Giản Thành Hi ôm hai con chạy vội về căn nhà cây của mình.
Mà ở xa xa phía sau, rồng con cũng đang hốt hoảng chạy theo. Nhóc rồng này bị doạ sợ đến suýt không trụ nổi, giống như thực sự đang có yêu quái đuổi theo phía sau mà chạy hụt cả hơi vẫn không dám ngừng bước.
Cuối cùng———
Chạy một mạch về đến căn nhà cây, Giản Thành Hi lúc này mới dám dừng lại hít thở.
Lại chưa nghỉ được bao lâu, họ bỗng nghe thấy loa cảnh báo phòng không của Thành Phố Ngầm vọng đến: [ Mọi người chú ý! Có ma thú đang ở trạng thái tinh thần lực mất kiểm soát tiến vào nội thành Bắc Thành Phố Ngầm! Đề nghị người dân lập tức tìm chỗ trốn tạm thời gần nhất! Không ra khỏi chỗ trú! Đề nghị người dân không ra khỏi chỗ trú! ]
Tiếng cảnh báo chói tai vang lên, ai cũng nghe thấy.
Mà con rồng con ở bên cạnh lại dường như cũng bị thứ âm thanh chói tai này kích thích đến.
Nó dựng đứng sống lưng, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp đặc trưng của loài rồng, đôi mắt cũng dần dần lần nữa nhuốm màu đỏ máu. Cảm nhận được hơi thở nguy hiểm đang đến gần, tinh thần lực khắp người nó lập tức cuồn cuộn dâng trào, nháy mắt là hoá thành dạng ma thú khổng lồ———
“Cộp!”
Giản Thành Hi gõ đầu nó một phát, tức giận trách: “Lúc nào rồi, em còn làm loạn gì chứ!”
Con rồng con chưa kịp chuẩn bị gì đã bị gõ cho một phát, ngã lăn quay xuống mặt đất.
Đôi mắt nó màu xám, đầy vẻ mông lung cùng không thể tin nổi mà nhìn về phía Giản Thành Hi.
Giản Thành Hi kéo tay các con: “Các con vào nhà trước đi, giờ ra ngoài không an toàn.”
Tụi nhóc cũng rất nghe lời, lúc này không khóc cũng không nháo, ngoan ngoãn cùng ba ba trốn vào trong nhà, chuẩn bị lên tầng trên.
Con rồng con kia ngơ ngẩn ngồi trên mặt đất, thân mình đen tuyền đầy bụi bẩn, vết thương cùng máu me.
Lệ Toái Toái hỏi: “Ba ba, thế con chó kia phải làm sao bây giờ?”
Giản Thành Hi cũng quay đầu lại nhìn nó.
Rồng con lúc này đang khiếp sợ nhìn về phía Lệ Toái Toái, hoài nghi mình vừa mới nghe nhầm.
Lệ Trầm liếc Lệ Toái Toái một cái, nghiêm túc chỉ điểm: “Toái Toái, chó thì không có cánh, chỉ có thiên sứ mới có thôi.”
Rồng con điên cuồng gật đầu.
Đúng thế, đúng thế! Ta đây sao có thể là chó được chứ!
Lệ Toái Toái như mới ngộ ra điều mới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô nhóc là đôi mắt to tròn dễ thương, bé không chớp mắt nhìn chằm chằm rồng con, sau đó ngây thơ hỏi: “Thế nó là chó trời(*) nhỉ!”(*): giống kiểu vịt nhưng là vịt trời ý.
Rồng con: “……..”
Nhóc có phiền không!!!
Giản Thành Hi nắm tay các con, bản thân anh cũng rất nghi ngờ: “Có cả loài gọi là chó trời á?”
Này cũng không thể trách anh được, dù sao thì anh đối với cái thế giới này quả thật là một học sinh kém, cái biết cái không.
Giản Thành Hi mở vòng tay lên mạng tra thông tin.
Ấy thế mà thực sự có loài gọi là chó trời thật, nhưng anh vẫn rất băn khoăn: “Thế sao mấy con chó trời trong ảnh chụp đều là màu trắng vậy?”
Rồng con lại liên tục gật đầu như bổ củi.
Cái loại động vật cấp thấp như chó trời này sao có thể sánh với loài rồng cao quý như nó chứ!
Cũng coi như mấy tên nhân loại ngu xuẩn các người cũng có tí hiểu biết.
Lệ Toái Toái nhìn con rồng con, hai mắt bé vẫn còn lấp lánh ánh nước do ban nãy, bỗng bé reo lên: “Toái Toái biết rồi!”
Mọi người cùng nhìn về phía cô nhóc.
Giản Thành Hi thử hỏi con gái: “Con biết gì cơ?”
Lệ Toái Toái chỉ rồng con, mềm mại lên tiếng: “Lông của nó bị khác biệt so với các bạn chó trời khác!”
Giản Thành Hi cũng do dự gật gù: “Cũng có khả năng đấy thật.”
Rồng con: ???!!!
Hoàn toàn không có khả năng nha!!!
Lệ Trầm nói: “Nó là vì bộ lông khác biệt với những con chó trời khác nên bị vứt bỏ sao?”
Giản Thành Hi sinh lòng tương xót, thở dài một hơi từ tận đáy lòng: “Đáng thương quá.”
“………”
Ta đây liều mạng với các người!
Loa cảnh báo phòng không ở Thành Phố Ngầm vẫn tiếp tục phát: [ Có ma thú nguy cơ cao thuộc cấp SSS đột nhập! Thông tin mới nhất, ma thú cấp bậc cao rất nguy hiểm! Đề nghị người dân chú ý an toàn bản thân! ]
Giản Thành Hi kéo các con: “Vào nhà trước đã.”
Rồng con vẫn ngồi tại chỗ cách đấy không xa nghiến răng nghiến lợi.
Giản Thành Hi dễ mềm lòng, quay lại nói với nó: “Bên ngoài nguy hiểm lắm, có thể có ma thú xuất hiện đấy, em có vào nhà lánh nạn tạm trước không?”
Rồng con cười khẩy.
Ta đây sợ chắc?
Lệ Toái Toái ngẩng đầu nhìn Giản Thành Hi: “Ba ba, con ma thú kia chính là yêu quái ạ?”
Giản Thành Hi nghĩ nghĩ, rồi gật đầu: “Khả năng cao là thế.”
Vừa dứt lời———
Rồng con hành động như gió chạy đến trước cửa căn nhà cây, ngoan ngoãn ngồi xuống, động tác vừa nhanh vừa quyết đoán.
“……..”
Giản Thành Hi bỗng thấy muốn cười, cậu oắt này đáng yêu ghê.
*
Bên khác
Hết con tàu chiến này đến con tàu chiến khác lần lượt xuất hiện ở khu vực không phận phía Bắc Thành Phố Ngầm.
Hoàng hôn buông xuống, bầu trời ngả dần sang sắc trời đêm. Giữa nền trời ấy, mấy con tàu chiến cùng những ánh đèn đỏ liên tục nhấp nháy trông đặc biệt thu hút sự chú ý.
Phó chỉ huy sốt ruột bước đến hỏi: “Tướng quân, máy quét rà quét được con rồng kia đang ẩn trốn ở chỗ này.”
Điều khiến người ta lo sợ nhất chính là chỗ con rồng kia đang ẩn nấp, không sai không lệch ở ngay chỗ căn nhà cây của Giản Thành Hi.
“Con rồng kia đem đến mối nguy hại rất cao, hiện tại lại đang ẩn trốn ở khu dân cư, chúng ta muốn bắt giữa nó được cũng không phải chuyện dễ dàng.” Phó chỉ huy thở phì phò báo cáo: “Khả năng phá huỷ của nó cũng rất mạnh, hơn nữa còn có trí tuệ, tầm nhìn của loài rồng vào ban đêm cũng tốt hơn gấp mấy lần so với người thú chúng ta, muốn bắt được nó khả năng phải dùng đến thiết bị hồng ngoại. Nhưng kính hồng ngoại mà chúng ta có bây giờ không đủ cho toàn quân đeo, khả năng phải đợi liên đội A30 đến chi viện…….”
Anh ta còn chưa nói dứt.
Lệ Lăng Phong đã đá văng cửa khoang quân hạm rồi nhảy ra ngoài.
Đến độ cao còn cách mặt đất khoảng 5-6 mét, một con báo tuyết trắng khổng lồ vững vàng tiếp đất. Thân hình con báo cường tráng vô cùng, cùng với đó là cảm giác áp bách vô tận, tốc độ nhanh như một tia chớp vọt qua màn đêm đen.
Phó chỉ huy kinh ngạc kêu lên: “Nguyên soái…….”
Cậu thượng tướng phía sau bước đến dò hỏi: “Nguyên soái có kế hoạch mới nào sao?”
Phó chỉ huy cạn lời trợn trắng mắt, vỗ vỗ đầu cậu thượng tướng kia: “Mới cái đầu cậu á! Có kính mắt cảm biến nhiệt thì mau đeo lên, xuất phát!”
………
Màn đêm đen im lìm.
Dường như tất cả mọi chuyện đều bình thường.
Vốn là thôn xóm đang có ma thú làm loạn lúc này lại yên ắng đến lạ. Nhưng cái loại yên ắng không tiếng động này lại khiến lòng người cảm thấy quỷ dị.
Con báo tuyết chạy một mạch đến gần căn nhà cây của mình mới dừng lại, hoá trở lại hình người. Lệ Lăng Phong tay nắm thanh kiếm màu đen tuyền, đôi chân đi quân ủng đạp lên bùn đất.
Quá yên tĩnh.
Yên tĩnh đến bất thường.
Toạ độ hiển thị con ma thú kia đang ở trong nhà, tình huống này quá dị thường, trừ khi là do con ma thú kia có trí tuệ cao, biết bắt cóc người dân làm con tin.
Ánh mắt Lệ Lăng Phong loé qua vẻ tàn khốc. Chỉ trong nháy mắt, vô số các loại phỏng đoán liên tục hiện ra trong lòng hắn. Trên đôi quân ủng vẫn còn dính mấy vết máu khô của những tên thợ săn kia, khắp người người đàn ông cũng được bao quanh bởi làn sát khí nặng nề.
Nếu Giản Thành Hi và tụi nhỏ xảy ra chuyện gì…….
Hắn chắc chắn sẽ lột đi một tầng da của con rồng kia.
Suy nghĩ nguy hiểm ấy liên tục lan toả không kiểm soát trong lòng hắn. Khắp người người đàn ông là khí thế áp bách sắc lạnh, hắn nâng chân lên———
“Rầm!”
Cửa bị đá văng!
Mấy người trong nhà đang nhàn nhã ngồi trên sô pha cùng nhìn về phía này.
Giản Thành Hi ngồi ở chính giữa, tay xách gáy con rồng con kia bôi thuốc cho nó, Lệ Trầm ngồi một bên giữ cánh, còn Lệ Toái Toái thì cầm băng gạc.
Bốn chân của rồng con khua loạn trong không trung, mồm ngoạc ra kêu gào.
Lệ Lăng Phong: “……..”
Nghe thấy tiếng phá cửa, mọi người cùng quay ra nhìn xem.
Bao vây tứ phía quanh căn nhà cây, ấy vậy mà lại là vô số các quân nhân giáp kiếm đủ cả, còn có mấy con tàu chiến đang lơ lửng trên bầu trời sẵn sàng khai chiến bắt rồng bất cứ lúc nào. Ngược lại, mấy người Giản Thành Hi ở trong nhà lại là khung cảnh hoà thuận yên bình đến khó tin.
Giản Thành Hi nghi hoặc gọi: “Tướng quân?”
Lệ Lăng Phong gật đầu.
Giản Thành Hi mang theo phần mừng rỡ đứng dậy, hỏi thăm: “Nhanh thế đã hoàn thành nhiệm vụ rồi à? Là bắt được con ma thú kia rồi đúng không?”
Ánh mắt Lệ Lăng Phong lia về phía con rồng non đang bị Giản Thành Hi túm gáy bắt thóp, không rõ ý gì mà gật đầu: “Ừ.”
Cũng xem như là đã bắt được đi.
Trên mặt Giản Thành Hi lập tức lộ ra nụ cười nhẹ nhõm: “Tốt quá, doạ bọn em sợ muốn chớt.”
Lệ Lăng Phong: “……..”
Lúc hắn phá cửa vào xem không phải vẫn đang hài hoà thoải mái lắm à, đâu có vẻ gì là vừa bị doạ sợ đâu.
Lệ Toái Toái cầm băng gạc nói: “Cha xem này, ba ba bắt được một con chó trời đấy!”
Rồng con thử nhe răng hù doạ.
Giản Thành Hi lại không chút thương tiếc vỗ đầu nó cái nữa: “Em làm loạn cái gì, thuốc vẫn chưa bôi xong đâu, em đây là không nghĩ gì cho miệng vết thương trên người đúng không?!”
Rồng con lúc này đang mất mặt vô cùng: “……”
Đừng nói đến miệng vết thương
Cái kiếp sống nhục nhã thế này nó cũng không muốn nghĩ tới nữa!
Lệ Lăng Phong quan sát con rồng con kia. Điều kì lạ là con rồng vốn đang mất kiểm soát tinh thần lực lúc này lại chẳng toả ra tí sát khí nào. Con rồng sau khi khôi phục lý trí thì cũng bé lại chỉ bằng đúng một bé chó con.
Con rồng mới nãy cắn chết không biết bao nhiêu thợ săn và tay buôn ma thú, lúc này lại bị Giản Thành Hi chế ngự một cách không thể dễ dàng hơn.
Trước hắn từng nghe nói rằng loài rồng rất gắn bó với người của tộc Tinh Linh.
Không nghĩ thế mà lại là sự thật.
Lệ Toái Toái dựa vào sô pha, hỏi cha: “Cha ơi, yêu quái bị bắt đi hết rồi đúng không ạ?”
Lệ Lăng Phong bước đến chỗ các con đang ngồi, nói: “Ừ, con với anh trai ra ngoài lên tàu chiến ngồi trước đi, đợi một lát rồi hai con cứ cùng ba ba về nhà trước.”
Cô nhóc không ngờ cha sẽ nói thế, tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng bé cũng chỉ ngập ngừng một lát rồi ngoan ngoan gật đầu vâng lời.
Lệ Trầm cũng đứng dậy cùng em gái đi ra bên ngoài.
Cậu nhóc rời đi, cánh của rồng con cũng không bị kiềm chế nữa. Nó nhận ra được hơi thở của Lệ Lăng Phong. Chính cái người này là người đứng đầu quân đoàn tấn công nó. Nó đang định phản kháng, kết quả lại lần nữa bị Giản Thành Hi gõ cho một phát.
Giản Thành Hi để ý tới bên ngoài có rất nhiều tàu chiến đang nhấp nháy ánh sáng đỏ, vẫn có chút lo lắng hỏi hắn: “Thật sự bắt được rồi ạ? Sao em vẫn chưa nghe thấy thông báo gì chứ?”
Lệ Lăng Phong chờ các con đi ra ngoài hẳn rồi mới lên tiếng: “Thứ cần bắt, là nó.”
Giản Thành Hi sửng sốt.
Anh thất thần cúi đầu nhìn con rồng con trong tay mình, lúc nói chuyện thậm chí còn không nhịn được mà run rẩy: “Nó, nó á?! Nó không phải là con chó trời sao?!”
“…….”
Lệ Lăng Phong trầm giọng đáp: “Nó là rồng.”
Đây là lần đầu tiên Giản Thành Hi được tận mắt chứng kiến loài rồng trong truyền thuyết trông như thế nào. Nói đến anh mới để ý, đúng là trên trán cậu oắt này có phần hơi nhô lên giống như sừng vậy.
Lệ Lăng Phong trầm giọng giải thích: “Nó là thú cưng của công chúa, vẫn luôn được nuôi dưỡng ở trong cung. Mấy ngày trước vương miện của công chúa bị đập vỡ, có lẽ hôm đó mấy cung nhân trong phủ đều bị lôi đi hỏi tội, cho nên người trông coi của nó không để ý mới vô tình để nó có cơ hội trốn thoát.”
Giản Thành Hi ngạc nhiên vội hỏi lại: “Của công chúa á?!”
Lệ Lăng Phong gật đầu: “Rồng bị coi là thú cưng rất được các quý tộc ưa thích, chúng có trí tuệ cao, rồng trưởng thành ngày bay nghìn dặm không mệt mỏi, kiêu dũng lại thiện chiến.”
Rồng con nghe hắn giới thiệu mà ưỡn ngực đầy tự hào, giống như đang không tiếng động mà nói———
Xem đi!
Ta đây rất lợi hại đấy!!!
Giản Thành Hi cười cười kể lại: “Lúc tối nó nghe thấy có yêu quái còn bị doạ sợ suýt khóc kia kìa!”
Lệ Lăng Phong cúi đầu nhìn nó.
Rồng con: “…….”
Lòng tự trọng của ngài rồng ta đây mất sạch rồi!
Lệ Lăng Phong nói: “Rồng là loài rất nguy hiểm, tôi phải bắt nó lại.”
Giản Thành Hi khẩn trương hỏi: “Bắt về cho công chúa sao?”
Ánh mắt Lệ Lăng Phong dừng lai trên người con rồng: “Cụ thể thế nào vẫn phải về bàn lại, ma thú bị mất kiểm soát tinh thần lực khả năng cao là không thể đưa lại về cho chủ nuôi dưỡng.”
Giản Thành Hi tóm gáy rồng con, có chút tức giận mà thở dài: “Công chúa cũng có nuôi dưỡng nó tốt đâu.”
Lệ Lăng Phong nhướng mày: “Sao em biết?”
Giản Thành Hi nhấc bé rồng trong tay lên, chỉ chỉ mấy vết sẹo trên người nó: “Vết thương mới thì thôi em không đề cập đến, có thể là do trong quá trình các anh đuổi bắt nó tạo thành. Nhưng ở chỗ chân nó đây, mấy vết sẹo này không phải là do bị thương từ trước à.”
Hơn nữa, dựa theo hình dạng vết sẹo cũ đấy, cùng lắm cũng mới chỉ xuất hiện hai tháng gần đây.
Đôi con ngươi Lệ Lăng Phong đen láy, không phản bác.
Giản Thành Hi thử nói: “Em nghe nói rồng đều là bị bắt nhốt lại rồi bị bán cho hoàng thất. Nhưng nếu họ không thể nuôi dưỡng chúng tốt, vậy sao tướng quân không thả chúng ra đi?”
Nói xong, anh mới nhận ra được đôi mắt Lệ Lăng Phong lúc này lạnh lùng đến mức nào.
Mấy lời nói nữa đến bên môi lại đành nhịn xuống.
Đây là chuyện công, anh sao có thể bắt tướng quân lấy chuyện công xử lý chuyện tư chứ. Anh cũng không thể để tướng quân chỉ vì chút tâm tư bản thân mình mà rơi vào cảnh bị buộc là quân bất trung bất nghĩa được.
Giản Thành Hi mím môi, cuối cùng cũng chỉ đành giao bé rồng trong tay cho Lệ Lăng Phong, sau đó nói: “Em cũng chỉ là thuận miệng hỏi chút thôi.”
Lệ Lăng Phong xích con rồng con lại. Không bị sát khí chết chóc do tinh thần lực mất kiểm soát bủa vây lấy, rồng con non cũng sẽ không giống rồng trưởng thành hung hăng thiện chiến, vậy nên hắn cũng chẳng tốn tí công sức nào để khống chế nó.
Rồng con vẫn đang ra sức giãy giụa phản kháng.
Lệ Lăng Phong chỉ lạnh lùng liếc nó một con, cậu oắt lập tức cảm nhận được sự sợ hãi rụt đầu rụt cổ.
Giản Thành Hi vẫn còn lo lắng muốn nói thêm mấy câu, rồi lại nhịn xuống.
Lệ Lăng Phong nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của chàng vợ nhỏ của mình, vị tướng quân ngày thường lạnh lùng vô tình ít khi dài dòng giải thích, lúc này lại phá lệ nói cho anh hiểu: “Cha mẹ chúng mất rồi, cho dù có thả chúng ra, chúng cũng không thể sinh tồn được bao lâu.”
Ngoài kia có nhiều tay buôn lậu và thợ săn ma thú như vậy, tính tình cậu oắt này lại cố chấp, nếu để nó tự sinh tự diệt thì chỉ có một con đường là cái chết mà thôi.
Giản Thành Hi không nghĩ Lệ Lăng Phong sẽ giải thích cho mình, hai mắt anh sáng rỡ lên.
Lệ Lăng Phong cảm thấy mình vẫn nên an ủi chàng vợ nhỏ của mình chút: “Tuy rằng là một con ma thú bị phát cuồng, nhưng nó là loài rồng trân quý, hiện tại cùng lắm là bị giam giữ chứ sẽ không xử tử luôn.”
Giản Thành Hi: “……..”
Như mọi ngày thường thì chắc anh sẽ nghẹn ngào cảm động lắm á.
Nhưng mà……..
Nhìn bộ quân trang còn đang dính máu trên người Lệ Lăng Phong, bỗng nhiên, anh như nhìn thấy được vẻ mặt dịu dàng ẩn dưới vẻ ngoài lạnh lùng ấy của hắn.
Lệ Lăng Phong xoay người, nói: “Ra ngoài thôi.”
Giản Thành Hi ở phía sau bỗng gọi hắn: “Tướng quân.”
Dưới ánh đèn vàng, màn đêm bên ngoài sâu hun hút, trong nhà lại vô cùng yên tĩnh.
Lệ Lăng Phong dừng bước chân, cho rằng Giản Thành Hi sẽ cảm thấy con người mình quá mức lạnh nhạt. Từ nhỏ hắn đã không nhận được sự đồng tình của những người khác. Sau khi hắn dùng tay không bóp chết con chó nhỏ kia, mọi người trong nhà ai cũng sợ hãi muốn né xa hắn cả chục mét, thậm chí đến cả người mẹ đẻ của hắn cũng chán ghét hắn, ở sau lưng hắn mà mắng hắn là con quái vật không có trái tim.
Nhưng mà———
Lúc hắn ngoái đầu lại nhìn, đối diện lại là khuôn mặt dịu dàng của Giản Thành Hi đang nở nụ cười xinh đẹp vô cùng: “Cảm ơn anh.”
Lệ Lăng Phong nâng mí mắt lên nhìn anh.
Giản Thành Hi bước tới, đặt túi thuốc vào tay hắn: “Này là thuốc trị thương, mấy vết thương trên người cậu oắt này mà không xử lý kịp thời sẽ nhiễm trùng mất. Chỗ dưới cánh nó vẫn cứ chảy máu mãi, và còn……..”
Anh đang nói thì ngừng lại.
Lệ Lăng Phong biết tính anh vốn lương thiện, chỉ cho rằng anh đang muốn dặn dò thêm mấy thứ về con rồng con này.
Nào biết———
Giản Thành Hi lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, giọng nói anh mềm mại dịu dàng: “Em với các con về nhà trước, anh giải quyết công việc xong thì cũng về nhà sớm chút nhé. Em đi đây!”
Bên ngoài đang náo loạn vô cùng, thế nhưng ở cái khoảnh khắc chỉ kéo dài trong nháy mắt này, Lệ Lăng Phong dường như lại thấy bốn phía xung quanh mình bỗng lập tức an tĩnh xuống. Hắn nhìn nụ cười của anh, lại như nghe thấy được nhịp đập trái tim mình.
Trước kia, mọi ánh đèn ấm áp của những ngôi nhà ấy đều chẳng liên quan gì đến hắn.
Nhưng cái ánh đèn sáng rỡ dịu dàng của căn nhà cây này.
Từ bây giờ đến mãi về sau.
Hắn cũng đã có ngôi nhà thuộc về chính mình. Và cả người đang chờ hắn trở về.
*
Ngày hôm sau
Giản Thành Hi rời giường từ khá sớm. Anh có thói quen dậy bôi thuốc cho nhóc Vượng Tài nhà mình.
Thế nhưng hôm nay chẳng biết vì lý do gì mà Vượng Tài trông cứ mãi ủ rũ thiếu tinh thần. Đêm qua trời khá lạnh, anh còn sợ nó chịu rét mà ôm nó vào trong phòng.
TV thì đang chiếu tin tức buổi sáng, đưa tin về vụ việc hôm qua ma thú tập kích vào thôn trang Thành Phố Ngầm.
Giản Thành Hi bôi thuốc cho Vượng Tài, có hơi cảm khái: “Cũng may nhóc chỉ là một bé chó con không có cánh, không thì phải làm sao bây giờ chứ?”
Vượng Tài rầu rĩ không muốn nói chuyện.
Trong lòng nghĩ, ta đây chỉ là chưa mọc cánh mà thôi.
Năm nay ta mới ba tuổi, chờ ta lớn thêm hai năm nữa sẽ mọc cánh, giống anh trai ta vậy. Đến lúc đó ta đây sẽ hù chớt cả nhà ngươi!
Không biết có phải là do máu mủ liền tâm không, mà từ ngày hôm quan nó bỗng uể oải lạ thường.
Cũng không biết có phải người anh trai ngốc của nó đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.
Giản Thành Hi hơi xót xa cho bé cún nhà mình, xoa xoa đầu nó an ủi: “Để lúc nữa rồi anh rán cái bánh nhân thịt cho em ăn nhé.”
Vượng Tài ỉu xìu nằm dài trên mặt thảm.
TV bỗng chuyển màn hình sang cảnh trong ngục giam, chiếu lên hình ảnh một con rồng con đang bị nhốt lại. Con rồng kia kích động liên tục lao người đâm vào song sắt, vảy trên người rụng ra bao nhiêu cũng không biết đau mà dừng.
Giản Thành Hi nháy mắt trở nên lo lắng cho nó.
Vượng Tài cũng nghe thấy tiếng động trên TV, đột nhiên nó kích động từ trên mặt thảm ngồi bật dậy!
Màn hình lại chuyển cảnh.
Hình ảnh công chúa xuất hiện, nàng ta hai mắt rưng rưng nói với máy quay: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến tôi. Hiện tại tôi cũng đang vô cùng lo lắng cho bé cưng nhà tôi, tuy rằng bé rơi vào trạng thái phát cuồng, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ rơi bé. Tôi sẽ chăm sóc bé thật tốt!”
Rất nhiều quần chúng nhân dân xôn xao cảm khái lòng từ ái của công chúa.
Vượng Tài kích động nhào lên chống chân nhìn vào màn hình, Giản Thành Hi lại chỉ cho rằng nó bị doạ sợ, an ủi nó: “Không sao đâu, không sao đâu, em chỉ là một con chó bình thường thôi, em sẽ không bị bắt đi đâu.”
Nhóc rồng: “…….”
Tên nhân loại ngu ngốc!!!
Giản Thành Hi một bên ôm giữ Vượng Tài, một bên nhìn công chúa đang trả lời phỏng vấn. Anh chỉ hy vọng công chúa nói được làm được, có thể thực sự chăm sóc tốt cho cậu oắt rồng con kia.
Đang nghĩ ngợi———
Bỗng có tiếng động từ trên tầng truyền xuống.
Lệ Lăng Phong bước xuống cầu thang. Hắn vừa mới vận động rèn luyện sức khoẻ xong, quần áo cũng đã thay thành đồ quân phục.
Giản Thành Hi hỏi thăm: “Tướng quân hôm nay cũng phải đi làm sớm sao?”
Lệ Lăng Phong gật đầu, trầm giọng nói: “Công chúa muốn đến gặp con rồng con kia, tôi muốn qua đó một chuyến.”
Giản Thành Hi nghe thấy hắn nói muốn đến gặp công chúa, không biết vì sao anh lại bỗng nhớ đến chuyện lần trước công chúa ở quân doanh mà có ý định muốn hạ thuốc Lệ Lăng Phong để cùng hắn ở bên nhau. Hơn nữa, cũng có không ít người có nói rằng công chúa thích Lệ Lăng Phong. Tất cả chuyện này, anh đều biết rõ ràng.
Thế nhưng hiện tại, anh lại đặc biệt để tâm đến chuyện này một cách lạ kỳ.
Tuy rằng trong lòng Giản Thành Hi cũng không quá vui vẻ, nhưng cũng chỉ có thể nhàn nhạt gật đầu: “Vâng, anh đến cùng công chúa cũng tốt. Không phải bảo loài rồng khá hung dữ sao, nó mà vô tình tấn công làm công chúa bị thương thì cũng không ổn.”
Càng nói, càng chua.
Tuy anh biết lúc này mình ăn giấm thì cũng không đúng lúc lắm, nhưng anh thực sự không nhịn được.
Giản Thành Hi thầm chửi bản thân ở trong lòng, lại bỗng nghe thấy———
Giọng nói trầm ấm của Lệ Lăng Phong truyền đến: “Tôi đến không phải vì quan tâm đến sự an toàn của nàng ta.”
Giản Thành Hi có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, lập tức đối diện với đôi mắt ngăm đen sâu thẳm của người đàn ông nhà mình. Ánh mắt ấy điềm tĩnh và trầm ổn tựa như một ngọn núi lớn, giống như chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể nhìn thấu hết đống tâm tư của anh vậy.
Lệ Lăng Phong hạ giọng nói: “Không phải em rất để ý đến sống chết con rồng kia à.”
Giản Thành Hi ngẩn người.
Nhưng rất nhanh, anh đã phản ứng lại.
Không phải là vì lo lắng cho an nguy của công chúa, mà bởi vì do mình quan tâm đến rồng con kia, cho nên tướng quân mới có thể để bụng đến thế.
Giống như mấy lần trước vậy. Lệ Lăng Phong trước nay chẳng nói mấy lời âu yếm động lòng người gì, anh ấy chỉ trầm mặc không nói gì, nhưng mỗi việc anh ấy làm, luôn luôn sẽ những việc thể hiện sự quan tâm của anh ấy với mình.
Giản Thành Hi nhìn hắn, anh thẳng người ngồi trên sô pha, nhẹ giọng nói: “Đúng là em khá để ý đến rồng con kia thật.”
Lệ Lăng Phong cũng biết anh sẽ nói thế.
Lại không ngờ———
Giản Thành Hi hơi ngừng lại một chút, sau đó dịu dàng nhìn hắn: “Nhưng em càng để ý tướng quân hơn.”
Lệ Lăng Phong chợt ngẩng đầu lên nhìn anh.
Giản Thành Hi ôm Vượng Tài, tiếp tục nói: “Tuy rằng em chẳng hiểu gì về mấy chuyện trong hoàng thất, nhưng em cũng từng nghe người ta nói qua, rằng công chúa cũng không đơn thuần như vẻ ngoài của nàng đâu, ít nhất là tâm tư của nàng ta đối với anh không hề đơn thuần, cho tướng quân lúc ở cùng nàng nhất định phải cẩn thận chú ý chút, nhé.”
Trong lời anh nói mang theo bao sự chân thành và dặn dò.
Đây cũng là lần đầu tiên.
Lệ Lăng Phong nghe thấy Giản Thành Hi thể hiện sự quan tâm đến bản thân hắn.
Khác với phần tâm tình được chôn giấu của hắn, phần tình cảm của Giản Thành Hi luôn được thể hiện ra rõ như ban ngày, tựa như một tia sáng chiếu đến ngọn núi băng tuyết lạnh lẽo.
Cảm xúc trong lòng hắn cuồn cuộn dâng trào.
Giờ hắn đã biết, rằng không phải chàng vợ nhỏ của hắn không hề quan tâm tới hắn.
“Dù sao thì…..” Giản Thành Hi ôm Vượng Tài cười cười, lộ ra bộ dáng đầy tinh nghịch: “Tướng quân cho em với các con chút tiền tiêu là được rồi, em cũng không muốn tìm mẹ kế cho Tiểu Trầm với Toái Toái đâu!”
Lệ Lăng Phong: “…….”
Em cái gì cũng dám nói đúng không.
*
Phía bên kia
Tại trung tâm của Thành Thiên Không, hoàng cung.
Công chúa lúc này đang ngồi trên ghế, vẻ mặt uể oải chán nản vô cùng. Phía đối diện là hoàng đế đang tức muốn hộc máu.
Hoàng đế tức giận trách: “Ta đã bảo không cho em nuôi, em cứ khăng khăng đòi nuôi! Cái con rồng con kia chính là con của Vua Rồng, em biết năm đó để bắt được nó khó khăn thế nào không hả! Ta còn đang muốn huấn luyện nó thành rồng chiến, em thì giỏi rồi, thế mà khiến nó mất kiểm soát tinh thần lực được luôn!”
Công chúa oan ức biện bạch: “Đâu phải em muốn thế đâu, em sao có thể biết được tính tình con rồng kia sẽ hung hăng đến thế chứ……”
Hoàng đế nhìn những tin phóng sự đang không ngừng chiếu về cuộc truy đuổi con rồng con kia do đội quân tàu chiến ghi lại được lúc ở dưới Thành Phố Ngầm rồi gửi lên.
Trong đoạn băng ghi hình lúc hỗn loạn ấy, hoàng đế bỗng lập tức chú ý tới một bóng lưng, đôi con ngươi của ông ta cũng vì hoảng hốt mà hơi giãn ra: “Đây là…..!”
Công chúa ghé qua xem, sau đó nói: “Đấy là Giản Thành Hi, nhỉ?”
Hoàng đế lại không để tâm đến những gì nàng nói, chỉ chăm chăm nhìn cái bóng lưng kia thật lâu. Ông ta chỉ thấy được một bên sườn mặt của người đấy, đầy nghi ngờ hỏi: “Em có cảm thấy, anh ta lớn lên trông khá giống với Chris hồi còn trẻ không?”
Vua Tinh Linh, Chris.
Anh trai của hoàng đế, một người đàn ông cực kỳ ưu tú, từ nhỏ đã nhận được phước lành của Cây Thánh.
Người sử hữu năng lực thanh tẩy của thánh thần, là con cưng của thế giới này.
Cả phụ hoàng và mẫu hậu đều vô cùng thiên vị anh trai, mà ông ta vẫn luôn là người bị lãng quên, không nhận được bao nhiêu ưu ái.
Công chúa ngẩn người, cũng theo đó mà nhìn thật lâu vào bóng lưng kia rồi mới lên tiếng: “Hình như…….đúng là khá giống thật. Nhưng mà anh ta cũng chỉ là bán tinh linh thôi mà, tuy rằng cũng thuộc tộc Tinh Linh, nhưng không phải là do vẻ ngoài tinh linh nào cũng hao hao khá giống nhau sao.”
Hoàng đế trầm mặc thật lâu.
Có một điều mà ông ta chưa nói, rằng người trước mặt này càng lớn trông càng giống.
Mà cái loại dự cảm này
Ngày hôm đó ở hoàng thành khi ông ta gặp Giản Thành Hi lần đầu, lúc đối diện với đôi mắt màu nâu sẫm kia, ông ta cũng đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Công chúa cảm thán: “Năm đó Chris và phu nhân ông ấy vì ở lại bảo vệ cho cây thánh mà bị lửa thiêu chết rồi mà, không phải lúc đó hoàng huynh còn tận mắt nhìn thấy thi thể họ à.”
Hoàng đế vò vò đầu: “Không biết vì sao, dạo gần đây ta vẫn luôn mơ về chuyện quá khứ của ta với anh trai, đêm nào cũng thế, rất khó vào giấc. Có lẽ anh ta vẫn chưa hề tha thứ cho ta.”
Công chúa vỗ vỗ vai an ủi ông ta: “Hoàng huynh là đang tự áp lực lớn quá thôi. Chris là vua tinh linh, con ông ta sao có thể là một bán tinh linh được chứ.”
Một lời trúng ngay trọng điểm.
Đây cũng là nguyên nhân mà hoàng đế không hề nghi ngờ Giản Thành Hi.
Nhưng ông ta vẫn nhíu chặt mày: “Có thể nào chỉ là giả vờ thôi không?”
Công chúa cũng biết hoàng đế vốn đa nghi, nàng ta suy nghĩ một hồi thì đưa ra kiến nghị: “Nếu hoàng huynh không yên tâm, vậy để em cho tay sai thân cận lén xuống theo dõi Giản Thành Hi một thời gian xem sao, xem anh ta rốt cuộc là có vấn đề hay không?”
Hoàng đế lập tức đồng ý: “Được!”
*
Giữa trưa
Giản Thành Hi lại xuống Thành Phố Ngầm.
Hôm qua đã dựng xong cái lều lớn kia rồi, hôm nay anh xuống thăm vườn, quả nhiên là phía trong lều đã điều chỉnh được nhiệt độ phù hợp, quả trái cũng nhờ vậy mà lớn tương đối nhanh, lúc này đã có rất nhiều cây kết trái chi chít.
Như vậy anh cũng yên tâm hơn nhiều.
Giản Thành Hi nhớ lại ngày hôm qua lúc anh đến gặp bà Lý, sức khoẻ bà không khả quan cho lắm, anh có phần hơi lo lắng cho sức khoẻ của bà.
Anh gõ cửa, phải một hồi lâu sau mới có người ra mở cửa.
Bà Lý tay che miệng, ngẩng đầu lên nhìn Giản Thành Hi: “Tiểu Hi, là cháu à!”
Giản Thành Hi được bà mời vào nhà. Lúc vào trong, anh phát hiện ra trong nhà được sắp xếp vẫn khá tươm tất, còn có mùi dược liệu thoang thoảng, anh quan tâm hỏi han bà: “Bà ơi, bà ốm ạ?”
Bà Lý thở dài: “Bệnh cũ ấy mà, không đáng ngại đâu.”
Giản Thành Hi hơi nhíu mày: “Rốt cuộc là bị sao vậy ạ? Cháu trai bà không đưa bà đi khám ạ?”
Bà Lý khó khăn bước từng bước run rẩy đến giường rồi ngồi xuống, lúc này mới đáp: “Là do tấm thân già cỗi này của bà thôi, chút bệnh cũ do mấy thói quen xấu hồi còn trẻ ấy mà. Cũng không thể trách nó được, nó cũng đã đưa bà đi khám rồi.”
Giản Thành Hi bước đến: “Bệnh viện người ta nói sao ạ?”
Bà Lý một bên che miệng ho khan, một bên đáp: “Tuổi tác bà lớn quá rồi. Ở độ tuổi này của bà cũng không phẫu thuật được, nguy cơ cao quá.”
Giản Thành Hi nghi hoặc hỏi: “Nhưng vì sao chứ?”
Bà Lý thở dài, đáp: “Thực ra là vấn đề của bà. Bà có dị ứng với vài loại ma dược, mỗi lần dùng thuốc gây tê của tộc Thiên Sứ đều sẽ bị thượng thổ hạ tả(*). Cho nên kéo dài đến giờ vẫn chưa thể phẫu thuật được.”(*): thượng thổ hạ tả: hay còn gọi là bệnh thổ tả, triệu chứng là vừa nôn mửa vừa đi ngoài.
Giản Thành Hi không ngờ đến lại là do vấn đề thể chất của bà lão.
Bà Lý nở nụ cười vui vẻ: “Không sao, thật ra cũng có nhiều người bị giống bà mà. Dù sao bà già này sống lâu như vậy, bà thấy thế cũng đủ rồi.”
Giản Thành Hi lập tức nói: “Bà đừng nói thế chứ!”
Vừa suy nghĩ, Giản Thành Hi vừa bước đến bắt mạch cho bà.
Quả nhiên là do khí huyết nửa người dưới không lưu thông tốt gây ra, tình huống này chỉ cần được phẫu thuật sớm một chút là tốt rồi. Nhưng với cái tình trạng dị ứng thuốc gây tê này của bà Lý, e rằng cũng là một vấn đề nan giải.
Nhưng mà, tuy rằng tình hình hiện tại có phần khá nghiêm trọng, anh nghĩ cũng không phải là không có cách giải quyết.
Đang nghĩ ngợi———
Bà Lý bỗng nắm tay Giản Thành Hi, cảm khái nói: “Tuy rằng thời gian của bà cũng chẳng còn bao lâu, nhưng bà già này vẫn còn phần tiếc nuối……”
Giản Thành Hi không hiểu gì.
Khuôn mặt bà Lý nay đã phủ đầy nếp nhăn lộ ra biểu cảm lưu luyến, vỗ vỗ tay Giản Thành Hi: “Với cái thân già cỗi này của bà, bảo bà đợi thằng cháu kết hôn sinh con chắc bà không chờ nổi. Hiện tại di nguyện cuối cùng của bà chính là có thể thấy cháu với nguyên soái có thể sinh nhóc nữa, cho bà già này được ôm cháu…….”
Giản Thành Hi: “…….”
Bà à, bà vẫn cứ nên sống thật khoẻ thật vui đi.
*
Chiều tối
Giản Thành Hi đến trường đón các con tan học.
Hôm nay là ngày kết thúc cho bài thi điều chế ma dược của bọn nhỏ. Mùa đông rồi, cũng chuẩn bị kết thúc một học kỳ, mấy bài thi này cũng tương ứng với bài kiểm tra cuối kỳ.
Giản Thành Hi đã đón được Lệ Trầm và Lệ Toái Toái.
Lúc ngồi trên phi thuyền, anh lại để ý thấy con gái đang ủ rũ cúi gằm mặt, trông vô cùng thiếu sức sống.
Giản Thành Hi quan tâm hỏi thăm con: “Con sao đấy?”
Lệ Toái Toái ngẩng đầu nhỏ lên: “Giáo viên đưa ra đề bài thi là điều chế ma dược để trị thương cho bạn thỏ.”
Giản Thành Hi ngơ ngác: “Sau đó thì sao?”
Giọng Lệ Toái Toái trong trẻo gây thơ vô cùng: “Toái Toái cũng dựa theo phương thuốc giáo viên cho để điều chế ma dược.”
Giản Thành Hi vô cùng tin tưởng năng lực con gái nhà mình, nở nụ cười hỏi tiếp: “Thế tốt quá rồi còn gì.”
Cái đầu nhỏ của Lệ Toái Toái lắc lắc, trên khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo là vẻ vô tội: “Khi các bạn khác đút thuốc cho bạn thỏ, bạn thỏ của các bạn ấy đều có thể đứng lên chạy nhảy được.”
Giản Thành Hi nghi hoặc: “Thế bạn thỏ của Toái Toái thì sao?”
Lệ Toái Toái ngây thơ đáp: “Đến lúc Toái Toái đút thuốc cho bạn thỏ của Toái Toái, cái chân còn lại của bạn thỏ cũng không đứng dậy được nữa luôn.”
“…….”
Bất ngờ thật đấy.
Giản Thành Hi muốn nói giúp con gái cũng không biết nói thế nào, chuyện này tuy rằng có phần khá đáng thương nhưng cũng phải nói là nó khá buồn cười.
Lệ Toái Toái mất mát cúi gằm mặt: “Quả nhiên là Toái Toái chẳng thắng nổi.”
Giản Thành Hi nhìn con gái buồn bã, trong lòng cũng xót con vô cùng. Anh nắm tay con gái, an ủi: “Không sao, khả năng là do đề thi lần này không phù hợp với Toái Toái thôi. Con nghĩ thử xem, nếu đề thi đổi thành độc ngất bạn thỏ, các bạn khác có thể sánh nổi với con không?”
Lệ Toái Toái nghĩ nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không thể ạ.”
Giản Thành Hi nở nụ cười, nói với con gái: “Đúng thế! Cho nên Toái Toái của ba ba quả thực rất giỏi, rất ưu tú đấy. Các bạn khác là đang dùng ưu thế của các bạn ấy đấu với con mà thôi, nhưng Toái Toái cũng có ưu điểm mà các bạn khác không có mà, đúng không?”
Anh không an ủi con gái rằng lần sau sẽ tốt hơn.
Anh cũng không bảo con gái phải cố noi theo các bạn khác mà học tập.
Mà anh sẽ nghiêm túc lắng nghe con nói, tìm được ưu điểm của con, cổ vũ con phải có niềm tin vào bản thân mình.
Quả nhiên———
Lệ Toái Toái nghe vậy, trên mặt cũng lập tức xuất hiện nụ cười, bé mềm mại hỏi: “Thế Toái Toái không giành được phần thưởng giống các bạn thiên sứ khác, ngược lại khiến bạn thỏ trúng độc tê cả chân còn lại cũng là bạn nhỏ ưu tú ạ?”
Giản Thành Hi gật đầu: “Đương nhiên!”
Anh xoa xoa đầu con gái, đang định nói bác tài đưa họ về nhà, tay anh bỗng khựng lại giữa không trung.
Lệ Toái Toái nghi hoặc ngẩng đầu nhìn ba: “Ba ba, ba sao vậy?”
Trong đầu Giản Thành Hi lúc này đang liên tục nhảy số. Bà Lý bị dị ứng với ma dược do thiên sứ điều chế, vậy nếu thử là ma dược do tinh linh điều chế thì sao? Ma dược do hai chủng tộc khác nhau tạo ra, có khi cũng sẽ đem đến kết quả khác nhau thì sao?!
Càng nghĩ, trong lòng anh càng kích động.
Giản Thành Hi lập tức nói với bác tài: “Phiền anh đưa chúng tôi xuống phòng khám Thành Phố Ngầm với!”
Bác tài tuy rằng hơi nghi hoặc, nhưng cũng lập tức đồng ý.
Lệ Toái Toái nhìn ba ba, khuôn mặt nhỏ đầu vẻ tò mò: “Ba ba ơi, chúng ta xuống Thành Phố Ngầm làm gì vậy?”
Giản Thành Hi cúi xuống nhìn Lệ Toái Toái, trên mặt là nụ cười hứng khởi: “Toái Toái còn bình ma dược nào không?”
Lệ Toái Toái gật đầu: “Còn một bình ạ.”
Giọng nói Giản Thành Hi mang theo chút phần kích động: “Tốt, giờ ba ba đưa con đi giành phần thưởng đặc biệt của riêng con!”
Lệ Toái Toái nghi ngờ hỏi: “Là đi độc bạn thỏ ạ?”
Giản Thành Hi lắc đầu, ánh mắt cực kỳ kiên định: “Là độc người.”
“……”
*
Phòng khám Thành Phố Ngầm.
Giờ này trời cũng đã tối rồi, phòng khám không quá bận rộn nữa. Bác sĩ lúc này đang khá nhàn rỗi, dù sao dạo gần đây cô cũng không có quá nhiều bệnh nhân.
Giản Thành Hi tìm thấy cô thì bước đến hỏi: “Bà Lý ở phải đang ở phòng khám của cô không?”
Bác sĩ gật đầu: “Đúng vậy. Cái chân kia của bà cụ cũng là bệnh cũ, bà lại dị ứng với ma dược nên chẳng tiến hành phẫu thuật nổi. Bệnh của bà tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trời chuyển lạnh, chân bà đau cũng chẳng phải chuyện nhỏ.”
Giản Thành Hi hỏi lại: “Ma dược của tộc Thiên Sứ không dùng được cho bà đúng không?”
Bác sĩ thở dài, cô ngồi xuống ghế sô pha, giải thích: “Ma dược ấy tuy rằng có hiệu quả cao, nhưng tám đại chủng tộc khác biệt, không phải mọi người ai cũng phù hợp để sử dụng nó.”
Giản Thành Hi lập tức nói: “Vậy thử dùng ma dược của tộc Tinh Linh điều chế ra thì sao?”
Bác sĩ ngẩn người, sau đó nghi ngờ hỏi: “Tinh linh thuần chủng đã sớm không còn tồn tại, mà ma dược do bán tinh linh điều chế ra không đủ thuần, toàn là ma dược bóng tối, dùng sao được chứ?”
Giản Thành Hi vừa nhìn đã biết cô chưa nghe đến thế nào là lấy độc trị độc.
“Con gái chúng tôi ở cuộc thi điều chế ma dược có tạo ra một bình, trùng hợp có hiệu quả gây tê.” Giản Thành Hi lấy bình ma dược của con gái ra đưa cho bác sĩ: “Cô cứ thử dùng xem sao đi?”
Bác sĩ có phần không tin tưởng lắm, cô cười cười nói: “Trẻ con thì có thể điều chế ra loại ma dược nào chứ, lừa người không đấy?”
Giản Thành Hi nói: “Vậy cô có thể tìm ai thử thuốc cho mà.”
Các loại dược liệu thảo dược nhà trường cho học sinh đều có tính ôn hoà không độc, vậy nên bình ma dược này cũng không phải là kịch độc.
Cho nên ngày đó quản gia nhà Bá Ân mới có thể bình yên vô sự, cũng mới chỉ bị ngất đi một lúc.
Bác sĩ thấy Giản Thành Hi nói thế, đứng dậy bảo: “Thôi anh đừng đùa nghịch lung tung nữa. Ma dược này của anh là của một cô bé làm, có thể có dược tính gì chứ. Tôi không có thời gian chơi trò chơi với anh đâu…….”
Cô đang nói
Bỗng bình ma dược đặt trên mặt bàn bị bé chó cô nuôi liếm một phát.
Giây tiếp theo———
“Rầm!”
Một tiếng ngã lớn vang lên. Con chó lập tức ngã lăn quay xuống đất, hôn mê bất tỉnh, thậm chí chân nó còn hơi giật giật.
“……..”
Cả phòng khám chìm vào im lặng.
Bác sĩ trầm mặc một lát, sau đó bước tới dùng thần lực kiểm tra thân thể cho bé chó nhà mình. Sau khi xác định được nó quả thật chỉ là đang ngất xỉu, cộng thêm việc bị tê liệt nhẹ, cô lập tức sửng sốt, ngồi đờ ra tại chỗ cố tiêu hoá mấy chuyện vừa xảy ra.
Giản Thành Hi mỉm cười: “Thế nào, có muốn thử xem sao không?”
Anh không hề biết
Chút linh cảm bỗng nhiên xuất hiện này của anh, sau này sẽ cứu được rất nhiều bệnh nhân cũng bị dị ứng với ma dược.
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn Giản Thành Hi, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Vậy được! Chỗ ma dược còn lại để tôi đưa đi kiểm tra an toàn dược liệu xem sao rồi sẽ quyết định cho người bệnh dùng thử hay không. Tuy rằng có chút hoang đường, nhưng mà…….”
Cô hơi dừng lại một chút.
Ánh mắt cô nhìn hai ba con Giản Thành Hi và con gái: “Nếu được thì hai người giúp được việc lớn rồi đấy!”
Giản Thành Hi thử hỏi: “Thế tức là bà Lý cũng được cứu rồi?”
Bác sĩ gật đầu, mái tóc cô vàng xoăn xoăn xinh đẹp cực rực rỡ, cô nở nụ cười tươi: “Đúng vậy.”
Trên mặt Giản Thành Hi lập tức ngập tràn nụ cười mừng rỡ, anh nắm chặt tay Lệ Toái Toái: “Toái Toái, nghe thấy chưa? Bác sĩ nói con chữa được chân cho bà Lý rồi! Là nhờ ma dược của con đấy! Con cứu được người khác rồi, con cứu được bà Lý rồi!”
Bé gái ba tuổi vẫn chưa thể hiểu hết mấy chuyện này.
Toái Toái với dáng người nhỏ bé đứng trước mặt ba ba, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ nghi hoặc: “Không phải ma dược của Toái Toái có độc sao?”
Giản Thành Hi vẫn nắm chặt tay bé, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào hai mắt con.
Ánh chiều muộn chiếu qua khe cửa. Khuôn mặt cô nhóc ngây thơ đơn thuần, bé vẫn chưa đủ trưởng thành để hiểu hết nhiều điều về cuộc đời này.
Giản Thành Hi vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng giải thích cho con: “Không phải thấy cả những thứ có độc đều là xấu đâu.”
Lệ Toái Toái ngọt ngào hỏi lại: “Thế nhưng cô giáo bảo ma dược của Toái Toái là đồ xấu mà?”
“Cô giáo nói thế là cô sai rồi.” Giản Thành Hi nắn nắn bàn tay nhỏ hơi lành lạnh của con: “Để biết một người có tốt hay không, chúng ta phải biết nhìn nhận xem người đó làm những gì thì mới đưa ra nhận xét được, đúng không con?”
Lệ Toái Toái gật đầu.
Trong lòng Giản Thành Hi mềm nhũn, anh vô cùng tỉnh táo và lý trí: “Giống vậy, ma dược tốt hay xấu, cũng phải biết xem nó được dùng làm gì. Ma dược của Toái Toái được dùng ở đúng nơi đúng chỗ thì không phải là cũng cứu được bà Lý đó thôi, nó cũng là ma dược tốt mà.”
Ba mẹ mới là người thầy tốt nhất cho các con.
Bé chó tham ăn vẫn còn đang nằm trên sàn nhà cách đó không xa.
Đôi mặt Lệ Toái Toái khẽ run run, cô nhóc lần đầu tiên được nghe những lời này: “Vậy thuốc độc gây hôm mê của Toái Toái cũng có thể cứu người ạ?”
Giản Thành Hi gật đầu chắc nịch: “Đúng thế! Vậy nên cho dù có là cái gì, cũng không thể đưa ra nhận xét tuyệt đối được.”
Toái Toái vẫn còn nhỏ, thật ra vẫn còn nhiều đạo lý bé vẫn chưa thể hiểu hết được. Nhưng bé hiểu được rằng, lúc ba ba nói mấy lời này là đang muốn cổ vũ bé. Những lời tán thành ủng hộ quả thực khiến người cảm thấy ấm lòng, bé vui lắm, so với việc được nhận phần thưởng ở trên trường còn vui hơn nhiều.
Bé không phải là một cô nhóc thất bại.
Các bạn khác cứu bạn thỏ.
Còn bé cứu bà Lý.
Giọng Lệ Toái Toái mềm mại đáng yêu: “Ba ơi, Toái Toái hiểu rồi! Toái Toái về sau sẽ không sử dụng ma dược lung tung nữa!”
Giản Thành Hi vui muốn xỉu tại chỗ. Dạy dỗ con cái lâu như vậy, cuối cùng con cũng hiểu được rồi!
Người ba già này chỉ hận không thể bắn pháo hoa ăn mừng nữa thôi!!!
Giản Thành Hi không nén nổi vui mừng: “Thật vậy sao?”
“Dạ!” Lệ Toái Toái gật đầu: “Về sau Toái Toái sẽ không tuỳ tiện sử dụng ma dược đi độc người khác nữa!”
Giản Thành Hi mừng rỡ: “Thế à? Vì sao vậy?”
Lệ Toái Toái cực kì nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên nhìn ba ba: “Tại vì nếu ma dược của Toái Toái là đồ tốt, vậy nhỡ cứu phải người đáng ghét không nên cứu thì phải làm sao chứ.”
Giản Thành Hi: “……..”
Con cũng có hiểu, lại chẳng hiểu được bao nhiêu.
*
Nếu bác sĩ còn cần phải điều chỉnh liệu lượng bình ma dược kia, vậy họ cũng không cần tiếp tục chờ đợi mòn mỏi trong phòng khám làm gì nữa.
Giản Thành Hi quyết định đưa tụi nhóc cùng đi thăm vườn cây ăn quả nhà mình. Dù sao anh cũng đã tiếp nhận nhiệm vụ hệ thống đưa ra rồi, 200 điểm hệ thống cũng không thể để đấy mãi được, từng ấy điểm phải đổi được bao nhiều đồ ở trong cửa hàng chứ!
Gần đến vườn cây, họ đã thấy bà Lý đang nằm phơi nắng rồi ngủ quên mất.
Giản Thành Hi mỉm cười bước đến chào hỏi bà: “Chào buổi chiều bà ạ!”
Bà Lý mơ màng tỉnh dậy, thấy anh thì hỏi thăm: “Tiểu Hi đấy à, sao không đưa tụi nhóc về nhà đi, còn ghé xuống đây làm gì?”
Giản Thành Hi đáp: “Cháu đưa tụi nhóc xuống xem vườn cây.”
Bà Lý chậm rì rì đứng dậy. Mùa đông đến, bệnh cũ của bà cũng trở nặng hơn, đi đứng cũng không vững: “Cái vườn trái cây này nhà cháu ấy hả, bà vẫn trông nom cẩn thận lắm, cháu cứ yên tâm.”
Giản Thành Hi đáp một tiếng, rồi từ cửa thông gió mà đi vào trong lều.
Các cái cây đã kết quả khác thì anh chẳng lo, thế nhưng hai hôm trước anh có gieo thêm vài cây non xuống đất, kết quả hơn phân nửa số cây anh mới gieo trồng đã lập tức héo rũ. Đất khô cằn là một chuyện, cộng thêm thời tiết vừa hanh khô vừa lạnh lẽo, cây non cũng chẳng sinh trưởng nổi.
Giản Thành Hi có chút rầu rĩ: “Này phải làm sao giờ.”
Nếu mùa đông không thể gieo trông thêm cây non, vậy anh cũng chẳng có khả năng mở rộng kĩ thuật gieo trồng cây ăn quả của mình, cũng chẳng thể hoàn thành nhiệm vụ được.
Bà Lý thở dài một hơi, nhưng rồi vẫn nói lời an ủi anh: “Cũng đã là mùa đông rồi. Cháu cũng đừng lo lắng quá. Cũng đẩu thể làm gì được đâu.”
Giản Thành Hi nghĩ ngợi một lúc, sau đó quay sang hỏi bà Lý: “Trong thành có bán phân hoá học không hả bà?”
Bà Lý như vừa nghe được câu chuyện cười nào đó: “Cái đứa bé này, cháu đừng đùa nữa, ở cái nơi người không thèm ở này thì kiếm đâu ra phân hoá học chứ.”
Giản Thành Hi: “………”
Cũng đúng thế thật.
Nhưng mà cây ăn quả của anh không ra quả to quả ngọt thì phải làm sao giờ!
Anh đang lo nghĩ, vừa bước ra khỏi lều, bỗng thấy phía sườn núi phía xa xa có người đang dắt bộ ma thú đi vào một cái nhà kho, phía sau cái nhà kho nhỏ kia còn có một dãy hàng rào thấp thấp.
Giản Thành Hi lén đến hỏi bà Lý: “Hàng rào kia là để làm gì vậy bà?”
Bà Lý híp mắt nhìn qua, sau đó giải đáp: “Là chỗ mấy cái hố xí cho bọn ma thú bài tiết ấy mà.”
Vốn là nơi ai nghe cũng ghét bỏ tránh xa.
Nhưng Giản Thành Hi lại sáng rỡ hai mắt: “Thật ạ?!”
Phải biết, loại phân bón là chất bài tiết động vật này có thể bổ sung cực kỳ nhiều dưỡng chất cho đất nha! Trước kia hồi anh còn ở quê với bà nội, đôi khi không có tiền mua phân hoá học, họ cũng phải đổi sang loại phân cách khác để bón phân cho cây.
Nghĩ trong lòng không bằng hành động ngay.
Giản Thành Hi nói với hai con: “Tiểu Trầm, con với Toái Toái về nhà cây trước làm bài tập đi nhé, ba ba làm chút việc rồi về với các con.”
Lệ Trầm gật đầu.
Hai đứa nhóc đều có bài tập về nhà, cho nên chúng cùng quay về nhà cây làm bài.
Giản Thành Hi lúc này sắn tay áo, nghe bà Lý kể cháu trai bà cũng nuôi ma thú, phía sân sau có chỗ có thể lấy phân. Anh lập tức tràn đầy năng lượng, quyết định đến đấy xem xem.
*
Phía bên kia
Công chúa quay về phủ của mình, nghĩ đến mối nghi ngờ của hoàng huynh mà cũng lo lắng không yên.
Cẩn thận suy ngẫm lại, cái tên Giản Thành Hi quả thật có chút kì lạ. Tuy rằng anh ta chỉ là bán tinh linh, trên người lại chẳng có tí gì dấu vết khiếm khuyết của bán tinh linh, ngoại trừ việc không có thần lực, còn lại thì anh chẳng khác gì một tinh linh hoàn chỉnh.
Nhưng việc không có thần lực, cũng có thể là do anh ta giả vờ.
Nếu anh ta thực sự là con trai của Vua Tinh Linh Chris thì sao?!
Mấy năm nay anh ta vẫn luôn sinh sống dưới Thành Phố Ngầm, chẳng lẽ là đang âm thầm tập kết lực lượng để đối phó bọn họ sao?
Gả cho Lệ Lăng Phong có khi nào cũng là có âm mưu sâu xa nào không?
Càng nghĩ, công chúa càng cảm thấy thấp thỏm lo sợ.
Nghĩ một lúc, sau đó nàng ta lập tức liên lạc với tay sai mình đã sắp xếp theo dõi anh, dò hỏi: “Giản Thành Hi đang làm gì?”
Tay sai lập tức phản hồi: “Anh ta hiện tại đang ở Thành Phố Ngầm.”
Công chúa kinh hãi. Quả nhiên! Anh ta đã chuyển đến Thành Thiên Không sống rồi, còn quay lại Thành Phố Ngầm làm gì chứ?
Chẳng lẽ thực sự có âm mưu nào……
Công chúa tập trung tinh thần, khẩn trương hỏi tiếp: “Anh ta xuống Thành Phố Ngầm làm gì?”
Bên kia trầm mặc hồi lâu.
Lâu đến mức công chúa sắp sửa mất kiên nhẫn, chuẩn bị cho rằng suy đoán của mình là đúng đến nơi rồi: “Có phải anh ta đang mưu đồ cái gì không?!”
Tên tay sai kia như vừa chuẩn bị tâm lý mất lúc lâu, lúc này mới lắp bắp báo cáo: “Trông cũng không giống lắm, anh ta giống như đang đào……đào phân…….”