Cách đó không xa, Lâm Dật kiễng chân vẫy Thời Tễ và Lê Thầm, cậu ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm, bên cạnh là Giang Mặc cũng ăn mặc giống y hệt.
Thời Tễ và Lê Thầm sóng vai đi đến, bên cạnh bọn họ là cửa vào suối nước nóng miễn phí bị che khuất sau chiếc rèm xanh biển, chiếc rèm dày cũng không thể ngăn được làn khói mờ đang lan tràn, ngay cả khi chưa bước vào Thời Tễ cũng đã cảm nhận được nhiệt độ ấm áp ở bên trong.
Trên người hai thiếu niên trước mặt dính đầy bọt nước, làn da trắng nõn ửng hồng. Lâm Dật nhảy tới trước mặt Thời Tễ, thân mật ôm lấy cánh tay hắn, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp thúc giục Thời Tễ bước vào trong: "Thời tiên sinh! Chúng ta thật là may mắn, lần đầu tiên tới đây đã có được đãi ngộ này, suối nước nóng rất thoải mái, Thời tiên sinh mau đi thử đi!!"
Vừa nói cậu vừa khẽ đẩy sống lưng Thời Tễ, sau đó Lâm Dật mới nhận ra, rõ ràng là tới tắm suối nước nóng nhưng Lê Thầm và Thời Tễ lại ăn mặc kín mít.
Thiếu niên "hửm" một tiếng đầy khó hiểu, đáy mắt hiện lên một tia nghi ngờ, cậu nghiêng đầu đánh giá Thời Tễ: "Thời tiên sinh, ngài tắm suối nước nóng mà vẫn mặc quần áo ạ?"
Thời Tễ cụp mắt liếc nhìn quần áo của mình, dưới bộ đồ ngủ màu sáng đơn giản che giấu một cơ thể đầy những dấu vết lộn xộn, sao hắn lại quên Lê Thầm là một tên chó con thích cắn người cơ chứ, báo hại cơ thể hắn giờ đây trải rộng những vết đỏ ái muội.
Hơn nữa cho dù đang đứng bên ngoài, Thời Tễ vẫn có thể nghe thấy được tiếng người bên trong suối nước nóng, theo mức độ ồn ào này thì phỏng chừng ở đây sẽ có rất nhiều người.
Nếu hắn cứ như vậy mà quang minh chính đại bước vào, e là......
Nghĩ đến đây, lỗ tai Thời Tễ vô thức nóng lên, hắn hắng giọng, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi, tôi hôm nay có chút không khỏe, không thể xuống tắm với các cậu được."
"Ây --" Lâm Dật tiếc nuối nhìn hắn, sau đó quay đầu trừng Lê Thầm: "Thằng nhóc này, tất cả là tại cậu đó."
Lê Thầm đang im lặng đứng một bên bỗng nhiên bị điểm dan, ánh mắt cậu nhìn Lê Thầm một cái rồi quay đầu nhìn chằm chằm Thời Tễ.
Cậu không hề che giấu ánh mắt của mình, thẳng thắn trần trụi đến mức gần như có thể thiêu đốt lớp quần áo của Thời Tễ. Thời Tễ bị cậu nhìn đến là khó chịu, vội quay đầu đi dời sự chú ý, hắn quét mắt nhìn xung quanh thì phát hiện ngoại trừ Lâm Dật cùng Giang Mặc thì lại thiếu một người.
"Tề Quy đâu?" Thời Tễ hỏi.
Giang Mặc liền nói: "Anh Tề chơi trượt tuyết với tụi em cả ngày, cơ thể anh ấy lại không tốt lắm nên giờ đã về phòng nghỉ ngơi rồi ạ."
Lâm Dật gật đầu phụ họa: "Nhưng mà kỹ năng trượt tuyết của ảnh siêu đỉnh luôn, Lê Thầm, cậu mà học từ anh ấy nói không chừng còn có thể trở thành vận động viên trượt tuyết luôn á."
"Tôi mới không thèm học với hắn ta."
Lê Thầm cau mày thình lình nói, chỉ nghe thấy tên thôi cũng không thể che giấu được sự chán ghét của cậu đối với Tề Quy.
"Được rồi được rồi, không nói nữa!" Thấy bầu không khí sắp bị Lê Thầm phá hỏng, Lâm Dật vội nhảy ra hòa hoãn, cậu ta kéo tay Thời Tễ, nâng tấm rèm trước mặt ra, "Thời tiên sinh có thể ngồi nghỉ ngơi nhưng mà Lê Thầm thì không được à nha!"
Vừa bước vào suối nước nóng, hơi nước lượn lờ ập thẳng vào mặt, Thời Tễ vô thức nheo mắt, làn sương trắng ấm áp nhanh chóng ngưng tụ thành một lớp nước mỏng trên da hắn.
"Ầm" một tiếng, một trận nước văng lên bắn tung tóe, ngay sau đó là tiếng cười to của Lâm Dật cùng Giang Mặc. Thời Tễ quay đầu lại thì thấy Lê Thầm không kịp né tránh đã bị hai thiếu niên kéo xuống nước, cậu giãy giụa đứng lên, nước trên người thi nhau rơi xuống, gương mặt của cậu bị suối nước nóng huân đến bốc khói.
Ửng hồng.
Trông cậu rất chật vật, bộ đồ ngủ ướt dính hết vào người, dán chặt vào làn da, giữ lại toàn bộ hơi nóng trong cơ thể. Lê Thầm cúi đầu đứng đó không có phản ứng gì, Lâm Dật và Giang Mặc đều cảnh giác thò lại gần, thậm chí còn định vươn tay chọt Lê Thầm.
Một giây tiếp theo, nhân lúc hai không ai để ý, Lê Thầm đột nhiên mỗi tay bắt lấy một người dùng sức lôi xuống, Lâm Dật và Giang Mặc đồng thời không ổn định được trọng tâm bị kéo thẳng vào trong nước, âm thanh "ầm ầm" làm cho những người ở đây ngoái đầu lại nhìn, hai người họ giãy giụa đến mức bắn cả nước lên đến bên cạnh Thời Tễ.
Một lúc sau Lê Thầm mới buông hai người bọn họ ra, Lâm Dật cùng Giang Mặc thở dốc bò từ trong nước đứng lên, khuôn mặt cả hai đều như bị nấu chín. Lâm Dật một tay che ngực, một tay run rẩy chỉ Lê Thầm: "Cậu......cậu dám, dám đánh lén!"
Lê Thầm nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, cười lạnh nói: "Tôi đâu phải là người bắt đầu---"
Cậu vừa dứt lời liền vang lên một tiếng "ầm", Lâm Dật hai tay bát nước lên người Lê Thầm, đánh gãy chữ cuối cùng trong câu nói của cậu, những giọt nước đọng trên ngọn tóc từng giọt từng giọt rơi xuống sống mũi cao thẳng.
Lê Thầm đột nhiên ngẩng đầu mở to mắt trừng Lâm Dật, Lâm Dật cười đến ngả trái ngả phải phải bám vào bả vai của Giang Mặc để không bị ngã, cậu ta chỉ vào Lê Thầm cả người đang ướt như chuộ lột, thở hổn hển mà nói: "Cậu nhìn xem bộ dạng hiện tại của cậu--- a!!"
Lê Thầm ngay lập tức chống trả, bát nước mạnh đến mức liên lụy luôn cả Giang Mặc đang đứng kế bên Lâm Dật. Vì vậy, Giang Mặc cũng không hiểu vì sao mình bị kéo luôn vô một trận hai đấu một không cân bằng này.
Chẳng bao lâu sau, với ba người họ là trung tâm của vòng tròn, trong bán kính năm mét không tìm ra nổi một người thứ tư.
Thời Tễ đứng bên bể bơi, bất đắc dĩ nhìn hành vi ấu trĩ của ba thiếu niên, hắn tìm một chiếc ghế gỗ dài ngồi xuống, lấy chiếc khăn tắm xếp gọn gàng bên cạnh lau mồ hôi trên trán.
Nhiệt độ ở đây rất cao nhưng lại rất dễ chịu, hơi nóng chạm vào da làm mềm các cơ bắp cứng ngắc khiến Thời Tễ không nhịn được mà muốn thả lỏng.
Anh tựa đầu vào bức tường phía sau nhắm mắt lại, bên tai tràn ngập tiếng cười vui vẻ của ba thiếu niên nhưng Thời Tễ lại cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Có lẽ sống ở đây cũng không tồi.
Thời Tễ hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, trong đầu hắn chợt nảy ra ý nghĩ hoang đường này.
Nếu cách đây vài tháng hắn biết bản thân bây giờ đang nghĩ như vậy có lẽ sẽ tức đến phát điên mất.
Không hiểu sao, Thời Tễ không khỏi nhếch lên khóe môi cười nhẹ, nhưng vào lúc này, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một đạo bạch quang.
Sau đó, một cơn đau mơ hồ bắt đầu công kích vào thái dương của Thời Tễ, hắn mở mắt cau mày, nâng tay ấn vào chỗ đau, cảm giác này đến bất ngờ đến mức Thời Tễ không thể tưởng tượng được nó xảy ra như thế nào.
Hình ảnh trước mắt hắn mờ mịt, mi mắt nặng trĩu như thể phải lập tức ngất đi, đầu đau nhức càng ngày càng dữ dội như có ai đó cầm gậy ra sức nện vào đầu hắn vậy.
Cơn đau truyền đến tận xương tủy, phản ứng mãnh liệt của cơ thể khiến tim đập nhanh hơn, máu trong cơ thể bắt đầu chảy ngược, mặc dù đang ở một nơi có nhiệt độ ấm áp nhưng thứ Thời Tễ có thể cảm nhận đuọc chỉ là một cơn lạnh buốt đến thấu xương.
Đôi mắt của hắn chậm rãi biến thành màu đen, ngay cả bóng dáng Lê Thầm đang gần mình nhất cũng bắt đầu mơ hồ không thấy rõ, Thời Tễ mở miệng muốn nói chuyện nhưng cổ họng đau như đang bị thiêu đốt, yết hầu của hắn cũng đau đến kinh khủng.
Bên tai Thời Tễ ù đi, giờ đây hắn thậm chí không thể nghe thấy âm thanh nào, không tự chủ mà ngã khỏi ghế, hắn mở to mắt, nước mắt sinh lý rơi xuống.
Không nói được, cũng không nghe được, trước mắt tối sầm như thể bị mù.
Là xương bị đánh nát sao? Linh hồn dường như cũng đang bị thứ gì đó lôi ra ngoài---
Đau.
Đau quá.
Đau đến không thở được.
Hai mắt Thời Tễ trừng lớn, hắn giương miệng muốn hô hấp một hơi nhưng lồng ngực như bị thứ gì đó chặn lại, không một chút không khí nào có thể lọt qua được.
Ngay khi tầm mắt sắp hoàn toàn không nhìn thấy được gì, Lê Thầm bên kia thấy Thời Tễ ngã xuống liền biến sắc, cậu nhanh chóng leo lên bờ vội vã đến bên cạnh Thời Tễ.
"Anh!" Cậu đưa tay chạm vào Thời Tễ, người đàn ông trên mặt đất không ngừng run rẩy, nhiệt độ cơ thể lạnh đến kinh người, đôi tay Lê Thầm run rẩy bế hắn lên khỏi mặt đất, cẩn thận thăm dò hơi thở của người đàn ông, khi cậu cảm nhận được hô hấp mỏng manh của hắn thì trái tim dưới lồng ngực nhảy lên kịch liệt.
"Mau! Gọi xe cứu thương!" Lâm Dật và Giang Mặc đều bị Thời Tễ làm cho sợ đến choáng váng. Khi Lê Thầm hét lên, Giang Mặc lập tức tỉnh táo lại chạy sang một bên mượn di động, vừa run rẩy nhanh chóng bấm dãy số cấp cứu vừa nhìn Thời Tễ.
Lê Thầm cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của người trong lòng, ngón tay của đối phương nắm lấy vạt áo ướt trước ngực cậu từ từ trượt xuống.
Hắn khép hờ mi, cặp kính không biết đã rơi mất từ lúc nào, hình ảnh trong mắt càng ngày càng mơ hồ, hắn thấy đôi môi Lê Thầm mấp máy như đang nói gì đó với mình nhưng lại không nghe thấy gì.
Thật là yên tĩnh.
Chỉ có tim hắn là vẫn đập.
Một cái, hai cái, ba cái......
Thời Tễ hé miệng, lồng ngực hắn gian nan phập phồng, Lê Thầm dùng hệ thống khống chế thần kinh cảm xúc của hắn khiến hắn không còn cảm giác đau đớn như bị xé nát nữa, thiếu niên trước mặt ôm hắn thật chặt, đôi mắt cậu đỏ hoe, những giọt nước mắt lớn rơi dài trên má.
Lê Thầm trước mặt hắn luôn khóc thật đáng thương, mong manh yếu ớt đến bất kham.
Thời Tễ từ từ nhấc mi mắt nhìn lên bầu trời tối tăm, ngay sau đó hắn cũng rơi vào một khung cảnh tối tăm vô tận.
Hắn không thể nhìn thấy gì cả.
-----
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
"Nếu một người ngoài ở lại thế giới này quá lâu, thế giới sẽ hợp nhất anh ta với chính nó."
"Quá trình hợp nhất rất thống đớn, nó sẽ lột bỏ nhận thức về bản thân của người đó và biến người đó thành nhân vật nguyên bản trong sách."
"Tính cách của ngươi, cảm xúc của ngươi, tất cả đều bị thế giới này xóa bỏ."
"Ngươi sẽ không còn là chính mình nữa."
Ai?
Một giọng nói kỳ ảo vang lên bên tai Thời Tễ, hắn muốn mở to mắt ra nhìn nhưng lại không thể.
Hắn tựa như được bao bọc trong một làn thủy triều êm ả, đung đưa lên xuống theo từng cơn sóng, nhẹ nhàng đến mức có thể lập tức nhắm mắt ngủ ngay.
Nhưng âm thanh liên tục không ngừng xuyên vào tai Thời Tễ kích thích não bộ khiến hắn phải tỉnh dậy, hắn vươn tay ra nắm lấy không khí, những thứ bàn tay này có thể nắm chặt lại chỉ là một mảnh hư vô.
"Cho ngươi một cơ hội nữa."
"Lần này ngươi sẽ chọn như thể nào?"
Ai? !
Rốt cuộc là ai đang nói vậy? ! !
Cổ họng hắn tựa như có một cỗ áp lực khó tả nào đó làm cho nghẹn lại, Thời Tễ há mồm cố gắng hết sức phun nó ra, thủy triều bao quanh cơ thể bắt đầu chảy mạnh, như thể Thời Tễ chỉ là một trong những sinh vật nhỏ bé đang bị nó cuốn theo, không có bất kỳ sự kháng cự nào mà mắc kẹt trong thác ghềnh chảy xiết.
"A--!!!"
Hắn đột nhiên mở mắt ra, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là trần nhà trắng xóa, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp của hắn cùng tiếng chất lỏng rơi xuống từng giọt.
Thời Tễ ngơ ngác chớp đôi mắt khô khốc sau đó nhìn xung quanh, nhìn cách bày trí thì có vẻ đây là một phòng bệnh.
Trong phòng bệnh không có ai khác ngoài hắn, vậy âm thanh vừa rồi......
Là mơ sao?!
Thái dương của hắn bỗng nhiên đau nhức, Thời Tễ vô thức đưa tay lên xoa, nhưng vào lúc này, hắn nhìn thấy trên cánh tay của mình có những vết xước sâu nông khác nhau, những vết này hình như bị lưu lại lúc hắn đang mơ ngủ, từng vết từng vết đều thật ghê người.
Hắn chống thân thể đang rã rời ngồi dậy quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời vẫn chưa tối hẳn, ánh sáng cửa sổ tòa nhà đối diện đặc biệt chói mắt.
Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, tiếng "lạch cạch" thu hút sự chú ý của Thời Tễ, hắn định thần lại nhìn về phía cửa liền thấy Lê Thầm đang cầm một hộp cơm nhỏ, hai mắt cậu mở to sững sờ ngay tại chỗ.
Một giây tiếp theo, Lê Thầm lập tức chạy đến bên cạnh, cúi đầu nhìn vào mắt Thời Tễ. Đôi mắt thiếu niên đỏ ngầu đáng sợ, như thể đã khóc rất lâu, hai tay buông thõng hai bên của hắn nắm chặt lại, vẻ mặt có chút ngơ ngác.
"Anh." Một lúc lâu sau cậu mới thấp giọng gọi ra xưng hô quen thuộc này, môi cậu run lên, tất cả cảm xúc dường như đều được gói gọn trong câu chữ đơn giản này, Lê Thầm nhanh chóng đặt hộp cơm xuống, duỗi tay muốn ôm lấy Thời Tễ.
"Rốt cuộc anh cũng tỉnh lại rồi."
Lúc giọng nói nhẹ nhàng của thiếu niên truyền vào tai Thời Tễ, trong giây phút ấy, động tác của Lê Thầm dường như chậm đi một nhịp. Vừa thấy cậu muốn ôm mình, vào một khắc trong lòng Thời Tễ sinh ra phản ứng mãnh liệt, đợi hắn định thần lại thì hắn đã đẩy Lê Thầm ra từ lúc nào.
Người bên cạnh giường bệnh theo phản xạ lùi lại vài bước, nụ cười trên mặt Lê Thầm trong nháy mắt biến mất không dấu vết, cậu nghiêng đầu khó hiểu nhìn Thời Tễ đang cúi đầu nhìn chằm chằm đôi tay của mình.
Người đàn ông vừa đẩy mạnh cậu, như thể hắn rất chán ghét cậu.
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu khiến tim Lê Thầm nhói lên trong giây lát, sau đó Lê Thầm lắc đầu xua đuổi ý nghĩ kỳ quái này.
"Thật xin lỗi, em không chú ý anh vẫn đang truyền dịch."
Cậu nhìn cây kim dài đang không ngừng run rẩy.
Nhưng Thời Tễ không đáp lại cậu, cậu cũng không biết đối phương có nghe được cậu nói hay không nữa.
Lê Thầm chớp chớp mắt, lớn mật cúi người hôn lên mi mắt của đối phương, hắn đang nhíu mày, sau đó tiến lại gần mấy bước mới phát hiện Thời Tễ đang cắn môi đến bật cả máu.
Máu từ vết thương tràn ra, từng giọt rơi xuống tấm ga trải giường màu trắng, vết máu đỏ sậm lan rộng tạo thành những bông hoa cực kỳ chói mắt.
"Anh?"
Lê Thầm ngập ngừng nói, giọng nói có chút run rẩy.
Thời Tễ vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, hắn vẫn chăm chăm nhìn vào đôi tay của mình.
Đầu óc hắn đang quá loạn, hắn thậm chí còn không nghĩ ra được đó là cảm giác gì.
Nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng thứ cảm giác chán ghét vô tận kia.
Hắn chán ghét Lê Thầm?
Sao có thể chứ.
Hô hấp của Thời Tễ run rẩy, hơi thở buốt giá xua tan hoàn toàn hơi ấm trong lòng bàn tay, đôi mắt Thời Tễ dại ra.