Sau Khi Xuyên Sách, Ta Và Vai Ác Bạo Quân Rải Cẩu Lương

Chương 46: Chương 46:



 
Bộ kiếm pháp này tổng cộng có mười tám chiêu, càng lên cao khó khăn càng lớn, lấy trình độ hiện giờ của nàng, nhiều lắm cũng chỉ có thể hoàn thành ba chiêu đầu tiên.
Vân Hề nhặt cành cây khô làm kiếm, tập đi tập lại ba chiêu kia tận mười mấy lần, cho đến khi động tác nước chảy mây trôi mới thôi.
Từ trước đến nay, nàng có thói quen không làm thì thôi, đã làm thì phải là cho thật tốt.
Chỉ là, với võ tu hiện giờ của nàng, không có chút nội lực nào, hiện tại chỉ có thể ra một vài hư chiêu, lực đạo cùng lực sát không đủ dùng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho nên, nàng cần phối hợp tu luyện nội công tâm pháp trước mới được.
Có lẽ là tẩy gân phạt tủy thật sự nổi lên tác dụng, lần đầu tiên tu luyện nội công tâm pháp đã vô cùng thông thuận.
Người bình thường có khả năng yêu cầu một, hai năm mới có thể ngộ ra chút thứ gì, nhưng lần đầu tiên nàng tu luyện nội công lại chỉ cần làm một lần là có thể cảm giác được chân nguyên khí mỏng manh ở di chuyển khắp trong cơ thể.
Lăn lộn cả ngày, mới vừa tắm rửa một cái, đã có người bên Điện Huyền Long tới, nói là bệ hạ lật thẻ bài của nàng, tối nay chiêu nàng thị tẩm.

Vân Hề hơi hơi giật mình ngạc nhiên, nếu nàng nhớ không lầm, Đế Vô Thích chỉ lật thẻ bài của một người trong một tháng là kết thúc. Hiện tại, trừ bỏ bốn Mỹ nhân, bao gồm Quý Phi cùng ba phi tử khác cũng đều gia nhập hàng ngũ giả thị tẩm.
Như thế nào đến lượt nàng lại quẹo cua đâu?
Chẳng lẽ, chàng ấy thật sự tính toán “Độc sủng” một mình nàng?
“Bệ hạ dặn Vân mỹ nhân đừng quên mang theo quà tặng.”
Quà tặng?
Hắn không nhắc thì Vân Hề thiếu chút nữa đã quên mất, nàng đã đồng ý tặng cài tóc tai mèo cho Đế Vô Thích.
Nhưng hiện tại có làm cũng không kịp.
Điện Huyền Long.
Đế Vô Thích vuốt ve Phật châu trên cổ tay, trong tay tuy cầm quyển kinh Phật, nhưng lòng lại hoàn toàn không thể bình tĩnh, tầm mắt thường thường quét về phía lối vào đại điện.
Thẳng đến bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc kia xuất hiện, sắc mặt mới thoáng đẹp chút.
Vân Hề không đợi hắn mở miệng đặt câu hỏi, chuyện thứ nhất vừa vào cửa chính là giải thích chuyện quà tặng: “Bệ hạ, hôm nay thần thiếp chưa kịp làm tai mèo, thêm mấy ngày nữa cho ngài thành nha, được không?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đế Vô Thích nơi nào là nghĩ tới tai mèo gì gì đó, hắn muốn chính là nhìn nàng mang tai mèo.
“Hiện tại sắc trời còn sớm, ngươi ở chỗ này làm đi.”
“A… Hiện tại sao?”
“Như thế nào? Không vui?”

“Không có, không có.”
Thứ đồ kia cũng không phức tạp gì, Vân Hề nhờ Tịch Thiện công công đưa tới nguyên vật liệu, bắt đầu lăn lộn.
Có kinh nghiệm làm tai thỏ, tai mèo làm càng thuận tay.
Chỉ chốc lát sau, Vân Hề hai tay dâng tai mèo đưa tới trước mặt Đế Vô Thích, mở miệng nói lời cảm ơn.
“Bệ hạ, tặng cho ngài, cảm ơn ngài mời Tả tướng giải độc cho thần thiếp.”
Tịch Thiện đứng một bên nhìn chằm chằm thứ nằm trong tay Vân mỹ nhân, thần sắc có chút ngốc.
Làm tổng quản đại thái giám bên cạnh Đế vương, Tịch Thiện tự tay thay Đế Vô Thích nhận quà tặng không dưới một ngàn cũng có một trăm.
Cái thứ trước mắt này tuyệt đối là thứ kỳ quái nhất ông từng nhìn thấy.
Đó là cái thứ gì? Vân mỹ nhân, thêu thùa không rành thì cũng đừng cậy mạnh nha!
Lo mà làm Mỹ nhân không được sao?
Đưa cho bệ hạ thứ này, nếu bệ hạ không chê, hắn trực tiếp nuốt thứ kia vào bụng.

Nhưng Đế Vô Thích cũng không tính toán cho hắn cơ hội nuốt thứ kia vào bụng, mà là nhìn hắn: “Tịch Thiện, đi ra ngoài.”
Đợi hắn rời đi, Đế Vô Thích mới quắc tay kêu Vân Hề: “Lại đây.”
Vân Hề ngoan ngoãn mà đến gần vài bước, ngừng ở trước mặt hắn cách hai ba bước.
“Biết ngài thích con thỏ, cho nên thần thiếp làm tai mèo máu trắng, ngài xem, có thích không?”
Tầm mắt Đế Vô Thích dừng lại trên gương mặt nhỏ bằng bàn tay của nàng, hô hấp hơi hơi cứng lại, trong mắt lộ ra một tia kinh diễm.
Trước kia hắn không phải chưa nhìn kỹ qua gương mặt của nàng, hắn cũng thừa nhận, danh tiếng người đẹp đứng đầu ba nước của nàng là thật sự.
Nhưng mà hiện tại, tiểu cô nương đứng trước mắt này, lại làm hắn nhìn một cái thôi hô hấp đã rối loạn.
Rõ ràng là ngũ quan đó, nhưng chính hắn nói không nên lời, nơi nào không giống nhau.
Hết chương 46