Tuy Ôn Uyển đã được xuất viện nhưng tạm thời còn chưa thể đi đứng như bình thường, phải chống nạng. Dưới ống kính camera cô nàng vẫn xinh đẹp như cũ, lại nhờ bị thương nên thậm chí còn có thêm một hai phần yếu ớt mong manh. Ngược lại cả tinh thần lẫn khuôn mặt cô đều toát lên vẻ cứng cỏi tương phản rất khó khiến người ta chán ghét.
Lúc mới bước vào nhà, là một người bạn đã đỡ cô lên lầu, người của chương trình cũng tỏ vẻ nếu Ôn Uyển muốn xuống cầu thang có thể nói một tiếng để bọn họ hỗ trợ.
Ôn Uyển gật đầu cảm ơn, lướt mắt nhìn phòng ngủ nam đang đóng chặt cửa một cái rồi quay về phòng mình nghỉ ngơi.
Mà ở trong căn phòng khóa trái kia, Kỳ Trạch đang luyện tập cách thu phóng hai lỗ tai thú của mình. Giữa trưa nay cặp tai của cậu lại lộ ra ngoài, làm Hạ Viễn Quân thích thú xoa bóp mất một hồi lâu mới đồng ý giúp cậu thu hồi nó lại.
Kỳ Trạch tự cảm nhận dòng khí được hắn dẫn vào cơ thể rồi học hỏi bắt chước theo, dù sao cũng là yêu quái giống nhau, cách khống chế yêu lực hẳn là tương tự nhau thôi.
Chứng kiến cặp tai lông xù biến mất, Hạ Viễn Quân nhìn gương mặt tươi cười tràn đầy thành tựu của Kỳ Trạch mà cũng vui lây, bất giác đến cuối còn nhận ra một tia nuối tiếc nho nhỏ. Đột nhiên hắn lóe lên một ý nghĩ, bèn liếc ra phía sau cậu một cái, giả vờ thuận miệng nhắc: “Hay là cũng học cách điều khiển đuôi luôn đi?”
Kỳ Trạch đang hào hứng tự tin ngập trời, vừa định thốt một tiếng “Được” mới nhớ ra đuôi mình mọc ở chỗ nào, liền ngượng ngùng liếc Hạ Viễn Quân. Cậu có nhiều đuôi như thế, cho dù chỉ lộ mỗi một cái đã không thể mặc quần rồi, bây giờ chẳng lẽ bắt cậu cởi quần luyện tập điều khiển đuôi luôn sao? Thật, thật là…
“Thùng thùng!” Cửa phòng ngủ đúng lúc bị người gõ vang.
Hạ Viễn Quân thu nụ cười, hắn cẩn thận kiểm tra xem trên người Kỳ Trạch còn chỗ nào không giống người thường nữa không rồi mới đi ra mở cửa.
Bên ngoài là phó đạo diễn chương trình, hôm nay đạo diễn bận rộn đi cùng các vị khách nữ ra ngoài thương lượng ghi hình mấy địa điểm hẹn hò, sở dĩ ông ta phải đích thân đi cũng là vì sợ phát sinh thêm sự cố như tuần trước.
Phó đạo diễn không bạo gan bằng đạo diễn, ông ta lén quan sát sắc mặt Hạ Viễn Quân, sau khi xác định trên khuôn mặt ba trăm sáu mươi độ không góc chết kia không có vẻ gì là mất hứng mới dám trình bày mục đích: “Quấy rầy cậu Hạ rồi. Là thế này, có mấy người từ ngoài đến nói là muốn tìm Kỳ Trạch, tôi phải hỏi cậu trước là muốn gặp hay không.”
Sợ Hạ Viễn Quân từ chối thẳng thừng, phó đạo diễn lại bổ sung: “Bọn họ giới thiệu là người của cơ quan chính phủ.”
Cơ quan chính phủ? Hạ Viễn Quân nhíu mày quay đầu lại nhìn Kỳ Trạch dò hỏi, chính cậu cũng khó hiểu lắc đầu.
Hạ Viễn Quân nói với đối phương: “Ông nói bọn họ chờ một lát, chúng tôi sẽ xuống ngay.”
“Được được.” Phó đạo diễn gật đầu lia lịa, chờ Hạ Viễn Quân đóng cửa vào rồi mới dám lau lau mồ hôi trán.
Ui chà, may mà cậu ấm vẫn còn chút chừng mực, không làm xằng bậy ở nơi này. Có lẽ mọi chuyện đúng như những gì Bạch Linh Tiên nói, Kỳ Trạch khó chịu trong người, cậu chủ Hạ không yên tâm nên cố ý ở nhà chăm sóc mà thôi.
Chậc chậc chậc, không ngờ không ngờ đấy, cậu chủ Hạ thế mà cũng có ngày biết chăm sóc người ta. Nếu hậu kỳ bọn họ còn không cẩn thận biên tập thêm mấy cảnh mùi mẫn nữa thì quá là có lỗi với phần si tình này của cậu chủ rồi.
Kỳ Trạch vẫn không nghĩ ra lý do để người của chính phủ phải tới nhà tìm đích danh, chẳng lẽ công việc của Kỳ Chấn Quốc gặp vấn đề gì? Không thể nào, nếu có chuyện đó thật thì báo đài trên mạng đã phải đưa tin tức rầm rộ rồi chứ?
Cứ đi gặp thử xem sao.
Kỳ Trạch cùng Hạ Viễn Quân bước xuống lầu, sau đó bắt gặp vài gương mặt xa lạ ăn mặc âu phục giày da ngồi chờ trong phòng khách. Người dẫn đầu là một thanh niên tuấn tú khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Bên cạnh anh ta là hai người đàn ông khoảng trên dưới bốn mươi và một thiếu niên thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn cả Kỳ Trạch.
Thanh niên đứng dậy khỏi sô pha, những người khác cũng lục tục đứng lên nhìn về phía hai người Kỳ Trạch. Thiếu niên nhỏ tuổi nhất trong bọn mang vẻ mặt kích động cứ như sẽ lập tức nhào sang kéo người bên cạnh lại lách chách nhiều chuyện một phen, nhưng rồi lại cảm thấy không tiện hóng hớt trong thời gian làm việc, mặt mũi bị nghẹn đến đỏ bừng.
Thanh niên dẫn đầu nở nụ cười lịch sự với Kỳ Trạch, đồng thời chìa tay ra: “Chào cậu, tôi là Nghiêm Mặc.”
“Chào anh.” Kỳ Trạch nắm tay anh ta, sau đó ông chú đứng bên cạnh lập tức đưa ra vài tấm thẻ chứng nhận.
Kỳ Trạch nhìn giấy tờ mà khóe mắt giật giật, “Cục quản lý đặc biệt” là cục gì?
Ông chú kia động ngón tay một cái, trên mặt tấm thẻ liền hiện ra những dòng phù văn màu vàng kim.
Nhìn vào đã hiểu ngay bộ phận này quản lý cái gì rồi.
Thấy Kỳ Trạch hiểu rõ, Nghiệm Mặc mới lên tiếng: “Chuyện xảy ra tối hôm qua đã lan truyền khắp thành phố C, cậu chưa đăng ký hộ tịch, lại tự ý phóng thích yêu khí khi chưa có sự cho phép. Nhưng niệm tình cậu vi phạm lần đầu, tuổi yêu còn nhỏ nên chúng tôi bỏ qua, nhưng hôm nay cậu vẫn phải theo chúng tôi một chuyến đi đăng ký thân phận.”
Những người này đến gặp Kỳ Trạch vì việc riêng nên tổ chương trình không lắp camera quay chụp, còn bọn họ thì rút vào phòng sắp xếp lại các thước phim thô đã quay. Có điều dù ê kíp có muốn nhiều chuyện nghe lén cũng không thể nghe người bên ngoài đang nói những gì. Hai bên không chỉ bị hạn chế khoảng cách mà còn bị ngăn bởi một kết giới mắt thường không thể nhìn thấy được.
Hạ Viễn Quân chờ thằng cha Nghiêm gì đó nói xong mới kéo Kỳ Trạch ra sau lưng mình, nhìn những người trước mặt đầy phòng bị: “Mấy người có gì chứng minh mình đúng là công chức nhà nước không?”
Trên đời có yêu thì chắc chắn phải có đạo sĩ. Chính Hạ Viễn Quân còn không được tính là người, ai biết được hôm qua hồ ly nhỏ đột nhiên bộc phát yêu lực có dụ dỗ thêm một đám lôm côm ở đâu tới lừa bịp hay không?
Người vừa xuất trình thẻ công vụ rất không vui: “Cậu là con người, không nên can dự vào chuyện này.”
Thiếu niên nhỏ tuổi nhất kéo kéo ông chú ra hiệu, khuôn mặt cậu búng ra sữa, đôi mắt sáng rõ khiến người ta rất có cảm tình. Cậu ta nói với Kỳ Trạch: “Chương trình này có cả chị Hồ Lý và Bạch sư tỷ tham gia luôn đúng không? Anh có thể gọi điện thoại hỏi hai chị ấy, mọi người quen biết nhau cả mà. Còn nữa, lần đầu gặp mặt, tôi tên Tiểu Nguyên.”
“Chào cậu, cảm ơn.” Kỳ Trạch chào xong lập tức đi tìm nhân viên tổ chương trình.
Quy tắc của chương trình là không thể trao đổi phương thức liên lạc cho nhau, đám Kỳ Trạch luôn tuân thủ theo từ đầu đến cuối. Hôm nay cậu cũng không trực tiếp hỏi xin số di động hoặc account mạng xã hội, muốn liên hệ chỉ có thể nhờ nhân viên chương trình hỗ trợ.
Có lẽ Bạch Linh Tiên đang bận làm việc nên tạm thời không trả lời, Hồ Lý gọi lại một cuộc video call.
Kỳ Trạch cảm ơn tổ chương trình xong liền cầm di động về lại phòng khách. Hồ Lý nhìn thấy người của cục quản lý, sắc mặt không rõ vui giận mà chỉ giúp cậu xác nhận bọn họ không nói dối, lại nói riêng với cậu: “Tối hôm qua chị chưa kịp kể, hiện giờ giống loài như chúng ta còn rất ít cá thể, bọn họ chính là những người quản lý kiêm giám sát và bảo vệ chúng ta. Quy trình đăng ký không quá phiền phức đâu, sau này muốn kết hôn với loài người cũng phải thông qua chỗ đó, cho nên đi đăng ký sớm một chút cũng bớt việc.”
Nếu loài yêu muốn dung nhập vào xã hội loài người, đúng là cần có một bộ phận quản lý chuyên trách.
Sau khi Kỳ Trạch xác nhận những người này không phải lừa đảo liền chuẩn bị đi cùng bọn họ về hội sở đăng ký, Hạ Viễn Quân cũng đi theo.
Vừa ngồi lên xe, cậu trai Tiểu Nguyên mặt baby đã không kìm nổi lòng hiếu kỳ mà liên tục hỏi Kỳ Trạch có thật là Cửu Vĩ Hồ không? Là Cửu Vĩ Hồ màu gì? Lại còn trầm trồ khen ngợi cậu không hổ là cáo chín đuôi, xinh đẹp hơn hồ ly tinh bình thường rất nhiều.
Hạ Viễn Quân lập tức sầm mặt, thằng nhãi ranh kia ăn gì mà nói nhiều thế không biết?
Kỳ Trạch không đáp ngay mà quay sang hỏi Nghiêm Mặc xem mình có được phép trả lời trước khi đăng ký hay không, sau khi nhận được khẳng định mới trả lời rành mạch.
Trụ sở của Cục quản lý đặc biệt là một tòa cao ốc nhìn bên ngoài rất bình thường, vào đến tầng làm việc của bọn họ có thể nghe thấy một ít đoạn đối thoại kỳ quặc, chẳng hạn như ao nước nào có vị muỗi béo hơn. Lại vào sâu thêm một chút, ngang qua phòng tiếp khách mới nghe thấy tiếng tranh cãi ồn ào bên trong. Đến khi có người chú ý đến sự xuất hiện của nhóm Kỳ Trạch, khu văn phòng vốn không hề yên tĩnh càng thêm bát nháo như họp chợ.
Kỳ Trạch tựa như một món thịt tươi đặc sản mà ông bán rau mới đẩy ra chợ bán ngày đầu tiên, thu hút rất nhiều lời bàn tán và nghị luận.
“Vãi cả lò! Sếp dẫn được Cửu Vĩ Hồ về thật kìa?”
“Chấn động hôm qua siêu lớn, hóa ra chỉ mới nhỏ thế này thôi á?”
“Hu hu hu, không hổ là Cửu Vĩ Hồ, đẹp điên! Sau này mắt tui làm sao dung nạp mấy con cáo khác được nữa?”
“Đù má?? Kia không phải Hạ Viễn Quân sao? Anh ta tới đây làm gì?”
“Vãi lều, tin trên mạng là thật à? Hạ Viễn Quân còn dám cùng Kỳ Trạch đến đây luôn!! Thế thì sắp kết hôn đến nơi rồi còn gì nữa!!!”
“Cái gì? Kết hôn? Cửu Vĩ Hồ quý hiếm như vậy, rất có khả năng là con cuối cùng mà lại muốn kết hôn với con người? Là nam nữa chứ!”
“Hứ, đồ cổ hủ! Thời đại nào rồi mà còn kỳ thị? Bây giờ kết hôn đồng tính hợp pháp rồi bố ơi!”
Hạ Viễn Quân càng nghe tiếng xì xầm ồn ào xung quanh mặt càng đen tợn, hắn kéo Kỳ Trạch tới gần mình để che chắn toàn bộ những ánh mắt hiếu kỳ đáng ghét, nhân tiện trừng mắt hăm dọa mấy kẻ cố ý muốn tiếp cận.
Kết quả làm hai cô gái trẻ muốn chạy tới xin chữ ký bị dọa chạy mất.
QAQ hung dữ quá đi!
Nhưng mà cũng cưng chiều quá đi!
Tui lại sìmp tiếp đây xD
Kỳ Trạch cũng không quen bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, may mà quy trình đăng ký đúng là rất nhanh chóng, chỉ cần chụp hai tấm ảnh thẻ, kê khai một vài tin tức cơ bản và nộp một tấm ảnh nguyên hình là xong. Sau đó Nghiêm Mặc đưa cho Kỳ Trạch một tấm thẻ chứng minh hình thức khá giống căn cước công dân, lúc này bọn họ có thể ra về.
Về phần Hạ Viễn Quân đi cùng, Kỳ Trạch hoàn toàn không có ý định che giấu bất cứ điều gì. Một cậu nhân viên không sợ chết đánh bạo tiếp cận Kỳ Trạch dưới nụ cười giả dối của cấp trên cùng ánh mắt muốn xiên chết người của Hạ Viễn Quân, lon ton hỏi quan hệ giữa cậu và hắn là như thế nào.
Kỳ Trạch nắm tay Hạ Viễn Quân, đan mười ngón vào nhau rồi nói với người nọ: “Anh ấy là người yêu tôi.”
Hạ Viễn Quân lập tức thu ánh mắt giết người lại mà nắm chặt tay Kỳ Trạch, mặt mày vẫn vô cảm vì không thể biểu đạt hết vui sướng trong lòng ra ngoài.
“Thế, thế…” Cậu nhân viên kia bắt đầu nói lắp, vội lật lật mấy trang tài liệu mình cầm theo rồi rút phần dày nhất ra đưa cho hai người, miệng giải thích, “Nếu là người yêu thì cần phải ký thêm một thỏa thuận bảo mật và《 Những điều cần biết sau khi kết hôn với yêu tộc 》.”
Hạ Viễn Quân nghe mà phiêu theo, mấy từ “Sau khi kết hôn” thật là êm tai!
Hắn nhận tài liệu xem qua một lượt, không phát hiện ra gì bất thường lập tức ký tên vào rồi cùng Kỳ Trạch rời khỏi tòa nhà văn phòng.
Nhưng hắn vừa ngồi vào xe thì tâm trạng vốn đang bay bổng cũng rơi sầm một cái xuống đất. Không được, hắn đã chuẩn bị cầu hôn chưa? Nhẫn cầu hôn độc đáo đâu? Hôn lễ lãng mạn đâu? Tuần trăng mật ngọt ngào cũng đi đâu mất rồi???
Không được. Nếu cứ nhảy cóc giai đoạn như vậy chẳng phải sẽ bỏ lỡ nhiều thứ hay ho lắm à?
Nhưng mà có thể nghe được lời khẳng định thân phận từ chính miệng Kỳ Trạch, tâm tình cậu chủ Hạ vẫn cực kỳ tốt đẹp.
Chờ Kỳ Trạch lên xe, cậu chủ Hạ mất khả năng biểu đạt bằng ngôn ngữ đành phải ôm người vào lòng mổ nhẹ một cái.
Kỳ Trạch để mặc cho hắn hôn, nụ cười trên khóe môi chưa từng hạ xuống.
Hai người không về thẳng biệt thự mà rẽ ngang mua đồ trước, chủ yếu vẫn là đồ ăn, bởi vì đã dùng phù chú che chắn nên dù có đột ngột biến thành hồ ly cũng không sợ bị người ngoài bắt gặp.
Hơn 5 giờ chiều bọn họ mới trở về nhà.
Đồ mua sắm hơi nhiều nên Hạ Viễn Quân nói Kỳ Trạch vào nhà trước, để hắn xách đồ theo sau. Cậu gật đầu ngoan ngoãn làm theo, vừa vặn gặp gỡ Ôn Uyển đang đứng trên đầu cầu thang.
Nụ cười xán lạn trên mặt Kỳ Trạch thu lại, hóa thành một nụ cười lịch sự tiêu chuẩn hoan nghênh Ôn Uyển trở về, nhận tiện hỏi thăm vài câu tình hình bị thương như thế nào.
Ôn Uyển đáp không có gì đáng ngại, chỉ là tạm thời không thể tự đi đường.
Hỏi thăm xã giao xong hai người cũng không còn gì để nói với nhau nữa, trên tay Kỳ Trạch còn cầm hộp điểm tâm ăn không hết, lúc này định cho vào tủ lạnh bảo quản.
Ôn Uyển đứng trên đầu cầu thang đột nhiên gọi giật cậu lại rồi nhờ nhân viên bước xuống đưa tấm thiệp mời, đoạn nhẹ nhàng cười nói: “Không biết thứ bảy này cậu có rảnh không? Có thể cùng tôi đi ăn một bữa cơm không?”