Tiếp theo chính là mua vé máy bay, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị giấy tờ,...
Bọn họ đi lên chuyến tàu điện ngầm vắng người trong đêm giao thừa, đi qua hơn phân nửa thành phố, đến sân bay Giang Châu.
Hoắc Kiệu cầm tay Chử Duyên, lại nói một câu, "Xin lỗi cậu."
"Không sao mà."
Chử Duyên hôn lên chóp mũi hắn, "Sau này chúng ta còn rất nhiều cơ hội."
Hoắc Kiệu như bị cậu chọc cười mà khẽ khóe môi.
Chử Duyên nhìn nụ cười mỏng manh của Hoắc Kiệu, trong lòng hi vọng nụ cười trên môi Hoắc Kiệu vĩnh viễn sẽ không biến mất.
Cậu nắm tay Hoắc Kiệu, cùng hắn chờ đợi trong đại sảnh.
Hoắc Kiệu kêu cậu về trước, nhưng Chử Duyên lắc đầu không chịu đi.
Thời gian chờ đợi luôn trôi qua rất lâu.
Trong lúc đó Chử Duyên nhận được cuộc gọi từ Vương Mai. Cậu lấy cớ đi vệ sinh, đến một nơi xa ít người nghe điện thoại.
Bên Vương Mai rất náo nhiệt, âm thanh của người lớn và trẻ nhỏ vang lên không dứt.
Chử Duyên cố lên tinh thần, nói với Vương Mai: "Chúc mẹ năm mới vui vẻ."
Vương Mai ở đầu dây bên kia quan tâm hỏi cậu đã ăn chưa, ở cùng bạn có ổn không, còn nhắc cậu buổi tối đừng quên ăn sủi cảo.
"Dạ dạ, con ăn rồi, tụi con làm nhiều lắm."
Chử Duyên nói: "Cũng không quên ăn sủi cảo đâu."
Cậu và Vương Mai nói chuyện thêm một chốc, cậu còn nói với Vương Mai rằng bọn họ đang xem chương trình đón Tết đây.
Bởi vì Vương Mai còn phải đi chúc Tết những người khác, nên nói không được bao lâu đã tắt máy rồi.
Kết thúc cuộc gọi, Chử Duyên thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng cảm thấy may vì Vương Mai không phải là gọi video cho cậu.
Tuy rằng cậu không muốn chia xa Hoắc Kiệu, nhưng thời gian vẫn cứ tới đúng hẹn.
Một khắc kia, Chử Duyên gần như hoảng loạn mà nắm chặt tay Hoắc Kiệu.
Cậu muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng nói không nên lời, đành phải mím môi nhìn Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu rũ mắt nhìn Chử Duyên, bỗng nhiên cúi người ôm cậu, thấp giọng nói: "Chờ tôi về nhé."
Chử Duyên trịnh trọng gật đầu, "Ừm."
Cậu nhìn Hoắc Kiệu đi đến chỗ kiểm tra an ninh. Chử Duyên cắn môi, trong lòng dâng lên cảm giác trống rỗng khiến cậu như ngập trong đó.
Đúng lúc này, cậu thấy Hoắc Kiệu dừng chân, xoay người lại.
Chử Duyên ngơ ngác mà mở to hai mắt.
Hoắc Kiệu lại trở về trước mặt cậu. Hắn nở một nụ cười nhạt, "Thiếu chút nữa quên cho cậu cái này."
Hắn lấy một bao lì xì từ trong túi áo lông vũ ra rồi đưa cho Chử Duyên, "Năm mới vui vẻ."
Chử Duyên sửng sốt, đưa tay nhận lấy bao lì xì.
Bao lì xì rất dày, còn mang theo hơi ấm trong cái áo lông vũ của Hoắc Kiệu.
Mũi Chử Duyên hơi rát, cậu rũ mắt che giấu, sau đó ngẩng đầu lên cười với Hoắc Kiệu, "Năm mới vui vẻ, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi."
Hoắc Kiệu xoa đầu cậu.
...
Rạng sáng ngày đầu năm mới không gọi xe được cho lắm. Chử Duyên đợi ở sân bay hơn một tiếng mới có một chiếc xe.
Radio trên xe mở tiết mục chúc mừng năm mới, Chử Duyên ngơ ngẩn nhìn con đường vắng vẻ ngoài cửa sổ xe, bỗng nhận ra một năm đã hoàn toàn hết rồi.
Điện thoại Chử Duyên không còn nhiều pin lắm, cậu lo điện thoại sẽ chịu không nổi mà cúp nguồn nên dọc đường không dùng tới.
Tài xế là một người đàn ông trung niên không lớn tuổi lắm, sáng sớm mùng một chỉ có một mình chiếc xe này bon bon trên đường, thế nên ông chú này cũng thư thả lắm.
Ông chú bắt chuyện với Chử Duyên, "Nhóc con đi tiễn người à?"
Chử Duyên ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại rằng cậu không có mang theo hành lý, nhìn cũng không giống như là vừa xuống máy bay.
Cậu mỉm cười, "Dạ, cháu đi tiễn bạn."
Có lẽ là vì nụ cười của cậu quá miễn cưỡng, hoặc cũng có lẽ là vì ông chú nghe được sự chua xót trong âm thanh của cậu.
Tài xế thở dài, "Đều không dễ dàng gì."
Lúc Chử Duyên trở về Ngự Lan Hoa Đình thì đã gần bốn giờ sáng.
Điện thoại cậu đã cúp nguồn sau khi trả tiền cho tài xế rồi.
Chử Duyên nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, nhất thời cậu cũng không biết là may mắn hay là không may nữa.
Trong thang máy, cậu nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của mình, bỗng nhiên cảm thấy vẫn là rất may mắn.
Cậu rũ mắt, hi vọng bên Hoắc Kiệu có thể mọi chuyện đều suông sẻ.
Cơm tất niên bày trên bàn trà đã nguội lạnh.
Chử Duyên không có ăn cơm, cũng không ăn sủi cảo.
Vốn dĩ cậu rất đói bụng, nhưng giờ lại ăn không vô.
Chử Duyên sạc pin điện thoại, rồi vào phòng tắm tắm bằng nước ấm, thay áo ngủ rồi chui vào trong chăn.
Trên giường còn vương mùi của Hoắc Kiệu, Chử Duyên đột nhiên muốn khóc.
Cậu trùm chăn kín mít cả đầu.
Cậu nghĩ một lúc, rồi lại ngồi dậy. Chử Duyên xuống giường, đi lấy bao lì xì mà Hoắc Kiệu cho cậu trong túi áo lông vũ ra.
Tờ một trăm còn rất mới, vừa nhìn đã biết là mới rút ra từ ngân hàng, tổng cộng có 600 tờ như vậy.
Hoắc Kiệu lì xì cho cậu tới sáu vạn*.
*Sáu vạn (60.000) Nhân dân tệ = 209.228.340,45 VND
Đôi mắt Chử Duyên đỏ lên, cậu nhẹ nhàng nở một nụ cười, nhét bao lì xì vào dưới gối nằm giống như khi còn nhỏ.
"Năm mới vui vẻ." Chử Duyên tự nói với chính mình.
Cậu lấy gối nằm của Hoắc Kiệu làm gối ôm, sau đó mới nhắm mắt lại ngủ.
-
Sáng đó Chử Duyên bị đồng hồ báo thức cậu cài đánh thức.
Điện thoại còn chưa khởi động máy, nhưng đồng hồ báo thức đã đúng giờ vang lên.
Lần này Chử Duyên không có ngủ nướng.
Cậu mở ban công trong phòng ngủ của Hoắc Kiệu ra. Nắng ban mai bên ngoài rất dịu, tia nắng buổi bình minh thong thả ló ra từ trong tầng tầng mây bay.
Chử Duyên mỉm cười, đi đến phòng bếp nấu bánh trôi cho chính mình.
Chính là món bánh trôi hoa quế rượu ngọt mà cậu đã sớm quyết định sẽ làm vào sáng sớm mùng một.
Lúc chờ nước sôi, cậu mở điện thoại lên.
Rất nhiều tin nhắn liên tiếp hiện lên.
Đều là lời chúc mừng năm mới từ bạn bè trên Send cả.
Ngày hôm qua Chử Duyên bật chế độ tiết kiệm pin, hơn nữa cậu cũng không có tâm trạng nên vẫn chưa xem những tin nhắn này.
Cậu mặc kệ tin nhắn có phải là được copy paste hay không, mỗi cái đều nghiêm túc nhắn lời cảm ơn và lời chúc Tết.
"Hội bạn tốt ở hàng phía sau" hiện đã đổi tên thành "Tiểu đội thiên tài lớp 12-5 nỗ lực đến cùng". Hôm qua trong nhóm nhắn rất nhiều, mãi đến 4-5 giờ sáng mới ngưng.
Chử Duyên lướt lên trên, nhìn thấy mọi người chia sẻ rất nhiều ảnh và video ăn Tết.
Có một bàn cơm tất niên đủ loại món ăn, cũng có người về quê ăn Tết dẫn anh chị em trong nhà đi chơi pháo hoa, quay thật nhiều video.
Chử Duyên click mở xem từng video.
Trong nhóm còn gửi rất nhiều lì xì. Chử Duyên click mở mà còn nhận được rất nhiều.
Chử Duyên cười cười, cũng gửi lì xì vào nhóm.
Rồi sau đó mới trả lời mọi người hôm qua hỏi sao cậu và Hoắc Kiệu không trả lời tin nhắn.
[ Duyên: Hôm qua tớ mệt quá nên ngủ rồi ]
[ Duyên: Hoắc Kiệu đang ở nước ngoài, hẳn là không tiện trả lời ]
Chử Duyên múc bánh trôi đã chín ra, rắc hoa quế thơm phức lên. Cậu còn luộc quả trứng gà, đặt bên bánh trôi trắng trẻo mập mạp.
Luộc trứng gà là thói quen của cha Chử Duyên.
Trước kia, mỗi năm nhà Chử Duyên ăn Tết, sáng sớm mùng một cha của Chử Duyên đều bỏ vào chén cậu một quả trứng gà đã bóc vỏ.
Chử Duyên một mình ăn sáng xong, lại dọn dẹp bàn thật sạch.
Sau đó cậu lấy sách giáo khoa và sách bài tập ra bắt đầu học bài, giữa chừng còn trả lời tin nhắn của Tiêu Trình Trình và Vương Mai.
Đến 11 giờ, cậu nhận được tin nhắn của Hoắc Kiệu.
[ H: Xuống máy bay rồi ]
Chử Duyên vội vàng trả lời hắn:
[ Duyên: Ừm ]
Nghĩ nghĩ, cậu lại gửi cho Hoắc Kiệu một nhãn dán ôm một cái.
Hoắc Kiệu hẳn là rất bận, hắn không trả lời lại.
Chử Duyên nhìn thời gian hiển thị trên màn hình, trong lòng ê ẩm khó chịu.
Cậu nghĩ, Hoắc Kiệu ngồi máy bay đi từ lúc khuya, bây giờ tới nơi bên kia cũng là rạng sáng, ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, giữa chừng còn đổi chuyến bay một lần, chắc là cậu ấy rất mệt.
-- hi vọng ông nội của Hoắc Kiệu không xảy ra chuyện gì.
Giữa trưa, Chử Duyên không nấu cơm nữa. Cậu hâm nóng cơm tất niên đêm qua ra ăn.
Hôm qua Chử Duyên làm quá nhiều đồ ăn, đến khi cậu ăn xong thì đồ ăn vẫn không vơi được bao nhiêu.
Cậu nhớ tới lời Hoắc Kiệu nói, thầm nghĩ đúng là cậu phải ăn thật lâu.
Buổi tối, Chử Duyên lại ăn một lần nữa.
Sang mùng hai Tết, cậu dọn dẹp lại nhà Hoắc Kiệu một chút.
Nghĩ nghĩ, cậu vẫn chỉ có thể bỏ hết đồ ăn chưa ăn hết đi.
Nhìn cặn trong thùng, Chử Duyên thẩn thờ một lúc, lại phấn chấn dọn dẹp mấy bọc rác.
Lúc rửa chén, Chử Duyên không dùng mấy rửa chén, mà cậu tự rửa từng cái chén cái đĩa rồi dọn kệ đựng chén đũa luôn.
Cậu kiểm tra công tắc điện nước trong nhà Hoắc Kiệu. Sau khi xác nhận không còn vấn đề gì, cậu liền mặc áo khoác lên, quải cặp của mình, túm mấy bọc đựng rác đi ra ngoài.
Chử Duyên đóng cửa nhà Hoắc Kiệu lại.
Ngày mai Vương Mai và bác Khuất sẽ trở về, hai ngày nay nhà ở đường Vĩnh Mậu không có ai ở, Chử Duyên phải về quét dọn lại.
-
Lúc Hoắc Kiệu xuống máy bay, thời gian ở đây mới có 3 giờ sáng.
Hai ngày nay ở đây tuyết rơi mấy đợt, trên mặt đất còn đọng một tầng tuyết mỏng, may mà không làm ảnh hưởng máy bay đáp đất trễ.
Tài xế của ông Hoắc đã sớm chờ ở sân bay, thấy Hoắc Kiệu tới liền vội chạy đến tiếp hắn.
Lên xe, Hoắc Kiệu mệt mỏi rũ mắt, nhắn tin cho Chử Duyên hay.
Hắn hỏi tài xế, "Ông tôi sao rồi?"
Tài xế không biết quá nhiều, chỉ nói, "Ngài ấy còn chưa tỉnh."
Ông nói vài lời an ủi Hoắc Kiệu: "Cậu chủ yên tâm, bác sĩ bên cạnh chăm sóc không rời một tấc, ngài ấy lương thiện được trời phù hộ, chắc chắn sẽ không sao đâu."
Hoắc Kiệu khép mắt, "Ừm" một tiếng.
Đi khoảng một tiếng, xe dừng lại trước một biệt thự cổ điển.
Biệt thự vẫn còn sáng đèn.
Hoắc Kiệu đi vào biệt thự, Lucy đang nằm trên đệm lập tức nghe ra tiếng bước chân của hắn, liền thân thiết thè lưỡi chạy đến bên.
Trong sảnh có không ít người, nhà cô và chú của Hoắc Kiệu đều ở đây, Hoắc Vị Bình cũng vậy.
Lò sưởi trong tường châm hương mộc, bà nội Thôi Hồng Đề choàng áo khoác lông chồn ngồi trên sô pha, thỉnh thoảng cầm khăn tay lau nước mắt. Bên cạnh là cô Hoắc Kiều và chú Hoắc Vệ Bình đang khuyên bà nội trở về phòng nghỉ ngơi đi.
Hoắc Vị Bình thì ngồi ở một bên hút thuốc, nghe người hầu truyền tin mới ngước mắt nhìn sang Hoắc Kiệu, mày cau đến mức có thể kẹp chết ruồi bọ.
Hoắc Kiệu duỗi tay vuốt lông Lucy. Hắn còn chưa nói lời nào, con trai của chú Hoắc Vũ Trạch đã nói: "Hoắc Kiệu, cuối cùng cũng tới rồi đấy à."
Hoắc Vũ Trạch năm nay 23 tuổi, đang học đại học ở CU.
Mẹ y là nữ minh tinh Giản Tiêu Y, người năm đó Hoắc Vệ Bình đã không màng ông Hoắc phản đối mà cưới cho bằng được. Y kế thừa gen của nhà họ Hoắc và gen của mẹ, mặt mày tuấn tiếu, dáng vẻ đoan trang.
Hoắc Kiệu chỉ liếc nhìn Hoắc Vũ Trạch một cái rồi không màng tới nữa.
Hắn đi qua kêu Thôi Hồng Đề, "Bà nội."
Thôi Hồng Đề nhìn thấy hắn, nước mắt lại rơi xuống. Hoắc Kiệu và Hoắc Vệ Bình vội vàng an ủi bà.
Hoắc Kiệu rũ mắt, cảm thấy mất hứng.
Thôi Hồng Đề cầm khăn tay lau nước mắt, nhưng thật ra bà không cần người tới giúp đỡ mình.
Tuy bà không còn trẻ, nhưng bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn vẫn trông như là quý bà sang trọng, thậm chí còn có khí chất hơn cả Hoắc Kiều.
Thôi Hồng Đề nắm tay Hoắc Kiệu, Hoắc Kiệu ngồi xổm xuống để tiện cho bà nắm.
Bà nội như đang khóc, "Kiệu nhi của bà, sao con lại luẩn quẩn trong lòng như vậy chứ?"
Hoắc Kiệu không nói chuyện.
Hoắc Vệ Bình bên cạnh cũng cất lời khuyên hắn: "Bình thường con hiểu chuyện lắm mà, sao bỗng nhiên lại làm ra chuyện lớn như vậy, làm ông con tức đến hộc máu."
"Bây giờ còn nói những lời này làm gì."
Hoắc Kiều nói: "Ba còn hôn mê, Hoắc Kiệu ngồi máy bay lâu chắc cũng mệt rồi, chi bằng đi nghỉ ngơi trước đi."
Cô kêu quản gia nãy giờ vẫn luôn ở bên, "Chú Phúc, kêu người làm chút thức ăn cho Hoắc Kiệu đi."
Hoắc Kiệu lạnh lùng nhìn đám người mang tâm tư khác nhau này, cảm thấy thực nhàm chán.
Giống như mở màn của một vở kịch náo nhiệt, phe ngươi đẩy ta lên sân khấu, tâm tư giấu kỹ muốn chết, nhưng lại cố tình lộ ra chút mũi nhọn.
"Hừ."
Lúc này, điếu thuốc trong tay Hoắc Vị Bình bị duối thẳng vào gạt tàn thuốc. Ông ta nói với Hoắc Kiệu: "Mày ra đây."
"Gì cơ?"
Bà nội kêu một tiếng.
"Không sao." Hoắc Kiệu rũ mắt nói, "Bà nội, con đi ra một chút."
Thành phố L đã rơi tuyết nên nhiệt độ không khí rất thấp.
Hoắc Kiệu ngước nhìn cây tuyết tùng trong sân đọng lại một lớp tuyết mịn, bỗng nghe thấy Hoắc Kiệu hừ lạnh một tiếng:
"Thật mất mặt."
Hoắc Kiệu cười nhạt. Trong đêm tuyết, đèn trên hành lang hắt lên trên mặt hắn, nhưng không thấy ấm áp đâu.
Ngược lại còn lạnh lẽo hệt như tuyết đọng lại trong sân.
"Ông cũng không khác gì mấy đâu."
Hoắc Kiệu nói: "Quản lí nhà họ Hoắc lâu như vậy mà vẫn bị gió lùa."