Cứ như vậy, Lâm Nhất Niệm đi tới thế giới này, cô là một linh hồn ở dị thế, vì vậy mà cốt truyện không thể trói buộc được cô. Nguyên chủ đem thân thể nhường cho cô, chỉ có một điều kiện, làm cho cha mẹ cô ấy sống thọ, và có thể chết tại nhà.
Lâm Nhất Niệm xuyên tới một tuần này, vẫn luôn ngốc tại đoàn làm phim, còn chưa gặp qua cha mẹ của nguyên chủ.
Chờ khi cô giải quyết xong công việc ở đây, liền có thể bao lớn, bao nhỏ trở về quê quán của nguyên chủ.
Mặc dù anh Huy đã ba lần đề nghị cô gia hạn hợp đồng, thì việc này cũng không có khả năng. Lâm Nhất Niêm căn bản không muốn gia hạn hợp đồng, cô chỉ một lòng lui vòng trở về nhà trồng trọt.
《 hỏi 》chính là bộ phim cuối cùng mà cô tham gia. Khi Lâm Nhất Niêm xuyên vào tiểu thuyết này, thì nguyên chủ đã quay được một nửa bộ phim. Đương nhiên, việc lui khỏi vòng giải trí cô không thể nói với bất cứ ai, đặc biệt là không thể để cho anh Huy biết.
Một khi để cho anh ta biết, cô tính toán lui vòng, vậy thì tám tháng còn lại của hợp đồng kia, anh ta khẳng định sẽ nghĩ mọi cách áp bức cô.
Lâm Nhất Niệm bỏ xuống hành lý, cầm lấy di động, muốn đi ra ngoài kiếm đồ ăn. Vẫn là nên đến phố ẩm thực náo nhiệt nhất của Giang Thành đi.
Dù sao cô cũng không phải là một diễn viên nổi tiếng, đi trên đường cũng không có ai nhận ra, ở phố ẩm thực người nhiều như vậy, cũng không cần mang theo đồ hỗ trợ che đâu.
Một đường ăn ăn uống uống, Lâm Nhất Niệm đang chuẩn bị về nhà, di động liền vang lên.
Lâm Nhất Niệm nhìn tên người gọi tới đang hiện trên màn hình, thì trước tiên hút thêm hai ngụm lớn trà sữa. Ước chừng thêm hai mươi giây nữa, thì ngón tay trắng nõn mới không nhanh không chậm mở màn hình điện thoại, nhận cuộc gọi tới.
“Anh Huy, anh tìm em có chuyện gì?”
“Em đang ở bên ngoài?”
Lâm Nhất Niệm “Ân” xem như trả lời anh ta.
Anh Huy lại nói: “Anh đã tranh thủ giúp em lấy được hợp đồng cấp B với công ty. Hợp đồng đã được đóng dấu rồi. Ngày mai em đến công ty một chuyến, ký tên vào hợp đồng là xong. Về sau các tài nguyên, trừ bỏ những thứ của bên Điềm Điềm thì những cái khác sẽ ưu tiên cho em chọn trước”.
Điềm Điềm là một nữ nghệ sĩ khác dưới trướng của anh Huy, cũng là nghệ sĩ đã bạo hồng duy nhất mà anh ta có.
Lâm Nhất Niệm lại hút một ngụm trà sữa, sau đó mới trả lời : “Em… em suy xét thêm một chút”.
Giọng nói của anh Huy rõ ràng mang theo không vui : “Anh nghe nói, người đại diện của Linh Linh tới tìm em? Lâm Nhất Niệm, em hiện tại còn chưa hỏa, ở 《 hỏi 》cũng chỉ là nữ hai, chưa tới phiên em…” Không đợi anh ta nói xong, Lâm Nhất Niệm liền đánh gãy lời anh ta.
“Anh Huy, anh không cần phải cho em bánh vẽ. Năm đó anh nhận em vào công ty, để cho em ký hợp đồng cũng đưa ra một cái bánh vẽ mà thôi. Em ở công ty bốn năm nay, trước nay chưa có một tài nguyên nào tốt. Hiện tại những gì anh nói, một chữ em đều không tin”.
“Bên Linh Linh đồng ý đưa cho em lễ gặp mặt là một nhân vật nữ chính, chỉ chờ em theo chân bọn họ ký hợp đồng mà thôi!”