Sau Khi Xuyên Sách Trở Về, Tôi Mang Thai Con Của Bệ Hạ

Chương 4: Trùng hợp



Sáng hôm nay Kỳ Trạch chỉ có một tiết chuyên ngành, lên lớp xong cậu lập tức trở về ký túc xá, buổi chiều tính toán ra ngoài tiếp tục tìm việc làm thêm. Trong thẻ hiện giờ không có bao nhiêu tiền, sau khi tốt nghiệp cậu còn dự định rời khỏi thành phố này nên phải chi tiêu tiết kiệm một chút.

Kỳ Trạch trở lại phòng, tiếng cười đùa bên trong vốn đang ầm ĩ bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, cả ba cặp mắt bạn cùng phòng đều không hẹn mà âm thầm đặt hết lên người cậu.

—— Cứ như người này vừa mua được một chiếc skin hàng xịn phiên bản giới hạn, khiến cho bọn họ luôn nhìn quen bản skin mặc định nghèo khổ trước đó không tài nào thích ứng nổi. Mặc dù đã một tuần trôi qua, nhưng cả đám vẫn không thể tin Kỳ Trạch xấu xí hay sợ sệt của trước kia và người xinh đẹp lóa mắt của bây giờ là một.

Không chỉ bạn cùng phòng, gần như toàn bộ đại học X đều say sưa bàn luận về anh hotboy mới nổi không có dấu hiệu hạ nhiệt. Tiếc là trước đó Kỳ Trạch thật sự không có tiếng tăm gì nên quần chúng hóng thị chỉ có thể đào ra một ít tin tức đối phương học giỏi thế nào, hoặc trong tay cầm bao nhiêu học bổng vân vân.

Thế nhưng người hóng thị thì chưa bao giờ hết rảnh rỗi, không có tin thì cứ điên cuồng biên soạn kịch bản trong đầu là xong —— Thử hỏi một thanh niên đột nhiên hoàn toàn thay đổi có thể liên quan đến chuyện gì? Hay phải chịu đả kích lớn đến cỡ nào?

Đương nhiên là vì yêu hận tình thù rồi!

Vì thế, dưới tình huống đương sự hoàn toàn không biết chút gì, Kỳ Trạch trở thành nhân vật chính trong câu chuyện tình éo le kinh điển bị người mình thích ghét bỏ nên đã đi cắt tóc tân trang, thay đổi tính cách rồi trở về vả mặt người cũ.

Đám bạn cùng phòng, vốn là những người tiếp xúc với cậu nhiều nhất đương nhiên sẽ bị người ta săn đón tra hỏi. Nhưng ai mà biết được lý do thằng nhóc Kỳ Trạch kia lại biến thành như vậy! Có trời mới hay hóa ra cậu ta mang khuôn mặt đẹp như tiên chứ không phải nuôi tóc dài vì trên mặt có vết sẹo hay vết bớt xấu xí không muốn để người ngoài thấy! Chính đám người Chu Đức cũng bực bội đến phát điên.

Kỳ Trạch chẳng thèm để ý các thành viên khác trong phòng có ghét bỏ mình thêm hay không, dù sao cậu cũng sẽ không đặt hơi sức lên bọn họ nữa. Đương nhiên, nếu bọn họ vẫn muốn gây sự hoặc lỗ mãng sai phái cậu như trước kia thì vẫn phải để ý một chút, cậu không ngại bắt họ phải trả “thù lao”.

Kỳ Trạch cầm laptop ra khỏi ký túc xá. Chân trước cậu vừa đi, chân sau ba người còn lại bắt đầu sôi nổi thảo luận.

Từ sau khi thay đổi hình tượng, các bạn học chịu giao lưu với cậu ngày một nhiều lên, mà chuyện cậu cần việc làm thêm cũng được không ít người biết đến. Cuối cùng sự việc đến tai giảng viên khoa ngoại ngữ, thế là thầy còn giới thiệu cho Kỳ Trạch một vài công việc biên dịch thời vụ.

Công việc biên dịch không tốn bao nhiêu thời gian, đối với Kỳ Trạch mà nói cũng không tính là việc khó, mỗi ngày chỉ mất vài tiếng là hoàn thành. Kỳ Trạch rất cảm kích vị giảng viên đã giới thiệu công việc cho mình.

Tài liệu cần biên dịch lần này có thể làm xong trong một buổi sáng, Kỳ Trạch tìm một vị trí yên tĩnh trong thư viện để ngồi xuống tranh thủ làm việc. Chỉ chốc lát sau, vị trí bên cạnh cậu lại nhiều thêm một người. Kỳ Trạch liếc nhìn qua, người đến hóa ra là Thượng Cảnh An.

Thượng Cảnh An cầm theo một quyển sách, thấy cậu liếc nhìn cũng chỉ ôn hòa lịch sự mỉm cười một cái rồi bắt đầu đọc sách.

Trong thư viện rất yên tĩnh, chỉ cần một chút tiếng động nhỏ thôi cũng bị nghe thấy rõ ràng, thế nên Kỳ Trạch có thể nghe rất rõ những tiếng xuýt xoa của các sinh viên sau khi Thượng Cảnh An ngồi xuống bên cạnh mình.

Cậu nhíu mày hoài nghi, nhưng cũng không bắt chuyện với Thượng Cảnh An mà chuyên tâm làm cho xong công việc.

Đến khi tài liệu sắp hoàn thành, Kỳ Trạch còn nhận được tin nhắn của thầy giáo hỏi cậu có cần thêm công việc hay không, ông ta có một đứa cháu trai đang tìm gia sư bổ túc môn ngoại ngữ.

Kỳ Trạch khá vui mừng, đầu tiên là soạn tin cảm ơn thầy, sau đó lại hỏi thăm kỹ càng tình trạng học tập của cậu học sinh kia; thù lao gia đình đưa ra rất hào phóng, tính cách học sinh hình như cũng không tệ, chuyện phiền hà duy nhất là nhà bọn họ ở khá xa đại học X nhưng không phải vấn đề quá lớn. Cậu không do dự bao lâu đã lập tức trả lời tin nhắn, nói rằng ngay ngày mai là có thể đi gặp học sinh.

Kết thúc cuộc trò chuyện, tâm trạng Kỳ Trạch rất tốt, phần công việc vốn không nhiều lắm cũng nhanh chóng được làm xong. Cậu bắt đầu vừa thu dọn đồ dùng vừa suy nghĩ xem nên mua tặng món quà gì để tỏ lòng cảm ơn thầy giáo.

Thượng Cảnh An ngồi bên cạnh thấy cậu sắp đi liền nghiêng đầu nhìn một cái, đôi mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt như muốn chào tạm biệt.

Kỳ Trạch cũng gật đầu nhìn hắn ta rồi đứng dậy rời khỏi thư viện; chuyện cậu không biết chính là, mình vừa nhấc chân rời đi một cái, trên diễn đàn trường học đã lập tức đẻ ra ngay topic ghép CP rất sôi nổi.

Thượng Cảnh An chờ cậu đi khuất cũng lập tức rời khỏi thư viện, hắn ta rút di động gọi một cuộc điện thoại, người ở đầu bên kia nhanh chóng tiếp máy.

Thượng Cảnh An: “Cảm ơn cậu ạ, cậu ấy đang vui lắm.”

Người bên kia cũng tươi cười hớn hở: “Mấy đứa trẻ các con theo đuổi đối tượng cứ phải lòng vòng thế à…”

Thượng Cảnh An dùng giọng điệu vừa yêu chiều vừa bất đắc dĩ: “Chẳng phải vì không có cách nào khác sao? Cậu ấy khá tự trọng nên không chịu để con giúp đỡ, may mà còn có cậu.”

“Cậu biết chứ, thằng bé kia tương đối tự lập, trước đây còn hướng nội nữa. Nhưng dù sao cũng là một đứa trẻ tốt, con đừng ăn hiếp cậu ấy đấy. Thôi, cậu có việc rồi, hôm khác lại nói sau.”

Thượng Cảnh An mỉm cười: “Vâng, lúc nào cậu rảnh, để con mời cậu ăn cơm.”

Bên kia bật cười thành tiếng, sau đó cuộc gọi kết thúc.

Thượng Cảnh An cất di động vào túi rồi nhìn về hướng Kỳ Trạch vừa đi, đôi mắt đằng sau cặp kính lóe lên một tia xảo quyệt.

Chiều hôm đó Kỳ Trạch liên hệ với phụ huynh học sinh, người nhà bên kia hẹn cậu trưa mai gặp mặt ở một quán ăn gần trường, Kỳ Trạch đồng ý.

Cậu học sinh kia hiện giờ đang học lớp 11, thành tích các môn khác rất khá, chỉ có tiếng Anh là mãi lẹt đẹt trên trung bình. Trước đây Kỳ Trạch từng làm công việc dạy kèm cho người ta nên nhanh chóng biên soạn được vài tập phương án giảng dạy. Tuy có lời giới thiệu của thầy giáo làm đảm bảo, nhưng cái gì cần chuẩn bị vẫn nên chuẩn bị trước thì hơn.

Trong lúc Kỳ Trạch đang bận rộn chuẩn bị giáo trình thì ở nhà họ Kỳ, Kỳ Nhược Sam cũng vừa ném vỡ điện thoại di động trong tay mình.

Kỳ Nhược Phong đang chơi game bên cạnh giật mình hoảng sợ, trượt tay một cái mất mạng vào tay địch. Phe bên kia chớp lấy sơ hở nhanh chóng diệt luôn bốn đồng đội của cậu ta rồi dồn lên cao điểm, cậu ta vừa mở mắt ở điểm hồi sinh đã thấy viên thủy tinh rớt đến giọt HP cuối cùng.

“Đệt!” Kỳ Nhược Phong cũng muốn ném luôn điện thoại xuống sàn, vừa dự định mở miệng chửi đổng thêm một câu đã thấy cô chị gái còn đang trong trạng thái cuồng nộ hơn hẳn mình.

Kỳ Nhược Phong cất điện thoại rồi nhặt chiếc di động vừa bị ném lên, chiếc máy có tính năng quá bền, tuy màn hình đã nứt vỡ nhưng vẫn còn chạy tốt, cũng không bị tắt màn hình. Cậu ta vừa nhìn đã thấy ngay một topic thảo luận diễn đàn trường đại học X đập vào mắt.

[ Lầu chủ: A a a! Bắt gặp tình yêu tuyệt mỹ trong thư viện!【 hình ảnh 】]

Bấm vào bức ảnh chụp, là cảnh Thượng Cảnh An và một nam sinh khác đang nhìn nhau cười ở chế độ phân giải cao.

“Kỳ Trạch?!” Mặc dù màn hình đã nứt thành mạng nhện, Kỳ Nhược Phong vẫn lập tức nhận ra người bên cạnh Thượng Cảnh An là ai. Cậu ta không dám tin tưởng thốt lên, “Làm sao mà nó…”

Kỳ Nhược Sam cười lạnh nghiến răng kèn kẹt, “Nó đang tuyên chiến với chúng ta đúng không? Hôm trước thì mách lẻo với ba hại em ăn mắng một trận, sau lưng đã vội vàng chạy đi quyến rũ nam thần của chị. Nó nghĩ mình là ai vậy? Hừ, gần đây to gan gớm nhỉ.”

“Em đã bảo rồi, thằng con do hồ ly tinh sinh ra chắc chắn cũng là hồ ly tinh.” Kỳ Nhược Phong hiển nhiên đang nhớ lại phần ký ức không mấy vui vẻ vì bị ba mắng, ánh mắt dừng trên chiếc di động nát bét, “Không thể cho qua như vậy được.”

Kỳ Nhược Sam quay đầu nhìn cậu ta, nhíu mày nói: “Đương nhiên không cho qua được rồi! Nhưng mà em phải chú ý một chút, tốt nhất đừng làm mấy chuyện như phá đám công việc của nó nữa, dễ lộ tẩy lắm.”

Kỳ Nhược Phong ngồi bên cạnh chị gái nở nụ cười xấu xa: “Tuần trước em mới kêu người đi lừa nó ký hợp đồng tham gia gameshow thực tế, là gameshow hẹn hò đấy. Thay hình đổi dạng thì thế nào, không phải vẫn chỉ là con quỷ ủ ê ai gặp cũng ghét sao? Chị chờ mà xem xem mai kia nó mất mặt đến thế nào đi.”

Ngày hôm sau, Kỳ Trạch lại đụng phải Thượng Cảnh An ở quán ăn —— ngay trên chiếc bàn cậu đã hẹn trước với phụ huynh học sinh dạy thêm, mà ngồi bên cạnh Thượng Cảnh An đúng là một cậu học sinh cấp ba đang chơi game trên điện thoại.

Trông thấy vẻ kinh ngạc và vui vẻ hiện trên mặt Thượng Cảnh An, Kỳ Trạch mím môi lại. Cậu không ngờ người cháu trai mà thầy giáo nhắc tới lại là em trai Thượng Cảnh An. Một gia đình giàu có như nhà họ Thượng lại cần đến sinh viên dạy kèm bổ túc sao? Khéo thế nào tìm ngay được cậu?

Chuyện này có thật là trùng hợp không?

Kỳ Trạch có hơi muốn từ chối công việc trước mắt, nhưng nghĩ mình đã lỡ miệng đồng ý với thầy nên cuối cùng đành thôi.

Thượng Cảnh An thấy Kỳ Trạch đi tới thì khẽ mỉm cười đứng dậy chào đón, “Không ngờ lại trùng hợp thế này, hóa ra là đàn em. Cậu muốn uống gì không?”

Kỳ Trạch không tiếp câu phía trước, ngữ khí trả lời câu phía sau càng thêm lãnh đạm: “Không cần, cảm ơn.”

Thượng Cảnh An mỉm cười dời đề tài sang chuyện học hành của em trai, suốt cuộc trò chuyện Kỳ Trạch chỉ trả lời vài câu hỏi về phương án giảng dạy chứ không nói thêm một câu dư thừa nào khác.

Thượng Cảnh Tư ngồi bên cạnh chơi game nghe hết cuộc đối thoại chợt nghĩ thầm, hóa ra vẫn còn người giữ được bình tĩnh trong lúc nói chuyện với Thượng Cảnh An như thế cơ à? Nhưng chắc tám chín phần mười là giả vờ bình tĩnh thôi, mấy trò lạt mềm buộc chặt thế này mình vẫn chơi với bạn gái suốt.

Cậu ta khinh khỉnh ngẩng đầu, sau khi thấy rõ khuôn mặt đối phương lại nhanh chóng đỏ mặt cúi đầu xuống.

Ôi vãi! Chẳng trách hôm nay Thượng Cảnh An ra vẻ hiền lành dịu dàng như vậy, còn lôi theo cậu ta ra làm cớ.

Người đẹp thế này ai mà bỏ qua nổi? Huống chi Thượng Cảnh An vốn là một tên cầm thú!

Chậc chậc chậc, tiếc quá.

Thượng Cảnh Tư đang cúi đầu nên đương nhiên Kỳ Trạch không thấy được biểu cảm trên mặt cậu ta.

Kỳ Trạch xác nhận xong thời gian học bổ túc, ăn qua bữa cơm rồi lập tức rời đi. Thượng Cảnh An không đề nghị lái xe chở cậu về nữa, hắn ta nhận ra hồ ly nhỏ không thích kịch bản “trùng hợp”, nhưng cũng chẳng sao, cuối cùng cáo vẫn sẽ sa vào bẫy của thợ săn mà thôi.

Công việc dạy thêm của Kỳ Trạch diễn ra suôn sẻ trong bốn tuần, hôm nay cậu lên tàu điện sang nhà dạy em trai Thượng Cảnh An buổi học cuối cùng.

Có lẽ nhờ hai câu bóng gió cậu để lại chỗ Kỳ Chấn Quốc nên hai đứa em trai em gái tạm thời không đi gây sự làm khó dễ, đương nhiên, xác suất lớn hơn có thể không phải vì bọn họ thật sự yên phận, mà là đang tìm cơ hội chơi một vố lớn hơn.

Thật ra Kỳ Trạch không quá sợ hãi, thậm chí có chút chờ mong được so chiêu với bọn họ —— Cậu từng trau dồi một đống kỹ năng cung đấu trạch đấu từ thế giới trong sách, ở đây lại chẳng có cơ hội dụng võ.

Hơn nữa, từ sau khi xuyên trở về, ngoại trừ đi làm thêm và đi học, cậu cũng lén thừa dịp ký túc xá vắng người mà mua giấy vàng và chu sa về luyện vẽ bùa chú. Lúc nào cậu cũng mang theo bên người vài lá bùa, chỉ còn chờ đợi đối tượng thí nghiệm xuất hiện để xem xét hiệu quả.

Tàu điện ngầm bắt đầu di chuyển, trong toa xe kín mít ngập ngụa một hỗn hợp gồm mùi nước hoa, mùi mồ hôi cùng với mùi thức ăn trộn lẫn vào nhau, Kỳ Trạch dùng một tay che miệng mũi, tay kia che bụng, cảm thấy hơi hơi không thoải mái.

Hai hôm nay dạ dày cậu hình như không được khỏe.

Từ nhỏ đến lớn Kỳ Trạch rất ít khi ốm bệnh, dáng vẻ trông thì rất yếu ớt nhưng thể chất lại khỏe mạnh đến kỳ quặc, bởi vậy đến một cơ hội mong mình bị bệnh để được cha quan tâm lo lắng cũng không có.

Nhưng mấy buổi sáng gần đây cậu đều thấy buồn nôn, nôn xong một lát mới thấy khá hơn, Kỳ Trạch nghĩ có thể là dạ dày bị lạnh. Sau khi xuống khỏi tàu điện ngầm, gió lạnh vừa quất vào người một phát Kỳ Trạch lại không nhịn được phải che miệng chạy vào toilet.

Cậu bước ra khỏi ga tàu mà đôi mắt vẫn còn vương hơi nước, sắc mặt tái nhợt, mũi hơi hồng hồng như thể vừa lén khóc vì bị người ta bắt nạt. Đương nhiên Kỳ Trạch không khóc thật, cậu chỉ vừa nôn xong mà thôi.

Tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn Kỳ Trạch nghĩ, hôm nay tan học trở về chắc phải đi mua ít thuốc uống mới được.

Kỳ Trạch vừa nghĩ thầm vừa đi ra ngoài, chưa đến được trạm xe bus đã đụng phải Thượng Cảnh An, hay nói đúng hơn là Thượng Cảnh An phát hiện ra Kỳ Trạch trước, cậu vừa bước ra khỏi trạm đã rơi vào tầm ngắm của hắn ta rồi.

Hai mắt đối phương long lanh đầy nước, đuôi mắt ửng đỏ rất câu hồn đoạt phách.

Lúc Kỳ Trạch nhìn về phía này, hắn ta lập tức giơ tay đẩy mắt kính để đè ép dục vọng tàn bạo đang quay cuồng trong đầu xuống, không để nó biểu hiện bằng ánh mắt quá lộ liễu.
Lời tác giả:

Công: Đồ chó này! Mày chết đến nơi rồi!