Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Mục Loan Loan lúc này mới có chút buồn cười thả lỏng, biết rõ hắn nghe không thấy nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Sau này mỗi ngày ta sẽ rửa mặt cho ngươi.. Nếu có cơ hội thì sẽ lau đuôi cho ngươi."
Mục Loan Loan nhìn Long tiên sinh đã lộ ra rõ ràng khuôn mặt, trong lòng càng có cảm tình với hắn hơn, thì ra hắn cũng có vẻ mặt này.
Chau mày, môi xanh tím, trên trán đầy rẫy mồ hôi lạnh, lông mi cũng bất an run rẩy, là một dáng vẻ rất không thoải mái, hơn nữa còn cái đuôi hư thối ấy, hắn nhất định đau lắm nhỉ?
Trong lòng Mục Loan Loan khó chịu, thầm tính toán phải nhanh lấy chút thuốc cho hắn, liền nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nữ hơi chói tai, "Phu nhân, đến giờ dùng bữa sáng."
Mục Loan Loan biết là Phất Liễu tới, liền thả chiếc khăn trong tay xuống, đi đến trước cửa phòng, đối diện với ánh mắt đầy ác cảm của Phất Liễu: "Người chỉ có mười lăm phút."
Trong tay nàng ta cầm theo một hộp thức ăn, thấy Mục Loan Loan đi ra liền đưa nó cho nàng, trông có vẻ không chuẩn bị vào phòng.
Mục Loan Loan cũng không so đo, từ khi xuyên đến đây tới giờ nàng vẫn chưa được ăn gì, rất đói, yên lặng gật gật đầu, nhận lấy hộp thức ăn vào phòng, mở nắp ra cầm một cái màn thầu ăn.
Buổi sáng chỉ có màn thầu cùng một chén cháo trắng cùng mấy cây dưa muối, đây là đồ ăn của nguyên chủ trong phủ bạo quân. Mục Loan Loan cũng không cảm thấy có gì không vừa ý, chỉ là khi nàng chuẩn bị ăn chén cháo thanh nhiệt kia, bờ môi nứt nẻ của bạo quân đột nhiên hiện lên rõ ràng trong đầu nàng.
Trong sách viết, thực lực của bạo quân lớn mạnh vô cùng, bình thường mọi thứ ăn mặc đều là tốt nhất, thức uống chính là dùng rượu được nhưỡng từ linh quả, thức ăn chính là thịt linh thú, nhưng hiện tại, hắn biến thành bộ dạng này, quần áo không có, vệ sinh cũng không ai làm, huống chi là ăn uống.
Căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, cường giả tam giai trở lên một tuần không ăn cơm cũng sẽ không đói chết, mà bạo quân, đã từng là một trong những cường giả thất giai đứng ở đỉnh đại lục, cho dù là bị trọng thương biến thành rồng thực vật thì không ăn cơm cũng sẽ không đói chết.
Nhưng mà, nỗi khó chịu chắc cũng không ít.
Từ khi nguyên chủ gả vào phủ bạo quân đến giờ thì đã qua sáu bảy ngày, theo như trí nhớ, bạo quân chưa từng ăn một chút đồ ăn nào. Ngao Khâm tiếp quản thế lực trong tay hắn cũng không phái người đưa một ít thuốc thang, linh dược (*) hay linh quả (**) tới, cứ như thế này, hẳn Long tiên sinh đã đói bụng lâu lắm rồi.
(*) Linh dược: "Linh" trong linh khí, "dược" là thuốc, linh dược là thuốc có chứa linh khí.
(**) Linh quả: Được hiểu tương tự là quả có chứa linh khí.
Chén cháo trước mặt còn tỏa ra từng làn hương thơm ngát, Mục Loan Loan lại mất đi cơn đói ban đầu. Nàng vốn định nhẫn tâm ăn hết cháo, mặc kệ tên bạo quân này, để bỏ đói hắn.
Nàng hiện tại tuy là phu nhân xung hỉ trên danh nghĩa của hắn, nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là người xa lạ, hắn ra sao vốn không có quan hệ gì với nàng, hơn nữa hiện giờ bạo quân đã là rồng thực vật, dù nàng không chăm sóc tận tâm, hắn cũng thể không biết..
Nhưng, nếu thật sự Mục Loan Loan mặc kệ hắn, chén cháo vốn nên thơm ngọt này lại có vẻ khó mà nuốt xuống được, nhạt nhẽo vô vị.