Bờ mi xinh đẹp của thiếu niên nhẹ rung động, đôi mắt từ từ mở ra, giống như chưa thích ứng được ánh sáng khẽ nhăn lại. Một đôi môi dịu dàng đặt lên trán của thiếu niên, khiến cho cậu ngại ngùng chui mặt vào chăn chỉ để lộ ra đôi mắt to trra fn đáng yêu.
“Vũ, chào buổi sáng”
Giọng người thanh niên vào buổi sáng vừa trầm lại hơi khàn khàn khiến tai Trương Hạ Vũ đỏ ửng cả lên.
“Tiêu… chào buổi sáng”
Trương Hạ Vũ lí nhí đáp lại khiến giọng của cậu trở nên ngọt lịm, Sở Tiêu không nhịn được liền đè người ra hôn, lúc lâu sau hắn mới chịu dừng lại ôm người đi vào nhà tắm giúp cậu là vệ sinh cá nhân.
Đồ ăn đã được dì Ninh để sẵn ngoài cửa, Sở Tiêu đi ra mang vào cùng Trương Hạ Vũ ngồi ăn. Ăn xong bọn họ chỉ cần đẩy ra để trước cửa sẽ có người mang xuống, Alpha đến kì dịch cảm có ý thức bảo vệ lãnh thổ rất cao nên không ai dám xuất hiện trong phòng của Sở Tiêu lúc này.
Lúc học Sở Tiêu cũng phải để Trương Hạ Vũ ngồi trong lòng mình, ôm lấy cậu thì mới chịu. Hắn hết dụi rồi cọ, bất cứ là đồ gì của Trương Hạ Vũ Sở Tiêu đều cọ qua một lần để để lại mùi của mình trên đó. Có người từng bảo Alpha đến kì dịch cảm thì giống y hệt những con chó dùng nước tiểu để đánh dấu lãnh thổ của mình vậy.
“Bài này rất dễ…” Sở Tiêu nói xong viết cách giải ra giấy, giải thích lại một lượt cho Trương Hạ Vũ rồi mới quay sang hỏi: “Hiểu chưa?”
Sở Tiêu vươn tay lấy vụn thịt dính trên má Trương Hạ Vũ bỏ vào miệng nói: “Em ăn dính lên má rồi này”
“Vũ, chúng ta vận động chút đi”
Sở Tiêu vươn tay ôm lấy cơ thể Trương Hạ Vũ ghé vào tai cậu thì thầm khiến mặt Trương Hạ Vũ đỏ bừng chui tọt vào trong chăn nhưng rồi vẫn bị người đào ra.
Đây là cách bọn họ chung sống trong mấy ngày này, sáng dậy ăn sáng là vệ sinh cá nhân, ngồi học, ăn trưa, ngồi học, ăn tối, làm chút vận động không mấy trong sáng rồi đi ngủ.
Khi kì dịch cảm của Sở Tiêu qua đi thì chỉ còn cách ngày kết hơn 2 ngày. Sở Tiêu như bình thường giúp Trương Hạ Vũ làm vệ sinh cá nhân, mang cậu vào xe cùng nhau đến trường.
Không biết chuyện của hai người bị đồn thổi thành cái dạng gì mà khi Sở Tiêu nắm tay Trương Hạ Vũ đi trên sân trường mọi người cứ nhìn họ bằng ánh mắt lấp lánh khó hiểu. Cả hai mang tâm trạng vi diệu bước vào lớp lại bị các bạn trong lớp chạy lên quây thành vòng tròn.
“Hai cậu rốt cuộc cũng đi học”
“Kì dịch cảm như nào vậy?”
“Chắc là khó chịu lắm”
“Khó chịu gì chứ, Sở Tiêu có Trương Hạ Vũ rồi mà”
“Đúng vậy, tôi nghe nói Alpha ở bên Omega của mình trong thời gian này sẽ được xoa dịu rất nhiều”
“Vậy là hai đã ấy ấy rồi á?”
“Ấy ấy là cái gì?”
“Là ấy ấy”
“Ăn nói xà lơ”
“…”
Từng câu nói cứ liên tục tới tấp khiến Trương Hạ Vũ ngơ ngác không biết nói gì, khi nghe bọn họ bàn tán về chuyện “ấy ấy” mặt Trương Hạ Vũ liền đỏ như gấc chín, nóng bừng lên, có khi còn ốp chín được một quả trứng ấy chứ.
“Mọi người về chỗ cả đi, hai ngày nữa đến chung vui cùng chúng tôi nhé”
Sở Tiêu cười cười lùa mọi người về như lùa vịt, hắn dắt tay Trương Hạ Vũ còn đang ngượng đến mức muốn chui vào trong áo để trốn.
Thẩm Dạ Nguyệt nhìn thấy Trương Hạ Vũ đi đến liền dịu dàng muốn cầm lấy tay cậu, anh nhìn thấy tay Sở Tiêu vẫn luôn nắm tay Trương Hạ Vũ liền vỗ một cái lên mu bàn tay của hắn khiến Sở Tiêu vì đau mà phải bỏ tay ra khỏi tay Trương Hạ Vũ.
“Tiểu Vũ, cuối cùng cũng đi học rồi, tôi rất nhớ cậu” Nói rồi còn ôm chầm lấy Trương Hạ Vũ “À đúng rồi nay A Di về đấy, cậu muốn đi đón con bé với tôi không?”
“A Di?”
A Di chính là Thẩm Thanh Di bạn thân củ Trương Hạ Vũ, cũng chính là em gái sinh đôi của Thẩm Dạ Nguyệt, nếu cô biết anh trai mình lại gọi mình với cái tên “A Di” này đảm bảo sẽ lại phát điên lên cho xem.
Một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời thượng bước ra khỏi sân bay, cô đeo một cặp kính râm bản to che gần hết gương mặt nhưng chỉ cần nhìn vào phần cằm thon gầy cân xứng cùng đôi môi đỏ mọng chúm chím cũng có thể đoán ra phần mặt còn lại giấu trong kính của cô đẹp đến mức nào.
“Hắt xì”
Cô gái xoa xoa cái mũi ngưa ngứa, trong lòng thầm mắng mười tám đời tổ tông của cái người đang nói xấu cô. Không thèm quan tâm đến những ánh mắt ngưỡng mộ, ganh ghét từ khắp nơi bắn đến, cô đi thẳng đến một chiếc xe ô tô trắng xinh đẹp, ngồi lên.
“Cô chủ, cô không muốn báo cho cậu chủ cùng cậu Trương Hạ Vũ sao ạ?”
Nghe người đàn ông đang ngồi ở ghế lái phụ hỏi, cô gái tháo chiếc kính râm trên mặt xuống, quả thật như mọi người đoán, đây là một gương mặt cực đẹp, là bản nữ của Thẩm Dạ Nguyệt, nhưng đôi mắt hai người có hơi khác một chút. Mắt Thẩm Dạ Nguyệt là mắt hoa đào có thể phun mị nhãn khắp nơi còn mắt của cô gái này hay chính là Thẩm Thanh Di lại là mắt hồ ly, vừa sắc sảo lại vừa tinh nghịch.
“Không cần, đến thẳng trường của bọn họ”
“Vâng”
Người đàn ông nghe Thẩm Thanh Di nói xong liền ra hiệu cho tài xế lái xe hướng thẳng đến trường học của Trương Hạ Vũ.
Thẩm Thanh Di ngồi gác tay lên cửa kính xe, cô quay mặt ra ngoài làm gió thổi tới khiến mái tóc xoã của cô tung bay, khoé môi cong lên thành một nụ cười đẹp đẽ. Tiểu Vũ, để xem chồng cậu có ưu tú hơn anh trai không.