Sau Khi Xuyên Sách Trở Về, Tôi Mang Thai Con Của Bệ Hạ

Chương 22: Tiểu Thất



Hạ Viễn Quân đứng do dự giữa cầu thang một lúc lâu mới tiếp tục bước lên, nhưng hắn không vào phòng ngủ mà trực tiếp lên lầu ba, bắt đầu im lặng tập luyện.

Cameraman theo sau quay hắn thêm một lát, cảm nhận tâm trạng cậu chủ Hạ không quá tốt liền chủ động thu hồi máy móc rút xuống lầu. Tuy mấy ngày nay bọn họ chứng kiến tính tình cậu ấm này không kém cỏi như lời đồn đãi, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.

Hạ Viễn Quân được ở một mình vẫn không nghe thấy tiếng hít thở theo tiết tấu của bản thân, hắn chỉ thấy tâm loạn như ma.

Hắn không muốn từ bỏ.

Sự tình hoàn toàn không giống những gì hắn tưởng tượng, lòng phẫn nộ và lo lắng vì nghĩ Kỳ Trạch phải chịu bất công phút chốc biến thành một trò cười. Tuy chỉ xuất hiện trong mơ, nhưng trực giác Hạ Viễn Quân mách bảo rằng Kỳ Trạch đang nói thật, cậu có người yêu thương, hai người bọn họ rõ ràng cũng là lưỡng tình tương duyệt.

Kỳ Trạch không chỉ biết, mà còn rất chờ mong đứa con này.

Nhưng hình như người kia đã gặp chuyện không may nên không còn trên đời —— Kỳ Trạch nói sẽ không bao giờ được gặp lại nữa. Vậy hắn chen chân vào giữa thì tính là gì? Người giống bạn trai cũ của Kỳ Trạch thôi sao?

Hạ Viễn Quân bật cười tự giễu, nện mạnh một quyền vào bao cát.

Không cam lòng! Vẫn không cam lòng!

Hắn không muốn cứ buông tay như vậy.

“Ha, cậu chủ Hạ đứng đây một mình trút giận chuyện gì vậy?” Đột nhiên ngoài cửa vang lên giọng nói hóng hớt của Phó Dung, anh ta thưởng thức Hạ Viễn Quân sầm sì đủ rồi mới đủng đỉnh tiến vào ngồi xuống ghế sô pha, ngẩng đầu hỏi hắn, “Sao thế, cãi nhau với Kỳ Trạch à?”

Hạ Viễn Quân nhíu mày, không muốn trả lời.

Phó Dung gật đầu ra chiều hiểu rõ, “À… thế này là có mâu thuẫn thật rồi.”

“Đừng im lặng mãi thế, nói đi để tôi còn…” Phó Dung ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đổi nửa câu sau từ “Tôi còn vui vẻ tí nào” thành “Tôi quân sư hộ cho”.

Hạ Viễn Quân càng nhíu mày chặt hơn, làm sao hắn lại không nhận ra Phó Dung đến để cười nhạo mình được. Thế nhưng cơn buồn bực trong lòng mãi không tiêu tan, luôn có cảm giác chực chờ bùng nổ, sau đó mọi chuyện chắc chắn hỏng bét. Hắn không quan tâm những người khác ra sao, lỡ như làm bị thương hoặc dọa đến Kỳ Trạch thì không tốt chút nào.

Vì thế Hạ Viễn Quân lựa chọn ngồi xuống, sầm mặt nói: “Em ấy nói tôi giống bạn trai cũ của em ấy.”

“Cái gì?” Phó Dung không ngờ Hạ Viễn Quân dám nói thẳng, “Cậu ấy nói với cậu thế à? Khoan đã, cậu tỏ tình rồi?”

“… Không có.”

Phó Dung không hiểu: “Thế làm sao cậu ấy lại nói thế được? Thời gian địa điểm như nào? Biết đâu lại nghe nhầm thì sao?”

Hạ Viễn Quân im lặng mấy giây: “Em ấy nói thế trong mơ.”

“…” Phó Dung nhìn hắn như nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ.

Ha ha, chắc anh ta phải rảnh lắm mới đi chủ động yêu cầu đồ chập mạch này lên tiếng tâm sự, hơn nữa còn cực kỳ hoài nghi Hạ Viễn Quân chó má cố ý bịa chuyện tìm ngược rồi.

Nhưng sắc mặt Hạ Viễn Quân lại cực kỳ nghiêm túc, lại còn tràn ngập chua xót ưu thương như thật.

Phó Dung nghĩ thầm, dù sao mình cũng là đứa khơi mào, thôi thì đành phải miễn cưỡng nghe hắn lải nhải cho hết chuyện, ai ngờ đâu nghe xong lại thấy kịch bản lớp lang bài bản phết.

Thế là Phó Dung cũng đưa ra những kiến nghị rất đúng trọng tâm.

Hạ Viễn Quân rơi vào trầm tư, hắn cảm thấy Phó sĩ diện nói rất có lý, thế là quyết định thử một lần xem sao.

Trời dần tối, tám vị khách mời lần lượt trở lại biệt thự.

Gần đây nhiệt độ đột ngột hạ xuống, hai người Ôn Uyển Vu Thu bèn chuẩn bị một bàn lẩu nóng hổi.

Đoàn người sôi nổi ngồi xuống bàn cơm, Ôn Uyển quan tâm đến cả những người không thể ăn cay nên chuẩn bị tận ba nồi nước nhúng lẩu, một chiếc thuần cay, một nồi uyên ương chia hai ngăn cùng một nồi nước dùng thanh đạm, còn rất cẩn thận chuẩn bị cả đồ uống nóng và đồ uống lạnh giải cay giải ngấy, cực kỳ tri kỷ.

Vu Thu vừa rót đồ uống cho mọi người vừa chào mời: “Tới đây tới đây, bắt đầu thôi!”

Kỳ Trạch ngồi trên bàn nâng cốc cùng cả bọn, trong ly của cậu là đồ uống nóng có mùi hương rất thơm ngọt, uống vào vị êm dịu còn thoang thoảng hương hoa. Nhưng đến khi chất lỏng trôi xuống cổ họng, cậu lại đột nhiên nhận ra chút lạnh lẽo bất thường. Kỳ Trạch sờ sờ thành cốc cảm thụ nhiệt độ rồi đặt lên bàn, sau đó không đụng vào nó thêm lần nào nữa.

La Tiểu Lê ngồi bên cạnh cậu cũng uống món nước này, dường như cô nàng không nhận ra có gì khác thường nên uống một lần hơn nửa ly. Kỳ Trạch rất muốn cảnh báo một câu nhưng ngại Ôn Uyển còn ngồi đó, biết đâu lại là bất ngờ người ta cố ý chuẩn bị thì sao?

Ngoại trừ hai người bọn họ, trên bàn không còn ai uống món đồ uống nóng này nữa. Kỳ Trạch bèn đứng dậy tự rót cho mình một ly nước ấm khác.

Bạch Linh Tiên và Hồ Lý ngồi đầu bên kia quan sát xong chỉ im lặng liếc nhau một cái, tiếp tục ăn lẩu.

Tối nay Hạ Viễn Quân không ngồi gần Kỳ Trạch nữa, chỉ liên tục nhìn về phía cậu. Hôm nay khẩu vị ăn uống của Kỳ Trạch vẫn khá tốt, cậu không đặc biệt thích ăn cay nên cùng La Tiểu Lê ngồi trong góc ăn nồi nước lẩu thanh đạm, dù sao thời gian mang thai rất dễ thượng hỏa. Nước dùng hầm từ cà chua và xương sườn thơm ngọt, kết hợp với những món khác vẫn rất ngon miệng.

Nhưng Kỳ Trạch chưa ăn được bao lâu đã cảm thấy không khỏe.

Cậu buông đũa xuống rồi theo phản xạ cầm cốc nước uống một ngụm, nhưng vì bất cẩn lấy nhầm cốc nên cuối cùng không uống nước ấm mà lại uống phải món đồ uống nóng kia. Lần này này cảm giác lạnh lẽo trượt qua cổ họng càng rõ ràng hơn, không chỉ không áp được khó chịu mà còn khiến cậu suýt nữa nôn ngay tại trận.

Cậu vội vàng rút hai tờ khăn giấy che miệng lại, chạy vào toilet. Mọi người đang dùng bữa, Kỳ Trạch không muốn ảnh hưởng đến khẩu vị của bọn họ.

Hạ Viễn Quân nhận thấy Kỳ Trạch hành động kỳ lạ đã lập tức đứng lên, nhìn cậu cuống quýt chạy đi mà chân mày nhíu càng chặt.

Những người khác cũng lục tục dừng đũa.

“Làm sao vậy?”

“Tiểu Trạch không bị gì đấy chứ?”

Ôn Uyển tỏ vẻ lo lắng đến rưng rưng nước mắt: “Hay là tại tôi chuẩn bị thứ gì Kỳ Trạch không ăn được? Ngốc quá, đáng lẽ tôi nên hỏi mọi người trước mới đúng.”

“Cô đừng gấp, chúng ta còn có Linh Tiên mà, cô ấy là bác sĩ đấy.” Vu Thu cùng chuẩn bị bữa tối với Ôn Uyển lên tiếng an ủi.

“Để tôi đi xem sao,” Bạch Linh Tiên đứng lên, “Mọi người cứ ăn đi.”

Bạch Linh Tiên bước đến đúng lúc Kỳ Trạch vừa từ toilet đi ra. Dáng vẻ cậu có hơi chật vật, tóc tai hỗn độn dán trước trán, sắc mặt tái nhợt, toàn thân không có sức đứng vững.

Lần này cậu bị nôn rất nặng, không phải kiểu nôn khan như trước kia mà là nôn toàn bộ những thứ trong dạ dày ra ngoài, cổ họng cực kỳ khó chịu, đầu váng vất như bị say xe.

“Có ổn không?” Bạch Linh Tiên thấy hai mắt cậu đỏ bừng, vội ra hiệu cho cậu đưa tay ra, “Để tôi xem cho.”

Một khi Bạch Linh Tiên nghiêm túc lên trông rất giống cô giáo chủ nhiệm trường trung học, ít ai dám không nghe lời, Kỳ Trạch đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng cậu chỉ vừa duỗi tay được một nửa đã đột ngột giật mình phản ứng, lập tức thu tay lắc đầu: “Không, không cần. Tôi không sao mà.”

Bạch Linh Tiên không nói không rằng, lạnh mặt nhìn cậu.

Kỳ Trạch căng thẳng đứng đối diện cô, nhưng đầu thật sự quá choáng, chân cũng bắt đầu mềm đi không thể đứng nổi nữa. Cậu định bụng dựa vào khung cửa toilet một lát, nhất thời lại hoa mắt không nhìn rõ nên cứ thế nắm vào khoảng không.

May mà có Hạ Viễn Quân đỡ lấy nên cậu vẫn đứng vững vàng.

Hắn không yên lòng, chân trước Bạch Linh Tiên vừa đi hắn đã lập tức theo sau cô. Không ngờ tình trạng của Kỳ Trạch còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng, chứng kiến dáng vẻ cậu khó chịu làm hắn càng đau lòng thêm gấp bội.

“Để tôi đưa cậu lên nghỉ ngơi.” Hạ Viễn Quân hạ giọng xuống.

Kỳ Trạch ngẩng đầu nhìn hắn rồi cúi đầu rất nhanh, nhẹ nhàng gật gật mấy cái.

Bạch Linh Tiên đi theo hai người lên lầu, thấy Vu Thu từ trong bếp thò đầu ra thăm dò, cô xua xua tay ra hiệu cậu ta không cần góp vui.

Bạch Linh Tiên bước vào phòng ngủ của Kỳ Trạch và Hạ Viễn Quân, liếc Hạ Viễn Quân một cái rồi nói: “Anh ra ngoài trước đi, để tôi kiểm tra một chút.”

Hạ Viễn Quân nhíu mày nhìn cô,sau đó cố chấp nhìn chằm chằm vào Kỳ Trạch: “Tôi không đi.”

Bạch Linh Tiên thấy hắn cứng đầu lì lợm cũng không lặp lại lần thứ hai, bèn ngồi xuống mép giường ra hiệu cho cậu duỗi tay.

Kỳ Trạch mím môi yên lặng cự tuyệt.

Bạch Linh Tiên sầm mặt giáo dục bệnh nhân không chịu phối hợp: “Nếu cậu không xem sức khỏe bản thân là chuyện quan trọng thì tôi sẽ đi xuống thật đấy.”

Phản ứng lần này đúng là nghiêm trọng hơn ngày thường nhiều, đương nhiên Kỳ Trạch rất lo lắng cho nhóc con trong bụng, sau một hồi lâu do dự, cuối cùng cậu cũng chịu vươn tay. Cảm xúc từ ngón tay Bạch Linh Tiên vừa mềm vừa ấm, khiến cảm giác bất an thấp thỏm của Kỳ Trạch được trấn an không ít.

Một lát sau, cô buông tay ra, “Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi là được.” Dứt lời cô chợt nhìn thẳng vào mặt Kỳ Trạch, ngữ khí cũng mềm nhẹ hẳn đi, “Yên tâm, khỏe mạnh lắm.”

Trái tim Kỳ Trạch hạ xuống, cậu thở phào một hơi, hai mắt cay cay nói từ đáy lòng: “Chị Bạch, cảm ơn chị ạ.”

“Không có gì,” Bạch Linh Tiên đứng dậy, xoa xoa đầu cậu dặn dò sâu xa, “Sau này ăn uống gì nhớ cẩn thận vào.”

Kỳ Trạch gật đầu, nhìn Bạch Linh Tiên rời đi.

Hạ Viễn Quân rất muốn ở lại chăm sóc, nhưng hắn biết hiện giờ không phải lúc thích hợp đành phải đứng dậy theo, “Vậy cậu nằm nghỉ đi, tôi đi đây.”

“Ừm.” Kỳ Trạch nhìn hắn mà thầm thở dài một tiếng.

Hạ Viễn Quân ra khỏi phòng ngủ lập tức đuổi theo Bạch Linh Tiên, “Em ấy ăn phải thứ gì?”

“Ăn phải thứ không nên ăn.” Bạch Linh Tiên không muốn giải thích dài dòng với hắn, chỉ lạnh mặt đi xuống lầu.

Mà không khí dưới bếp lúc này cũng cực kỳ phức tạp, tất cả mọi người đồng loạt im lặng ăn cơm, riêng sắc mặt Ôn Uyển trầm đi thấy rõ.

Hồ Lý ngồi đối diện đang giữ nụ cười lạnh nhìn cô ta chằm chằm không chớp mắt.

Thấy hai người Bạch Linh Tiên bước xuống, Hồ Lý mới dời ánh mắt dò hỏi tình trạng Kỳ Trạch một phen. Sau khi biết được cậu chỉ bị lạnh dạ dày, uống thuốc nghỉ ngơi là được, mọi người mới nhẹ nhõm thở phào.

Sau đó Bạch Linh Tiên cùng Hồ Lý ra ngoài mua nguyên liệu, Hạ Viễn Quân và Phó Dung nấu một nồi canh thuốc cho Kỳ Trạch, canh vừa nấu xong Hạ Viễn Quân vội vàng rót một chén bưng lên lầu. Thấy bộ dạng bận trước bận sau của hắn, đến cả trai thẳng chậm tiêu như Vu Thu cũng phải nhìn ra chỗ bất thường, càng đừng nói những người khác.

Hạ Viễn Quân nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ đặt chén lên bàn, muốn gọi Kỳ Trạch dậy.

Cậu đang vùi hơn nửa cái đầu vào ổ chăn ngủ say, dường như được nhiệt khí ủ ấm nên khuôn mặt cũng hồng hào lên. Hạ Viễn Quân vốn định để yên cho cậu ngủ tiếp, nhưng nghĩ cậu đang rỗng bụng không tốt liền nửa quỳ trước giường, kéo nhẹ chăn xuống, “Kỳ Trạch? Dậy đi, ăn chút gì…”

Bàn tay đẩy bả vai Kỳ Trạch chợt dừng lại, tầm mắt hắn dừng trên một cặp tai màu trắng bóc nhô ra khỏi mái tóc xoăn.

Đó là một cặp tai động vật nho nhỏ xù xù.

Hạ Viễn Quân vươn ngón trỏ khẽ vuốt lên một trong hai vành tai kia, lông tơ mềm mại, xúc cảm rất sướng tay. Chỉ là dường như chúng cực kỳ nhạy cảm, chỉ mới bị sờ mấy phát đã run rẩy dựng đứng, cuối cùng biến mất sau làn tóc đen như chưa từng xuất hiện.

Kỳ Trạch mơ mơ màng màng tỉnh lại, đập vào mắt cậu là khuôn mặt ngơ ngẩn của Hạ Viễn Quân, cậu dụi mắt lúng búng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Hạ Viễn Quân thu hồi bàn tay Kỳ Trạch chưa kịp để ý, vội ho nhẹ một tiếng: “Canh thuốc nấu xong rồi, tôi bưng lên cho cậu một chén đây, ăn xong rồi hãy ngủ.”

“Được, cảm ơn.” Kỳ Trạch ngồi dậy, cậu ngủ được một lát đã thấy khá hơn nên không muốn ngồi ăn luôn trên giường, nơi này cũng không phải nhà của một mình cậu.

Mùi vị canh thuốc không quá nồng, tay nghề hầm canh của Phó Dung cũng rất tốt, Kỳ Trạch còn đương đói bụng, ăn hết một chén thế mà vẫn muốn ăn nữa. Hạ Viễn Quân thấy cậu có thể ăn uống bình thường thì yên tâm hơn hẳn, hắn nói dưới bếp vẫn còn, có thể múc thêm.

Nguyên liệu nấu ăn khá nhiều, một mình Kỳ Trạch không thể ăn hết. Lúc cậu bước xuống lầu thì thấy cảnh tượng Hồ Lý đang bắt La Tiểu Lê ăn canh, cô nàng kia sợ đắng chỉ dám múc nửa chén, sau đó thấy thơm ngon lại tự giác ăn thêm mà không cần ai ép buộc. Thấy cô ăn ngon miệng quá, Vu Thu đứng một bên cũng tò mò không nhịn được cầm chén ăn cùng.

Nồi canh thuốc kia cuối cùng không lãng phí một giọt nào cả.

Ngày hôm sau, Kỳ Trạch ngủ dậy đã hoàn toàn bình phục, thân thể thoải mái, tinh thần cũng sáng láng lên không ít.

Cậu rửa mặt đi xuống lầu kiểm tra chậu hoa, nhân tiện thu hoạch cỏ bốn lá.

Ban đầu cậu còn cho rằng mình đếm nhầm, nhưng đếm đi đếm lại ba lần vẫn thấy trên chậu cây có tận năm mảnh cỏ bốn lá.

Bốn cô gái nhưng lại đến năm mảnh giấy? Vậy mảnh còn lại từ đâu ra?

Thật ra trong lòng Kỳ Trạch đã có phỏng đoán nhưng vẫn hy vọng là không phải, cậu định sẵn từ đầu rằng không thể đáp lại người này.

Hôm nay cậu không tránh đi chỗ khác mà đứng tại chỗ mở giấy nhắn ra đọc. Sau khi vội vàng kiểm tra bốn mảnh đầu, Kỳ Trạch lật đến tấm giấy cuối cùng.

Trên mảnh giấy nho nhỏ chỉ có hai chữ ngắn gọn, nhưng đủ để hai mắt cậu khẽ run lên.

[ —— Tiểu Thất. ]

Mỗi khi bệ hạ nhà cậu muốn khoe khoang hay trêu chọc sẽ luôn miệng gọi cậu là hồ ly nhỏ. Nhưng chỉ khi có hai người với nhau, hết một nửa thời gian hắn thường gọi cậu là Tiểu Thất.

Ngón tay cầm giấy của Kỳ Trạch siết chặt lại, đột nhiên nhìn lên hướng tầng hai.

Chẳng lẽ Hạ Viễn Quân đúng là bệ hạ?