Ý thức đang tan rã của Thời Tễ dần dần khôi phục, hắn nửa mở mắt, đồng tử đen như khói chậm rãi chuyển động.
Đau.
Toàn thân hắn đau nhức như bị ô tô đẩy tới lui hơn chục lần, hắn ngơ ngác nhìn màu trắng gần như chói mắt trước mặt, trong suy nghĩ hỗn loạn miễng cưỡng tìm được vấn đề đầu tiên.
Mình chết rồi sao?
Hắn muốn quay đầu nhìn xung quanh nhưng cổ dường như bị cố định chặt chẽ không thể cử động được, Thời Tễ thử co các ngón tay, các đốt ngón tay đang chết lặng lại truyền đến đau đớn kịch liệt.
Thời Tễ không khỏi hít một hơi thật sâu, đầu óc choáng váng, bên tai chỉ còn lại những âm thanh chậm rãi nhịp nhàng.
"Tích."
"Tích."
"Tích."
Hắn há miệng thở dốc, cổ họng khô khốc không phát ra được âm thanh nào.
Mình đang ở trên thiên đường hả?
Thời Tễ theo bản năng mà nghĩ.
Dù sao lúc đó hệ thống cũng đã bắt đầu thu hồi giá trị sinh mệnh của hắn, hắn cảm thấy mình không có lý do gì để sống sót.
Những mảnh ký ức rời rạc trong não chỉ có thể từ từ được ghép lại, Thời Tễ không biết có phải vì thiếu oxy quá lâu nên não bị tổn thương hay không, khi nhớ lại chuyện xảy ra lúc đó thì đầu óc hắn sẽ đau khủng khiếp.
Thật thảm mà.
Vậy mà lại chết vì không hít thở được.
À còn thêm bị điện giật nữa chứ.
Thời Tễ nửa sống nửa chết mà nghĩ đến việc xác định nguyên nhân tử vong của chính mình.
Đang lúc hắn đang rối rắm vội vàng tìm từ ngữ thì đột nhiên nghe được một âm thanh.
【Ký chủ! Hệ thống lấy tư cách của hệ thống ra để đám bảo, hệ thống thật sự không phải kẻ lừa đảo! càng không phải là quái vật!】
Âm thanh quen thuộc của máy móc điện tử truyền đến, Thời Tễ vô thức run rẩy, sau đó hắn nhận ra được có điều gì đó không đúng.
Âm thanh này nghe sống động hơn nhiều so với âm thanh trước kia.
Chủ yếu là bởi vì Thời Tễ chưa bao giờ nghe thấy hệ thống của mình khóc đến sinh động rõ ràng như vậy.
"Ngươi không nhìn thấy lại không sờ được, còn có thể cùng ta nói chuyện, không phải quái vật thì là gì?!"
Câu này là do Lê Thầm nói ra.
Thời Tễ vốn đang khẩn trương giờ lại càng mất bình tĩnh hơn.
Chẳng lẽ Lê Thầm......cũng giống hắn......đã chết rồi sao?
Hai vai chính công phải làm sao bây giờ? Cốt truyện phải làm sao bây giờ?
Thời Tễ giãy giụa xoay đầu qua, hắn mở to hai mắt, chỉ thấy Lê Thầm mặc áo bệnh viện màu trắng xanh đang ngồi trên giường bệnh, trên trán thiếu niên có một miếng gạc, đang một mình lầm bầm làu bàu cái gì đó.
Thời Tễ lại "xoạt" một chút rồi nhắm mắt lại
Thiệt tình, Lê Thầm đã chết rồi mà còn đẹp như vậy sao.
Ánh đèn sợi đốt chói mắt chiếu vào mi mắt nhưng vẫn không thể ngăn cản ánh sáng chói mắt, Thời Tễ xuyên qua một tầng mí mắt nhìn thấy trước mắt mình một màu đỏ nhàn nhạt.
【Ai nha! Tôi đã nói hết rồi! Hệ thống chính là hệ thống! Hệ thống bàn tay vàng số 0373, bất cứ điều gì cậu muốn đều có thể trở thành sự thật! 】
[Hơn nữa, tôi đã cứu cậu và......]
Âm thanh máy móc im lặng trong vài giây.
Sau đó, Thời Tễ nghe thấy một tiếng hét.
【A--!!! Tại sao tôi lại cứu cái tên pháo hôi độc ác này chứ!! 】
Pháo hôi độc ác
Tôi á?
Thời Tễ suy nghĩ lại, mình trong quyển sách này đúng là vai pháo hôi độc ác thật.
"Cái gì mà pháo hôi ác độc?Ngươi nói rõ ràng một chút!" Lê Thầm bắt đầu không kiên nhẫn.
0373 giả vờ hắng giọng bắt đầu giải thích.
【 Nói một cách đơn giản, thế giới này kỳ thực chỉ là một cuốn tiểu thuyết, mà Lê Thầm cậu trong cuốn tiểu thuyết này chính là nhân vật quan trọng nhất, cậu sẽ phải chịu đủ loại gian khổ mới có thể gặp được tôi, sự xuất hiện của tôi là để giúp cậu báo thù, nhưng trong cốt truyện, cậu cũng sẽ gặp được hai nhân vật chính rất quan trọng đối với mình, cuối cùng cả ba người các cậu sẽ cùng nhau hướng tới một cái kết hài hòa và đẹp đẽ. 】
【 Trong sách này, ghê tởm và hung ác nhất là người đàn ông nằm bên cạnh cậu, hắn tra tấn, làm nhục cậu, thậm chí còn muốn giết cậu, vì vậy, ký chủ, hãy cùng tôi trả thù hắn ta! 】
Trường hợp quen thuộc này, đoạn đối thoại quen thuộc này, làm Thời Tễ lập tức nhớ đến thời điểm khi mình vừa mới xuyên vào sách.
Không đúng.
Vậy thì hệ thống 0373 này...
Là hệ thống của Lê Thầm hả?!!!
Thời Tễ không kịp phòng bị mà chộp lấy tấm ga giường bên dưới, chuông báo động trong lòng vang lên khiến hắn thậm chí còn không có thời gian suy nghĩ vì sao mình có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa Lệ Thần và hệ thống.
Chết rồi! Chết rồi!
Hắn nhớ lại kỹ năng buff của hệ thống này trong nguyên văn gần như là hoàn hảo, một câu mà khái quát thì chính là, chỉ có Lê Thầm không tưởng tượng ra được chứ không có chuyện hệ thống bàn tay vàng này không làm được, thuộc tính vạn nhân mê cùng với hệ thống bàn tay vàng cũng nhau buff, trong nguyên văn Lê Thầm gần như là đi ngang, nếu không thì nguyên chủ đã không thua thảm hại tới như vậy.
Thời Tễ nơm nớp lo sợ mà nuốt khan.
Hay là nhân cơ hội này chạy trốn đi.
Ngay lúc Thời Tễ đang bận tính toán chạy trốn, giọng nói của Lê Thầm đột nhiên cao lên: "Anh ấy mới không phải là pháo hôi ác độc!"
Lời nói của Lê Thầm khiến cả Thời Tễ và hệ thống đều mông lung.
【Ừm, đổi một cách nói khác, hắn ta có thường bắt nạt cậu không? 】0373 thận trọng hỏi.
Lê Thầm suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
【Có phải hắn ta luôn nói những điều khó nghe không? 】
Lê Thầm do dự vài giây, gật đầu.
【Hắn luôn khiến cậu phải lâm vào nước sôi lửa bỏng? 】
Lê Thầm lần này suy nghĩ lâu hơn, cuối cùng gật đầu.
0373 thở phào nhẹ nhõm:【Vậy hắn thật sự không làm bốn chữ pháo hôi ác độc phải thất vọng rồi. 】
"Anh ấy không phải!!" Lê Thầm không chút do dự, vẫn ngoan cố phản bác hệ thống.
0373:......
Thời Tễ:......
Thời Tễ vui vẻ nghe lén.
Không phải chứ.
Tiểu tử này.
Cậu đang nghi ngờ cái gì vậy?
Hệ thống 0373 im lặng một lúc.
Sau đó, nó tiếp tục: 【 Tạm thời gác vấn đề này sang một bên, nhiệm vụ hiện tại của ký chủ là trả thù tất cả những kẻ đã ức hiếp cậu, sau đó phối hợp với hai nhân vật chính công một và nhân vật chính công hai có một kết cục hoàn mỹ! 】
Lê Thầm cụp mi xuống, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhân vật chính, nhân vật chính công một và nhân vật chính công hai là ai?"
Hai từ khó nói này khiến cậu có chút mất tự nhiên.
【Ký chủ đã gặp qua bọn họ rồi á! ] Hệ thống thanh âm có chút kích động nhảy nhót, [Là Giang Mặc và Kỷ Thời Sơ. 】
【Để 0373 xem, giá trị tình cảm giữa ký chủ và họ là...0%????! 】
Lê Thầm sắc mặt lạnh lùng.
Cậu biết Giang Mặc, nhưng Kỷ Thời Sơ này là ai?
【Ký chủ! Làm sao mà giá trị tình cảm giữa cậu và nhân vật chính công có thể bằng 0 vậy?! 】
Không chỉ hệ thống 0373 có chút hỏng mất, Thời Tễ đang nhắm mắt bên kia càng muốn hỏng hơn.
Hắn nổ lực lâu như vậy... Kết quả cư nhiên lại nói cho hắn biết, cảm tình của vai chính một chút cũng không tiến triển!!
Mệt mõi.
Hủy diệt hết đi.
"Tôi và Giang Mặc chỉ là bạn bè." Lê Thầm thản nhiên trả lời: "Còn Kỷ Thời Sơ kia thì tôi không biết."
Thời Tễ cảm thấy hệ thống sắp hộc máu tức giận vì Lê Thầm, hắn nghe giọng nói máy móc run rẩy của 0373:【Được rồi, hãy gác lại tiến độ cảm xúc với nhân vật chính, bây giờ, nhiệm vụ chính của chúng ta là: trả thù pháo hôi ác độc! 】
【Mục tiêu trả thù đầu tiên là người nằm bên cạnh cậu, nhân vật độc ác nhất trong sách, Thời Tễ! 】
【Tuy nhiên, trước khi ràng buộc với ký chủ, tôi đã phát hiện ra Thời Tễ còn có một hệ thống khác, nhưng khả năng của nó không mạnh bằng của tôi nên ký chủ không cần phải sợ hãi. 】
Lê Thầm nghe vậy, lập tức bắt được trọng điểm.
"Hệ thống? Ngươi nói hắn cũng có hệ thống? Chẳng lẽ cùng ngươi giống nhau sao?" Giọng điệu của cậu có chút kích động, gấp không chờ nổi mà hỏi dồn dập.
Thời Tễ trong nháy mắt khẩn trương lên.
【 Đúng vậy, nhưng hệ thống đó đã bị tôi ép offline, chỉ cần nó lại online, ký chủ có thể trực tiếp xua nó đi. 】
Lê Thầm nghe xong không nói gì, trong khi Thời Tễ đang nhắm mắt tự hỏi bây giờ Lê Thầm đang suy nghĩ cái gì.
Có lẽ Lê Thầm giúp cho hệ thống biến mất là chuyện tốt, để hắn có thể lấy lại tự do, không còn phải duy trì tính cách chết tiệt kia hay hoàn thành những nhiệm vụ chết tiệt đó nữa.
Tuy nhiên, nếu hệ thống không còn nữa, làm sao hắn có thể quay trở lại thế giới hiện thực?
Hắn cùng Lê Thầm không thuộc cùng một thế giới, hắn không muốn ở lại đây nghỉ ngơi cả đời đi?
Hắn lẽ mở mắt ra, muốn xem vẻ mặt của Lê Thầm lúc này thế nào, lại tình cờ nhìn thấy Lê Thần đang ngơ ngác nhìn giỏ trái cây trên bàn, giây tiếp theo, quả táo trên giỏ trái cây xuất hiện trong tay cậu.
Thời Tễ yên lặng nhắm mắt lại, hắn nhịn không được nữa.
Phép thuật hả.
Không phải nói thế giới Muggle cấm sử dụng phép thuật sao?!
Xem ra hệ thống của Lê Thầm quả thực mạnh hơn hệ thống của hắn rất nhiều, trước giờ không có thứ gì tự động bay vào tay hắn cả.
Chạy, nhất định phải chạy thôi, đêm nay liền chạy!
Trên trán Thời Tễ đọng lại lớp mồ hôi mỏng.
Đại khái là nhìn thấy Lê Thầm không có phản ứng, hệ thống 0373 liền hỏi:【 Ký chủ, chúng ta hiện tại đầu tiên nên làm gì bây giờ? 】
Lê Thầm rũ mi run rẩy, quay đầu nhìn Thời Tễ còn chưa tỉnh lại, đôi mắt người đàn ông nhắm chặt, khuôn mặt cong cong đẹp đẽ, mí mắt được bao phủ bởi hàng mi cong nhẹ.
Môi thiếu niên mấp máy đang định nói gì đó, lại đột nhiên bị hệ thống cắt ngang: 【 Ký chủ! Hệ thống là công nghệ cao, có thể kết nối trực tiếp với dây thần kinh não của ký chủ, ngay cả khi ký chủ không nói gì vẫn có thể giao tiếp với hệ thống. 】
Mà Lê Thầm không để ý tới nó, cố chấp nhìn chằm chằm Thời Tễ đang ngủ say, sau đó phun ra mấy chữ: "Làm anh ấy tỉnh dậy trước đi."
0373: ?
Thời Tễ: ?
【Hệ thống là hệ thống giúp đỡ ký chủ báo thù chứ không phải là một hệ thống cứu mạng! 】0373 lại tuyệt vọng, 【Cục hệ thống cũng không nói cho tôi biết nhiệm vụ lần này lại khó khăn như vậy! 】
Lê Thầm liếc nhìn khoảng không bên cạnh: "Cái này mà làm không được thì có ích lợi gì."
Giọng điệu bình tĩnh của cậu tràn đầy cười nhạo.
【Ai nói tôi không thể làm được! 】0373 hô to.
Ngay sau đó, Thời Tễ cảm giác toàn thân mình được bao bọc bởi hơi ấm, trong mạch máu chảy không phải máu mà là một loại ấm áp khó tả, cảm giác này đặc biệt thoải mái, xương cốt đau nhức của hắn dường như đột nhiên trở lại bình thường, đầu óc hỗn loạn và đau nhức cũng trở nên vô cùng rõ ràng, nhiều ký ức đã mất tràn vào tâm trí như thủy triều.
Mặc dù cảm giác này chỉ kéo dài nửa phút, Thời Tễ vẫn có ảo giác mình đã được tái sinh.
Cảm giác nhẹ nhàng khắp người khiến Thời Tễ vô thức muốn mở mắt, chạy khỏi giường và nhảy vài bước, nhưng sau đó hắn nghĩ đến việc Lê Thầm bên cạnh đang nhìn chằm chằm mình, Thời Tễ cố gắng kìm nén xúc động này
"Sao anh ấy vẫn chưa tỉnh lại?" Lê Thầm cau mày hỏi.
0373 hừ lạnh một tiếng:【Bởi vì hắn đang giả vờ ngủ. 】
Chết tiệt.
Thủ đoạn nhỏ của Thời Tễ cứ như vậy bị vạch trần, nắm tay của hắn chợt cứng lại.
Lê Thầm trầm mặc mấy giây mới xoay người xuống giường, Thời Tễ chỉ nghe bên tai có mấy tiếng sột soạt, sau đó chóp mũi bị nhẹ nhàng chạm vào hai cái.
Hơi thở của Lê Thầm quanh quẩn bên mũi hắn, nhiệt độ ấm áp trên người thanh niên dính lên, sống lưng Thời Tễ theo phản xạ cứng đờ.
Lê Thầm ghé vào bên cạnh Thời Tễ, đôi mắt Vụ Lam Sắc nhìn thẳng vào đôi mắt nhắm nghiền của người đàn ông, thích ý cúi đầu cọ cọ chóp mũi Thời Tễ, cử chỉ thân mật như vậy khiến cậu cảm nhận rõ ràng hô hấp rất nhẹ của đối phương, lại có ảo giác người trước mắt này chỉ thuộc về riêng cậu.
Cảm giác được lấp đầy này khiến Lê Thầm thõa mãn trong ngắn ngủi.
Chỉ có hệ thống 0373 vẫn đang kêu gào ở bên tai: 【Nhanh lên ký chủ! Thừa dịp pháo hôi ác độc này chưa tỉnh lại mà báo thù hắn đi!】
Lê Thầm mím môi mỏng, hắn xác thực là nên trả thù Thời Tễ.
Rõ ràng người bị hại là cậu, nhưng tại sao Thời Tễ so với hắn lại còn thảm thương hơn.
Cậu cụp mắt xuống nhìn chằm chằm bàn tay đang lộ ra ngoài chăn của Thời Tễ, vươn ngón tay nhẹ nhàng hai lần chạm vào đầu ngón tay lạnh giá của người đàn ông, ngón tay của đối phương theo bản năng co rút lại trong giây lát, sau đó bị Lê Thầm mạnh mẽ bắt lấy, nắm vào lòng bàn tay.
Lê Thầm cúi người đến gần bên tai Thời Tễ, đôi môi mềm mại áp lên gò má Thời Tễ trong giây lát, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên, thấp giọng thì thầm với vành tai ửng hồng nhàn nhạt của hắn: "Anh còn ở đây, may mắn thay."
"Anh trai."
----
Editor:
Lê Thầm: *Nhất tự simp anh, bán tự simp anh" =))))