Sau khi ra khỏi quán cà phê, Vu Thu và Phó Dung lái xe đi làm, Hạ Viễn Quân nhìn về phía Kỳ Trạch: “Để tôi chở cậu.”
Kỳ Trạch từ chối: “Không cần đâu, hôm nay tôi không đi làm —— thực ra từ hôm nay chắc tôi cũng không cần đi Thượng thị nữa, chỉ làm tạm mấy ngày thôi.”
Hạ Viễn Quân đang cân nhắc làm cách nào để Kỳ Trạch nghỉ thực tập ở Thượng thị, không ngờ cậu đã chủ động nghỉ trước. Hắn vốn nên cảm thấy vui vì chuyện này, nhưng rồi bỗng nhiên nhớ đến gã Thượng Cảnh An lại bắt đầu để trí tưởng tượng bay xa, chẳng lẽ gã ta đã làm gì hay nói gì tổn thương Kỳ Trạch, cậu quá thương tâm mới không muốn gặp mặt?
Lửa lòng khó giải, Hạ Viễn Quân còn đau lòng hơn khi thấy Kỳ Trạch ấm ức tổn thương mà không làm được gì. Hắn cố giữ bình tĩnh, duy trì ngữ khí bình thản để không dọa cậu hoảng sợ: “Sao lại không đi?”
Kỳ Trạch cười đáp: “Tôi chỉ đi giúp bạn vài chuyện, hôm nay việc đã giải quyết xong rồi.”
Hạ Viễn Quân cẩn thận quan sát, thấy cậu không có vẻ gì là miễn cưỡng bèn không truy vấn căn nguyên nữa, chỉ nói: “Vậy mai kia cậu định thực tập ở đâu?”
“Tôi sẽ đến công ty trước đây mình từng phỏng vấn.” Đương nhiên Kỳ Trạch không muốn cho hắn biết là công ty nào, “Hôm nay về trường đã.”
Dứt lời cậu liền nhấc chân, “Thế nhé, tôi đi đây, tối nay lại gặp.”
“…” Hạ Viễn Quân nhìn ra được Kỳ Trạch không muốn mình đưa đón, đành phải miễn cưỡng nói lời tạm biệt.
Sau khi ngồi vào xe, Hạ Viễn Quân rút điện thoại gọi cho quản lý Phương tra cứu thông tin của Thượng Cảnh An, đặc biệt là tư liệu về hai tháng gần nhất, ngoài ra hắn còn muốn biết tên công ty mà Kỳ Trạch chuẩn bị vào thực tập.
Tốc độ làm việc của quản lý Phương rất mau lẹ, chẳng mấy chốc Hạ Viễn Quân đã có toàn bộ thông tin mình yêu cầu. Trong hai tháng gần nhất, tháng đầu rõ ràng là Thượng Cảnh An cố gắng dùng thủ đoạn tiếp cận Kỳ Trạch, mỗi tối hắn ta lại ngủ với một người khác nhau nhưng không phải cậu. Kỳ Trạch xưa nay cũng chưa từng qua đêm bên ngoài, mỗi ngày đều về ký túc xá.
Sang tháng tiếp theo Thượng Cảnh An bắt đầu thay đổi, hắn ta lượn khắp các quán gay bar nổi tiếng trong thành phố C; mỗi đêm lại vào khách sạn với một gã đàn ông còn cao lớn lực lưỡng hơn mình; sau đó hắn ta lần lượt đề nghị chia tay đám bạn trai cũ, lý do là “Hai 0 ở bên nhau không có tương lai”…
Hai mắt Hạ Viễn Quân đờ đẫn hẳn đi, dường như sự việc không quá giống những gì hắn tưởng tượng.
Hắn nhanh chóng nhớ lại mùi tử thi hôi thối trên người Thượng Cảnh An, kết hợp với những chuyển biến gần đây, có thể đưa ra kết luận rằng gã đểu cáng kia hẳn đang bị “người âm” trả thù.
Kỳ Trạch nói phải đi giúp bạn chút việc, chẳng lẽ “người” kia chính là bạn cậu?
Nói vậy nghĩa là, giữa Kỳ Trạch và Thượng Cảnh An thật sự không có chút quan hệ nào?
Vậy đứa nhóc trong bụng ở đâu ra?
Hạ Viễn Quân tiếp tục lật tư liệu do quản lý Phương cung cấp, hiển nhiên không phát hiện ra gã đàn ông thứ hai nào đang cố gắng tiếp cận Kỳ Trạch.
Ở đầu bên kia, Kỳ Trạch đã trở về ký túc xá. Ba tên bạn cùng phòng nhìn thấy cậu đầu tiên là sửng sốt mấy giây, sau đó một người dùng tốc độ nhanh nhất tắt loa máy tính, một người lao đi lau dọn sạch sẽ vụn đồ ăn vặt bắn lên bàn Kỳ Trạch, một người khác mau mắn cầm chổi quét quét sàn nhà dơ bẩn, chừa một khoảng trống đủ cho cậu đặt chân. Cuối cùng, cả ba tên nam sinh cùng nhau rúc lên giường Chu Đức, cố gắng giảm thiểu độ tồn tại xuống mức tối đa.
Kỳ Trạch nhướn mày, vui vẻ cong khóe miệng bước chân vào phòng ngủ.
Lần trước Chu Đức gây sự xong lại lập tức xui xẻo đụng mặt đàn anh trùm trường, bị lôi đi làm culi sai vặt vài ngày không nói, sau đó còn suýt nữa bị lột quần ném ra sân thể dục. Đàn anh cảnh cáo cậu ta, quá tam ba bận, nếu còn giẫm giày thêm một lần nữa thì cậu ta không những bị lột quần mà sẽ bị ném thẳng vào WC nữ. Chỉ cần nghĩ đến năng lực phản công biến thái mạnh mẽ của đám nữ sinh trong trường này mà Chu Đức suýt nữa mềm tại chỗ, liên tục thề thốt sẽ không có lần tiếp theo, trong bụng cũng âm thầm cam đoan sẽ không bao giờ trêu chọc Kỳ Trạch lần nào nữa.
Đương nhiên, chỉ chuyện đó thôi vẫn chưa đến mức khiến Chu Đức phản ứng như hôm nay, mà vì một thời gian sau lại có thêm người đến tìm chết.
Hoàn toàn không phải cách nói tu từ, mà là ý trên mặt chữ.
Ngày hôm đó là thứ bảy, có vài thanh niên ngoài trường trà trộn vào ký túc xá cực kỳ hung hãn kêu gào trước cửa phòng ngủ, la mắng Kỳ Trạch nếu có bản lĩnh ức hiếp nữ sinh trường bọn họ thì nên có bản lĩnh chịu trận, kêu cậu mau mau ra ngoài ăn đập.
Chu Đức và hai cậu bạn còn lại không dám mở cửa, trong đầu mắng Kỳ Trạch chơi bời không có mắt mũi, cuối cùng còn gọi phiền phức đến tận trường. Thế nhưng bọn họ giận mà không dám phàn nàn, chỉ dám đưa mắt nhìn Kỳ Trạch ngồi trên bàn không biết đang loay hoay viết viết vẽ vẽ thứ gì đó.
Một lát sau, Kỳ Trạch cầm lên một cái bát hay dùng ăn mì gói xả đầy nước máy, lại nhúng nhúng đầu bút lông vào nước khuấy vài vòng. Giây tiếp theo, cậu bưng bát nước kia ra mở cửa, giọng điệu mất kiên nhẫn hỏi là ai tới tìm mình.
Mấy thanh niên lạ mặt hất cằm lên tiếng, sau đó bất ngờ hứng trọn một bát nước nhúng mực màu đỏ nhạt.
Những người kia nổi giận đùng đùng, ba người Chu Đức cùng các sinh viên hóng chuyện ngoài hành lang đều khiếp sợ —— Kỳ Trạch thoạt nhìn yếu nhớt thế kia mà dám hắt nước vào mặt người ta, nhất định sẽ bị đánh cho một trận nhừ tử.
Nhưng rồi chuyện lại không giống những gì bọn họ suy đoán.
Hành lang đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh lẽo, đang giữa ban ngày ban mặt mà ký túc xá lại tối sầm đi, mọi người vừa cảm thấy sống lưng mình lạnh toát thì đã nghe tiếng mấy tên thanh niên lạ mặt kêu rên thảm thiết, một gã khoa trương nhất còn trợn to mắt ngã rầm xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Quần chúng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng ngay sau đó đám người kia đã cho bọn họ biết đáp án, chúng kêu la thảm thiết “Có ma! Có ma kìa! Đừng tới gần tôi! A a a a a ——” ầm ĩ. Thế nhưng dáng vẻ bị họa hồn vía lên mây của các thanh niên vẫn chưa phải khủng bố nhất, mà là sau đó Kỳ Trạch rút ra một xấp giấy vàng, bình thản nói với không khí trước mặt: “Ném mấy người kia ra ngoài, thứ này sẽ là của các vị.”
Trong thoáng chốc, tiếng gió lùa trên hành lang càng to rõ hơn.
Chờ cho đám thanh niên lạ mặt ba chân bốn cẳng cút khỏi ký túc xá, không ít bạn học gan dạ đã tận mắt nhìn thấy Kỳ Trạch ném ra mấy tấm bùa vàng, chỉ trong chớp mắt, xấp bùa bay lên rồi mất hút giữa hành lang trống rỗng như đã bị “thứ” gì đó nuốt vào bụng.
Đêm đó ký túc xá nam số 2 mất ngủ tập thể, ba người Chu Đức càng ôm nhau run bần bật suốt đêm —— bọn họ luôn có cảm giác một đống người đang đứng bên mép giường nhìn mình, ai mà ngủ cho nổi?!
Sau đó là một khoảng thời gian không biết Kỳ Trạch làm gì mà không trở về phòng ngủ, cuối cùng ba người này mới có lại cảm giác ngủ ngon.
Chỉ là, bọn họ vừa mới quên đi sự kiện quỷ quái ngày hôm đó thì Kỳ Trạch chết tiệt lại quay về rồi!
Nhưng dù trong lòng không muốn thế nào, bọn họ cũng không dám xúc phạm Kỳ Trạch nữa. Không ai muốn mình gặp phải tình cảnh như các thanh niên ngoài trường kia, bị dọa đến mức mặt đầy nước mắt nước mũi, mất hết hình tượng chỉ là chuyện nhỏ, lỡ đâu thật sự bị dọa thành nửa người nửa ngợm thì biết khóc với ai bây giờ, ai sẽ tin bọn họ?
Kỳ Trạch rất vừa lòng với biểu hiện của các bạn cùng phòng, còn chuyện mình bị đồn đãi thành thứ gì, cậu lại không mấy để tâm, thậm chí mong sao người ta đồn càng ác liệt càng tốt. Cậu không phải kiểu người thích đi gây sự, hiện giờ trong bụng còn có nhóc con, sau này hai cha con sẽ sống cùng nhau nên đương nhiên không hy vọng có ai đến quấy rầy, nhưng trên đời này lại luôn không thiếu lũ ngốc đua đòi làm nhà đạo đức mạng, chỉ mới nghe phong thanh từ một phía đã vội vàng chạy đi tìm chết.
Hôm nay Kỳ Trạch không có chuyện gì phải làm, công ty thực tập đã phản hồi nên cậu có thể bắt đầu đi làm từ ngày mai. Kỳ Trạch ghi chú thời gian kỹ càng xong liền bắt đầu ngồi luyện vẽ bùa, hiện giờ cậu càng vẽ càng thuận tay, thậm chí còn nhớ được rõ ràng từng kiểu vẽ và cách sử dụng của mỗi loại bùa khác nhau.
Chỉ đáng thương cho ba vị bạn cùng phòng, thấy cậu bắt đầu cầm bút lông vẽ bùa là lại vô thức ôm nhau run rẩy.
Tại sao trước đây không cảm thấy Kỳ Trạch đáng sợ như thế nhỉ?!
Kỳ Trạch luyện bùa xong lại ngủ bù thêm một giấc, đến giữa trưa mới tỉnh dậy.
Thời điểm ăn trưa trong căn tin, cậu ngang nhiên ngồi một bình một bàn lẳng lặng ăn uống, thi thoảng có thể nhận ra ánh mắt của bạn học xung quanh đang dán sát lên người mình. Kiểu phản ứng này Kỳ Trạch đã quen thuộc từ ngày cắt tóc xong nên không hề cảm thấy dị thường.
“Là Kỳ Trạch thật sao?”
“Nhìn giống lắm, nhưng chương trình kia không có @ acc cậu ta mà, lỡ đâu chỉ là trùng hợp người giống người thì sao?”
“Đâu ra trùng hợp nhiều như vậy, chắc chắn là cậu ấy rồi!”
“… Các cậu đang nói gì thế? Kỳ Trạch làm sao?”
“Cậu chưa xem à? Hôm nay Bội An đăng trailer gameshow mới trên mạng đấy.”
Lúc này, không ít bạn học thích ăn cơm cùng drama lập tức mở app video của Bội An lên xem thử chương trình kia. Dù sao Kỳ Trạch cũng là hotboy mới nổi, thân làm bạn cùng trường, mọi người kiểu gì cũng phải nhào vào hóng hớt một chút mới phải đạo. Còn mục đích cuối cùng là ủng hộ hay trào phúng, thậm chí suy đoán biên chuyện để thỏa mãn tâm lý vặn vẹo của bản thân thì chưa biết.
Qua 6 giờ chiều, Kỳ Trạch ngồi taxi trở về biệt thự.
Hôm nay đến phiên Phó Dung và Bạch Linh Tiên nấu cơm. Bạch Linh Tiên vẫn chưa đi làm về, Phó Dung đang chuẩn bị bữa tối một mình. Kỳ Trạch chỉ nhìn qua thủ pháp đã biết ngay đối phương thạo việc thật chứ không phải kiểu qua loa dối trá biết cắm mỗi nồi cơm điện, hơn nữa động tác còn rất ưu nhã, cực kỳ cảnh đẹp ý vui.
Kỳ Trạch lấy làm tiếc nuối giùm sếp Phó, sao lúc này lại không có cô nào xuất hiện trong bếp nhỉ? Nếu được chứng kiến mặt mềm mại này của anh ta không chừng sẽ có người đổ gục đấy!
Phó Dung thân là lãnh đạo cao cấp thành thạo mười môn phối hợp, tối nay anh ta định bụng chuẩn bị cơm tây, còn cố ý mang về hai chai vang đỏ, hiển nhiên là muốn trưng trổ tài năng ở mức tối đa rồi.
Ha ha, Hạ Viễn Quân chạy bộ giỏi thì thế nào? Mở to mắt mà nhìn món bò bít tết tối hôm nay đi, nhất định sẽ khiến hắn kia phải ê mặt vì dám tuyên bố bản thân biết nấu cơm!Lời tác giả:
Phó ba tuổi (đắc ý): Hôm nay anh mày thắng chắc!
Hạ ba tuổi (cười lạnh): Ha.
Vu: Người ta hay nói vật họp theo loài, ngưu tầm ngưu…
Bạch: Tiểu Thu Tử, tôi khuyên cậu muốn sống thì ngậm miệng lại đi.
—
Nhìn cũng hiểu tại sao sếp Phó tinh anh chưa có bồ rồi á…