Sau Khi Xuyên Sách Ta Cung Phụng Hoàng Đế Nước Địch

Chương 31: Ngươi tính làm gì?



Sau khi rời khỏi Túy Tiên Lâu, Sở An Nhan lập tức mang Hồng Tô đến Lăng Giang Lâu, nhân tiện nhìn xem bạc lời mấy ngày này.

" Không được, còn chưa đủ ". Sở An Nhan mặt mày ủ rũ lật sổ sách, nước trái cây bị gạt sang một bên.

Số liệu so với trước đã tốt hơn không ít, nhưng nàng vừa mới quan sát Túy Tiên Lâu.

Muốn thắng Triệu Đình Đình trong vòng một tháng, vẫn là việc khó.

" Công chúa, nhưng đây cũng là lợi nhuận tốt nhất rồi. Lăng Giang Lâu vừa mới khai trương, không giống Túy Tiên Lâu tích lũy đủ nhân khí. Hiện tại, chúng ta muốn thắng Túy Tiên Lâu cần thêm chút lửa "

" Xác thật, cùng ta nghĩ cách, không nghĩ tới ngươi đối với phương diện này cũng hiểu. Đúng rồi Hồng Tô, ngươi mau ngẫm lại xem, làm thế nào để Lăng Giang Lâu bán được nhiều món? "

" Công chúa là muốn nói giống như mở yến sao? "

" Đúng a! Liền là cái này, vừa vặn không lâu nữa chính sinh nhật ta, tuy rằng kiếm bạc như này hơi không có đạo đức, liền làm như vậy đi! "

" Như vậy thật sự ổn sao? Yến hội cho tới nay đều là người Ngự Thiện Phòng chuẩn bị, hơn nữa nô tỳ cảm thấy, làm như vậy có chút vi phạm quy chế ". Hồng Tô nói có chút do dự.

" Yên tâm! Ta tự khắc có an bài, thật vất vả mới có một lần, chúng ta đi dạo. Ở bên ngoài so với trong hoàng cung dễ chịu hơn nhiều "

Sở An Nhan duỗi người, nhắc đến hoàng cung, động tác dừng lại.

Hôm nay chỉ lo chuyện tửu lâu, thiếu chút nữa đã quên chuyện ngày hôm qua, nàng theo chủ nghĩa duy vật, vẫn là quyết định tìm một chùa miếu thắp nén hương.

" Hồng Tô, ta nhớ rõ ngoài thành có chùa Linh Quang phải không? ". Sở An Nhan từ trong kí ức của nguyên chủ nói ra.

" Công chúa muốn tới chùa Linh Quang? Chính là muốn đi cầu nhân duyên? "



" Đừng nói nữa, cầu nhân duyên cái gì, ta là muốn đi thắp nén hương cầu Phật Tổ phù hộ, này cũng quá tà môn, ta trụ không nổi cái phòng quỷ ám kia. Ngày hôm qua ngươi không ở đó, phòng ta không những mất đồ còn luôn phát ra âm thanh kỳ quái. Đêm nay ngươi nhất định phải trở về ở cạnh ta "

" Vâng, nô tỳ minh bạch ". Hồng Tô cười trộm, công chúa lại lấy cớ rồi.

Hai lần, công chúa đều mượn cớ muốn thân mật với Lăng công tử, nàng ta là nha hoàn bên cạnh công chúa, sao có thể không hiểu rõ tâm tư của người.

Chùa Linh Quang trước giờ linh nghiệm nhất chính là cầu nhân duyên, có danh xưng khác là chùa Nguyệt Lão, nghĩ đến tình cảm công chúa đối với Lăng công tử là thật.

Công chúa là ám chỉ nàng ta đêm nay nhất định không cần trở về, xem ra nàng ta thành dư thừa rồi.

Đột nhiên cảm thấy khổ sở.

" Hồng Tô ngươi cười cái gì? "

" Không...... Không có a, nô tỳ không cười ". Hồng Tô nhanh chóng khống chế biểu tình trên mặt mình.

" Phải không? Hẳn là ta nhìn lầm rồi, đi, Hồng Tô! Chúng ta đi dạo phố! "

Vừa ra khỏi cửa Lăng Giang Lâu. Hồ Bưu ngồi ở một bên nhìn thấy Sở An Nhan liền nhanh chạy đến.

" Công chúa đại nhân! "

" Ngươi tính làm gì! ". Hồ Bưu đột nhiên quỳ xuống trước mặt nàng, dọa nàng sợ tới mức lùi lên một bậc thang.

" Tiểu nhân ngưỡng mộ công chúa đại nhân đã lâu! Thỉnh công chúa đại nhân thu lưu tiểu nhân đi! Hồ Bưu ta cái gì cũng có thể làm! "

" A? ". Sở An Nhan kinh ngạc, không nghĩ tới nguyên chủ thế nhưng thật sự có người ngưỡng mộ, lúc trước còn tưởng rằng tên Hồ Bưu này chỉ nói cho có, xem ra thanh danh nàng ta cũng không kém đến mức vậy.

Chẳng lẽ trước kia nguyên chủ làm chuyện tốt kinh thiên động địa gì? Khiến một tên chưa từng gặp mặt ngưỡng mộ đã lâu.

Sở An Nhan hắng giọng, kiêu ngạo ngẩng đầu: " Nói đi, ngưỡng mộ ở điểm nào "

" Công chúa ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, phong thái nhẹ nhàng,......"

" Nói trọng điểm ". Những lời này sao lại đi nói về nàng? Đây không phải là câu hay khen nam tử sao? Thôi bỏ đi, dù sao cũng là khen ngợi.

" Lúc trước nghe nói công chúa trốn học, cướp người, khi dễ người già, phóng hỏa đốt nhà, có thể làm cho người ta nghe tiếng mà sợ vỡ mật, ngăn được hài tử khóc đêm, đây chính là mục tiêu theo đuổi của Hồ Bưu! "

Hồ Bưu liên tiếp bùm bùm xuống dưới, Sở An Nhan càng nghe mặt càng đen.



Nàng đang cảm thấy nguyên chủ làm gì mà khiến người khác ngưỡng mộ, hoá ra là cùng chung chí hướng!

Sở An Nhan ngoài cười nhưng trong không cười: " Ngươi muốn làm việc cho ta? "

" Đúng đúng! ". Ánh mắt Hồ Bưu tràn đầy chờ mong nhìn Sở An Nhan, hắn chính là chờ Sở An Nhan dẫn hắn đi làm chuyện đại sự.

" Được thôi, Hạ Phúc, tìm một người dạy dỗ Hồ Bưu nên làm người như nào! Khi nào loại bỏ tạp tâm liền để hắn làm việc "

Thật đen đủi!

Sở An Nhan mang theo Hồng Tô lắc lư đường phố một vòng liền đi đến chùa Linh Quang.

Chùa Linh Quang tọa lạc ở trên núi cách ngoài thành không xa, một đường đi tới, hai bên đường người đến người đi.

Có rất nhiều nữ tử cùng nhau đi, nhưng cũng có thể nhìn thấy rất nhiều cặp phu thê.

Leo núi vốn sẽ rất nóng, Sở An Nhan thấy một đôi tình nhân đang lau mồ hôi cho nhau, nàng lập tức buông mành đóng lại.

Quả nhiên, cẩu lương ở đâu cũng có.

Chính mình ở hiện đại nhìn thấy bạn bè phát cẩu lương còn chưa thèm nói, hiện tại thì hay rồi, tới đây còn phải nhìn đám người cổ nhân phát cẩu lương.

Hơn nữa cẩu lương này cũng quá thuần khiết rồi!

Sở An Nhan căm giận dựa vào thành xe ngựa, theo xe ngựa cùng nhau xóc nảy.

Lại nói tiếp, cũng không biết lúc nàng xảy ra chuyện mọi người sẽ ra sao, không biết bọn họ có khổ sở hay không.

Dù sao nàng rất khổ sở, cha mẹ lần lượt rời bỏ nàng, bên cạnh nàng cũng chỉ còn lại bạn bè.

Là bọn họ cùng nàng vượt qua nhất sinh cửu tử.

Thôi, không nghĩ nữa.

Nếu đã cho nàng một cơ hội, nàng nhất định phải sống thật tốt, sống thật tốt ở thế giới này, đây mới là điều nên làm.

*

Ngôi chùa trang trọng theo phong cách cổ xưa, để lộ ra một loại cảm giác xa xăm, một mảnh xanh tươi bao chùm, yên lặng sâu thẳm, hương khói cường thịnh.



Chùa Linh Quang có một số ký tự sơn son thép vàng, rồng bay phượng múa rất có khí thế.

Nhất định là một ngôi chùa tốt!

Sở An Nhan ra dáng hành lễ ở cửa chùa.

" Công chúa? Không nghĩ tới tại đây còn có thể gặp phải người, chúng ta thật đúng là có duyên phận ". Nguyệt Vinh Hoa phe phẩy quạt đi tới cạnh Sở An Nhan.

" Nguyệt lão bản! Gặp lại thật tốt, đúng rồi, chuyện tửu lâu lần trước cảm ơn ngươi giúp ta giải vây "

" Công chúa nói gì vậy, bất quá là để bọn họ giúp tửu lâu chút việc mà thôi, không cần nói cảm tạ "

" Nên tạ, còn có người của ngươi đã cứu ta, thay ta chặn tay của Hồ Bưu, bằng không chuyện đó ta thật đúng là khó xử lý tốt "

Trên mặt Nguyệt Vinh Hoa có nửa khắc chần chờ, theo đó vội vàng nói: " Người công chúa nói không phải người của ta, bọn họ đều là thô nhân, không biết võ "

Chuyện ngày đó nàng ta có nghe nói, là có người từ giữa ném viên đá vào tay Hồ Bưu, chỉ là không nghĩ tới Sở An Nhan thế nhưng lại nghĩ là người của nàng ta làm.

Chẳng lẽ thật là bọn họ? Không, không thể, người của nàng ta sẽ không lỗ mãng hành sự để bại lộ chính mình.

Sở An Nhan dù sao cũng là người hoàng thất, không thể để nàng biết quá nhiều.

Sở An Nhan buồn bực chớp chớp mắt: " Không phải các ngươi a? Vậy là ai? "

Người nào lại hảo tâm giúp nàng?

" Có lẽ là có người thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ, công chúa không cần để ở trong lòng, ta còn có việc đi trước, về sau có thời gian lại gặp "