cạnh, quay sang nhìn cậu mỉm cười, không hiểu sao Trương Hạ Vũ cảm thấy, ánh mắt này như chứa đầy hình ảnh của cậu, thật dịu dàng, giống như cậu là tình yêu của người này vậy.

Thầy giáo bước vào lớp, yêu cầu Sở Tiêu lên bảng giới thiệu. Là một Alpha, lại còn cao lớn, đẹp trai nên rất được các Omega trong lớp chào đón. Hắn như ánh nắng mặt trời, rạng rỡ, đẹp đẽ, nhưng cũng cao lớn, xa vời, giống như sẽ chẳng có ai lọt được vào trái tim của hắn.

“Cậu… không nhớ tôi sao?”

Trong giờ học, Sở Tiêu thử quay sang thăm dò Trương Hạ Vũ, nhưng có vẻ bé Tiểu Vũ ngày nào đã quên mất Tiêu Tiêu rồi. Trương Hạ Vũ vô tư lắc đầu.

“Không, tôi có quen cậu sao?”

Thấy Trương Hạ Vũ tròn mắt nhìn mình, Sơ Tiêu chỉ nở nụ cười yếu ớt rồi quay mặt nhìn lên bảng, không nói thêm gì nữa. Trương Hạ Vũ một vẻ đầy khó hiểu, nếu như cậu gặp một người đẹp như vậy, sao cậu có thể quên được chứ.

“Hẹn gặp lại”

Trước khi đi về, Sở Tiêu để lại một câu là Trương Hạ Vũ mù mờ không hiểu chuyện gì, dù vậy cậu vẫn gật đầu đáp lại.

Trên đường về nhà, Trương Hạ Vũ nhận được tin nhắn của mẹ giục cậu về nhà nhanh, nay có khách. Cậu nhíu mày nhìn tin nhắn của mẹ, khách gì mà quan trọng như vậy, trước giờ khách của bố mẹ lúc nào cũng nhiều nhưng có bao giờ thấy mẹ giục cậu đâu. Dù vậy Trương Hạ Vũ vẫn bảo bác tài xế chạy nhanh nhanh về nhà.

Về đến nhà chưa kịp để cậu thở, mẹ đã bắt cậu lên phòng tắm rửa rồi thay bộ quần áo mẹ để trong phòng.

Trương Hạ Vũ bước ra khỏi phòng tắm, cậu vừa lau tóc vừa ngắm nghía bộ âu phục màu xanh ngọc được đặt ngay ngắn trên giường, Trương Hạ Vũ chắc nhẩm vị khách này có lẽ quan trọng lắm đây. Cậu tiếp tục với dòng suy nghĩ của mình mà không hề biết sự hiện diện của người thứ hai ở trong căn phòng này. Khi ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc, lúc này Trương Hạ Vũ Mới bừng tỉnh, ‘chẳng lẽ, mình đã thích cậu ta đến mức gặp ảo giác rồi’ cậu lo lắng nhăn tít lại làm cho hai bên lông mày như xoắn lại với nhau.

“Chào cậu”

Giọng nói mà Trương Hạ Vũ cho là đầy quyến rũ vang lên khiến cậu hoảng hốt tìm kiếm nơi nó phát ra. Cậu kinh ngạc trừng to mắt nhìn vị khách không mời mà đến.

“Sở Tiêu?”