Sau Khi Xuyên Sách, Ta Và Vai Ác Bạo Quân Rải Cẩu Lương

Chương 50: Chương 50:



 
Nếu cửa bị khóa, Vân Hề đứng đợi ở trước cửa cũng không có ai mở cho nàng đi ra ngoài, còn không bằng đi dạo nhìn xem có tìm được nơi nào thoát khỏi hay không, hoặc là tìm cách khác đi ra ngoài.
Mới vừa đi trăm mét, vòng qua một núi giả, thì nghe được một tiếng vang, ực ực, ô ô, như là âm thanh phát ra từ trong miệng.
Có thể là do ăn Liên Hoa Nguyệt Tủy Quả, cho nên lổ tai của nàng càng thêm nhanh nhạy hơn trước kia.
Ngay cả đêm qua, lúc Ma chú của Đế Vô Thích phát tác, dùng sức đè nén, tuy âm thanh rên rĩ không có phát ra miệng, nhưng nàng đều nghe được rõ ràng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiện tại cũng giống như vậy, âm thanh kia hẳn là cách nàng khá xa, nhưng nàng lại có thể nghe được rất rõ ràng.
Vân Hề lại lắng nghe, muốn xác định xem đó là âm thanh gì.

“Ô ô…”
Như là âm thanh phát ra từ cổ họng một loại động vật nào đó.
Tại sao lại có chó xuất hiện trong cung điện bỏ hoang này?!
Vị cô cô kia nghĩ mọi cách lừa nàng tới, hay là có liên quan đến mấy con chó này?
Chẳng lẽ mụ phủ thủy già bụng dạ hẹp kia muốn thả cho cắn nàng?
Từ từ, chó!
Vân Hề chợt lóe mà qua nguyên tác, trong sách có một đoạn, nói là lão hoàng đế nuôi mấy con chó to được Đại Ký tiến cống, loại chó rất giống chó Ngao Tây Tạng, nhưng thời này lại thuộc về dã thú, không phải thú cưng.
Câu nói kia như thế nào… Nơi có sư tử sẽ không có cọp, nơi có cọp sẽ không có sư tử, nơi có chó Ngao sẽ không có cọp lẫn sư tử.
Có thể nghĩ đến trình độ hung ác của loài chó Ngao.
Lão hoàng đế nuôi đám chó Ngao này như bảo bối, còn ra lệnh xây một cung điện riêng làm chuồng cho tụi nó, để tụi nó tự do vui vẻ chơi đùa.
Sau khi lão hoàng đế băng hà, mấy con chó Ngao vẫn được nuôi tại đây, ngày thường cũng không có ai người chăm sóc, cung nhân phụ trách chăn nuôi cách mấy ngày mới cho ăn một lần.
Trong sách sở dĩ xuất hiện chó Ngao, đương nhiên cũng là tình tiết có dính líu đến nữ chủ Ngu Điềm Nhi.
Sau khi Ngu Điềm Nhi đoạt hết nổi bật trong ngày sinh thần, nảy ra lòng tham, không cam lòng với vị trí Lương phi, muốn bò đến càng cao.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sao Thái phi có thể làm nàng ta như ý, cho người thiết kế, dẫn nàng ta đến nơi ở của chó Ngao, muốn giế.t chết nàng ta.
Vân Hề hiện tại hiểu rõ, bởi vì nàng làm ra nổi bật, cho nên, tình tiết vốn nên thuộc về nữ chủ, cũng chuyển dời đến trên người nàng.
Dựa theo tình tiết trong sách, sở dĩ mụ phù thủy già này chờ nhiều ngày sau mới đến tìm nàng kiếm chuyện, không phải đang nghĩ cách, mà là, phải đợi mấy con chó Ngao này đói đến muốn ăn thịt người mới lừa nàng tới.
Cứ như vậy, mấy con chó Ngao xuất phát từ bản năng công kích nàng, xem nàng như con mồi, cắn xé làm thịt.
Mới nãy nàng còn hoài nghi mụ phù thủy già có thứ gọi là “lòng tốt”.
“Tử à… Ngươi mau ra đây, tỷ tỷ muốn đánh chó!”
Long Tử ở trong Ngọc Long Tuyền nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi lấy lại sức, thình lình bị Vân Hề đánh thức.
【 đánh chó? Chó ở đâu ra? 】
Vân Hề blah blah giải thích tình huống hiện tại này, không phải nàng ngu ngốc, mà là mụ phù thủy giả lấy đệ đệ uy hiếp nàng, đầm rồng hang cọp nàng cũng phải vào.

Nào ngờ, chờ nàng không phải đầm rồng cũng không phải hang cọp, mà là vườn chó.
“Cho nên, nếu ta không muốn chết thì nhất định phải đánh bẹp mấy con chó Ngao kia. Tử ơi, ngươi nói với năng lực hiện tại của ta, với thân thủ mới học có mấy ngày này, có mấy phần đánh thắng đội quân chó Ngao kia?”
【 nếu là một con, có ba phần, nếu cả lũ cùng nhau xông lên, ngươi chờ bị xé thành mảnh nhỏ đi. 】
Cho nên, nàng nơi nào lòi ra tới tự tin ồn ào xách tay không đi đánh chó.
“Vậy hiện tại ta nên làm cái gì bây giờ?”
【 chạy chứ còn làm gì. 】
Hết chương 50