Sau Khi Xuyên Sách Trở Về, Tôi Mang Thai Con Của Bệ Hạ

Chương 33: Đố kỵ



Thời tiết hôm nay rất đẹp, trời trong nắng ấm, từ đằng xa đã có thể trông thấy đỉnh núi Thiên Diệu mây mù lượn lờ. Vì sương còn chưa tan hẳn nên cây cối trên núi vẫn xanh thẫm một mảnh tình thơ ý họa như tranh thủy mặc, nhìn qua đúng là rất giống tiên cảnh chốn nhân gian. Mà thứ Kỳ Trạch thấy còn có thêm một vầng ngũ sắc bao quanh đỉnh núi, hẳn chính là “linh sơn” cậu đọc được trong tập bút ký.

Khoảng 10 giờ 40 phút, đoàn xe dừng lại trên núi Thiên Diệu.

Hồ Lý vừa xuống xe đã nhiệt tình hít thở mấy hơi linh khí tươi mát sảng khoái giữa sườn núi, cảm thấy tâm tình dễ chịu hơn rất nhiều.

Xe đi thẳng lên núi, bọn họ du ngoạn một lúc là có thể ăn cơm trưa luôn. Nếu sắp xếp cả tiết mục leo bộ lên núi thì thời gian chắc chắn không đủ, hơn nữa còn khiến các khách mời dễ mệt mỏi. Gameshow này dù sao vẫn là chương trình hẹn hò, chỉ cần xem các nam thanh nữ tú yêu nhau rắc cơm chó là đủ rồi.

Đi ra khỏi bãi đỗ xe có thể trông thấy ngay Nhật Chiếu Quan —— Bãi đỗ xe cũng là của đạo quan, không có người ngoài cho nên không sợ có fan đi theo chặn đường.

Tổ chương trình đã làm việc trước với ban quản lý núi Thiên Diệu, ngày hôm nay khu vực sau núi và Vạn Hoa Cốc cũng chỉ mở cửa cho ê kíp vào quay phim, cả bọn cứ yên tâm vui chơi hẹn hò, sẽ không có du khách bên ngoài vào quấy rầy.

Sau khi đạo diễn căn dặn một lần những việc cần lưu ý, buổi ghi hình lập tức bắt đầu.

Lúc này mọi người vẫn đang đứng trong Nhật Chiếu Quan, hôm nay đạo tràng không mở cửa cho du khách bình thường, chỉ có người của chương trình và vài vị tiểu đạo trưởng đi qua đi lại quét tước vệ sinh. Ra khỏi đạo tràng là một gian ngắm cảnh xây dựng cheo leo bên vách núi, bình thường hay có vài đệ tử đến đây ngồi thiền định và tu tập.

Bạch Linh Tiên thân là người từng trải lúc này đưa tay chỉ dẫn phương hướng: “Kìa, bên đó là nơi bái Tam Thanh, người ngồi trước cửa là người giải xăm đấy, ai muốn xin xăm có thể qua đó xin thử nhé.”

Tuy mấy hạng mục cầu nhân duyên đã bớt uy tín nhưng cầu cái khác thì vẫn được, căn cứ theo truyền thống kinh điển “Tới cũng tới rồi”, ai không đi người đó thiệt.

Thật ra trong bọn chỉ có La Tiểu Lê và Vu Thu là tương đối có hứng thú với hoạt động xin xăm, những người còn lại hoặc là đi vòng quanh điện xem xét hoặc là đứng bên ngoài nghe Bạch Linh Tiên nói chuyện với vị đạo sĩ giải xăm.

Đạo sĩ kia tuổi tác không nhỏ, râu dài rung rung nhưng cực kỳ có tinh thần, mở miệng ngậm miệng liên tục gọi Bạch Linh Tiên là tiểu sư thúc. Cảnh tượng quá tương phản khiến mọi người có chút bất ngờ nhưng không đến mức không chấp nhận nổi.

Đoàn người rời khỏi đạo quan, trên đường đi thỉnh thoảng còn chạm mặt vài vị đạo sĩ trẻ tuổi. Chuyện khiến người ta thấy lạ lùng là mỗi ngày núi Thiên Diệu tiếp đón vô số du khách, nhưng các đạo sĩ này vẫn dùng ánh mắt tò mò đánh giá bọn họ, hơn nữa còn rất khoa trương.

Mà theo như Kỳ Trạch quan sát, mục tiêu của bọn họ đều nằm hết trên người Hồ Lý.

Mỗi lần đi ngang qua các đạo sĩ đều tụ tập lại thì thầm rất kích động: “Trời ơi, gặp được đồ thật rồi kìa! Hàng thật giá thật! Sư phụ lừa quá, rõ ràng là siêu xinh đẹp chứ có cái răng nanh nào đâu…”

Kỳ Trạch nghe không hiểu, nhưng cũng không muốn đi tìm tòi cặn kẽ.

Cảnh sắc trên núi rất diễm lệ, chậm rãi bước đi trên đường mòn nghe chim hót côn trùng kêu nước suối róc rách chảy cực kỳ thư giãn thoải mái, đủ khiến người ta quên đi mệt mỏi thường ngày. Kỳ Trạch dạo chơi vô cùng thả lỏng, thậm chí còn thỏa mãn híp cả hai mắt.

Luồng khí màu trắng ngọc không ngừng tuôn chảy vào cơ thể cậu từ bốn phía, Hạ Viễn Quân quan sát thấy thần sắc cậu không hề khó chịu mới thoáng yên lòng.

Mà không biết Hồ Lý cũng tiến đến bên cạnh Kỳ Trạch từ bao giờ, đang nhìn cậu mỉm cười hiền từ. Hạ Viễn Quân liếc cô một cái, thấy cô không có vẻ gì là muốn quấy rầy nên cũng không có hành động gì khác, chỉ lẳng lặng nhích sát vào cậu thêm hai phân nữa.

Thế nhưng chuyện ngoài ý muốn đột ngột xảy ra, có lẽ do Kỳ Trạch hít thở quá thoải mái không hề phòng bị, cho nên trên đỉnh đầu cậu lại bắt đầu mọc ra một cặp tai nhọn trắng bóc hoàn toàn không thuộc về loài người.

Đồng tử Hạ Viễn Quân lập tức co chặt, dùng tốc độ tay cực nhanh che đầu cho cậu. Đôi tai lông xù dưới lòng bàn tay hắn run lên một cái, lông tơ mềm mại đảo qua đảo lại rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.

Hạ Viễn Quân vừa tiếc nuối vừa thở phào nhẹ nhõm vì chưa bị ai phát hiện ra chỗ bất thường, hắn ngẩng đầu chợt va vào khuôn mặt đằng đằng sát khí như muốn đấm nhau của Hồ Lý, ánh mắt cũng nhanh chóng hung dữ trừng lại cô, muốn cảnh cáo đối phương đừng dại dột ăn nói lung tung.

Hồ Lý không nhanh tay bằng Hạ Viễn Quân, vốn đang cực kỳ tiếc hận lẫn khó chịu vì không kịp sờ vuốt lỗ tai nhóc con, lúc này bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của hắn lại bất ngờ sửng sốt.

Nghĩa là Hạ Viễn Quân biết rõ nhóc con không phải con người?

Ừm… Hình như cô đã hiểu lý do tại sao ngày trước hai người lục đục mâu thuẫn rồi.

Không chỉ không sợ hãi mà còn dám theo đuổi lại, cũng miễn cưỡng xem như thật lòng đi.

Hồ Lý nghiêng đầu, thong thả bước đi rời khỏi Kỳ Trạch trong phạm vi ba mét rồi chui vào đình ngắm cảnh ngồi xuống bên cạnh Ôn Uyển, ngăn chặn ánh mắt cô ả đang nhìn hai người Hạ Viễn Quân.

Sau đó cô ném cho Ôn Uyển một nụ cười quyến rũ.

“…” Ôn Uyển cắn răng nhìn thoáng qua camera đang bật, không thể không giả dối mỉm cười đáp lại.

“Woa, phong cảnh bên kia cũng đẹp ghê…” Quần chúng vây xem phía bên này trông thấy Hạ Viễn Quân thình lình ôm đầu Kỳ Trạch lập tức ồn ào lên —— Nhìn từ góc quan sát của bọn họ thì hai người đúng là đang ôm nhau.

“Chậc.” Phó Dung không quá vui vẻ, ngược lại còn khó chịu vì chưa gì đã bị con chó bự kia ngó lơ.

Ai cũng thấy rõ mồn một, ở đây còn có cả ê kíp chương trình tổng cộng phải đến hai mươi người! Không sợ chơi cháy quá chọc mù hết mắt mọi người sao?!

“Ưm,” Kỳ Trạch cảm nhận một đôi tay to áp lên đầu mình, cậu ngẩng đầu khó hiểu dò hỏi, “Chuyện gì thế?”

“… Không có gì, lá cây vướng vào tóc, tôi giúp em gạt xuống thôi.” Hạ Viễn Quân giả vờ phất phất nhẹ mái tóc Kỳ Trạch, tuy xúc cảm khác hẳn với lỗ tai bông mềm nhưng cũng không quá kém cạnh.

Kỳ Trạch không nghi ngờ gì mà mỉm cười với Hạ Viễn Quân, chọc cho đầu quả tim hắn cũng ngứa ngáy theo.

Đi hết con đường mòn này sẽ đến được một tòa khách sạn, bọn họ lợi dụng vị trí đắc địa mà thiết kế ra một nhà hàng lộ thiên cũng xây dựng bên vách núi. Nơi này còn cao hơn cả Nhật Chiếu Quan nên phong cảnh phải nói là tuyệt hảo, ngẩng đầu có thể chạm ngay được vào biển mây.

Tám người vừa đi vừa dừng, khoảng 11 giờ rưỡi mới đến được nhà hàng lộ thiên.

Tuy Vu Thu không mắc bệnh sợ độ cao nhưng vẫn hơi dờn dợn, vừa bước vào đã hạ mông ngồi xuống ngay chiếc bàn gần nhất không chịu di chuyển nữa. Cậu ta không thèm phản ứng tiếng cười nhạo của Hồ Lý, chỉ ngửa đầu cảm thán: “Ôi, hôm nay trời đẹp thật.”

Những người khác không thể làm gì hơn, huống hồ phần rìa bên ngoài chỉ gắn một hàng lan can bằng gỗ thoạt nhìn không quá an toàn, thế là cả bọn nhất trí ngồi xuống bàn Vu Thu đã chọn.

Thừa dịp thức ăn chưa được bưng lên, mọi người cùng chơi một trò đếm số nho nhỏ. Quy tắc là người thua phải biểu diễn một năng khiếu nào đó hoặc làm theo thử thách của người ngồi ngay bên phải mình. Người thứ nhất chịu thua là La Tiểu Lê, bên phải cô nàng là Kỳ Trạch nên cô thoải mái chọn thử thách. Kỳ Trạch cũng không nỡ làm khó, kêu cô uống hết một ly nước lọc là xong.

Người thứ hai bại trận là Hồ Lý, cô kiêu ngạo hất cằm cởi áo khoác rồi bước ra nhảy một điệu nhảy nóng bỏng trên giày cao gót. Dáng người cô vốn hoàn mỹ, động tác nhảy càng trở nên vũ mị đa tình khiến cánh đàn ông không thể chống đỡ nổi. Thậm chí đến một nhóc gay như Kỳ Trạch cũng cảm thấy cô nhảy đẹp đến nỗi không muốn rời mắt.

Hạ Viễn Quân nhìn Kỳ Trạch say sưa xem không chớp mắt mà chua lè. Hắn không biết nhảy.

Hồ Lý nhảy xong liền nhấc váy cúi chào khán giả.

Ngoại trừ nhóm Kỳ Trạch, còn có các vị khách bên ngoài cũng nhiệt tình vỗ tay. Tuy tổ chương trình đã bao trọn nhà hàng, nhưng khách sạn trước đó có khách du lịch ở sẵn không thể đuổi người ta đi. Có điều các vị khách này cũng phối hợp ở yên trong phòng nên khó mà quay chụp bọn họ ở cự ly gần, tổ chương trình không làm khó dễ, cứ để mặc cho họ hiếu kỳ vây xem.

Vu Thu là người thứ ba đầu hàng, mọi người đều cho rằng cậu ta sẽ chọn thử thách, nhưng cậu chàng lại bất ngờ bắn ra một đoạn rap và một ca khúc cổ phong đang hot trên mạng, tông điệu còn không tệ làm mọi người trầm trồ mất một hồi. La Tiểu Lê không tiếc lời khen ngợi cậu ta là “trai bảo tàng” vì giấu giếm quá nhiều kỹ năng, lộ hết cái này vẫn còn cái khác.

Vu Thu ra vẻ bi thương thở dài nói: “Ầy, thời buổi này làm streamer khó khăn lắm, không có tí skill lận lưng là bị đào thải ngay.”

Mọi người cười một trận xong lại tiếp tục trò chơi. Lần này người thua là Ôn Uyển, cô nàng cũng đứng lên múa một điệu cổ điển duy mỹ, múa xong còn mỉm cười đối diện Hồ Lý như thể hai người đang thi đấu hơn thua nhau. Hồ Lý thấy thế cũng khiêu khích nhìn lại. Tổ chương trình rất thức thời, lập tức cố ý cho bọn họ hẳn hai ống kính đặc tả.

Các du khách trong khách sạn dường như vẫn xem chưa đủ, thậm chí có người còn hô to “Thêm lần nữa đi”.

Đương nhiên không ai phản ứng, trò chơi cứ thế tiếp tục.

Ba người còn lại là Kỳ Trạch, Hạ Viễn Quân và Phó Dung đã đếm tới con số vạn mà bất phân thắng bại. Mãi đến khi món ăn thứ nhất được phục vụ đặt lên bàn, lực tập trung của Kỳ Trạch bị đồ ăn câu mất nên mới bất cẩn bại trận.

Kỳ Trạch thu ánh mắt khỏi đĩa thức ăn, liếm môi suy tư nói: “Hình như… tôi chẳng biết phải biểu diễn gì cả.”

Ngồi bên phải cậu chính là Hạ Viễn Quân, hắn chắc chắn sẽ không làm khó, cùng lắm chỉ có khả năng mặt dày lợi dụng cậu một phen mà thôi. Fangirl đam mê hít thị La Tiểu Lê ngồi một bên chuẩn bị sẵn tinh thần hóng hớt, lại đột nhiên nghe Kỳ Trạch hô lên: “Tôi nhớ ra rồi!”

Kỳ Trạch bước đến bên một chậu cây của nhà hàng, dò hỏi người phục vụ: “Tôi có thể hái lá không?”

Nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ, bị cậu áp sát đã đỏ bừng mặt kích động không nói nên lời, chỉ biết gật đầu lia lịa. Một cái lá thì tính làm gì, cầm luôn cả chậu cây đi còn được!

Kỳ Trạch cảm ơn rồi trở lại bên người Hạ Viễn Quân, cậu xoa xoa mặt ngoài phiến lá rồi đặt lên môi thổi. Đôi môi vừa nhúc nhích, một giai điệu réo rắt uyển chuyển cũng kín đáo vang lên. Giai điệu này nghe không giống ca khúc đang lưu hành mà giống một khúc đồng dao vô danh hơn, vừa mộc mạc vừa êm tai.

“Tôi thấy cậu cũng thuộc dạng trai bảo tàng đấy!” Chờ Kỳ Trạch thổi xong, La Tiểu lê mới cất tiếng khen ngợi.

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu khen cậu thổi rất hay. Vu Thu còn cố ý chạy ra bứt một chiếc lá y hệt, nhưng đáng tiếng thổi bao nhiêu lần cũng chỉ phát ra những tiếng “phụt phụt” làm mọi người chê cười thêm một trận. Cậu ta phẫn hận ném lá cây vào thùng rác: “Mấy bộ phim kiếm hiệp lại lừa tôi rồi!”

Hạ Viễn Quân lẳng lặng ngồi bên cạnh Kỳ Trạch, nhìn gương mặt tươi cười của cậu mà xuất thần. Không biết tại sao, hắn luôn có cảm giác mình đã nghe qua giai điệu Kỳ Trạch vừa thổi ở đâu đó, trong đầu cũng xẹt qua một vài hình ảnh nửa quen nửa lạ.

—— Một người đàn ông mặc trường bào viền chỉ vàng ôm Kỳ Trạch ăn mặc trang phục nữ giới, cầm tay chỉ cho cậu cách thổi kèn lá. Lúc đó Kỳ Trạch mãi mà không học được làm người nọ bất đắc dĩ phải than nhẹ một tiếng, miệng lẩm bẩm “Vậy trẫm phải dùng cách kia dạy cho Tiểu Thất thôi”, sau đó trực tiếp dùng miệng “dạy” luôn.

Hạ Viễn Quân nhắm mắt hít sâu, trong đầu còn hiện rõ bờ môi ướt át tươi đẹp của Kỳ Trạch, trang phục lộng lẫy bắt mắt cùng đôi mắt sáng ngậm đầy ý cười và tình cảm trào dâng không kiềm chế nổi.

Hạ Viễn Quân đứng dậy bước ra xa một chút, hắn thở ra một hơi dài chán nản, miễn cưỡng đè ép lòng đố kỵ vào sâu trong lồng ngực.