Chóp mũi của thiếu niên thân mật dụi dụi mấy lần vào gáy Thời Tễ, người đàn ông lại lần nữa bị bao bọc trong tin tức tố của mình, mùi hương ngọt ngào của hoa diên vĩ không chút khách khí xâm nhập vào cơ thể Thời Tễ như muốn máu của hắn cũng phải mang cổ hương vị này.
Lê Thầm đột nhiên tự hỏi nếu mùi tin tức tố này được phát ra từ tuyến thể của Thời Tễ thì cảm giác sẽ như thế nào.
Hoặc là làm Thời Tễ trở thành Omega.
Ánh mắt Lê Thầm bỗng nhiên trầm xuống.
Thời Tễ run rẩy khóe môi nhưng không nói gì.
"Nói cho tôi."
Âm thanh Lê Thầm có chút khàn khàn, đôi môi nóng bỏng của cậu tiến sát gáy Thời Tễ, vừa nói đôi môi mềm mại vừa cọ sát vào làn da của người đàn ông, Thời Tễ cảm thấy toàn thân tê dại, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể khiến hắn không ngừng run rẩy.
"Là vì tôi sao?"
Giọng điệu của thiếu niên phía sau rất cố chấp, như thể cậu ta bắt buộc phải nhận được câu trả lời nào đó từ Thời Tễ, cậu bắt lấy sườn eo của Thời Tễ bằng những ngón tay mảnh khảnh của mình, mặc dù cách một lớp vải dệt của áo ngủ nhưng Thời Tễ vẫn cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của đối phương.
Vòng eo của hắn có chút nhạy cảm, Lê Thầm cố ý xoa nắn hai lần, một luồng điện từ trong đầu chạy dọc sống lưng, Thời Tễ cắn môi, phát ra một tiếng kêu rên yếu ớt.
Lê Thầm nhanh nhạy bắt lấy, coi tiếng rên rỉ nghẹn ngào này là câu trả lời của Thời Tễ, trái tim trống rỗng của cậu dường như đột nhiên được lấp đầy bởi thứ gì đó, Lê Thầm không khỏi nhếch khóe môi.
"Tôi biết anh chán ghét tôi." Cậu tiếp tục mở miệng, hơi thở nóng hổi từ cậu dường như có thể khiến người ta tan chảy, "Nhưng tôi cũng phải nói lời cảm ơn với anh."
Thời Tễ dựa vào ngực cậu, tim Lê Thầm đập mạnh tới mức cơ hồ có thể kéo xương sống của Thời Tễ cùng chung nhịp đập.
Thời Tễ há miệng thở dốc, giây tiếp theo, bàn tay còn lại của Lê Thầm từ phía sau duỗi ra, những ngón tay xương xẩu leo lên cổ hắn, đầu ngón tay mềm mại ấn vào yết hầu của Thời Tễ, xúc cảm vi diệu này làm Thời Tễ phải nuốt xuống lời nói đã đến bên môi.
Giống như có người bóp cổ hắn, Thời Tễ choáng váng đến mức không phát ra được âm thanh nào.
Lê Thầm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thời Tễ, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của đối phương, cậu có thể cảm nhận được người trước mặt đang run rẩy, mồ hôi lấm tấm trên trán gần như âm thầm tuyên bố rằng Thời Tễ đang sợ hãi cậu.
Anh ta lại sợ hãi.
Đôi mắt của Lê Thầm tối sầm lại, những ngón tay ấn vào yết hầu của Thời Tễ bắt đầu chuyển động chậm rãi, bàn tay còn lại che sau đầu xoa xoa tóc Thời Tễ.
Cậu muốn xoa dịu người anh trai nhút nhát và nhạy cảm của mình.
Lê Thầm đem đầu Thời Tễ đè lên vai mình, ngón tay dọc theo làn da trên cổ của đối phương, ngón tay tròn trịa thỉnh thoảng xoa xoa cằm Thời Tễ, nhìn hàng mi run rẩy của người đàn ông, sau đó đưa tay ra che mắt đối phương.
Cậu nghe thấy Thời Tễ khẽ kêu lên một tiếng, đầu lông mi cong cọ cọ vào lòng bàn tay khiến Lê Thầm muốn nắm lấy hàng mi nghịch ngợm của đối phương cẩn thận xoa xoa.
"Cậu, cậu rốt cuộc muốn nói cái gì."
Trước mắt Thời Tễ tối tăm, hắn không nhìn thấy gì, mọi giác quan gần như tập trung vào tai, ngay cả hơi thở của Lê Thầm cũng dần trở nên rõ ràng.
Hắn vẫn chưa ổn định được ngữ điệu, thanh âm cuối có chút run rẩy, sự thay đổi nhỏ nhặt này bị Lê Thầm nhạy bén nắm bắt.
Lê Thầm chậm rãi chớp mắt, đôi mắt Vụ Lam Sắc chứa đầy hình bóng của Thời Tễ.
"Anh không cần phải sợ em." Cậu nhẹ giọng, giọng nói nhẹ nhàng như lời thì thầm thánh khiết.
Lê Thầm ngẩng đầu đổi phương hướng, sau đó áp trán vào sau đầu Thời Tễ, dựa vào sự dẫn truyền của xương để truyền lời nói.
"Làm sao em có thể nỡ giết anh chứ?"
"Anh trai."
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
Sau khi được phân ký túc xá, Lê Thầm nhanh chóng chuyển đi, mà Thời Tễ ở lại trường hơn nửa tháng, cũng đến lúc phải rời đi.
Một ngày trước khi đi, hiệu trưởng chân chó tổ chức tiệc chia tay cho Thời Tễ, mỗi tiết mục đều do các giáo viên chủ nhiệm của mỗi lớp tập dợt, do lịch trình dày đặc nên tiết mục nào cũng có vẻ hỗn độn và ấu trĩ.
Kết thúc bữa tiệc chia tay, các giáo viên lần lượt lên sân khấu phát biểu, mỗi người cầm trên tay một bài phát biểu đã chuẩn bị sẵn và nói những lời nói vô bổ, ngoại trừ giả vờ cường điệu phóng đại những gì Thời Tễ đã làm, hắn không còn tìm được đồ vật có giá trị nào khác.
Thời Tễ được an bài ngồi ở vị trí trung tâm, sau khi mỗi giáo viên phát biểu xong sẽ nhìn hắn với ánh mắt sùng bái, còn nhất định phải thêm một câu : "Chúng ta hãy gửi đến Thời tiên sinh tràng pháo tay nồng nhiệt nhất !"
Cố tình làm như thế khiến độ tồn tại của Thời Tễ tăng cao, hắn cảm thấy mình như con vật quý hiếm gì đó trong sở thú, mỗi cái chớp mắt thôi cũng đủ khiến những người khác vây xem rầm rộ.
Buổi chia tay này làm Thời Tễ biệt nữu kk chịu được, hắn thất thần ngồi trên ghế, chỉ có hiệu trưởng bên cạnh là vui vẻ, ông ưỡn bụng tựa lưng vào ghế, cả người tràn trề sức sống khi nghe Thời Tễ sắp rời đi.
"Thời tiên sinh, bây giờ đến lượt lớp 2-3 biểu diễn." Hiệu trưởng nhỏ giọng nhắc nhở.
Những suy nghĩ trôi dạt của Thời Tễ cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, hắn ngước mắt lên nhìn về phía sân khấu, không tìm được bóng dáng của Lê Thầm.
Cũng đúng.
Dựa theo tính tình của Lê Thầm, cậu ta sao lại tham gia một hoạt động nhàm chán như vậy.
Nghĩ đến đây, Thời Tễ quay đầu nhìn về phía lớp 2-3, chỗ ngồi của Lê Thầm rất dễ tìm, Thời Tễ liếc nhìn đã nhìn thấy Lê Thầm đang chen trong đám đông.
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào màn trình diễn trên sân khấu, cũng không biết cậu ta có thực sự đang xem hay không, Thời Tễ nhếch môi thu lại ánh mắt.
Lúc hắn quay người lại, Lê Thầm quay đầu nhìn về phía Thời Tễ, cậu không khiêng nể gì mà nhìn chằm chằm phía sau đầu của người đàn ông, hai tay đặt trên đùi nắm chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt nơi lòng bàn tay.
Đột nhiên, Giang Mặc ngồi bên cạnh chọc chọc cánh tay của cậu, Lê Thầm nghiêng đầu khó hiểu quay lại nhìn hắn.
"Anh cậu chắc là tốt lắm ha." Giang Mặc tới gần cậu thấp giọng hỏi
Lê Thầm không trả lời, nhìn khoảng cách rút ngắn giữa mình và Giang Mặc, sau đó không lên tiếng mà xích ra xa một chút.
"Sao cậu nói vậy?" Cậu bình tĩnh hỏi.
Giang Mặc sờ sờ cằm suy nghĩ một lát: "Tôi nghe người khác nói anh ta là người xây dựng ngôi trường này."
"Còn ngấm ngầm quyên tặng không ít tiền cho những trường hợp khó khăn nữa."
Lê Thầm im lặng nghe, không có phản ứng gì cho đến khi Giang Mặc nói xong.
"Cho nên cậu có một người anh trai tốt như vậy, tôi hâm mộ lắm á."
Giang Mặc vừa nói vừa cười.
"Chắc chắn anh ấy cũng đối xử rất tốt với cậu."
Lê Thầm liếc nhìn vẻ mặt ngây thơ của thiếu niên rồi cười khẩy.
Có lẽ Thời Tễ có thể đối xử tốt với mọi người.
Nhưng cậu sẽ luôn là một ngoại lệ.
"Chắc cậu thích anh trai mình lắm nhỉ!"
Lúc này, Giang Mặc đột nhiên nói ra lời này.
Xung quanh tiếng nhạc ầm ĩ không che lấp được lời nói của đối phương, Lê Thầm kinh ngạc không chớp mắt nhìn Giang Mặc.
Giang Mặc bị ánh mắt của Lê Thầm làm cho giật mình, vô thức sờ gáy, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy? Tôi nói sai à?"
Lê Thầm nhìn đi nơi khác, không tự nhiên cau mày: "Không có."
Sau đó, hắn không khỏi bổ sung thêm: "Làm sao cậu có thể nói..."
Tôi thích Thời Tễ...
Giọng nói của Lê Thầm ngừng lại.
"Thì..." Giang Mặc có chút bối rối nhìn cậu, "Lần trước tôi gọi anh ấy là anh trai, cậu nhìn rất tức giận."
"Ánh mắt dọa người lắm, lúc đó tôi tưởng cậu lại muốn đấm tôi ấy chí."
Cậu ta cười haha.
"Cho nên tôi nghĩ, nếu như cậu không thích anh trai của mình, vì sao lại phản ứng lớn như vậy..."
Giang Mặc còn chưa nói xong, Lê Thầm đột nhiên đứng dậy, động tác lớn đến mức chiếc ghế phía sau bị đánh rầm một tiếng xuống đất.
"Tôi không thích Thời Tễ!!"
Cậu không tự chủ được âm lượng, gần như hét lên, Giang Mặc bên cạnh ngơ ngác nhìn cậu, điều duy nhất cậu cảm thấy may mắn là bữa tiệc chia tay sắp kết thúc, những giọng nói và âm nhạc hỗn loạn trộn lẫn dễ dàng át đi giọng nói của Lê Thầm.
Vì vậy ngoại trừ Giang Mặc ra, không ai để ý tới cảm xúc mãnh liệt của cậu.
Thích?
Cậu làm sao có thể thích Thời Tễ ?!
Thời Tễ ác liệt như vậy, đáng ghét như vậy...
Đời này cậu không thể thích Thời Tễ !
Lê Thầm hít sâu vài hơi, sau đó nén giận ôm chiếc ghế định rời đi, bước nhanh đến cửa hội trường, vừa định đi ra ngoài thì giọng nói của Thời Tễ từ phía sau vang lên.
"Từ từ!"
"Lê Thầm!"
Ma xui quỷ khiến, sau khi nghe thấy tiếng gọi của Thời Tễ, bước chân của Lê Thầm bất giác dừng lại.
Thời Tễ thở nhẹ một hơi, nhìn bóng lưng thẳng tắp của thiếu niên: "Chút nữa cậu qua bên quản lý ký túc xá đi, có đồ vật cho cậu."
Lê Thầm kỳ quái cau mày, quay đầu nhìn về phía Thời Tễ, giây tiếp theo, có người ôm lấy vai cậu, cú va chạm đột ngột khiến Lê Thầm theo phản xạ tiến lên một bước, cậu quay đầu lại, đứng ở bên cạnh là Giang Mặc.
"Cậu đi sao không gọi tôi!" Giọng điệu của Giang Mặc có vẻ u oán, sau đó cậu ta lập tức chú ý đến Thời Tễ ở phía sau, Giang Mặc ngoan ngoãn quay người lại, mấp máy môi, "Anh——"
Một âm tiết ngắn gọn vừa thoát ra từ khóe môi đang cười toe toét của cậu, sau đó, giọng điệu của Giang Mặc đột nhiên thay đổi không thể kiểm soát, khi nói lại, chỉ còn lại một câu: "...Chào ạ."
Nói xong, cậu khẩn trương liếc nhìn khuôn mặt Lê Thầm, sau khi thấy thiếu niên bên cạnh không có phản ứng gì, Giang Mặc liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thời Tễ im lặng quan sát, ánh mắt thận trọng của Giang Mặc khiến hắn phải đấm ngực dừng chân.
Cậu là vai chính công ! Là vai chính công á !
Một cái Alpha sợ Omega là Omega gì chứ !
Thời Tễ khóc không ra nước mắt, hắn thật sự nghĩ không ra, tuyến tình cảm của hai vị này rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chổ nào.
"Ồ." Lê Thầm nhàn nhạt đáp lại.
Xung quanh có rất nhiều tiếng ồn ào, nhưng Thời Tễ lại cảm nhận được giữa mình và Lê Thầm vô cùng xấu hổ, chớp mắt mấy cái, thật sự không biết nên nói cái gì.
Kể từ khi Lê Thầm nói đêm đó sẽ không giết hắn, Thời Tễ mơ hồ nhận ra mối quan hệ giữa hắn và Lê Thầm ngày càng căng thẳng.
Đúng lúc này, hiệu trưởng đi tới thúc giục, nói xe tới đón Thời Tễ đã dừng ở cổng trường, Thời Tễ nghe vậy gật đầu, cùng với hiệu trưởng đi ngang qua Lê Thầm.
Đôi mắt của hắn luôn dán chặt vào khuôn mặt của Lê Thầm, cho đến khi thiếu niên khuất bóng cũng không quay đầu liếc hắn một cái.
Thời Tễ thở dài rồi rời khỏi khán phòng.
Khi những người trong khán phòng dần dần tản đi, chỉ còn lại những học sinh giúp thu dọn thiết bị, Giang Mặc quay đầu nhìn về phía Lê Thầm đang đứng ở đó, thiếu niên vẫn nhìn chằm chằm phương hướng Thời tiên sinh vừa mới rời đi.
Ánh mắt ẩn chứa vẻ ủ rũ, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn mà Lê Thầm cũng không nhận ra.
"Tôi nói mà, cậu rất thích anh trai mình." Giang Mặc lắc đầu cười, nhẹ giọng nói.
Lê Thầm bị lời nói của Giang Mặc làm bừng tỉnh, cậu rũ mi trầm mặc mấy giây, nhấc chân đi ra ngoài.
Khi xuống tầng dưới ký túc xá, Lê Thầm nhớ lại những gì Thời Tễ đã nói trước khi rời đi nên nhờ quản lý ký túc xá lấy những thứ Thời Tễ để lại ở đây.
---Đó là một hộp thư chuyển phát nhanh khá lớn.
Nó có kích thước bằng nửa cái vali, Giang Mặc nhìn thấy Lê Thầm mang theo một chiếc hộp lớn như vậy đi ra cũng tò mò tới xem.
"Đây là anh trai cậu để lại cho cậu à?" Cậu ta cúi đầu nhìn chiếc hộp hỏi.
Lê Thầm mím môi không để ý, giơ tay xé băng dán.
Sau đó, những thứ đồ bên trong lộ ra, Lê Thầm mở to mắt nhìn chằm chằm vào một chiếc hộp lớn chứa đầy miếng dán ức chế và thuốc ức chế, có chút không nói nên lời.
"Tôi xem với." Giang Mặc cũng bị hộp đồ lớn này làm cho sửng sốt, vươn tay lấy ra thuốc ức chế, cẩn thận xem xét: "Là hàng nhập khẩu."
Vừa nói, cậu vừa hâm mô nhìn Lê Thầm.
"Bố mẹ tôi còn không chuẩn bị cho tôi mấy thứ này đâu."
Giang Mặc đụng phải cánh tay của Lê Thầm.
"Anh trai cậu thực sự rất tốt với cậu á."
"Nếu không..." Giang Mặc thần bí chớp chớp mắt, "Sao cậu lại không cho tôi gọi anh ấy là anh trai?"
Vừa dứt lời, thuốc ức chế trong tay lập tức bị Lê Thầm lấy lại, Lê Thầm nhanh chóng niêm phong lại chiếc hộp, ôm thật chặt trong ngực.
Trước khi lên lầu, Giang Mặc chỉ nghe thấy cậu lẩm nhẩm lầm nhầm:
"Không được."
-----
editor: mình vừa đi qua một trận ốm kinh khủng khiếp, mặc dù giờ vẫn còn lơ mơ vì thuốc nhưng thôi nghỉ nhiều quá nó lại đâm lười, từ giờ mình lại tiếp tục 1 ngày 1 chap, weo com mọi người lại ghé nhà mình chơi : >>>