Thời Tễ im lặng một lúc, hắn hít một hơi thật sâu, thay đổi lại vẻ mặt rồi kéo cánh tay Lê Thầm hai cái: "Trả lại cho tôi nhanh lên."
Thiếu niên trước mặt chớp mắt nhìn chằm chằm Thời Tễ rồi lại nâng tay cao hơn một chút nữa.
Điện thoại cuối cùng cũng ngừng rung, ánh sáng trên màn hình đã tắt, sau một hồi lâu cũng không gọi lại, có lẽ như đối phương đã bỏ cuộc.
Căn phòng lại rơi vào im lặng, thứ duy nhất còn lại là hơi thở đan xen của Thời Tễ và Lê Thầm.
"Em không đùa đâu, anh à." Một lúc lâu sau Lê Thầm mới mở miệng, ánh sáng trắng ngoài cửa sổ chiếu vào mắt cậu giống như những ngôi sao rải rác trong đêm, cậu lặp lại từng chữ, "Em, thích, anh."
Lần này Thời Tễ cuối cùng cũng chịu ngước mắt lên nhìn cậu, đôi mắt bình đạm như nước hiện lên vài phần kinh ngạc, ngay sau đó là cảm xúc phức tạp mà Lê Thầm cũng không thể hiểu nổi.
Người trước mặt này thoạt nhìn không giống như đang đùa, giây phút Thời Tễ nhìn vào cậu chỉ thấy trong mắt cậu hoàn toàn là hắn, ánh mắt này của Lê Thầm không thể nói dối.
Nhưng hắn lại không hiểu lý do vì sao đối phương thích hắn, cho dù Lê Thầm có ôm trái tim tràn đầy yêu thương của mình đến trước mặt Thời Tễ thì hắn cũng không dám hồi đáp.
Làm sao mà hắn dám đây? Hắn không phải là người thuộc về nơi này.
Lỡ như một ngày nào đó hắn đột nhiên rời đi, thế chẳng phải đã phụ một tấm chân tình hay sao.
Thời Tễ do dự vài giây sau đó cau mày đẩy Lê Thầm ra: "Giờ tôi không có thời gian nói chuyện này với cậu."
Lê Thầm gấp gáp hỏi lại: "Tại sao lại không rảnh? Anh không muốn nghe em nói chuyện sao?"
Không biết từ khi nào giọng của cậu đã rút bớt đi vẻ ngây ngô, thêm một chút âm điệu trầm thấp quanh quẩn bên tai Thời Tễ, lúc này Thời Tễ mới bắt đầu nhận ra Lê Thầm đã không còn là một thiếu niên ngây thơ nữa, không biết từ lúc nào cậu ta đã trưởng thành.
Một cảm giác kì lạ dâng lên ở đáy lòng.
Thời Tễ mím môi không nói gì, sự im lặng của hắn càng khiến Lê Thầm càng mất kiên nhẫn, tiếp tục hung hăng hỏi: "Tại sao vậy anh?"
"Ai anh cũng có thể nhìn thấy." Cảm xúc của Lê Thầm trở nên kích động, hô hấp dần dồn dập, hơi thở nóng ấm dừng trên mi Thời Tễ làm tinh thần hắn cũng bắt đầu hoảng loạn.
"Nhưng anh nhất quyết lại không nhìn em."
"Em đã nghĩ rất nhiều, em cảm thấy chắc mình đã làm sai điều gì đó làm anh giận nên anh mới không muốn đề ý đến em." Người trước mặt nói, hốc mắt không khống chế được mà đỏ lên, giọng nói tràn đầy oan ức, "Nhưng mà em thật sự không biết, rốt cuộc em đã làm sai điều gì."
Lông mi dài cậu không ngừng run rẩy, chóp mũi hơi ửng đỏ trông thật đáng thương, Lê Thầm một tay lặng lẽ ôm lấy eo Thời Tễ, hơi nóng trong tay không ngừng lan truyền qua lớp vải mỏng.
Thời Tễ nhìn một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt cậu rơi xuống, Lê Thầm ngước mắt lên hít một hơi như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc không ổn định của mình nhưng vẫn không thể ngăn được âm thanh run rẩy.
"Thời Tễ à, em không chịu được nữa."
Cuối cùng cậu cũng gọi tên của Thời Tễ.
"Thành thật mà nói, trước đây chưa bao giờ em nghĩ rằng em sẽ thích anh, nhưng bọn Lâm Dật nói thích một người sẽ sinh ra dục vọng với người đó."
"Em thừa nhận, em có dục vọng đối với anh."
"Nhưng anh luôn đẩy em ra xa, vì thế em sợ một ngày nào đó em thật sự sẽ nhốt anh lại, giam cầm anh vĩnh viễn bên cạnh em, làm cho đôi mắt của anh chỉ nhìn mỗi em......"
Câu chữ định nói ra bị chặn lại giữa những cánh môi, Lê Thầm trợn to hai mắt khó tin mà nhìn Thời Tễ đang sấn tới hôn mình.
Người đàn ông túm lấy cổ áo cậu kéo xuống, khóe mắt hơi đỏ lên, hắn làm người khôn khéo là thế nhưng khi hôn lại đặc biệt vụng về.
Hắn qua loa mà liếm môi Lê Thầm, chiếc lưỡi mềm mại vẽ lên hình dáng xinh đẹp của đôi môi đối phương, hơi thở nóng bỏng của nhau tràn ngập trong khoang miệng.
Lê Thầm phát hiện Thời Tễ không hề nhắm mắt như lúc trước bị cậu cưỡng hôn mà nhìn chằm chằm cậu, Lê Thầm có thể nhìn rõ biểu cảm trong đôi mắt đen như khói của hắn, nó giống như một vực sâu không đáy chậm rãi kéo cậu sa ngã.
Thời Tễ nhìn Lê Thầm trong mắt dần dần tràn đầy dục vọng, hắn hơi hạ mi xuống, thấy Lê Thầm chưa kịp phản ứng thì nhanh chóng giật lấy điện thoại trong tay cậu sau đó đẩy Lê Thầm ra, làm cho sợi chỉ bạc đứt gãy, thiếu niên thân hình loạng choạng rồi ngã phịch xuống đất.
Hô hấp hắn dồn dập, hắn nâng tay che gương mặt mình, chỉ có đôi tai ửng hồng mà một mảng đỏ rực ở cổ là không thể che giấu.
Thời Tễ cúi đầu nhìn cậu một cái, sau đó một giây sau cũng không thay đổi vẻ mặt bước đến bên cửa sổ gọi điện thoại lại cho Nghiêm Quảng Thịnh, đợi nửa phút đối phương cuối cùng cũng bắt máy.
"Alo? Thời tiên sinh?" Nghiêm Quảng Thịnh ngập ngừng "Vừa rồi ngài......"
Thời Tễ dùng mu bàn tay xoa xoa đôi môi tê dại sau đó hơi quay đầu liếc nhìn Lê Thầm vẫn đang quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng đáp lại: "Không có gì."
Giọng hắn có chút khàn khàn nhưng lại ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Đối với Thời Tễ, một người chưa từng yêu đương mà nói, hôn môi là một chuyện rắc rối, nó phá vỡ tuyến phòng thủ vững chắc mà hắn đã xây dựng nên, khiến nhịp thở ổn định của hắn trở nên hỗn loạn, cũng khiến trái tim hắn rối bời.
Nghiêm Quảng Thịnh bên kia nghe ra được có chuyện không ổn nhưng cũng không dám nói gì, chỉ có thể báo cáo: "Thời tiên sinh, mọi việc diễn ra rất thuận lợi, chúng ta đã liên lạc được với Tần Triết."
"Liên hệ được?" Thời Tễ dừng một chút, "Không phải hắn là người không dễ dàng liên lạc được sao?"
"Nói vậy cũng không sai." Nghiêm Quảng Thịnh lau mồ hôi trên trán, "Tôi cũng thấy kỳ quái, Tần Triết vừa nghe được ngài muốn gặp hắn ta, không nói hai lời liền đáp ứng."
"Sự khác thường này, Thời tiên sinh, tôi sợ......có bẫy."
Nghiêm Quảng Thịnh tiếp tục thận trọng hỏi: "Vậy chúng ta......còn gặp hắn nữa không?"
Thời Tễ cắn nhẹ môi dưới, suy nghĩ một lúc mới nói: "Đi."
"Cho dù là bẫy cũng phải đến."
Trực giác mạnh mẽ mách bảo Thời Tễ rằng Tần Triết là nhân vật nguy hiểm ở gần chân tướng của những bí ấn nhất
Tai nạn xe, ảnh chụp, tổ chức mà Kỷ Thời Sơ nhắc đến, Thời Tễ không tin đây là thông tin mà hắn tình cờ biết đến, rõ ràng có người đang bí mật theo dõi hắn, đẩy anh vào trung tâm tâm bão.
Nếu vận mệnh chú định có người bắt hắn tìm ra chân tướng, thậm chí đe dọa tính mạng hắn, chi bằng hắn cũng làm mồi nhử, đem những ký ức đã phủ bụi trong trí nhớ từ lâu khai quật ra.
"Tần Triết nói khi nào chúng ta sẽ gặp nhau?" Thời Tễ hỏi.
"Hắn không nói." Nghiêm Quảng Thịnh đáp: "Tần Triết để ngài quyết định. Hắn nói chỉ cần ngài nói một lời, hắn nhất định sẽ đến."
Thời Tễ nhướng mày, người này ngoài ý muốn rất dễ nói chuyện.
"Vậy tối mai đi."
"Vâng."
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
Cúp điện thoại, Thời Tễ nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ một chút, ngày mai hắn không thể một mình đi gặp Tần Triết, đây là phương án không chút lý trí mà chui đầu vào lưới, hắn nên mang theo vài người đáng tin cậy.
Nên mang theo Nghiêm Quảng Thịnh theo, người này tuy có lúc không có đầu óc nhưng có thể xử lý tốt hầu hết mọi việc, cũng không có nhiều ý nghĩ xấu, không dám nghĩ đến những chuyện vượt quá quy tắc. Trong nguyên văn hắn là người duy nhất đồng hành cùng nguyên chủ, là người chiến đấu với nhân vật chính đến cùng, cho nên kết cục của hắn vô cùng bi thảm.
Còn ai nữa?
Thời Tễ cau mày đau đầu, do địa vị nguyên chủ cao và thủ đoạn tàn nhẫn nên xung quanh hắn đều là sói, hổ, báo nên Thời Tễ không tìm được người xứng đáng để hắn tin tưởng.
Hắn đi loanh quanh trong phòng một cách không mục đích, hắn thực sự không hiểu tại sao một cuốn tiểu thuyết tình cảm lại bị hắn phát triển như vậy, nếu theo cốt truyện của hệ thống có lẽ bây giờ hắn đã thoải mái hơn nhiều, cũng không đến mức phạm sai lầm rồi giống như ruồi nhặng đâm loạn khắp nơi như thế này.
Dù sao bây giờ hắn cũng hối hận rồi.
Thời Tễ vô thức đi đến bên cạnh Lê Thầm, sau đó hắn cảm thấy quần áo của mình bị ai đó nắm chặt, Thời Tễ sửng sốt trong giây lát, cúi đầu nhìn sang thì thấy Lê Thầm đang ngồi quỳ trên đất, một tay kéo mạnh lớp vải áo choàng tắm của hắn, phần tóc mái vốn được chải cao giờ lại xõa xuống, tóc đen nhánh hơi dài có chút che đi đôi mắt.
"Anh đi đâu?" Lê Thầm hỏi.
Thời Tễ lãnh đạm trả lời: "Không liên quan gì đến cậu."
Lê Thầm kéo kéo khóe miệng, cậu đứng lên, quỳ lâu như vậy khiến hai chân nhũn ra, đành phải chống đỡ vào giường bên cạnh.
"Đưa em theo với."
Bất kể Thời Tễ có nói gì, cậu vẫn ngoan cố đưa ra yêu cầu của mình.
Thời Tễ vẫn không có biểu tình gì.
"Lê Thầm, thứ cậu muốn tôi đã cho cậu rồi." Hắn giơ ngón tay lên chạm vào khóe môi đỏ mọng của thiếu niên, "Hay là cậu thấy chưa đủ, muốn làm lại lần nữa ?"
Nói xong, Thời Tễ rút tay lại nhìn đi chỗ khác, dùng lực một chút nắm lấy áo choàng tắm, giật lại mảnh vải trong tay Lê Thầm: "Chỉ là bây giờ tôi rất bận, Lê Thầm, cậu không cần phải giở tính khí trẻ con với tôi."
Lại là những lời này.
Lê Thầm yên lặng nghiến răng
Anh trai cậu luôn đối xử với cậu như một đứa trẻ.
Thời Tễ cứ như một chủ nhân vô trách nhiệm, chó con của hắn không ngừng khát cầu nhưng bản thân hắn thậm chí còn không thể vươn tay xoa đầu lấy lệ vài cái.
Lê Thầm nhìn Thời Tễ xoay người muốn rời đi, cậu đứng dậy trầm giọng nói: "Đứng lại."
Mà xui quỷ khiến, bước chân của Thời Tễ buộc phải dừng lại như thể đang bị thao túng, hắn mở to mắt, không có chút phản ứng nào.
【Ký chủ, cuối cùng cậu cũng có ý định trả thù pháo hôi độc ác rồi?! 】
0373 thình lình biến thành quả cầu lông trong suốt nhảy tới nhảy lui trên vai Lê Thầm, hai chấm đen nhỏ tượng trưng cho đôi mắt không ngừng thay đổi, ngay cả âm thanh tràn ngập âm thanh điện và máy móc cũng xen lẫn sự phấn khích.
Thời Tễ bỗng nhiên bừng tỉnh, lúc này hắn không thể động đậy, giống như bị đóng đinh tại chỗ, nguyên nhân là vì Lê Thầm dùng hệ thống của mình để khống chế hắn!
"Lê Thầm, cậu..."
"Câm miệng."
Một giây tiếp theo, Thời Tễ buộc phải im lặng, hắn cảm thấy cổ họng mình như bị ai đó cưỡng ép chặn lại, căn bản không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Đây là lần đầu tiên hắn thực sự nhìn thấy khả năng điều khiển hệ thống Lê Thầm, mô tả về khả năng này trong cốt truyện gốc không chi tiết, ngay cả hệ thống của Thời Tễ cũng không thể điều khiển bất cứ ai khác ngoài kỷ chủ của mình.
Lê Thầm chậm rãi đứng dậy, ánh mắt đặc biệt đen tối nhìn Thời Tễ, sắc mặt lạnh lùng như băng mỏng đông cứng trong giá lạnh khiến nhiệt độ toàn bộ căn phòng lập tức giảm xuống.
"Thời Tễ." Đôi môi mỏng của cậu mở ra khép lại, "Nhìn em."
Đầu của Thời Tễ không thể kiểm soát được ngẩng lên, chạm vào ánh mắt của Lê Thầm.
"Đến đây."
Hai chân hắn tự động tiến về phía trước, chậm rãi hướng về phía Lê Thầm.
Thời Tễ theo bản năng giảy dụa khiến động tác của hắn trông cực kỳ qủy dị, đôi chân của Thời Tễ không dừng lại cho đến khi cách Lê Thầm chưa đầy nửa mét.
Lê Thầm cụp mắt xuống nhìn chằm chằm Thời Tễ, trong đôi mắt âm trầm có chút lạnh lùng, khóe miệng đỏ mọng nhếch lên, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia u ám không phù hợp.
Ánh mắt cậu từng centimet lướt qua khuôn mặt Thời Tễ, người đàn ông trước mặt sắc mặt tái nhợt, toàn thân vô thức run rẩy.
"Anh đừng ép em." Lê Thầm dựa sát vào Thời Tễ, hơi thở ấm áp của cậu phả vào lồng ngực trần trụi của đối phương, đầu ngón tay mềm mại chậm rãi lướt dọc theo ngực Thời Tễ: "Thứ em muốn rất nhiều."
"Một chút đó làm sao thỏa mãn em được."
Hai tay hắn vùi vào trong áo choàng tắm của Thời Tễ, ngón tay tùy ý xoa bóp làn da mịn màng của hắn, đầu ngón tay thỉnh thoảng cọ xát vào xương đòn nhấp nhô của Thời Tễ.
Đồng tử của Thời Tễ co chặt lại, hắn biết Lê Thầm đã tự ý dùng hệ thống để khuếch đại thần kinh nhạy cảm của mình, khiến những chỗ Lê Thầm chạm vào đều có cảm giác ngứa ngáy nhẹ như bị kiến bò qua.
Hầu kết hắn lăn vài vòng, Thời Tễ giãy dụa, trong cổ họng phát ra mấy tiếng rên rỉ.
Lê Thầm nheo mắt, kéo khoảng cách giữa mình và Thời Tễ lại gần hơn, cậu cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Thời Tễ như thể tiếng mèo con đang nũng nịu.
"Anh đang nói gì vậy?" Thiếu niên cứ gọi hắn: "Anh ơi."
Cậu chớp mắt, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên nụ cười: "Anh lại mắng em à?"
Lê Thầm ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt Thời Tễ, Thời Tễ cau mày thật chặt, giọng nói trong cổ họng càng thêm mãnh liệt.
"A..." Nụ cười trong mắt cậu càng rõ rệt hơn, "Anh khẳng định là đang mắng em."
"Anh đang mắng em là kẻ điên sao?" Lê Thầm vuốt ve má Thời Tễ: "Hay là anh đang nói em nên chết đi."
"Ôi, không đúng."
Cậu đột nhiên ý thức được gì đó
"Anh không phải Thời Tễ, anh sẽ không bảo em đi chết."
"Anh đã nói muốn em tồn tại."
Vẻ mặt của Lê Thầm giống như một đứa trẻ được khen thưởng, cậu xoa bóp cơ bắp cứng ngắc của Thời Tễ, sau đó dùng môi cọ xát khóe môi của hắn một cách tham lam.
"Em sẽ như anh mong muốn, sống thật tốt."
"Anh ơi."
Cậu dùng một tay giữ sau đầu Thời Tễ, ép trán hắn áp sát vào mình.
"Em cũng vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh."
Thời Tễ mở to mắt trừng cậu nhưng hắn vẫn không thể động đậy, không khí trong phòng dần dần trở nên nôn nóng, đúng lúc này, dưới lầu đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.
Sau đó, Thời Tễ thoát khỏi sự điều khiển của hệ thống, theo phản xạ quay người nhìn ra ngoài cửa.
Hắn không hề thấy khí tức của Lê Thầm tối sầm lại trong giây lát.
Ngay sau đó, Thời Tễ nghe được thanh niên trước mặt chậm rãi nói ra hai chữ——