Sau nhờ sợ có mặt của cha Alice mà màn hài kịch này cuối cùng cũng kết thúc.
Đó là một người đàn ông trông rất nho nhã lịch sự, nhưng lúc dạy dỗ Alice lại rất nghiêm khắc. Trên mặt anh ta đeo kính gọng vàng, bước xuống từ một phi thuyền khác.
“Alice.” Người đàn ông cũng có mái tóc màu xanh dương, trên người khoác chiếc áo măng tô đen, lúc này trông cực kỳ nghiêm khắc gọi con gái: “Bao nhiêu quy củ ở nhà dạy con con quên hết rồi đúng không? Mẹ con dạy con đối xử với quản gia vô lễ như vậy à?”
Alice thấy là cha mình, nước mắt lại tí tách rơi xuống. Cô bé đang cực kỳ tủi thân, vẫn nghẹn ngào đáp lời cha: “Con xin lỗi, thưa cha.”
Cô bé khóc lóc thảm thiết như vậy, nhưng cha bé lại chẳng thèm quan tâm tới.
Người đàn ông nhìn về phía quản gia đang nằm sõng soài trên mặt đất, trên mặt vẫn dính nước thuốc thì lập tức nhíu mày lại: “Là con làm?”
Alice sửng sốt, cô bé chột dạ nhìn về phía Lệ Toái Toái một cái, tuổi còn nhỏ khiếm bé không che giấu được suy nghĩ trong lòng.
Trong tay Lệ Toái Toái thật ra vẫn đang cầm ống thuốc trống rỗng, không chút che giấu.
Giản Thành Hi vội vàng tiến lên giải thích: “Chào ngài, ngại quá, là con gái tôi bất cẩn trượt tay thôi, con bé không có cố ý. Tôi thấy quản gia nhà ngài……hình như là bị ngất rồi, có lẽ cần cấp cứu, phí chữa trị cứ để chúng tôi thanh toán đi.”
Người đàn ông nhìn Giản Thành Hi từ đầu đến chân một lượt: “Tinh linh?”
Giản Thành Hi bị sự nhạy bén của anh ta làm giật mình.
Người đàn ông tộc Thiên Sứ từ trên cao nhìn xuống Giản Thành Hi: “Xin mạn phép hỏi, ngài là?”
Giản Thành Hi tự giới thiệu: “Tôi là Giản Thành Hi, đây là con gái tôi, Lệ Toái Toái.”
Người đàn ông nhận ra rất nhanh: “Là phu nhân và con gái Lệ nguyên soái à?”
Giản Thành Hi không ngờ anh ta lại nhận ra mình.
“Chào ngài, tôi là Bá Ân, hiện tại đang đảm nhiệm vị trí Tổng Bí thư.” Anh ta duỗi tay, nho nhã lễ độ: “Cũng là cha của Alice.”
Người đàn ông mới vừa rồi khá là ngạo mạn, lúc này lại trông cực kỳ khiêm tốn, thái độ cũng hoàn toàn thay đổi.
Trong lòng Giản Thành Hi thấy có chút châm chọc, nhưng vẫn mỉm cười bắt tay anh ta: “Ngài Bá Ân, chào ngài.”
Alice đứng bên cạnh cha vẫn đang sụt sùi lau nước mắt.
Bá Ân quay lại liếc con mình một cái, nói: “Alice, ta đã dạy con là khóc sướt mướt ở bên ngoài là hành động rất vô lễ rồi, đúng không?”
Alice dụi dụi mắt, đôi mắt cô bé vì khóc nhiều mà hơi sưng: “Cha ơi, mẹ đâu ạ? Con muốn gặp mẹ.”
Bá Ân khẽ nhíu mày: “Mẹ con có việc không đến được. Ta sẽ cho người đến chăm sóc con sau.”
Alice vẫn muốn nói chuyện tiếp, Bá Ân đã trực tiếp cắt lời cô bé: “Bây giờ con về tự ngẫm nghĩ lại hành vi vô lễ của mình đi. Bao giờ nghĩ xong thì ta cho con nói chuyện điện thoại với mẹ sau.”
Alice lập tức lau khô nước mắt, cô bé mới ba tuổi đáng thương đến khóc cũng không dám khóc. Sau khi chào tạm biệt Giản Thành Hi và Lệ Toái Toái thì ngoan ngoãn ngồi lên phi thuyền.
Giản Thành Hi nhìn bóng lưng cô bé, bỗng dưng cảm thấy cô bé ấy đáng thương vô cùng, liền lên tiếng: “Tôi thấy Alice dường như rất buồn……”
Bá Ân quay mặt lại, mỉm cười nói: “Trẻ con giận dỗi mà thôi. Đều là do mẹ con bé không dạy dỗ con bé tốt, làm ngài chê cười rồi. Sau nếu có cơ hội, hoan nghênh ngài đến nhà chúng tôi làm khách.”
Giản Thành Hi nhìn anh ta không chút để tâm đến cảm xúc con gái, cảm khái ở trong lòng.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, anh không thể tự tiện chõ mũi vào được.
Anh còn tưởng cuộc đời nhân vật chính sẽ khá thuận buồm xuôi gió, không nghĩ cũng sẽ có nhiều tâm sự như vậy.
Trong đầu bỗng nhiên nhớ lại lúc sáng anh mở khoá mảnh ký ức của Alice: [ Alice bị bắt rời xa mẹ từ nhỏ, tuổi thơ không mấy hạnh phúc ]
Phi thuyền nhà Alice rời đi.
Giản Thành Hi nắm tay con gái, hỏi con: “Có bị doạ đến không?”
Lệ Toái Toái lắc lắc đầu.
Lá gan cô nhóc còn lớn hơn so với tưởng tượng của Giản Thành Hi.
Giản Thành Hi nhớ lại mới vừa nãy Toái Toái còn ra tay giúp đỡ Alice. Anh còn đang vắt óc nghĩ cách cải thiện mối quan hệ giữa con gái và nhân vật chính, không ngờ con gái lại chủ động trợ giúp nhân vật chính.
Có phải điều này có nghĩ là con gái anh cũng là một cô nhóc lương thiện, không phải là vai ác đúng không?
Giản Thành Hi hy vọng ngập tràn nhìn con gái: “Vừa rồi Toái Toái giúp đỡ Alice là vì con muốn trở thành bạn bè với bạn ấy đúng không?”
Lệ Toái Toái lại lắc đầu phủ nhận ngay tắp lự: “Không phải.”
Giản Thành Hi sửng sốt: “Vậy con…..?”
“Bởi vì cô giáo không cho con làm thử nghiệm thuốc lên bạn thỏ.” Lệ Toái Toái trả lời: “Nên con phải tự nghĩ cách khác.”
Quản gia đang nằm gần đó cũng vừa được người kéo đi.
Giản Thành Hi: “…..”
Kế hoạch đỉnh đấy, con gái của ba à.
*
Tối sau khi về nhà, các con đang làm bài tập trong phòng học, Giản Thành Hi cũng ngồi ở sô pha đọc sách.
Anh cũng muốn bắt đầu học lại kiến thức thế giới này. Lúc mới xuyên đến đây anh không có điều kiện học tập, bây giờ đến cả bài tập nhà trẻ cũng không biết làm. Vậy nên anh đang muốn học tập lại cho thật tốt.
Lệ Lăng Phong từ ngoài trở về.
Giản Thành Hi đóng sách lại, hỏi han hắn: “Sao hôm nay anh về muộn thế?”
Lệ Lăng Phong gật đầu giải thích: “Tôi phải đến cung điện một chuyến. Hoàng đế nói công chúa sau khi trở về từ quân doanh bỗng nhiên ốm nặng, hy vọng tôi có thể đến thăm nàng.”
Giản Thành Hi ôm sách hỏi: “Vậy anh có đến không?”
Lệ Lăng Phong chỉ nhìn anh không nói gì.
Giản Thành Hi càng khẩn trương hơn, thậm chí còn có chút giận dỗi: “Anh có đến hay không vậy?”
Lệ Lăng Phong nhỏ giọng trả lời: “Tôi bảo là phu nhân ở nhà quản rất nghiêm. Công chúa có bệnh thì mời bác sĩ, tôi đến cũng không giúp được gì.”
Mặt Giản Thành Hi lập tức đỏ bừng lên, anh trong mắt người thành dạng người gì rồi không biết: “Anh, anh sao có thể nói thế với người khác chứ!”
Dáng người Lệ Lăng Phong cao to, mặt mày sắc sảo anh tuấn, hắn nhìn Giản Thành Hi một cái: “Thế hả? Vậy tôi đây một lần nữa hồi bẩm hoàng đế, đến thăm công chúa…..”
Giản Thành Hi lập tức cắt ngang: “Không được!”
Trong nhà chìm vào yên tĩnh.
Lệ Lăng Phong khẽ nhướng mày. Người đàn ông không nói gì, chỉ hơi cong cong khoé miệng cười.
Lúc này Giản Thành Hi mới nhận ra mình vừa trúng kế của hắn: “…..”
Aaaaaaa, sao người này hư thế không biết!
Ánh đèn vàng giúp cả căn nhà trở nên rực rỡ ấm áp hơn nhiều.
Trên bàn còn có đồ ăn nóng hổi. Căn phòng lạnh lẽo nhờ có hơi người mà tràn ngập sức sống. Đây không chỉ là nơi để về nghỉ ngơi, mà còn là nhà, là gia đình.
Giản Thành Hi đặt sách xuống, vừa đứng dậy vừa nói: “Toái Toái với Tiểu Trầm ăn xong rồi. Em có để phần cơm trong nồi cho anh, có lẽ hơi bị nguội mất rồi. Anh cứ đi tắm rửa trước đi, em đi hâm nóng lại cho.”
Lệ Lăng Phong cởi áo khoác ra, treo lên móc: “Không cần đâu, tôi ăn thế là được.”
Giản Thành Hi: “Được là được thế nào, ăn đồ lạnh không tốt cho dạ dày đâu.”
Lệ Lăng Phong đang định nói là hắn da dày thịt béo, lúc trước ở chiến trường món gì cũng ăn, không cần phải tỉ mỉ như vậy đâu.
Nhưng Giản Thành Hi lần nào cũng như lần nào, đều rất để tâm vấn đề ăn uống của hắn.
Lệ Lăng Phong cũng từng nghĩ hay là mình khuyên can em ấy một chút, nhưng mỗi lần thấy chàng vợ nhỏ của mình lải nhải quan tâm đến bản thân mình như vậy, hắn bỗng cảm thấy như thế này cũng rất tốt, cũng chẳng nói gì nữa.
Hắn biết Giản Thành Hi vẫn còn sợ mình.
Mình cũng chẳng mong cầu tình yêu của em ấy.
Em ấy đối xử tốt với mình như này, mình cũng đủ mãn nguyện rồi.
Giản Thành Hi bê bát canh thịt viên ra: “Hôm nay em có ghé qua Thành Phố Ngầm một chuyến. Còn canh thịt viên này rau cũng là em hái trong vườn đấy, anh nếm thử xem sao.”
Lệ Lăng Phong thử uống một ngụm canh.
Thịt dường như đã được hầm rất lâu, mùi tanh cùng vị nghẹn đắng khó nuốt của thịt gần như không còn nữa.
Kết hợp với mùi thơm thanh mát của rau đã giúp món canh này ngon hơn nhiều.
Hắn gật gù: “Không tệ đâu.”
Giản Thành Hi híp mắt mỉm cười: “Anh nói xem em mở quán cơm sẽ kiếm được nhiều tiền chứ?”
Lệ Lăng Phong: “Sẽ vất vả lắm đấy.”
Giản Thành Hi hơi bất ngờ.
Dù sao anh còn nghĩ Lệ Lăng Phong sẽ nói cái gì mà anh tự luyến quá rồi, hay là anh chỉ cần ở nhà chăm tụi nhóc là được rồi. Không nghĩ hắn sẽ nghiêm túc suy xét dự định của anh, thậm chí còn lo lắng sợ anh bị vất vả.
Lệ Lăng Phong quan tâm mình.
Suy nghĩ này khiến anh bỗng thấy hạnh phúc đến lạ.
Giản Thành Hi chợt nhớ tới chuyện sáng say, liền mở miệng nói: “Hôm nay lúc em đến đón Toái Toái có gặp được ngài Bá Ân đấy.”
Khuôn mặt Lệ Lăng Phong khẽ nghiêng sang nhìn anh: “Tổng Bí thư?”
Giản Thành Hi gật đầu. Anh sợ chuyện này sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến Lệ Lăng Phong, vội nói tiếp: “Toái Toái có chút xô xát với quản gia nhà bọn họ. Lúc ấy anh ta tới đón con thì……”
Anh giải thích ngắn gọn chuyện xảy ra sáng nay cho hắn biết.
Dù sao cũng là anh với con gái tạo thêm việc cho Lệ Lăng Phong.
“Nhưng lúc đấy, trông anh ta cũng không có vẻ gì là bực mình hay khó chịu gì cả.” Giản Thành Hi nói: “Chỉ đưa người quản gia kia đi rồi thôi.”
Lệ Lăng Phong lại chỉ bình tĩnh chờ anh giải thích xong mới mở miệng nói: “Bá Ân mặt ấm tâm lạnh, sau em có gặp anh ta thì cứ cách xa ra một tí.”
Giản Thành Hi dò hỏi: “Tướng quân quen anh ta à?”
Lệ Lăng Phong từ tốn chậm rãi ăn cơm, nói: “Suốt khoảng thời gian này Bá Ân đều đang chuẩn bị rước con gái lớn nhà Phất Khắc Tư về làm vợ cả, truyện này cả triều đều biết.”
Giản Thành Hi ngẩn người.
Thế mẹ Alice thì sao?
Tuy không liên quan đến bản thân, nhưng Giản Thành Hi vẫn không nhịn được mà hỏi: “Thế hoá ra mẹ Alice là vợ bé à?”
Lệ Lăng Phong: “Anh ta hạ vợ cả xuống làm vợ bé để cưới người khác.”
???!!!
Giản Thành Hi sốc đến mức ngẩn ngơ, anh không biết còn có thể làm thế đấy: “Cái, cái, cái gì cơ? Làm thế cũng được ý hả?”
Lệ Lăng Phong nhẹ giọng kể: “Năm đó Bá Ân lưu lạc nơi Thành Phố Ngầm, được người vợ hiện tại của anh ta đưa tay giúp đỡ, sau khi khỏi bệnh thì cưới cô ấy về làm vợ, rồi họ có một cô con gái. Thế nhưng bây giờ anh ta có nhiều quyền lực hơn, lại cưới tiếp. Cho dù không bỏ mà hạ vợ cả xuống làm vợ lẽ, khả năng ngày tháng sau này cô ấy cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.”
Giản Thành Hi nghĩ đến người phụ nữ bị ép phải rời khỏi nhà kia, âm thầm đồng cảm với cô: “Tôi lại nghe quản gia Bá Ân bảo cô ấy đang đi du lịch.”
Giọng Lệ Lăng Phong trầm trầm mà vững vàng: “Bá Ân lấy lý do sức khoẻ cô ấy không tốt, đẩy cô ấy đến bệnh viện trung tâm Đế Quốc để trông coi.”
Giản Thành Hi khiếp sợ trước sự tàn nhẫn của gã đàn ông kia.
Rõ ràng bề ngoài trông có vẻ lịch sự nhã nhặn như vậy, bên trong lại trái ngược hoàn toàn. Không giống tướng quân nhà mình, tuy anh ấy có vẻ ngoài rất lạnh lùng đáng sợ, nhưng đối xử với anh và các con lại rất tốt.
Lệ Lăng Phong liếc anh một cái: “Em rất quan tâm cô ấy à?”
Giản Thành Hi lấy lại tinh thần, vội giải thích: “Cũng không phải, chỉ là em đang nghĩ vẫn là anh tốt nhất, tốt hơn nhiều so với cái tên Bá Ân kia.”
Sắc mặt Lệ Lăng Phong vẫn lạnh nhạt không biểu cảm gì, nhưng giọng hắn lúc nói chuyện dường như cũng trở nên dịu dàng hơn, không còn quá lạnh lùng nữa. Đôi mắt hắn khẽ lay động: “Thật à?”
Giản Thành Hi lập tức nịnh nọt: “Thật mà thật mà!”
Đôi khi cho người đàn ông của mình một lời khích lệ cũng là điều nên làm nha.
Giản Thành Hi tiếp tục nói lời ngon tiếng ngọt: “Anh xem, anh vừa có năng lực, đã nói là sẽ làm, quan trọng nhất là anh đối xử với vợ con chúng em rất tốt, cũng không bị dụ dỗ bởi ong bướm bên ngoài. Gả cho anh chính là phước của em nha! Cái tên Bá Ân kia còn chẳng xứng để so sánh với anh!”
Có được một người đàn ông không lăng nhăng là điều vô cùng quan trọng đối với sự ổn định của một gia đình đấy.
Giản Thành Hi bước đến bóp vai cho Lệ Lăng Phong: “Tướng quân vất vả rồi!”
Ánh đèn ấm áp chiếu sáng khắp căn nhà. Lệ Lăng Phong ngồi trên sô pha nhìn người bên cạnh đang dùng những ngón tay mảnh khảnh của mình nắn nắn vai hắn.
Giọng Lệ Lăng Phong trầm trầm: “Tay em không đau à?”
Giản Thành Hi vẫn chưa phản ứng lại, nhấc tay thản nhiên đáp: “Có đau nữa đâu, thuốc bác sĩ đưa tốt lắm. Bây giờ em cũng chịu đau giỏi hơn rồi, khả năng phục hồi cũng nhanh hơn trước kia nữa!”
Đôi mắt Lệ Lăng Phong sâu xa nhìn anh: “Thật không?”
Giản Thành Hi không nhận ra nguy hiểm đang rình rập, vẫn thản nhiên đáp: “Đúng thế thật mà!”
Giọng nói Lệ Lăng Phong vừa trầm ấm lại hơi khàn khàn. Người đàn ông đã được nếm lại được vị ngọt ghé mắt nhìn anh: “Thế mình luyện tập chút?”
Giản Thành Hi: “……?”
Anh có thể nói ‘không’ không!!!
*
Ngày hôm sau
Hôm nay tụi nhóc không phải đến trường.
Giản Thành Hi cùng đưa các con đến Thành Phố Ngầm một chuyến.
Vượng Tài đã quen với việc mang xích. Từ chuyến đi ra ngoài lần trước, nó đã nghiện cái cảm giác được ra cửa dạo chơi mỗi ngày. Mỗi lúc thấy Giản Thành Hi lấy dây xích liền trở nên đặc biệt hưng phấn.
Hôm nay là Lệ Toái Toái dắt nó.
Đôi khi Vượng Tài ghét bỏ cô nhóc đi quá chậm, cứ tự mình chạy lên trước.
Một người một chó chạy vội dọc con phố.
Giản Thành Hi ôm Lệ Trầm đi ở phía sau bất đắc dĩ nhắc nhở: “Các con đi chậm thôi.”
Lúc cô nhóc đi ngang qua chỗ ngoặt thiếu chút nữa đã va phải một người phụ nữ đầu bù tóc rối. Có lẽ do không tập trung, lại chịu lực tác dụng mà ngã xuống đất.
Giản Thành Hi vội dừng bước để đỡ cô lên: “Cô không sao chứ?”
Người phụ nữ ấy dường như đang sợ hãi cái gì, cuống quýt lắc đầu lia lịa.
Giản Thành Hi thấy trạng thái cô dường như không tốt lắm, vội hỏi: “Cô có cần đến bệnh viện khám qua không?”
Giọng người phụ nữ có chút khàn: “Không cần……không cần……”
Giản Thành Hi thấy cô có chút kì quặc, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ đành lấy chút tiền trong túi ra đưa cho cô: “Nếu cô không thoải mái thì đến bệnh viện xem sao nhé.”
Người phụ nữ nhận tiền, đôi mắt vô hồn của cô lúc này mới xuất hiện vài tia sáng: “Cảm ơn anh.”
Giản Thành Hi lắc đầu: “Không có gì, cô mau về nhà đi.”
Người phụ nữ gật gật đầu.
Lúc này Lệ Toái Toái mới dắt chó chạy ngược về, bé hỏi: “Ba ba nói gì với cô ấy vậy?”
Giản Thành Hi kể lại chuyện vừa rồi cho cô nhóc.
Lệ Toái Toái tò mò hỏi: “Rõ ràng cô ấy mới là người va vào ba mà, sao ba còn phải cho cô ấy tiền chứ?”
Giản Thành Hi nghĩ một lúc, nói: “Bởi vì cô ấy trông như đang có khó khăn, cho nên ba ba giúp cô ấy một chút.”
Lệ Toái Toái ngẩng mặt lên nhìn ba ba, khuôn mặt nhỏ của bé ửng hồng dưới ánh nắng trong lành buổi sáng, giọng nói cô nhóc vừa mềm mại lại mang theo chút khó hiểu: “Nhưng ba ba đâu quen cô ấy đâu, sao lại muốn giúp cô ấy chứ?”
Giản Thành Hi nắm tay con gái giải thích: “Này cũng xem như là mỗi ngày một việc tốt thôi, như là kết thêm bạn bè vậy. Giúp đỡ những người gặp khó khăn, nhiều bạn bè thì cũng có nhiều cơ hội hơn. Nói không chừng mãi sau này, chúng ta cũng sẽ nhận lại được sự giúp đỡ của họ đấy.”
Anh hiểu rằng anh không thể thay đổi vận mệnh người khác.
Cho nên anh đành tự trải nghiệm vậy.
Anh không tin trên đời này có người bẩm sinh đã là vai ác hay người xấu. Anh cũng chỉ muốn con cái anh được lớn lên trong tình yêu thương và sự no đủ mà thôi.
Lệ Toái Toái chợt hỏi: “Giống anh em hồ lô cùng nhau đánh xà tinh ạ?”
“……..” So sánh kiểu gì vậy?!
Giản Thành Hi có ý muốn thay đổi suy nghĩ các con: “Cũng không nhất thiết phải là đánh xà tinh gì đó đâu, là kiểu khi nào gặp khó khăn thì mọi người cùng đưa tay giúp đỡ thôi.”
Lệ Toái Toái khó hiểu: “Thế nếu như cô ấy không muốn giúp thì sao ạ?”
Lệ Trầm im lặng nãy giờ cũng lên tiếng: “Vậy đưa cô ấy tiền."
“Thì ra là như vậy ạ.” Lệ Toái Toái tựa như nhận ra được một chân trời mới: “Thế là cô ấy sẽ phải giúp mình rồi!”
Giản Thành Hi: “…….”
Hiểu tốt lắm, sau mấy đứa đừng hiểu nữa.
*
Lần này xuống Thành Phố Ngầm chủ yếu là anh muốn đến xem chuyện bán trái cây anh nhờ bác sĩ ra sao rồi.
Anh bước vào phòng khám, dường như việc buôn bán cũng không tệ lắm.
Bác sĩ từ bên trong bước ra: “Anh tới rồi.”
Giản Thành Hi: “Làm sao vậy?”
“Loại quả kia nhà anh bán tốt thật đấy!” Bác sĩ nói với anh: “Chưa gì đã bán hết rồi. Tôi lấy giá 5 đồng một quả, sọt hoa quả kia của anh lời được 120 đồng. Trừ đi phần của tôi rồi, phần còn lại của anh đấy.”
Giản Thành Hi nghe thấy tin này cũng rất kích động: “Thật sự bán được à?”
Bác sĩ gật đầu: “Tôi lừa anh làm gì. Lúc đầu đúng là chẳng bán được tí nào, nhưng hôm sau tôi có cắt một đĩa để đấy, người bệnh vừa ăn đã cực kỳ thích, nên một lượt mua rất nhiều.”
Giản Thành Hi giải thích: “Cũng vì là quả ngọt nên dễ bán. Đến lúc đấy tôi lại tìm đến một vài chủ quán ngỏ ý hợp tác nói không chừng bán càng tốt hơn đấy.”
Dường như anh đã thấy được con đường kiếm tiền rộng mở của mình rồi.
Bác sĩ cũng đồng tình với mấy lời này: “Vậy nhà cung cấp anh đây cũng phải cố mà đuổi kịp tiến độ, mang thêm trái cây đến đây đi nào.”
Giản Thành Hi nghĩ đến khu vườn nhỏ của mình: “Tất cả quả thu hoạch được được đều đưa đến chỗ cô rồi đấy. Đợt tiếp theo chắc phải tháng sau mới có.”
Bác sĩ: “Sản lượng anh thấp như này, đến lúc bán ra cũng chẳng lời lãi được mấy đồng đâu. Anh phải nghĩ cách đi.”
Giản Thành Hi cũng hiểu điều này, anh nói: “Nhưng mà vườn tôi lớn lắm, nếu muốn thu hoạch hết, một mình tôi không xoay sở nhiều việc như vậy được.”
Bác sĩ đưa ra gợi ý: “Hay là anh mướn người đến giúp?”
Giản Thành Hi nghĩ đến bà Lý nay đã cao tuổi, nhờ bà thì quá là không thiết thực rồi.
Nếu là nhờ người khác, thì anh chưa nghĩ ra nên nhờ ai tốt hơn cả.
Bác sĩ cũng không thúc giục anh: “Anh về thử nói chuyện với anh nhà anh xem sao. Loại chuyện này Lệ Lăng Phong chỉ cần hô một tiếng là được, còn sợ không tìm được người à?”
Giản Thành Hi nói: “Anh ấy ngày nào cũng bận rộn như vậy, tôi không muốn làm phiền anh ấy thêm, tôi tự nghĩ cách giải quyết là được.”
Bác sĩ nở một nụ cười sâu xa: “Xem anh xót anh nhà chưa kìa.”
Giản Thành Hi bị ánh nhìn của cô chọc đến phát ngại: “Tôi không có!”
“Vâng, là tôi lắm lời.” Bác sĩ thong dong nói tiếp: “Là nguyên soái nhà anh thương anh mới đúng. Anh xem cái khuôn mặt nhỏ này của anh đi, hồng hào hơn bao nhiêu rồi, được chăm sóc cũng tốt đấy, sao tôi không được như vậy nhỉ? Anh ăn món gì tốt thế?”
Vành tai Giản Thành Hi chậm rãi đỏ ửng lên: “…….”
Hỏi nữa là không lễ phép đâu.
*
Hôm sau
Hôm nay Giản Thành Hi lại đưa các con quay trở lại trường đi học.
Lệ Toái Toái bước vào lớp học, vốn lớp đang ồn ào náo nhiệt vô cùng bỗng trở nên lặng ngắt như tờ.
Lệ Toái Toái cũng đã quen với chuyện này. Bé thờ ơ nhìn lướt qua mặt mọi người, chậm rãi bước về chỗ ngồi của mình.
Alice đến lớp khá sớm.
Lệ Toái Toái sau khi ngồi vào chỗ thì lôi sách ma dược ra đọc.
Một đứa bé ngồi đằng trước nhìn cô nhóc, tựa như cố ý vô tình nói to lên: “Điểm lớp ma dược của tớ đạt xuất sắc đấy.”
Lệ Toái Toái mắt điếc tai ngơ.
Bạn nhỏ kia thấy cô nhóc không để ý đến mình, lại quay sang nói chuyện với bạn khác: “Hôm qua cô giáo còn khen tớ đấy. Cô bảo tớ rất có thiên phú ở khả năng điều chế ma dược. Cha tớ cũng bảo là học ma dược rất quan trọng thiên phú, nếu làm bài chỉ được có 0 điểm thì đều là phù thuỷ xấu, không nên học ma dược!”
“Bộp!”
Lệ Toái Toái đóng sách lại, còn phát ra âm thanh không nhỏ.
Hai bạn nhỏ đằng trước cũng bị âm thanh nà doạ giật mình.
Lệ Toái Toái nâng mắt lên nhìn cô bạn kia, trên khuôn mặt non nớt cực kỳ bình tĩnh, bé chợt mở miệng gọi: “Lớp trưởng.”
Alice nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
Lệ Toái Toái nhìn cô bé, giọng nói trẻ con nói rất dõng dạc: “Toái Toái muốn báo Bình Bình nói chuyện phiếm trong giờ đọc sách buổi sáng, làm ảnh hưởng đến các bạn khác.”
Bình Bình lập tức sốt ruột phản bác: “Tớ không có!”
Alice nói: “Nhưng bây giờ vẫn chưa đến giờ đọc sách đâu.”
Bình Bình kích động nói: “Đúng thế đúng thế! Lệ Toái Toái cậu đừng có nói điêu! Cậu thấy Bình Bình được điểm cao mà cậu thì không nên cậu ghen tị đúng không?”
Lệ Toái Toái không nói gì, chỉ cúi đầu đọc sách.
Bình Bình lại cho rằng mình đoán trúng, nhìn Lệ Toái Toái ‘hừ’ một tiếng: “Bị Bình Bình nói trúng rồi chứ gì!”
Chuông báo vào giờ đúng lúc này reo lên.
Lệ Toái Toái cầm sách, đôi mắt tròn xoe nhìn sang Alice: “Giờ thì bạn ấy làm ảnh hưởng mọi người rồi.”
Alice làm bé lớp trưởng chính nghĩa lập tức nói với Bình Bình bàn trên: “Bình Bình, cậu không nên làm ảnh hưởng các bạn khác đọc sách chứ, trừ 10 điểm.”
Bình Bình: “……”
Bé sẽ bị phạt mất.
*
Giờ đọc sách buổi sáng rất thoải mái.
Alice làm lớp trưởng, hàng ngày đều rất tận tâm giữ kỷ luật lớp. Thế nhưng hai ngày nay cô bé trông khá ủ rũ.
Bình thường Lệ Toái Toái mà trêu chọc cách bạn khác, Alice đều sẽ đứng ra bảo vệ chính nghĩa. Thế nhưng hôm nay dù Bình Bình đã bị trừ điểm cô bé cũng không quay sang lải nhải với Lệ Toái Toái.
Lệ Toái Toái lại tiếp tục đọc sách.
Alice quay sang nhìn cô nhóc tận mấy lần liền, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà nói: “Toái Toái……”
Lệ Toái Toái quay sang nhìn bạn.
Cô bé tóc xanh dương như lấy hết can đảm mà nói: “Cảm ơn cậu hôm qua đã giúp tớ.”
Bé thiên sứ xinh đẹp mặt đỏ bừng lên, cô bé mím mím môi, hàng mi khẽ run nhìn Lệ Toái Toái, nói: “Tớ không ngờ bình thường cậu toàn bơ tớ, thế nhưng lúc ấy cậu vẫn sẽ giúp tớ.”
Lệ Toái Toái phủ nhận: “Đâu phải đâu.”
Alice cho rằng ý bạn là hồi trước đều do tự cô bé hiểu lầm, không phải là Lệ Toái Toái cho cô bé ăn bơ.
Nào ngờ———
Lệ Toái Toái nhẹ nhàng nói tiếp: “Toái Toái hiện tại cũng bơ cậu mà.”
“…..”
Alice mím môi, hốc mắt lại đỏ lên.
Lệ Toái Toái tiếp tục đọc sách. Cô nhóc trời sinh không tim không phổi cũng không để ý đến tâm tư đa sầu đa cảm của bé thiên sứ.
Alice nín nhịn đã lâu, lại chỉ có mình Toái Toái có thể giúp cô bé làm quản gia hôn mê vào hai ngày trước. Cô bé có rất nhiều bạn, nhưng những bạn khác chẳng ai có thể làm được điều này cả.
Lệ Toái Toái đang đọc sách lại bị làm phiền cũng có chút giận dỗi rồi nha.
Alice lại chỉ nghĩ đến mình: “Nhưng ba ba không cho tớ đến bệnh viện thăm mẹ. Mỗi lần tớ vừa ra cổng trường quản gia đã đứng chờ sẵn, căn bản là tớ không đến bệnh viện được…..”
Lệ Toái Toái: “Vậy cậu trốn đi đi…..”
Alice bé ngoan nói: “Nhưng nhà tớ quản nghiêm lắm, tớ không trốn ra được.”
Lệ Toái Toái ‘hừ’ một tiếng: “Cậu ngốc lắm, là trốn từ trường học ra ý.”
Alice lập tức lắc đầu: “Trốn học là sai trái, hơn nữa trường học quản lý cũng nghiêm lắm, còn có rất nhiều bảo vệ, tớ không trốn ra ngoài được, mà cậu cũng thế.”
Lệ Toái Toái tựa như đang nhìn kẻ ngốc, cô bé nhỏ giọng nói: “Toái Toái có thể nha.”
Alice giật mình, có chút nghi ngờ: “Sao mà cậu làm được chứ?”
Lệ Toái Toái đặt sách xuống nhìn cô bé, nói: “Toái Toái chẳng thèm nói cho cậu biết đâu.”
Alice sốt ruột: “Cậu, cậu nói cho tớ biết đi mà…….”
Tay Lệ Toái Toái bị cô bé nắm lấy lắc lắc. Tay hai bé dính sát vào nhau, đây cũng là lần đầu tiên có bạn khác chủ động muốn tiếp xúc gần với bé.
Alice hình như rất đau lòng, cả hốc mắt cô bé đều đỏ ửng lên.
Lệ Toái Toái nói: “Vậy sau này cậu không được lúc nào cũng nhắc nhở Toái Toái.”
Alice có hơi khó xử.
Lệ Toái Toái đòi hỏi thêm: “Còn phải giúp Toái Toái trừ điểm của Bình Bình.”
Alice—bé nhân vật chính chính nghĩ lập tức nói: “Này không được.”
Lệ Toái Toái tiếp tục cầm sách lên đọc: “Thế thôi, Toái Toái đọc sách tiếp đây.”
Alice: “……”
Cô bé cắn cắn môi, ghé qua nói nhỏ: "Trong nhà tớ cũng có sách ma dược đấy, hôm sau tớ mang cho cậu?”
Này rõ ràng là hối lộ rồi còn gì.
Nhưng Lệ Toái Toái cũng hứng thú với điều này. Cô nhóc nhìn Alice: “Thật à?”
Alice gật đầu: “Ừ! Của cha tớ đấy, cha bình thường cũng không cho người khác đọc đâu, nhưng mà Alice thì được.”
Lệ Toái Toái nở nụ cười tươi: “Vậy được thôi. Nhưng mà cậu phải đồng ý với Toái Toái là cậu sẽ nghe theo chỉ đạo của Toái Toái, nghe chưa?”
Alice lo lắng nói: “Không thể trốn học đâu….”
Lệ Toái Toái cho cô bé một ánh mắt ‘cậu yên tâm’.
Sau đó———
Giáo viên trông coi giờ đọc sách buổi sáng cũng không phải cô giáo Lý, mà là một giáo viên bộ môn khác, vậy nên thầy chưa hiểu học sinh lớp này lắm.
Thầy thấy có một cô nhóc trông cực kỳ xinh xắn ngoan ngoãn giơ tay phát biểu: “Thầy ơi!”
Thầy giáo bước đến hỏi: “Sao vậy em?”
Lệ Toái Toái mềm mại trả lời: “Bạn Alice bị đau bụng ạ.”
Thầy giáo thay đổi sắc mặt: “Sao lại thế này?”
“Bạn ý đau bụng nãy giờ rồi ạ, đến cả nước mắt cũng chảy ra rồi.” Khuôn mặt Lệ Toái Toái trông ngoan ngoãn cực kỳ, giọng nói cũng đầy vẻ ngây thơ vô tội: “Bạn ấy đau đến mức cả người run rẩy thầy ạ.”
Thầy giáo bị doạ hốt hoảng: “Để thầy gọi xe đưa em đến bệnh viện!”
Thầy giáo vừa nói vừa nhìn cô bé thiên sứ tóc xanh dương.
Alice mắt trợn tròn mồm há hốc nhìn một màn này. Bé tâm tâm niệm niệm muốn đến bệnh viện mãi chẳng được, Toái Toái vừa nói vài ba câu là đã có thể đi rồi?
Thầy giáo lo lắng hỏi: “Alice, em đau bụng lắm à?”
Alice ngồi ngẩn ngơ.
Lệ Toái Toái dưới bàn đá một cái, tựa như đang không tiếng động nhắc nhở cô bé, ‘muốn đi bệnh viện thì đi bây giờ, không sau cũng đừng tìm tớ nữa’.
“…..”
Nhân vật chính chính nghĩa, bé ngoan từ nhỏ đến lớn chưa nói dối bao giờ—Alice lúc này đang rất hoảng loạn: “Tớ……Alice……Tớ……”
Bởi vì Alice do dự, Bình Bình ngồi bàn trên lập tức quay đầu nói với thầy giáo: “Thầy ơi, Toái Toái nhất định là đang nói dối ạ.”
Thầy giáo không hiểu gì: “Nói dối?”
Thầy nhìn cô nhóc thành thật đáng yêu trước mắt.
Bình Bình thêm mắm thêm muối: “Đúng đấy ạ! Bạn Toái Toái bình thường cũng hay bày trò trêu chọc các bạn khác lắm ạ!”
Thầy giáo quay đầu nhìn về phía Alice và Lệ Toái Toái: “Alice, em có bị đau bụng thật không?”
Bình Bình cho rằng Alice là bị uy hiếp, lập tức nói: “Alice, cậu không phải sợ Toái Toái đâu, cậu cứ nói với thầy đi!”
Ánh mặt mọi người đều tập trung lại đây.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Alice nhìn về phía Lệ Toái Toái. Cô bé từ nhỏ đã được dạy là không được nói dối, chỉ có những đứa trẻ hư mới nói dối, nếu bé nói dối thì bé cũng trở thành một đứa bé hư mất. Nhưng lúc cô bé nhìn về phía Lệ Toái Toái, ánh mắt của Lệ Toái Toái lại cực kỳ bình tĩnh, giống như cũng không hề ôm chút hy vọng nào vào cô bé vậy.
Ánh mắt này cô bé cũng từng được thấy trong đôi mắt của mẹ. Cha đối xử với mẹ không tốt, mà cô bé lại chẳng thể bảo vệ mẹ được.
Cho nên mẹ mới rời khỏi bé.
Có khả năng bé cũng sẽ không được gặp lại mẹ nữa.
Hốc mắt Alice đỏ bừng. Trước mặt mọi người cô bé bắt đầu diễn, nước mắt tí tách rớt xuống, bé hít sâu một hơi rồi lập tức ôm bụng cong lưng, khóc: “Alice đau bụng quá.”