Diệp Tòng Vinh chần chờ nói: “Vi Vi là đứa nhỏ chúng ta nuôi lớn”.
“Chúng ta nuôi lớn vẫn còn muốn trở về thì biết làm sao? Vi Vì cùng người nhà con bé đã bỏ lỡ nhau 24 năm, không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa”. Thanh âm cùng ánh mắt vẫn của Lâm Tú Lệ vẫn ôn như như bình thường.
Sau đó, bà lại nói : “Nếu Nhất Nhất nhà chúng ta bị người khác ôm sai, mà còn không chịu quay trở về thì ông cảm thấy như thế nào?”
Suy nghĩ của Diệp Tòng Vinh là một chuyện, ông vẫn rất nghe lời vợ mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, ông ban đầu vốn dĩ lo lắng cho vợ, sợ khi vợ nghe được sẽ thương tâm, nhưng hiện tại bà ấy lại không như vậy, vậy đây là kết quả bà vợ mình muốn sao?
Diệp Tòng Vinh nói: “Được…… Vậy đem Vi Vi trả lại cho cha me con bé”.
Lâm Tú Lệ mỉm cười gật gật đầu, “Nên là như vậy.” Lâm Nhất Niệm trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Mẹ của nguyên chủ đã muốn tiễn Hứa Vi Vi đi, còn có thể thuyết phục được ba nguyên chủ, chuyện này chính là một chuyện tốt a.
Hứa Vi Vi bản thân là nữ chính trong truyện ngược văn này, cô ta chính là một phiền toái lớn.
Đem cô ta đưa về hào môn, còn tặng cho cô ta ba mẹ ruột, về sau, thiên kim thật giả đấu đá tranh đoạt nam nhân, đều là việc của gia đình cô ta, đừng đem những người không có quan hệ cuốn vào trong đó. Cũng đừng để những người vô tội như bọn họ trở thành vật hy sinh cho tình yêu của cô ta.
Lâm Nhất Niệm do dự nói: “Vẫn là nên nói trước cho Vi Vi đi, để con bé chuẩn bị tâm lý.” Lâm Tú Lệ nói: “Chờ Vi Vi trở về liền nói cho con bé.”
Ồ…… Liền quyết định dứt khoát như vậy? Việc này thuận lợi ngoài tưởng tượng của Lâm Nhất Niệm.
Cô hiện tại đã hoàn toàn yên tâm.
Hứa Vi Vi cố công việc tại Hải Thành, làm từ thứ hai đến thứ sáu, hàng tuần đến thứ bẩy mới về nhà.
Ba mẹ nguyên chủ mua cho hai cô con gái phòng ở trung tâm thành phố, Hứa Vi Vi đã vào ở trong phòng của mình, nhưng nguyên chủ còn chưa ở một lần nào. Cô ấy trước kia cho rằng, trong nhà mắc nợ, liền khuyên cha mẹ đem phòng ở của mình cho thuê, nhưng bọn họ không đồng ý, do đó chưa vào ở một lần.
Hiện tại nghĩ lại, nguyên chủ cùng Hứa Vi Vi vẫn có rất nhiều khác nhau.
Một người luôn lo lắng món nợ trong nhà, làm mọi việc muốn giảm bớt gánh nặng cho ba mẹ.
Còn một người hoàn toàn không có suy nghĩ này, tuy nói mua phòng ở cho con gái ở, nhưng cha mẹ cõng trên lưng một món nợ kếch xù, con gái lại yên tâm thoải mái vào ở, thậm chí, chưa từng hỏi qua một câu. Có một số việc, kỳ thật đã sớm có dấu hiệu.