Sau Khi Xuyên Sách Trở Về, Tôi Mang Thai Con Của Bệ Hạ

Chương 47: Ký ức



“Gấp gáp như thế làm gì?”

Một người đàn ông bước ra từ sau lưng tượng Phật, trên người khoác bộ trang phục thu đông cao cấp của một nhãn hiệu thời trang quốc tế. Cho dù gã đang đứng trong hang suối thiếu ánh sáng nhưng vẫn không che giấu nổi vẻ hào hoa sang trọng, đặc biệt là đôi mắt phượng hẹp dài hơi cong toát ra vẻ quyến rũ khó cưỡng.

Chỉ nhìn lướt qua thôi cũng đủ biết đây không phải nhân loại bình thường.

Kỳ Trạch đánh giá gã một phen, lên tiếng hỏi: “Anh là ai?”

Người kia mỉm cười liếm đôi môi đỏ, ngữ khí rất mờ ám: “Là phu quân tương lai của em.”

Kỳ Trạch cười khẽ: “Ngại quá, tôi kết hôn rồi.”

“Cái gì?” Gã đàn ông ảo não nhíu mày nhìn Kỳ Trạch, ra vẻ tiếc hận hỏi, “Giống loài hồ ly cao quý như em sao có thể tùy tiện kết bạn lữ được? Ít nhất phải là đại yêu ngàn năm mới xứng đôi, như tôi chẳng hạn.”

Kỳ Trạch không muốn nhiều lời với gã: “Anh sai người đưa tôi đến đây rốt cuộc là muốn làm gì?”

Cậu vừa xem xét qua, dù là Ôn Uyển hay nhân viên chèo thuyền, cùng với mấy người của ê kíp chương trình ngồi trên con thuyền phía sau, giờ phút này ai nấy như bị mất hồn, cậu có nói hay làm gì bọn họ đều không nghe không thấy không biết.

Về phần camera vẫn đang ở chế độ quay phim, đối với gã đàn ông kia cũng là chuyện không hề đáng ngại.

“Ôi!” Gã thở dài một tiếng, không mấy quan tâm đến thái độ của Kỳ Trạch, “Hồ ly nhỏ, tôi đưa em đến đây còn có thể làm gì khác? Chẳng qua là quá mức ái mộ, muốn được gặp riêng em một lần mà thôi. Nhìn đi, dù biết em đã có bạn lữ tôi vẫn không muốn buông tay, em nói tôi nên làm gì bây giờ?”

Kỳ Trạch bóp một tấm lôi phù trong tay, không muốn nghe gã lải nhải nữa bèn vung tay ném ra. Lá bùa vừa tiếp xúc với gã lập tức kích hoạt nổ đùng một tiếng.

Người đàn ông thấy cậu ra tay chỉ hơi thay đổi sắc mặt một chút, đoạn phất bay những tia lửa sét do lá bùa kích phát qua một bên. Thấy bộ quần áo mình mặc bị cháy hai cái lỗ lớn, biểu cảm của gã lại thay đổi lần nữa, ánh mắt nhìn cậu trở nên hung ác, lạnh lùng nói: “Ha, không ngờ tính tình lại kém như thế. Em làm chồng em tức giận rồi đấy, chờ tôi bắt được phải cho em nếm chút đau khổ mới biết thân.”

Kỳ Trạch đứng dậy, một chân bước lên mép thuyền mượn lực từ bệ đá ném thêm mấy tấm bùa nữa, tay kia nương bùa làm lá chắn, nhanh chóng ném chuẩn xác vài đồng tiền cố định xuống mặt đất dưới chân gã đàn ông.

Đồng tiền vừa nhập đất, tay trái Kỳ Trạch lập tức tóm lấy mấy sợi tơ vô hình vây bắt gã đàn ông vào giữa. Sau đó cậu dùng tốc độ nhanh nhất châm lửa lá bùa trong tay đốt cháy mấy sợi tơ hồng, làm lửa cứ thế cháy lan xuống người gã.

Đây là lần đầu tiên Kỳ Trạch phải thực chiến nên không dám sơ suất một chút nào, cũng không dám để mình bị thương, nhất định phải dùng biện pháp nhanh nhất khống chế đối thủ.

Đối phương hiển nhiên không thể đoán được một con yêu như Kỳ Trạch lại tập tành học đạo pháp của loài người, vốn tưởng rằng mấy tấm lôi phù ban đầu là do con cáo đỏ hoặc đạo cô họ Bạch cùng nhà đưa cho cậu phòng thân, cho nên lúc cậu xông lên gã mới không có bao nhiêu phòng bị.

Đáng tiếc, cậu chỉ là một con hồ ly hơn hai mươi tuổi, cho dù huyết mạch có cao cấp hơn hồ ly bình thường thì tuổi yêu vẫn tính là trẻ con, có thể lợi hại đến đâu được?

Huống chi…

Gã đàn ông cười lạnh, không quản ngọn lửa đang thiêu đốt da thịt mình cùng mấy sợi tơ trói buộc, gã thoát một tay ngưng tụ yêu lực nhắm thẳng vào bụng Kỳ Trạch.

Cậu giật mình cả kinh, chỉ có thể buông tay nghiêng người né tránh, đoạn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn con yêu quái không biết giống loài kia, hoài nghi đối phương đã biết được không ít chuyện.

“Tộc Cửu Vĩ Hồ dù là nam hay nữ đều có khả năng thụ thai, đúng là rất hiếm lạ,” Gã đàn ông mỉm cười âm tà, ánh mắt xoáy vào bụng cậu, “Đặc biệt là Cửu Vĩ Hồ toàn thân được long khí bao bọc, bỏ lỡ rồi sẽ không dễ dàng bắt gặp lần hai đâu.”

Câu nói của gã đồng thời giải thích cho Kỳ Trạch lý do cậu bị theo dõi.

Người nọ không thèm che giấu ánh mắt tham lam làm cậu phải vô thức đưa tay lên bảo vệ bụng. Trông thấy động tác nhỏ của Kỳ Trạch, gã đàn ông bật cười ha hả tiếp tục vung tay tấn công, miệng vẫn không ngừng đảo loạn tinh thần cậu: “Một con hồ ly tinh như em sao có thể lây dính long khí được? Tôi hơi tò mò về gã đàn ông đã hớt tay trên mình rồi đấy. Nếu chỉ là người phàm thì khí chân long ở trên người hắn quá phí phạm, chi bằng cứ để tôi hấp thu hết đi.”

Kỳ Trạch căng thẳng nhíu chặt mày, tốc độ người này quá nhanh, ra tay cũng cực kỳ tàn nhẫn, cậu phải liên tục né tránh mới không bị gã đánh trúng. Nếu cứ dùng dằng như vậy mãi thì chênh lệch thực lực sẽ lộ ra ngay. Rốt cuộc Kỳ Trạch chỉ là một con yêu mới lớn, lại còn biết được sự thật chưa đến hai ngày, vẫn chưa học được cách chiến đấu bằng yêu lực. Những thứ cậu học trước nay chỉ có đạo pháp, nhưng nếu cứ mải mê né tránh thì không thể thi triển được gì nên dần dần rơi xuống thế hạ phong.

Sau mấy hiệp giao đấu, sau lưng Kỳ Trạch đã ướt đẫm mồ hôi, cả tay lẫn lưng đều có vết cào. Không biết gã kia là yêu tinh gì mà vết thương gây ra nóng rát rất đau, đau đến mức Kỳ Trạch choáng váng muốn ngất đi.

Đương nhiên đối phương cũng không tốt đẹp hơn bao nhiêu, Kỳ Trạch không có vũ khí nên dùng cây bút chu sa như lợi kiếm đâm vào eo gã, đầu bút tròn mềm mại đột nhiên biến thành sắc bén, đâm thành một cái lỗ rộng toác.

Bên trong hang suối chỉ nghe được tiếng suối chảy, tiếng nước nhỏ giọt từ nhũ đá cùng với những tiếng hít thở hồng hộc.

Gã đàn ông nhận ra thể lực Kỳ Trạch sắp không chống đỡ nổi nữa, gã không bận tâm đến vết thương trên người mình mà mỉm cười dữ tợn, đôi tay biến thành móng vuốt chộp vào vai trái cậu. Kỳ Trạch không nhận ra nổi là móng vuốt con gì, chỉ biết nó cực kỳ sắc bén, nếu mình không tránh được chắc chắn sẽ thua, sau đó bị người ta mang đi không biết trước sống chết.

Cậu chỉ mới gặp lại Hạ Viễn Quân chưa đến một tháng, quyết không thể chia xa người đó thêm nữa.

Kỳ Trạch cố gắng né đòn trong gang tấc, thế nhưng không thể kiểm soát nổi sức lực nên cứ thế mất đà ngã khỏi bệ đá, giây tiếp theo sẽ rơi thẳng xuống lòng suối.

“Kỳ Trạch!” Hạ Viễn Quân vừa chạy tới đã bắt gặp cảnh tượng hồ ly nhỏ máu me đầm đìa sắp ngã xuống nước. Lòng hắn nóng như lửa đốt, không rảnh bận tâm đến bất kỳ chuyện gì mà phóng thẳng về phía Kỳ Trạch, chỉ có một tâm niệm duy nhất là phải tiếp cho được cậu vào tay.

“Hồ ly nhỏ…” Cuối cùng Kỳ Trạch không ngã vào làn nước lạnh lẽo, mà là một vòng ôm ấm áp rất quen thuộc.

Người lo lắng cho mình đã có mặt, cậu lập tức tủi thân ôm cổ Hạ Viễn Quân, nhỏ giọng nức nở: “Đau quá.”

Bàn tay Hạ Viễn Quân chạm vào lưng cậu vừa ướt vừa dính, đôi mắt đen kịt sầm xuống không còn nửa phần ánh sáng. Hắn xoa xoa lưng Kỳ Trạch, nhẹ giọng an ủi: “Ngoan, đừng sợ, có tôi ở đây rồi. Phần còn lại cứ giao cho tôi.”

Dứt lời, hắn gảy gảy mái tóc ẩm ướt vì mồ hôi của Kỳ Trạch, đoạn nhìn về hướng kẻ đã làm cậu ra nông nỗi này.

Đám vệ sĩ đi cùng Hạ Viễn Quân vào trong hang suối trơ mắt chứng kiến cậu chủ nhảy phốc từ trên thuyền lên bệ đá chỉ trong nháy mắt, sau đó tiếp được người yêu suýt nữa ngã vào suối nước —— có thể chính là mợ chủ tương lai, làm bọn họ kinh ngạc đến rớt cằm.

Không phải chứ, cái gì thế kia? Khinh công? Dịch chuyển tức thời?

Cậu chủ nhà bọn họ học được skill này từ lúc nào?

Còn nữa, bọn họ vừa bắt gặp mấy người đồng nghiệp được cậu chủ phái đi theo bảo vệ Kỳ Trạch, ai nấy đều ngồi im như phỗng trong hang động âm u, nhìn kiểu gì cũng thấy rất quỷ quái.

Nhưng thân là vệ sĩ, cho dù tình huống có éo le đến thế nào thì chuyện ưu tiên hàng đầu vẫn là bảo vệ an nguy của thân chủ. Bọn họ tạm thời bỏ qua đám đồng nghiệp như bị thôi miên mà nhảy lên bờ, rút súng chuẩn bị che chắn hai người Hạ Viễn Quân vào giữa.

Thế nhưng không ngờ tốc độ của cậu chủ Hạ còn nhanh hơn cả các vệ sĩ, hắn giao Kỳ Trạch vào tay bọn họ rồi mang theo sát ý đằng đằng nhằm vào kẻ tập kích, hai người lập tức lao vào ẩu đả.

Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, giữ súng trong tay thật chặt chỉ sợ không cẩn thận cướp cò lại ngộ thương đại thiếu gia. Một người trong bọn có kinh nghiệm bắt đầu ra tay xử lý những vết thương ngoài da cho Kỳ Trạch.

Trận đánh nhau chỉ diễn ra chưa đến vài giây, vết thương của Kỳ Trạch còn chưa kịp xử lý xong thì trong hang đã vang lên một tiếng động siêu lớn, thậm chí còn cảm giác được có thạch nhũ từ trên trần hang lung lay rơi xuống.

Bụi bặm tản đi, chỉ thấy kẻ tập kích kia áo quần rách nát bị Hạ Viễn Quân đá vào thạch nhũ. Cột thạch nhũ không đủ cứng chắc nên lập tức bị xô gãy, giờ phút này gã đàn ông đang chật vật bò lên khỏi đống đất đá, miệng trào máu tươi.

Đậu má?!

Các vệ sĩ trong đủ loại tình huống nguy cấp vẫn có thể giữ gìn sắc mặt vô cảm, giờ phút này không hẹn mà cùng thầm cảm thán một câu từ đáy lòng. Tiếp theo bọn họ nhất trí nhìn về phía cậu chủ Hạ mặt như hung thần ác sát, chuẩn bị bước tới đá cho đối thủ thêm một cú nữa.

Cú này có khi sẽ chết người như chơi.

Không đùa đâu, chết người thật đấy!

Lúc này Kỳ Trạch lại ngơ ngẩn nhìn theo hình bóng Hạ Viễn Quân, đau đớn trên cơ thể tạm thời bị vứt ra sau đầu.

Bệ hạ nhà cậu khôi phục rồi đúng không? Có phải đã nhớ ra tất cả mọi chuyện rồi không?

“Vãi lọ, chuyện gì thế này?”

“Cái gì vừa xảy ra thế? Động đất à?”

“Tôi… tôi vừa làm gì vậy?”

“Ủa? Kia không phải cậu chủ à? Tại sao cậu ấy lại… đánh nhau?”

“Máu kìa! Kỳ Trạch bị thương?!”

“Trời ơi, vừa xảy ra chuyện gì thế!!!”

“Mau lên mau lên, mau gọi xe cấp cứu!”

Hạ Viễn Quân không hề bị hoàn cảnh ồn ào đột ngột làm ảnh hưởng, hắn chỉ chia một phần thần thức đặt lên người Kỳ Trạch, phần còn lại khóa chặt vào người trước mặt.

Hắn muốn người này phải chết.

Từ sau khi Hạ Viễn Quân xuất hiện cứu Kỳ Trạch, gã đàn ông đã thu lại vẻ ngả ngớn ban đầu, thời điểm giao chiến với hắn cũng hơi chút sợ hãi như đang kiêng kỵ chuyện gì. Lúc này gã đã trực tiếp từ bỏ khống chế những người có mặt để gây nhiễu loạn giác quan, chuẩn bị cúp đuôi bỏ chạy.

Tròng mắt gã đảo một vòng, thở phì phò cười nói: “Còn không mau đi xem cục cưng yêu dấu của mày đi? Vết thương của nó có độc đấy.”

Dù biết rõ đối phương đang nói dối nhưng Hạ Viễn Quân vẫn không nhịn được, quay đầu liếc Kỳ Trạch một cái để kiểm tra tình hình.

Chỉ một giây phân tâm này thôi cũng đủ để người nọ biến mất không còn tăm tích.

Hạ Viễn Quân không đuổi theo mà trở lại bên cạnh Kỳ Trạch, tức tốc đưa cậu về bệnh viện tư nhà mình.

Suốt một đường hắn luôn sầm mặt làm Kỳ Trạch không dám lên tiếng, những người khác càng không dám hé răng. Mọi người ngoan ngoãn hộ tống hắn vào bệnh viện.

Chuyện ồn ào đến cả tai Cục quản lý, những người mới hôm qua đến nhà tìm Kỳ Trạch gần như có mặt ở bệnh viện ngay lập tức. Trong nháy mắt trên hành lang bệnh viện tụ tập một binh đoàn người khiến các bệnh nhân khác còn tưởng là người đứng đầu gia tộc nào đó mới mất, người nhà nghe tin vội vàng kéo đến đòi chia tài sản.

Vết thương của Kỳ Trạch đã được xử lý ổn thỏa, lúc này người của Cục quản lý đang hỏi thăm về lai lịch của kẻ tập kích. Chuyện này đúng thật là do Cục quản lý phụ trách, nếu trong khu vực bọn họ cai quản xảy ra trường hợp yêu quái làm bị thương yêu quái hoặc con người, hoặc có người đả thương yêu quái thì đều do bọn họ đứng ra xử lý.

“Lần này do chúng tôi sơ suất, không ngờ chỉ mới qua thời gian ngắn mà đã xảy ra chuyện.” Cục trưởng Nghiêm Mặc hôm nay cũng đích thân đi gặp Kỳ Trạch biểu đạt ý tạ lỗi.

Cậu không phàn nàn gì, càng không cảm thấy người của cục quản lý phải chịu trách nhiệm. Chức vụ của bọn họ ngang ngửa với cục cảnh sát của con người, quản lý đủ thứ thượng vàng hạ cám nhưng không thể gặp chuyện gì cũng đổ lên đầu họ được.

Nhóm người này đang bận rộn xử lý một vụ rắc rối ở nơi khác thì nhận được thông báo, thế nên trên người ai nấy đều mang theo mùi rất kỳ lạ. Hạ Viễn Quân chờ cho bọn họ hỏi thăm đủ thứ về kẻ tập kích xong liền lập tức đá người ra ngoài không kiêng nể.

Trước lúc đóng cửa, Ôn Uyển cũng khóc lóc chạy vào nói với Kỳ Trạch nằm trong phòng bệnh: “Kỳ Trạch, tôi thật sự không biết gì hết. Trước đây tôi cũng từng gặp chuyện bất thường trong hang suối đó, làm sao dám dẫn người đến hẹn hò? Cậu phải tin tôi, tôi không biết vì sao lại…”

Kỳ Trạch nghe cô ta nói vậy thì nhíu mày, không đáp mình có tin hay không.

Hạ Viễn Quân đứng ngay cửa phòng kéo bàn tay đang bấu cửa của cô ả ra, liếc xéo phó đạo diễn: “Tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa, mau đưa người đi.”

“Được, được…” Phó đạo diễn và một nhân viên quay phim mỗi người giữ một bên Ôn Uyển, kéo cô ta đi mất.

Ôn Uyển không nói được thêm gì, chỉ lẳng lặng trào nước mắt.

Chờ đến khi cô ả bị đưa đến cửa thang máy, chưa kịp thở ra một hơi thì đã bắt gặp người của Cục quản lý đứng yên ở đó như đang đợi từ lâu, sau đó tất cả cùng theo Ôn Uyển vào thang máy xuống lầu.

Kỳ Trạch khai rằng bị cô gái này dẫn dụ vào hang suối, người có trong sạch thật hay không phải tra xét mới biết được.

Trong phòng bệnh cuối cùng chỉ còn lại hai người Kỳ Trạch và Hạ Viễn Quân.

Hạ Viễn Quân ngồi bên đầu giường nắm bàn tay Kỳ Trạch bị dây tơ hồng thít thành vệt đỏ, chân mày nhíu càng chặt.

“Em hết đau rồi, anh đừng như vậy nữa mà.” Kỳ Trạch không muốn nhìn thấy dáng vẻ hắn tự trách một chút nào.

Trên đường tới bệnh viện là tài xế lái xe, còn Hạ Viễn Quân luôn ôm cậu truyền vào người rất nhiều dòng khí ấm áp. Cậu cảm nhận được rõ ràng cơn đau từ miệng vết thương giảm đi rất nhiều, thậm chí còn khép lại.

Ở hiện trường có quá nhiều người chứng kiến cậu bị thương, Kỳ Trạch lo lắng bọn họ sinh nghi nên ngăn Hạ Viễn Quân không cho hắn tiếp tục truyền khí nữa, nếu không có khi đến được bệnh viện cậu cũng khỏe lại luôn rồi.

Lúc này cậu cũng không còn đau đớn gì nữa, bác sĩ vừa băng bó xong là cảm tưởng như miệng vết thương không còn tồn tại, chỉ không rõ đó là nhờ công Hạ Viễn Quân hay nhờ khả năng tự hồi phục của bản thân mà thôi.

Để Hạ Viễn Quân không còn lo lắng nữa, Kỳ Trạch kéo vạt áo mình lên: “Anh xem, đến sẹo cũng không có. Em không sao nữa rồi.”

Hạ Viễn Quân thở dài một tiếng, nắm tay giúp cậu kéo áo xuống. Hắn ngồi lên giường bệnh ôm người vào lòng, vẫn còn chưa hết sợ hãi: “Nguy hiểm quá. Sau này không được rời khỏi tôi nữa, biết chưa?”

“Ừm.” Kỳ Trạch ngoan ngoãn gật đầu, hôn cằm hắn một cái rồi hỏi, “Hôm nay có phải anh nhớ ra chuyện gì rồi không?”

Sức chiến đấu kia không phải thứ mà một người bình thường có thể sở hữu.

Hạ Viễn Quân không khỏi nhớ lại một ít hình ảnh hiện ra trong đầu trên đường đến bệnh viện. Những hình ảnh đó quá mơ hồ làm hắn không miêu tả nổi, chỉ có một cảnh tượng là hắn nhớ rõ ràng nhất.

Hắn biến thành một sinh vật rất to rất dài, ánh vàng lấp lánh cuộn tròn trong một đầm nước nóng, bởi vì hình thể quá lớn làm nước trong đầm trào ra ngoài không ít.

Hạ Viễn Quân nhớ lại hình ảnh phản chiếu mình đã thấy dưới bóng nước, tuy vẫn không rõ hoàn toàn, nhưng có thể khẳng định chắc chắn, hắn có móng vuốt, hắn không phải là một con rắn.