Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Cùng Bá Tổng Tương Lai HE Rồi

Chương 87



Hoắc Kiệu nhận được tin nhắn từ Chử Duyên khi đang dắt chó đi dạo.

Tối qua thành phố L lại có tuyết rơi. Lúc này Lucy đang vui vẻ mà cúi đầu đào chỗ này, ngửi chỗ kia, làm dính một đống tuyết trên mũi, cả bộ lông dài cũng trở nên ướt sũng.

Đúng lúc đó, âm thanh thông báo đặc biệt trên Send của hắn vang lên, là tin nhắn Chử Duyên gửi cho hắn.

[Duyên: 【hình ảnh】]

[Duyên: Sơn trà lại nở hoa rồi này]

[Duyên: Đẹp không nè?]

Hoắc Kiệu nhìn đóa hoa sơn trà màu hồng phấn mà Chử Duyên gửi, khóe miệng hơi nâng, lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày này.

Hắn nhẹ gõ, trả lời: “Đẹp.”

Nghĩ một lúc, Hoắc Kiệu gửi thêm tấm ảnh Lucy đang nghịch tuyết qua cho Chử Duyên.

[H: Thành phố L có tuyết]

Chử Duyên trả lời rất nhanh:

[Duyên: Lucy đáng yêu quá]

[Duyên: Tớ xem dự báo thời tiết cũng nói bên kia có tuyết rơi, cậu nhớ phải giữ gìn sức khỏe đó]

[Duyên: Gấu con ôm ấp.jpg]

Hoắc Kiệu hơi mỉm môi, cũng đáp lại Chử Duyên bằng một cái nhãn dán “Gấu con ôm ấp”.

Sau khi dắt chó đi dạo xong, hắn trở về biệt thự. Vừa cởi áo khoác ra, đã có người hầu tới nhận lấy áo khoác của hắn.

Hoắc Kiệu thân cao chân dài, mặc một cái áo lông vũ cổ cao màu xám cùng một cái quần tây lông dê màu đen, bộc lộ dáng người cao ráo của người thiếu niên, xứng với diện mạo tuấn tú của hắn, vẫn luôn thu hút sự chú ý của người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Hoắc Vũ Trạch tựa trên lan can tầng hai nhìn đứa em họ dáng dấp kiệt xuất này, trong lòng đột nhiên sinh ra chút ghen ghét.

Lúc này Hoắc Kiệu ở dưới lầu đã phát hiện ra ánh nhìn chăm chú của y. Hắn lạnh lùng ngẩng đầu liếc nhìn.

Hoắc Vũ Trạch mỉm cười, đang tính vẫy tay chào hỏi, Hoắc Kiệu đã không nhìn nữa rồi.

Lucy được người hầu lau khô lông và đệm chân vui vẻ chạy tới bên Hoắc Kiệu.

Hoắc Kiệu đút tay vào túi quần, chán nản đi lên lầu, Lucy cũng bám đuôi theo hắn.

Đến tầng hai, Hoắc Vũ Trạch đã biết rồi còn cố hỏi mà hỏi Hoắc Kiệu: “Dắt chó đi dạo à?”

Hoắc Kiệu “ừ” một tiếng, không buồn ngước mắt lên nhìn, vẻ mặt lạnh lùng như thể đang nói “Chứ còn gì nữa.”

Hoắc Vũ Trạch cũng không giận. Y cúi người đùa với Lucy:

“Lucy, lại đây với tao nè.”

Lucy nhìn y rồi nhìn Hoắc Kiệu. Nó nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát rồi trung thực với nội tâm của mình mà nhích lại gần Hoắc Kiệu.

Hoắc Vũ Trạch vẫn luôn kiên trì nở nụ cười chợt cứng đờ.

Nhưng y rất nhanh đã khôi phục phong độ mà đứng thẳng người dậy, cười với Hoắc Kiệu: “Lucy thân với em nhỉ.”

Hoắc Kiệu không thèm nhìn y, cũng không thèm xem y đùa với Lucy, lập tức đi về phòng mình.

Hoắc Vũ Trạch nổi cả gân xanh trên trán, y gọi Hoắc Kiệu lại.

“Hoắc Kiệu, em đừng trách ông nội không muốn gặp em. Rốt cuộc ông vẫn còn đang bệnh nặng, mấy nay em cũng không nên chọc giận ông ấy làm gì.”

Lúc này, Hoắc Kiệu mới có phản ứng.

Hắn xoay người lại, lạnh nhạt nhìn Hoắc Vũ Trạch.

Tròng mắt đen kịt lộ ra ý cười như không cười, qua mắt Hoắc Vũ Trạch đã giống như đang chế giễu.

Hoắc Vũ Trạch bực mình nghiến răng. Y ghét nhất cái loại thượng đẳng từ trong xương cốt giống như Hoắc Kiệu thế này.

Hoắc Vị Bình là như vậy, Hoắc Kiệu cũng như vậy.

Y nghĩ đến những bức ảnh kia, trong lòng oán hận mà nghĩ một tên thích đồng tính luyến ái như hắn dựa vào cái gì mà còn kiêu ngạo đến vậy.

Hoắc Kiệu chỉ liếc nhìn Hoắc Vũ Trạch một cái, vẫn không dừng chân.

Hắn đi đến phòng mình, mở cửa phòng ra. Lucy “gâu gâu” vài tiếng rồi phóng vào trong. Hoắc Kiệu chậc một tiếng, nhưng cũng không ngăn lại.

Hoắc Vũ Trạch nói ông Hoắc không muốn nhìn thấy Hoắc Kiệu, điều đó cũng đúng mà cũng không đúng.

Sau khi ông Hoắc tỉnh táo lại, ông cho phép con cháu trong nhà tới thăm bệnh ông vào ngày đầu tiên.

Lần đó ông Hoắc không cho Hoắc Kiệu đi vào, thế nên ngoại trừ đêm hắn về gặp được ông Hoắc một lần, mấy ngày nay hắn đều không nhìn thấy mặt của ông.

Ông Hoắc khi còn trẻ là một người mạnh mẽ, lúc già rồi cũng là người sĩ diện.

Sau đó ông dưỡng bệnh mấy ngày, không cho con cháu trong nhà tới thăm, chỉ có Thôi Hồng Đề có thể đến phòng bệnh thăm ông.

Hôm nay, Hoắc Vị Bình vào phòng bệnh của ông Hoắc.

Ông ta ở trong phòng bệnh rất lâu, lúc đi ra thần sắc ủ dột*. Ông ta xoa mày, rồi lại trở thành dáng vẻ không lộ cảm xúc lúc nói chuyện làm ăn.

*Ủ dột: nét mặt lộ rõ vẻ buồn bã, rầu rĩ.

Hoắc Vị Bình ra khỏi phòng bệnh của ông lão, không bao lâu sau đã lên máy bay trở về nước.

Trước giờ ông ta vẫn luôn bộn bề công việc, được mấy ngày này lần này cũng không dễ dàng gì.

Trước khi đi, ông ta cũng không nói thêm điều gì với Hoắc Kiệu.

Mà ông Hoắc ngồi trong phòng cả một buổi trưa, từ chối cả đề nghị ra ngoài đi một lát của bác sĩ.

Tới mùng sáu, chị họ Từ Du Chi của Hoắc Kiệu dẫn theo hai đứa con gái vừa được 4 tuổi là Lily và Martha tới.

Lily và Martha là một đôi chị em song sinh hỗn huyết* vô cùng đáng yêu. Tên tiếng Trung là Từ Ninh Lễ và Từ Ninh Mạn.

*Hỗn huyết: con lai

Hai đứa nhỏ tựa như hai chú chim sẻ nhỏ ríu rít hót vang, xua tan đi cái lạnh mùa đông, vừa đến đã khiến cho không khí ở biệt thự trở nên sinh động hơn không ít.

Từ Du Chi lúc trước đã tới, biết ông Hoắc không sao mới đi về nước M dẫn hai đứa cháu gái đến thăm ông cố.

Tính cách cô phóng khoáng, chuẩn bị quà gặp mặt cho mỗi người.

Quà của Hoắc Kiệu chính là một lọ nước hoa nam.

Hoắc Kiệu nhận lấy, nói một tiếng: “Cảm ơn.”

Từ Du Chi lớn hơn Hoắc Kiệu chín tuổi.

Lần đầu cô gặp Hoắc Kiệu là khi hắn chỉ mới có sáu tuổi, khi đó Hoắc Kiệu cũng đã là một cậu nhóc lạnh lùng đẹp trai rồi.

Từ Du Chi dựa vào thân thích cùng thuộc tính mê cái đẹp của mình, không những không bị sự lạnh lùng của Hoắc Kiệu dọa lui, mà ngược lại còn rất thích đứa em họ ngầu lòi này.

Gặp nhau vài lần, quan hệ giữa hai người không tồi, cô với Hoắc Kiệu nói chuyện với nhau cũng khá tùy ý.

Cô thấy biểu cảm lạnh lùng của Hoắc Kiệu, không khỏi nói: “Em lạnh lùng quá, Hoắc Vũ Trạch còn nói thêm câu em rất thích nữa kìa.”

Hoắc Kiệu không nói gì mà chỉ nhìn cô một cái.

“Được rồi.” Từ Du Chi nhún vai, “Em với ông ngoại sao rồi?”

Nhắc tới chuyện này, Hoắc Kiệu liền có chút bực bội. Hắn hơi nhíu mày.

Từ Du Chi nhìn mặt đoán ý liền biết ngay không có tiến triển gì. Cô nói: “Bình thường ông ngoại thương em nhất, em chịu thua ông ấy thì xong chuyện rồi.”

Hoắc Kiệu nhíu mày nói: “Chuyện này thì không được.”

Từ Du Chi há miệng nhìn hắn, biết lâu sau mới hỏi: “Em nghiêm túc đấy à?”

Hoắc Kiệu “ừm” một tiếng.

Từ Du Chi giơ ngón tay cái với hắn: “Em đúng là không lên tiếng thì thôi, lên tiếng cái là khiến người ta khiếp sợ liền.”

“Cảm ơn chị mày đi.” Cô thở dài, “Chị cố ý dẫn hai đứa nhỏ tới giúp cưng dời sự tức giận của ông ngoại đấy.”

Từ Du Chi kêu Lily và Martha đến đây, hai bé gái mở to đôi mắt màu lam xinh đẹp vừa tò mò vừa thẹn thùng mà nhìn Hoắc Kiệu.

Thật ra lúc nghỉ hè Hoắc Kiệu và hai bé đã gặp nhau vài lần rồi, nhưng mấy đứa nhỏ không nhận ra quá nhiều người, hơn nữa Hoắc Kiệu cũng không chơi với hai bé, thế nên tuy cảm thấy Hoắc Kiệu hơi quen quen, nhưng hai bé đã quên phải gọi Hoắc Kiệu là gì rồi.

“Không nhớ phải gọi thế nào đúng không?” Từ Du Chi hướng dẫn, “Đây là cậu Hoắc Kiệu.”

Lily và Martha nhớ được mang máng. Hai bé rất nhiệt tình, đồng thanh kêu “cậu Kiệu Kiệu”.

Hai bé gái gần như là giống nhau như đúc, một đứa kéo tay Hoắc Kiệu nói: “Cậu đẹp trai quá à.”

Một đứa khác túm góc áo Hoắc Kiệu: “Cậu Kiệu Kiệu ơi, con cũng muốn chơi với chó.”

Hoắc Kiệu: “…”

Từ Du Chi thấy hắn bị hai đứa con gái vây quanh, bèn che miệng cười khúc khích.

Em trai Từ Du Chi, con trai út của Hoắc Kiều tên Từ Duyệt Chi, còn chưa tới mười tuổi, mặc áo sơ mi sọc ô vuông kèm nơ, bên ngoài là áo lông cổ chữ V cùng quần yếm. Lúc này, Từ Duyệt Chi còn nhỏ mà đã chắp tay sau lưng, đi ngang qua chỗ bọn họ.

Thấy Hoắc Kiệu bị hai đứa cháu gái vây quanh, thằng nhóc cau mày nói: “Hai đứa đừng chơi với Hoắc Kiệu. Em ấy làm ông ngoại giận tới mức sinh bệnh, là đứa con hư.”

Từ Du Chi lập tức nhíu mày, “Từ Duyệt Chi, em đang nói cái gì vậy?”

Từ Duyệt Chi nói: “Chẳng lẽ em nói không đúng sao?”

Lily và Martha nhận thấy bầu không khí không đúng lắm, hai bé khó hiểu mà nhìn mọi người.

Từ Du Chi xấu hổ nhìn Hoắc Kiệu.

Hoắc Kiệu rất bình tĩnh. Hắn rũ mắt nhìn Từ Duyệt Chi.

Từ Duyệt Chi hơi sợ hắn. Thằng nhóc cố gắng thẳng lưng ưỡn ngực, nhưng trong lòng tim cứ nảy lên thình thịch.

Thằng nhóc lo lắng mà nghĩ nếu Hoắc Kiệu phản bác lại thì nhóc nên nói cái gì bây giờ, nhưng mẹ nói như vậy mà, hẳn là nhóc nói không có sai.

Hoắc Kiệu cũng không phản bác thằng nhóc. Mặt mày hắn lạnh lùng mà cũng đẹp đẽ, chỉ nói rằng: “Cũng không sai.”



Hai đứa nhỏ đúng thật là rất có ích. Hôm nay ông Hoắc đã không cần tiếp tục dưỡng bệnh nên đã dọn ra ngoài. Ông bị hai đứa nhỏ dụ dỗ xuống lầu cùng mọi người ăn bữa cơm chiều.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Kiệu chính thức nhìn thấy ông Hoắc trong suốt mấy ngày qua.

So với hồi nghỉ hè, ông Hoắc trông già hơn một tí.

Ông mặc một bộ sa tin lụa thời Đường, cầm một cây trượng gỗ đầu rồng, tóc đã trắng xóa, nhưng vẫn búi ra sau gọn gàng.

Bởi vì vừa bệnh xong, trông ông gầy gò, sắc mặt cũng không tốt lắm. Nhưng sống lưng ông vẫn thẳng, hai mắt vừa lắng đọng lại vừa có thần, vừa thấy đã biết trong lòng ông có một khoảng trống.

Ông Hoắc ngồi xuống vị trí chủ tọa. Chờ ông động đũa, người trong nhà mới lần lượt cầm đũa lên.

Một bữa cơm nặng nề.

Bởi vì thói quen “Khi ăn không bàn luận, khi ngủ cũng không nói chuyện với ai”* của ông Hoắc, ngay cả Lily và Martha đều đã được dạy lúc ăn cơm không được nói chuyện từ sớm.

*Thực bất ngôn, tẩm bất ngữ: Đạo ẩm thực của Khổng tử, Mạnh tử.

Hoắc Kiệu cũng chỉ rũ mắt chọn đồ ăn ngay trước mặt.

Lát sau, ông Hoắc buông đũa, những người khác cũng buông đũa theo.

Ông Hoắc lúc này mới lộ ra chút ý cười, “Mọi người ăn tiếp đi.”

Ông nói: “Người già rồi, ăn nhiều không nổi nữa.”

Nói xong, ông không cần người đỡ, tự mình chống cây trượng từ từ đứng lên, trước khi đi ông lại quay đầu nhìn Hoắc Kiệu.

“Hoắc Kiệu, ăn cơm xong thì đến phòng sách của ông.”

Sau khi ông Hoắc rời đi, bầu không khí trên bàn mới nhẹ nhàng đi một chút.

Mọi người đều nhìn về phía Hoắc Kiệu. Hoắc Kiệu vẫn cứ không có biểu cảm gì mà gắp đồ ăn ở gần mình.

Hắn ăn cơm xong, súc miệng rồi, mới nói với Thôi Hồng Đề: “Bà nội, cháu lên trước.”

Thôi Hồng Đề lo lắng, sốt ruột nhìn hắn, “Kiệu nhi, đừng cãi ông con đấy.”

Hoắc Kiệu “dạ” một tiếng.

-

Trước mặt ông Hoắc bày một bàn cờ.

Ông thấy Hoắc Kiệu vào phòng, chỉ nói, “Tới đây, chơi cờ với ông.”

Hoắc Kiệu ngày thường không chơi cờ, cờ nghệ cũng không tốt, tất nhiên không phải là đối thủ của ông Hoắc.

Không được bao lâu, hắn đã thua rồi.

Ông Hoắc chấp cờ trắng, thở dài một hơi, “Chỉ nhìn một tấc vuông, vẫn là còn quá trẻ.”

Hoắc Kiệu rũ mắt, không nói chuyện.

Ông Hoắc như đã mất hứng. Ông ném các quân cờ làm từ ngọc vào hộp cờ, quân cờ va chạm với nhau phát ra âm thanh giòn vang.

Giọng nói của ông lão tuy nặng nề mà lại lộ ra uy thế: “Ông hỏi cháu, chuyện cháu thích con trai có sửa hay là không?”

Lần này Hoắc Kiệu ngước mắt lên, quyết tâm mà đối diện với đôi mắt đã lắng đọng qua năm tháng của ông Hoắc.

Hắn nói: “Chuyện này không thể sửa.”

Trong phòng nhất thời cực kỳ yên tĩnh, chỉ có âm thanh tích tách từ đồng hồ, thậm chí không khí cũng nặng như  ngàn cân.

Ông Hoắc nhìn hắn thật kỹ, trên mặt hiện lên chút tức giận, còn có thứ gì đó phức tạp hơn.

Ông hỏi Hoắc Kiệu: “Là không sửa được, hay là không muốn sửa?”

Hoắc Kiệu nói: “Không sửa được, cũng không muốn sửa.”