Sở An Nhan vẻ mặt khiếp sợ trừng mắt nhìn Lăng Giang ăn xong con tôm hùm đất cuối cùng.
Nàng trong lòng tức giận, lại không dám nói.
Nàng không phải chỉ mới đi một lúc thôi sao?
Nhiều tôm hùm đất như vậy, đều bị Lăng Giang ăn?
Ngày thường cũng không thấy hắn có thể ăn nhiều như vậy a?
Nàng còn nghĩ chờ hai người này làm xong thủ tục quen biết, nàng lại trở về cùng ăn, kết quả hiện tại đã không còn.
Lăng Giang quả thực không phải con người.
Hơn nữa nhìn bộ dạng nữ chủ, nàng một con cũng không có ăn.
Đồ thẳng nam, thật không biết trong nguyên tác Lăng Giang cuối cùng theo đuổi Sở An Bình như thế nào.
“ Ngươi, ta! ”. Sở An Nhan chỉ vào mặt Lăng Giang nửa ngày cũng không nói được một câu.
“ Công chúa có chuyện gì? ”. Lăng Giang mặt không đổi sắc.
“ Không có chuyện gì, ăn nhiều như vậy bụng ngươi chắc cũng lo căng rồi, đi, chúng ta tản bộ tiêu thực ”
“ An An, ta có chút không khoẻ, liền về trước ”. Sở An Bình không muốn ở đây lâu, đêm đã khuya, nàng ta còn chưa ăn gì đâu.
“ Thân thể không khoẻ? Chỗ nào không thoải mái, có muốn ta mời lang trung tới không? ”
“ Không cần, ta trở về nghỉ ngơi một chút liền tốt, đa tạ ý tốt của muội muội ”
“ Ừ ”
Sở An Nhan có chút mất mát, nàng vốn đang nghĩ để hai người này đi ra ngoài gia tăng một chút cảm tình.
Xem ra là không được rồi, đều do cái đồ Lăng Giang thẳng nam này, ấn tượng đầu tiên cũng chưa không lưu lại cho nữ chủ được.
Đưa Sở An Bình rời đi, Sở An Nhan cũng xoay người muốn đi.
“ Công chúa? ”. Lăng Giang ở sau lưng gọi Sở An Nhan.
“ Làm sao vậy, còn có chuyện gì? ”
“ Công chúa vừa rồi không phải nói muốn đi tản bộ sao? ”
“ Sở An Bình đều đi rồi, tán cái gì bộ, ngươi vẫn là sớm đi nghỉ tạm một chút ”
“ Chính là công chúa còn ở đây, hơn nữa vừa rồi ăn quá nhiều, vừa vặn đi lại tiêu thực một chút ”
Đều biết mình ăn nhiều mà còn dám ăn, đều không chừa cho nàng một chút!
Tên Lăng Giang nay, quả thực khinh người quá đáng!
Kệ đi, hắn là tổ tông.
Sở An Nhan nhận mệnh đi phía sau Lăng Giang, đi dạo khắp nơi trong phủ.
Ban đêm nhiệt khí xuống thấp, từng đợt gió nhẹ thổi bay mùi hương hoa sen hương, cả người lẫn thể xác cùng tinh thần đều sảng khoái.
Mọi ngóc ngách đều yên tĩnh, ánh trăng sáng chiếu xuống, chiếu sáng con đường phía trước, lấp lánh xinh đẹp.
Nam tử trước mặt như chi lan ngọc thụ, cũng như một bức họa tuyệt sắc.
Sở An Nhan bắt đầu hồi tưởng cốt truyện trong nguyên tác.
Trong nguyên tác, Sở An Bình cùng Diệp Họa là bằng hữu tốt, Sở An Bình biết Lăng Giang muốn trở lên mạnh, liền năn nỉ Diệp Họa dạy võ công cho Lăng Giang.
Lúc dạy võ, Diệp Họa phát hiện Lăng Giang không chỉ không tồi, hơn nữa võ công cũng hoàn toàn không kém, dần dần càng ngày càng thưởng thức hắn.
Trong một lần ám sát, Lăng Giang cứu Diệp Họa, từ đó nảy sinh tình cảm với hắn.
Nhưng chuyện Lăng Giang trộm học võ bị Sở An Nhan biết, sau khi khinh nhục Lăng Giang, liền rước lấy sự bất mãn của Diệp Họa.
Đương nhiên, tính toán thời gian sẽ phát sinh vào mùa thu.
Vừa vặn Sở An Nhan mới gặp Diệp Họa không lâu, lúc này mới đột nhiên nghĩ tới.
Sau đó đại khái là mùa đông, Diệp Họa cùng Sở An Bình liên thủ, cuối cùng thành công đem Lăng Giang từ ma chưởng của Sở An Nhan cứu ra.
Nàng hiện tại tuy rằng không giống nguyên chủ đi khí dễ Lăng Giang, nhưng vẫn cảm thấy không nên để cho tình tiết này xảy ra.
Nhưng hiện tại tình tiết cũng không giống, tuyến tình cảm của nam nữ chủ cảm giác vẫn chưa có.
Xem ra phải thêm ít lửa.
“ Ối~ ”. Sở An Nhan che lại cái trán, Lăng Giang không biết xoay người lại từ lúc nào, nàng không chú ý đụng phải ngực hắn.
“ Ngươi đột nhiên dừng lại làm gì! ”
“ Rõ ràng là công chúa thất thần ”
Lăng Giang có chút bất mãn, Sở An Nhan không phải thích hắn sao, đơn độc ở cùng hắn lại thất thần.
“ Được rồi, ta sai ”. Nàng đại nhân đại lượng không thèm chấp với tiểu nhân.
Nàng thất thần là vì ai, hả?
“ Đúng rồi Lăng Giang, ngươi vừa mới gặp qua tỷ tỷ ta, ngươi cảm thấy nàng như thế nào? ”
Lăng Giang cúi đầu nhìn Sở An Nhan, hắn không hiểu câu nàng nói có ý tứ gì, nhưng dưới cặp mắt mong chờ kia, Lăng Giang liền hiểu.
Sở An Nhan để tỷ tỷ dọn vào, tất nhiên là lo lắng hắn không thích ứng được.
Hơn nữa phòng người nọ vừa vặn ở cách vách hắn, Sở An Nhan biết hắn thích yên tĩnh, sân của nàng ta cũng khá đẹp mắt.
Dù sao cũng tỷ tỷ nàng, Sở An Nhan tất nhiên sẽ chiêu đãi tốt.
Bỏ đi, nếu nàng quan tâm cảm nghĩ của hắn như vậy, khen nàng ta một câu thì đã sao.
“ Dũng cảm không sợ hãi, thấu tình đạt lý ”. Lăng Giang hơi có chút làm trái với lương tâm nói ra hai câu này.
Nhưng hắn rốt cuộc không quá hiểu người này, thậm chí hôm qua còn làm hỏng chuyện tốt của hắn, thực sự chưa có tí hảo cảm nào.
Nghe thấy câu trả lời, Sở An Nhan hưng phấn chà xát tay.
Quả nhiên nam nữ chủ có thể tự thu hút sự chú ý của nhau, nhìn xem, Lăng Giang khen hoa mỹ như thế, hấp dẫn nhau thế cơ mà!
“ Còn ta thì sao? ”. Sở An Nhan cho rằng mình cực cực khổ khổ hầu hạ Lăng Giang lâu như vậy, ít hay nhiều nàng đều sẽ khen chính mình một chút.
Ai biế Lăng Giang chỉ hừ lạnh một tiếng, “ Chính ngài trong lòng không rõ? ”
Nói xong liền rời đi.
Sở An Nhan nhịn xuống nỗi lòng muốn cho mình một cái tát.
Tốt rồi, nàng tự đi rước lấy nhục làm gì.
Lăng Giang đi phía trước Sở An Nhan, khóe miệng hiếm khí mỉm cười, Sở An Nhan này, chính là ngu xuẩn.
Qua mấy ngày, Sở An Nhan mời riêng Lăng Giang cùng Sở An Bình đi du sông, có thể tăng cảm tình thêm cho hai người, lại có thể bù đắp hối tiếc buổi tối ngày đó không du sông được.
Này vẫn là đêm nọ cùng Lăng Giang tản bộ bên hồ sen thì nàng đột nhiên nghĩ đến.
Thậm chí, nàng còn có ý tưởng táo bạo.
Du thuyền xa hoa, mấu chốt là còn lớn.
Sở An Nhan vừa đi lên đã thấy Sở Thần ở trên thuyền.
Thậm chí nàng còn cố ý mời Diệp Họa.
Đương nhiên, chuyện đi mời Diệp Họa còn phải dựa vào Sở Thần đi năn nỉ ỉ ôi, lúc này mới hơi cảm thấy ca ca còn có chỗ dùng được.
||||| Truyện đề cử: Nợ Tình |||||
Bất quá, tuyệt đối không ngờ.
Sở Thần thế nhưng còn gọi cả Thẩm Tử Sâm tới!
Thật là...... Người ca ca tuyệt vời.
Sở An Nhan yêu hắn chết đi được.
Nàng tính qua rồi, đem Lăng Giang cùng Sở An Bình cột vào một chỗ, Sở Thần cùng Diệp Họa cột vào một chỗ, sau đó nàng cũng chỉ có thể yên lặng nhấm nuốt cẩu lương.
Hiện tại...... Ca nàng thế nhưng trực tiếp an bài cho nàng một vị soái ca lại đây!
“ Ca, huynh làm sao lại dẫn được Thẩm Tử Sâm tới ”. Sở An Nhan chân chó đi tới xoa vai đấm gối cho Sở Thần.
“ Làm gì đấy, dẫn hắn tới chơi cùng nhau ta, làm sao vậy, muội còn tà tâm bất chính với Thẩm Tử Sâm ”
“ Ta nào dám, tà tâm thì không còn, nhưng ta chỉ đơn thuần thưởng thức nhan sắc, không có ý gì khác ”
“ Lăng Giang bên cạnh không soái hơn hắn? ”
Soái chứ, đáng tiếc, hắn là nam chủ, không phải của nàng.
“ Nói chính sự, huynh chẳng lẽ không muốn theo đuổi Diệp Họa? Thế nhưng còn nghĩ dẫn Thẩm Tử Sâm tới chơi, huynh thật đúng là cái đồ...... ”. Thẳng nam sắt thép, khó trách không có nổi bạn gái.
Liền việc này hắn cùng Diệp Họa, quá khó.
Sở An Nhan nhìn Sở Thần, quả thực hận rèn sắt không thành thép.
“ Kệ đi, đợi lát nữa giao cho ta, ta để các ngươi ở chung một chỗ, nhớ nắm chắc được cơ hội ”