Thẩm Thụy vừa vào cửa thì thấy cảnh Tô Nguyên ngã sấp xuống.
Hắn lập tức lao tới nhưng khoảng cách quá xa nên không kịp.
May mắn thay có người đã đỡ cậu.
Thẩm Thụy ngồi xổm bên cạnh Tô Nguyên, trong mắt vẫn còn hoảng hốt và sợ hãi. Hắn cũng không dám động vào Tô Nguyên vì sợ cậu bị thương ở chỗ nào đó.
“Thế nào rồi? Cậu có đau ở đâu không?”
“Yên tâm đi, tôi đỡ chắc cậu ấy rồi. Tuyệt đối sẽ không để cho Nguyên bị thương.”
Tạ Bân làm đệm thịt cho cậu, hai chân còn đang ở dưới người Tô Nguyên. Tuy khác với tưởng tượng được ôm ôn hương nhuyễn ngọc* của gã nhưng cũng đáng giá.
(*)
Gã cúi đầu nhìn người đẹp trong ngực, hương thơm thoang thoảng vương vấn bên mũi, người cậu nhẹ đến mức không thể tưởng tượng nổi.
“Tớ không sao.” Tô Nguyên chỉ hơi thất thần thôi. Cậu nhìn về hướng Thẩm Thụy rồi vươn tay, nói: “Cậu kéo tớ dậy với.”
Thẩm Thụy nắm lấy bàn tay trắng nõn đồng thời vòng tay qua eo Tô Nguyên nhấc bổng cậu lên.
Sau đó cẩn thận quan sát cậu từ trên xuống dưới, thấy Tô Nguyên cử động tự nhiên hắn mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu cảm ơn Tạ Bân.
“Không có gì.” Tạ Bân lạnh lùng nhìn Thẩm Thụy đặt tay trên eo Tô Nguyên, gã cảm thấy cực kỳ chướng mắt: “Cậu có thể buông tay ra không.”
Tô Nguyên chỉ cảm thấy trên eo bị xiết lại, cậu vỗ vai của Thẩm Thụy, nhỏ giọng nói: “Tớ không sao.” [Bây giờ cậu có thể buông tớ ra rồi.]
Tô Trạch thấy Thẩm Thụy chậm chạp buông lỏng tay ra, trông có vẻ cực kỳ không tình nguyện.
Vừa rồi anh cũng đứng ở bên cạnh, em trai lại chọn nhờ Thẩm Thụy kéo mình đứng dậy.
Rốt cuộc em trai có thích Thẩm Thụy hay là không?
Trong phút chốc, Tô Trạch đau hết cả đầu.
“Nguyên, anh nghĩ hôm nay chơi đến đây thôi. Có phải em cảm thấy không thoải mái không? Chúng ta về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”
Về nhà thôi, về nhà thì không cần phải đối mặt với tình cảnh lúng túng như thế này.
Nếu ở lại lâu hơn, nói không chừng Thẩm Thụy và Tạ Bân sẽ bụp nhau mất.
“Em muốn chơi thêm một lúc nữa ạ.” Tô Nguyên lắc đầu, sau đó quay sang huấn luyện viên nói: “Huấn luyện viên có thể dạy em cách thay đạn được không?”
Huấn luyện viên đã nhặt xong tất cả vỏ đạn trên mặt đất, nghe thấy cậu hỏi liền đi tới.
“Được, em có thể xem tôi làm mẫu trước…”
Tô Nguyên hoàn toàn quên những gì vừa xảy ra, cậu chỉ tập trung vào việc học tập kiến thức mới.
“Huấn luyện viên, để em thử xem.”
“Là thế này phải không? Sau đó… như này? Được rồi.”
“Cảm ơn huấn luyện viên, vậy tôi thử lại lần nữa nhé.”
Lần này huấn luyện viên đứng sau lưng Tô Nguyên, mỗi lần bắn xong anh ta đều nhặt hết đạn lên.
Nhỡ ai đó lại ngã thì chắc chắn anh sẽ bị phạt.
Nếu vừa rồi hai người bạn của Tô Nguyên không đến quá gần rồi chen anh ra thì đã không xảy ra chuyện như vậy.
“Thẩm Thụy, sao cậu lại ở đây? Không thể nào trùng hợp như vậy đâu nhỉ?”
Tạ Bân sóng vai đứng cạnh Thẩm Thụy, hai người cùng nhìn về một hướng, mặt không đổi sắc nói chuyện.
Phái người theo dõi cũng chỉ vậy thôi, dù sao Tô Nguyên đã biết từ lâu rồi.
Tạ Bân bật cười, hỏi lại: “Thật sao?”
Tô Trạch giả vờ như không nghe thấy gì cả, chỉ mong em trai chơi tận hứng rồi mau mau về nhà.
“Phải hay không phải đều không liên quan gì đến anh.” Thẩm Thụy biết rõ tâm tư của Tạ Bân, ánh mắt càng ngày càng âm trầm.
Tô Nguyên đeo tai nghe nên hoàn toàn không nghe thấy những lời nói sắc bén sau lưng. Trong mắt và trong tâm trí cậu chỉ có khẩu súng này.
[Tốc độ của súng nhanh thật đó.]
[Chỉ cần… chỉ cần nhẹ nhàng nhắm vào người mình, mình sẽ chết.]
[Thử không nhỉ?]
Còn có những người khác trong trường bắn nữa, tiếng súng thì lại không ngừng vang lên, vì vậy Thẩm Thụy không thể nghe rõ tiếng lòng của Tô Nguyên.
Hắn đang muốn tiến lại gần một chút để nghe thì đã thấy Tô Nguyên xoay người, giống như vô tình chĩa họng súng vào chính người cậu.
Con ngươi của Thẩm Thụy co mạnh lại, hắn lao lên đánh vào bàn tay đang cầm súng của cậu chệch lên trời.
“Pằng…”
Lần này, viên đạn bắn thẳng vào trần nhà, những mảnh vụn nhỏ liên tục rơi xuống.
Tất cả mọi người đều bị kinh sợ.
“Nguyên…” Hồn của Tô Trạch xém chút nữa bay mất, tuy anh đứng ở xa nhưng vừa rồi cũng đã thấy em trai mình phạm vào điều tối kỵ.
Bất cứ lúc nào, họng súng cũng không được chĩa vào người.
Em trai không chĩa vào ai cả mà lại chĩa vào chính mình!
Huấn luyện viên hơi mông lung, vừa rồi ở góc độ của anh thì không thể nhìn thấy rõ động tác của Tô Nguyên, mãi cho đến khi quản lý Dương chạy tới.
“Cậu Tô, sao cậu có thể quay họng súng vào mình vậy? Nếu không phải vị khách này phản ứng nhanh thì cậu đã…”
Hai mắt của quản lý Dương đỏ hoe, cô thực sự rất thích người đẹp nhỏ này, lúc nhìn màn hình giám sát suýt nữa đã ngất xỉu.
Lúc này sắc mặt cô trắng bệch, đứng cũng không vững.
Thẩm Thụy ôm Tô Nguyên, nắm chặt khẩu súng từ từ chĩa nòng súng xuống mặt đất.
“Không sao rồi Tô Nguyên à, đừng sợ, không sao đâu không sao đâu…”
“Đưa khẩu súng cho anh.” Tạ Bân nói, chậm rãi gỡ tay Tô Nguyên khỏi khẩu súng, đến khi chốt an toàn được đóng lại gã mới lau mồ hôi lạnh ở trên trán.
Tô Nguyên nhắm mắt lại, một câu cũng đều không nói.
[Haizz… Thất bại rồi.]
Lần này Thẩm Thụy nghe thấy rất rõ ràng.
Thất bại rồi? Bắn súng thất bại rồi?
Mấy giờ rồi mà còn muốn chơi nữa vậy.
Tô Nguyên nhướng mi, nói rất nhỏ đến mức âm cuối còn có thể nghe thấy sự áy náy.
“Tớ không sao. Em xin lỗi chị Dương, là lỗi của em, không liên quan gì đến huấn luyện viên cả. Em không bắn súng nữa, em muốn thử mấy trò… ngoài trời.”
“Không thể…”
Ba người trăm miệng một lời từ chối Tô Nguyên.
“Tô Nguyên, hôm nay không chơi nữa, lần sau chúng ta lại tới nhé?” Thẩm Thụy cúi đầu nói bên tai cậu, dịu dàng dỗ dành Tô Nguyên.
Hôm nay thật sự quá k1ch thích rồi, đầu tiên là tình địch muốn đào góc tường, sau lại xảy ra chuyện cướp cò.
Mặt mũi Tô Trạch cũng tái nhợt: “Ừ, Nguyên, chúng ta về nhà thôi.”
Thấy tất cả mọi người đều không đồng ý, Tô Nguyên chỉ có thể bỏ ý định này.
Sau khi Tô Trạch dẫn em trai rời đi, Thẩm Thụy xiết chặt các đốt ngón tay, bình tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ. Mí mắt hắn rủ xuống một nửa khiến người khác khó có thể nhìn thấu suy nghĩ.
“Quản lý Dương, sau này nếu Tô Nguyên có đến thì bảo câu lạc bộ không được tiếp nhận cậu ấy, trừ khi có tôi đi theo.”
“Vâng cậu Thẩm, tôi lập tức dặn dò nhân viên.”
Quản lý Dương nhận ra Thẩm Thụy, một trong những cổ đông lớn của câu lạc bộ. Lời của ông chủ tự nhiên phải nghe theo.
Huống chi với tình hình hôm nay, lần sau cô cũng không dám đón tiếp đối phương nữa.
Cô và huấn luyện viên liếc nhìn nhau, cả hai như trút được gánh nặng.
Tạ Bân không ngờ rằng đề nghị của mình sẽ gây ra những khó khăn trắc trở như vậy. Gã cũng đồng ý với cách làm của Thẩm Thụy, liếc mắt nhìn rồi rời đi.
Điều quan trọng nhất bây giờ là ai có thể có được Tô Nguyên trước chứ không phải tranh chấp không cần thiết với tình địch ở đây.
Vấn đề hợp đồng phải được giải quyết nhanh chóng.
*
Nhà họ Tô.
Tô Trạch ngồi trước mặt em trai, nhìn chằm chằm cậu uống thuốc. Đây là điều mà trước khi đi Thẩm Thụy đã nhắc nhở anh.
Anh hoảng hốt nhớ lại lúc cướp cò, Thẩm Thụy thực sự đặt em trai anh ở trong lòng nên mới có thể là người đầu tiên phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa là Tạ Bân không bằng hắn. Chỉ là Tạ Bân và huấn luyện viên đều đứng cùng một hướng nên hai người đều không phát hiện ra.
Mặc kệ như thế nào, em trai không có việc gì là tốt rồi.
Tô Trạch ăn miếng chè do dì giúp việc nấu, dì cũng phải kìm nén sự lo lắng của mình
“Nguyên, thuốc đắng quá thì ăn miếng chè để bớt đắng đi. Mệt quá thì đi ngủ đi em, khi nào ăn cơm anh gọi dậy.
“Dạ.”
Tô Nguyên ăn hai muỗng xong thì trở về phòng.
Đứng trước cửa sổ sát đất, cậu có thể nhìn thấy hoa quế vàng đang nở rộ.
Khác với những loài hoa khác, hoa quế nở rồi tan, sau lại nở tiếp đợt thứ hai.
Tô Nguyên đang nghĩ liệu đây là sự an ủi để cậu có thể diễn tiếp hay là sự vùng vẫy giãy dụa không muốn rời đi.
Cậu cúi đầu, dùng đầu ngón tay xoa xoa lòng bàn tay đỏ ửng, đây là hậu quả do súng giật mà thành.
Hôm nay cậu quá bốc đồng, nếu cậu chết trước mặt Tô Trạch sợ rằng sẽ để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong anh. Điều này không phù hợp với quan điểm của cậu.
Chỉ là sức hút của khẩu súng quá lớn, trong phút chốc cậu không thể chống lại sự cám dỗ.
Nhưng không sao, Tô Nguyên nhẹ nhàng mỉm cười nhìn cây hoa quế thơm ngào ngạt.
Trên đời này có tám trăm vạn kiểu chết, không ai có thể ngăn cản một người một lòng muốn chết cả.
Chỉ cần làm trong thầm lặng hơn là được.
*
Chẳng mấy chốc, bữa tiệc sinh nhật của Tô Trạch đã đến.
Trong nhà họ Tô đèn đuốc sáng trưng, ở vườn hoa cũng trang trí theo hình thức tiệc đứng.
Bởi vì là một dịp trang trọng nên Tô Nguyên cũng phải mặc âu phục. Chỉ là cậu không làm tóc, dù sao nhân vật chính hôm nay cũng là Tô Trạch.
“Anh cả, sinh nhật vui vẻ.”
Tô Nguyên đưa hộp quà nhỏ trong tay ra.
Cậu chọn một đôi khuy măng sét màu xanh ngọc trên mạng, vừa nhìn thoáng qua cậu đã cảm thấy nó rất hợp với Tô Trạch.
Mà nhãn hiệu này có thể giao hàng tận nhà, tiết kiệm công sức đi ra ngoài.
“Tô Trạch, sinh nhật vui vẻ.”
Tạ Bân đến sớm, đặt món quà vào trong tay Tô Trạch.
Sau đó nhếch khóe miệng, nói với Tô Nguyên: “Sinh nhật của Nguyên là khi nào? Để anh chuẩn bị từ sớm.”
Tô Nguyên cụp mắt, nói: “Cảm ơn anh nhưng không cần đâu ạ. Sinh nhật của em là ngày đầu tiên của năm mới, không tiện lắm.”
Mà cậu cũng không qua được sinh nhật, không thể nhìn được mặt trời vào ngày mùng một đầu năm.
“Ra vậy.” Sao Tạ Bân không biết sinh nhật của Tô Nguyên được, chẳng qua gã chỉ đùa cậu mà thôi: “Không sao, không cần hâm mộ anh trai của em. Chắc chắn anh sẽ gửi quà đến, có lẽ… anh thực sự có thể đón sinh nhật cùng em.”
Tô Trạch giật giật khóe miệng, không coi anh là người ngoài hả?
“Nguyên, dẫn Tạ Bân đi tìm chỗ ngồi đi. Hôm nay anh cả bận rộn, em giúp anh tiếp đón khách khứa nhé.”
Nói xong, anh nhìn Tạ Bân.
Anh chỉ có thể giúp được đến đây thôi.
Nếu gã không thể có được tình cảm của em trai anh thì anh sẽ đổi một đối tượng xem mắt khác.
Tạ Bân đẩy gọng kính vàng, khóe miệng hơi cong lên: “Được, vậy thì cảm ơn Nguyên nhiều.”
Tô Nguyên có hơi bối rối nhìn anh trai, vừa rồi có rất nhiều người đến tặng quà vậy mà anh chỉ để cậu đi tiếp đón Tạ Bân.
Quả nhiên là khách hàng quan trọng hả?
Vậy được thôi, dù sao cậu cũng ăn cơm của nhà họ Tô mà.
“Vâng, anh cả.”
Tô Nguyên và Tạ Bân sóng vai đi đến vườn hoa, trên đường đi có rất nhiều người ngầm đánh giá hai người họ.
“Tôi còn tưởng Tô Trạch mời nhiều người như vậy là để cho em trai xem mắt, thế mà sao lại để cậu ấy đi tiếp đãi một người đàn ông vậy?”
“Tô Trạch không thể cho chúng ta một cơ hội dù chỉ nhỏ nhoi thôi hay sao? Bổn tiên nữ rất tức giận.”
“Chẳng lẽ chúng ta hiểu nhầm rồi, Tô Trạch mới là người muốn xem mắt à?”
“Cũng không phải là không thể, anh ấy cũng sắp ba mươi rồi, hơn nữa nhìn cũng rất đẹp trai, nhưng mà…”
“Nhưng so với em trai thì còn kém xa, tôi mặc kệ, trước khi Tô Nguyên ổn định thì tôi sẽ không cân nhắc anh ta.”
Tất nhiên, những lời xì xào bàn tán của các cô tiểu thư nhà giàu này Tô Nguyên không nghe thấy.
Cậu đưa Tạ Bân đến ngồi ở một góc yên tĩnh tránh xa đám đông.
“Nguyên có uống được rượu không?” Tạ Bân cười khẽ, gõ hai cái vào miệng ly: “Đừng hiểu lầm, anh chỉ cảm thấy em nhìn không giống người biết uống rượu.”
Giống như một con nai con trong núi chưa bao giờ nhìn thấy ai, sự ngây thơ và thuần khiết trong có thể được nhìn thấy trong nháy mắt.
Tô Nguyên nghe vậy thì uống một ngụm nhỏ, nhưng suýt chút nữa đã phun ra tại chỗ. Cậu vất vả lắm mới nuốt xuống rồi giả bộ như không có việc gì, nói: “Đều làm bằng nước thôi, không có gì khác biệt.”
Cậu thực sự không say rượu.
Rượu có thể làm tê liệt thần kinh của con người, có thể làm con người ta quên đi cơn đau trong chốc lát, nhưng chẳng qua cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
“Được được được, em nói đúng.” Tạ Bân nhìn thấy gương mặt của người đẹp đang dần ửng đỏ, trong mắt còn long lanh ánh nước, tuy vậy cậu vẫn đang cố gắng trấn định.
Tô Nguyên cảm thấy có hơi không ổn. Nguyên thân chưa từng uống rượu nhưng cậu không ngờ phản ứng lại mạnh như vậy, đầu cậu đang hơi choáng.
“Xin lỗi anh, em không khỏe, em muốn trở về phòng nghỉ ngơi một lát.”
Tạ Bân từ tốn nở nụ cười, đặt ly rượu trong tay xuống: “Được, để anh đưa em về.”