Nhìn Hứa Vi Vi, Lâm Nhất Niệm liền cảm thấy mình trước khi về quê, đồng ý cho Ninh Trí Viễn trợ giúp là quá chính xác.
“ân đại thành thù”, sự đúc kết của người xưa không hề sai, kể cả Hứa Vi Vi hay cả nhà dượng Lưu Hướng Hải cũng chính là như thế.
Người với người ở chung, thoải mái nhất, cũng là lâu bền nhất, chính là không thiếu nợ nhau.
Đương nhiên, nếu quan hệ tốt đến lỗi đến chẳng phân biệt bạn và tôi thì phải nói cách khác, nhưng trường hợp này rất rất hiếm.
Hứa Vi Vi nghe xong, khϊếp sợ mở to hai mắt, không biết làm sao: “Này…… Sao có thể? Ba mẹ con đã mất mười năm rồi, bọn họ cũng không biết con là bị ôm sai, ba, sao ba lại biết được?”
Ngoài miệng thì cô ta nói không có khả năng, nhưng tiếng hít thở dồn dập của cô ta không lừa được người khác. Trừ bỏ người không có tâm nhãn như Diệp Tòng Vinh không phát hiện ra vấn đề ở đây, thì cả Lâm Nhất Niệm cùng Lâm Tú Lệ đều cảm nhận được.
Nhưng cả hai người đều không mở miệng nói gì.
Vợ cùng con gái đều không hé răng, Diệp Tòng Vinh chỉ có thể tiếp tục làm người phát ngôn.
“Ba cũng chỉ là trong lúc vô tình liền phát hiện ra. Ba mẹ con có thể là người của Tô gia, một gia đình giàu có ở Hải Thành. Trên mạng có ảnh của bọn họ, con có thể tìm hiểu một chút. Nhà bọn họ có một cô con gái là nữ minh tinh trông cực kỳ giống ba mẹ con, hai người có cùng một ngày sinh. Vì vậy rất có thể là con đã bị ôm sai rồi”.
Hứa Vi Vi nhanh chóng tìm tòi trên di động.
Tô gia ở Hải Thành cô ta đương nhiên biết. Cấp trên của cô ta là Cố Cảnh Minh, cùng Tô gia có hôn ước. Cô ta cũng đã gặp qua chủ nhân của Tô gia, là một người đàn ông trung niên, mặc tây trang, đi giày da, rất có khí thế. Người đó cùng Diệp Tòng Vinh, một người nhà quê ăn mặc lôi thôi lếch thếch này là hai loại người hoàn toàn khác nhau.
Nếu cô ta là thiên kim của Tô gia, vậy cô ta có khả năng với Cố Cảnh Minh hay không?
Chờ khi Hứa Vi Vi tìm thấy ảnh chụp của Tô phu nhân, tiếng hít thở càng dồn dập, thật sự là Tô phu nhân rất giống cô ta.
Khuôn mặt nhỏ của Hứa Vi Vi bắt đầu kích động đến đỏ hồng, phản ứng sinh lý vì vậy không thể che dấu được.
Tay Hứa Vi Vi nắm chặt di động, bắt đầu sắp xếp ngôn ngữ muốn trấn an ba mẹ nuôi : “Ba, mẹ, mặc kệ như thế nào, hai người vĩnh viễn là ba mẹ con. Con hiện tai trong lòng có chút loạn, con muốn bình tĩnh lại một chút…”
“Nên bình tĩnh lại một chút”. Lâm Nhất Niệm nói, coi như cho cô ta một bậc thang.
“Con mốn về nộ thành trước”. Hứa Vi Vi đứng dậy muốn đi lấy túi xách. “Từ từ.” Lâm Tú Lệ đột nhiên gọi cô ta lại.
“Mụ mụ, còn có chuyện gì sao?” Hứa Vi Vi bước chân một đốn, quay đầu lại nhìn nàng.
“Con từ từ, ta lấy cái này cho con.” Lâm Tú Lệ đứng dậy đi vào phòng ngủ, một phút sau đã quay trở lại. Trong tay bà cầm theo giấy chứng sinh của Hứa Vi Vi, là mẹ Hứa đã gửi gắm tất cả giấy tờ của con gái cho bà. Tờ giấy này cũng giúp cho Hứa Vi Vi dễ dàng nhận lại Tô gia.
Lâm Tú Lệ đem giấy chứng sinh ra đưa cho cô ta nói : “Cầm đi, cái này khẳng định con cần tới”.
Hứa Vi Vi gật gật đầu, mang theo giấy chứng sinh của mình liền đi rồi.