Sau Khi Xuyên Sách Tui Bị Kẻ Thù Dấu Hiệu

Chương 58: Ngất vì hôn trong thang máy?



"Mày nói......"

Lộ Sùng phản bác cậu theo bản năng, có thể là thấy thái độ của bác sĩ với Hác Mộc, kế tiếp không thể tin được trừng to mắt.

Nơi này là bệnh viện của nhà Hác Mộc? Sao có thể chứ?

Bệnh viện Nhân An là bệnh viện tư lớn nhất thành phố Lâm An, có trang thiết bị tốt nhất toàn thành phố, là một trong những bệnh viện có kỹ thuật chữa bệnh tiên tiến nhất cả nước, cho dù có tiền cũng chưa chắc có thể vào được bệnh viện, sao có thể là bệnh viện của nhà Hác Mộc?

Cậu ở trong giới có nổi tiếng thì cũng chỉ là một diễn viên tuyến hai, cậu leo lên bằng quy tắc ngầm, được kim chủ bao nuôi, người như vậy sao có thể......

Không đúng!

Nếu như những gì Hác Mộc nói là sự thật, nếu như trên mạng chỉ là tin đồn, Hác Mộc trong giới giải trí thuận buồm xuôi gió có thể là dựa vào bối cảnh gia đình cậu, vậy quan hệ giữa cậu với Lộ Chiêu Hành là thế nào?

Con ngươi Lộ Sùng bất ngờ co lại.

Anh ta vẫn luôn chú ý đến Lộ Chiêu Hành, đương nhiên cũng biết scandal gần đây của hai người, nhưng ta vẫn cho rằng Hác Mộc giống như ở trên mạng nói, chẳng qua là coi Lộ Chiêu Hành thành kim chủ, bao nuôi một minh tinh cũng không tạo ra ảnh hưởng gì lớn, coi như trong bữa tiệc bị Hác Mộc làm bẽ mặt, anh ta cũng không xem Hác Mộc ra gì, nhưng bây giờ...... Hác Mộc sẽ không giúp Lộ Chiêu Hành đối phó anh ta chứ?

Trong mắt anh ta âm thầm cảnh giác, Hác Mộc cũng nói chuyện với bác sĩ không nhìn anh ta: "Gọi người đi thăm dò đi."

"......"

Chờ bác sĩ cầm báo cáo đi, Hác Mộc lại nhìn về phía Lộ Sùng.

Lộ Sùng có hơi khẩn trương: "Mày...... Định làm gì?"

Hác Mộc nói: "Còn làm gì nữa? Giải quyết việc công, bệnh nhân ở bệnh viện nhà tôi xảy ra vấn đề, điều tra rõ ràng nguyên nhân không phải chuyện tất nhiên sao?"

Cậu cười một cách vô hại

Lộ Sùng đã toát mồ hôi lạnh.

Tục ngữ nói không làm việc trái lương tâm thì nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, phản ứng này của anh ta không khác gì không đánh đã khai.

Hác Mộc nhìn gương mặt anh ta, càng cảm thấy mình đã gặp qua ở đâu đó, cậu hơi nhíu mày nói: "Mấy năm trước ở đoàn phim Thu Đi Xuân Đến có phải tôi đã gặp anh không?"

Lộ Sùng cũng nhíu mày.

Mấy năm trước?

Chuyện đã mấy năm trước có quỷ mới nhớ được!

Anh ta đang định mở miệng, cửa phòng bất ngờ mở ra, Lộ Chiêu Hành từ bên trong đi đến, cảm giác áp bức đột nhiên xuất hiện khiến lưng Lộ Sùng phát lạnh, vô thức lùi về sau nửa bước.

Hác Mộc vừa định đi đến, lại thấy phía sau Lộ Chiêu Hành còn có một người, cậu dừng lại một chút, nhận ra đó là vợ chính thức của Lộ Phong.

Sắc mặt Lộ phu nhân có hơi mệt mỏi, trong ánh mắt lúc nhìn thấy Lộ Sùng không che giấu được sự chán ghét.

Cũng là con riêng như nhau, thái độ của Lộ phu nhân với Lộ Chiêu Hành và Lộ Sùng hoàn toàn khác biệt.

Mặc dù không thể phủ nhận nguyên nhân Lộ Chiêu Hành quá ưu tú.

Hác Mộc tự hào trong lòng, không biểu hiện nghi ngờ ra ngoài.

Lộ phu nhân xuất hiện khiến Lộ Sùng không còn lập trường lên tiếng thay Lộ Phong, lại biết được thân phận của Hác Mộc, sợ mình chơi không lại, thế là xám xịt chạy đi, anh ta không đi thang máy, là rẽ vào lối thoát hiểm, lặng lẽ gọi một cú điện thoại.

Nhìn thấy Lộ Sùng biến mất ở cửa cầu thang, Lộ Chiêu Hành khẽ híp mắt lại.

Hác Mộc cũng kỳ lạ nói: "Sao anh ta chạy rồi?"

Cậu còn tưởng người này sẽ bổ nhào đến giường bệnh của Lộ Phong giả làm đứa con hiếu thảo chứ!

Lộ Chiêu Hành hạ tầm mắt, nhẹ giọng cười nói: "Chắc là bị em dọa chạy."

Hác Mộc ngạo mạn cau mày: "Em đáng sợ đến vậy sao?"

Lộ Chiêu Hành cúi đầu nhích lại gần cậu nói: "Không đáng sợ, đáng yêu."

Hác Mộc: "......"

Cậu đáng yêu thì sao lại dọa người ta chạy.

...... Bỏ đi, tính sổ với Lộ Sùng sau.

Ngoài hành lang, Lộ phu nhân không nói tới hai câu đã quay vào phòng bệnh, hai người ngồi trên ghế ở hành lang nghỉ ngơi, Hác Mộc hỏi: "Ông ấy sao rồi?"

Lộ Chiêu Hành nói: "Không sao, dấu hiệu sinh tồn ổn định."

Hác Mộc nhẹ nhàng gật đầu.

Loại thuốc khiến tim Lộ Phong ngừng đập vẫn đang điều tra, thời gian cũng không lâu lắm nên cả hai chờ lấy kết quả, Hác Mộc có hơi buồn ngủ, nhịn không được ngáp một cái.

Lộ Chiêu Hành nói: "Để Bốn Chín đưa em về."

Hác Mộc lắc đầu, cười nói: "Nói không chừng cậu ấy ngủ luôn trên xe rồi."

"......"

Giờ này thật sự có khả năng như vậy.

Vốn dĩ là thời gian ngủ, nếu bây giờ Bốn Chín đưa cậu về, một lúc sau còn phải đến đón Lộ Chiêu Hành, chạy đi chạy về cũng rất phiền phức.

Nhưng Lộ Chiêu Hành cũng không muốn cậu thức đêm với mình.

Thấy hắn do dự, Hác Mộc nói: "Không ấy anh cho em mượn bờ vai anh dựa vào một lát đi."

Lộ Chiêu Hành bật cười, đưa tay đè đầu cậu xuống.

Hác Mộc điều chỉnh tư thế thoải mái dựa vào, cầm điện thoại lướt Weibo.

Chuyện ở bữa tiệc được truyền thông tuyên truyền, quả nhiên đã lên hot search, nhưng hình như cũng không phải chỉ có hot search của Lộ Chiêu Hành.

Ngoại trừ ân oán hào môn của nhà họ Lộ, còn có hot search chủ đề "Triêu Mộ" ở top bốn.

Hác Mộc hơi nhíu mày nhấn vào xem.

Là có người quay lại video cậu giúp Lộ Chiêu Hành nói chuyện, tiêu đề là: Hác Mộc mạnh mẽ ngông cuồng diss con riêng, người bạn tốt 『 điên cuồng bảo vệ chồng 』đã online.

"......" Tiêu đề trắng trợn như vậy sao?

Bên trong khu bình thường nhiều fan cp Triêu Mộ hét "aaaaaa", còn có một số fan only có xu hướng ăn máng khác.

【 Mộc của tui làm tốt lắm! Đối với loại người mặt dày này chỉ có cách diss đến mức anh ta không mở miệng được.】

【 Mẹ ơi! Đôi này bị khóa với nhau rồi, nếu như đập ra được tui sẽ đi đầu xuống đất.】

【 Ỏ ỏ ỏ ỏ ỏ, đây còn không phải là tình yêu sao ~】

【 Hác Mộc thật sự là Omega hả? Lần đầu tui thấy Omega như thế đó.】

【 Omega A này có phát nổ không?】

【 Tui tuyên bố tui chuyển thành fan Hác Mộc, từ bây giờ ảnh là nam thần thứ hai của tui!】

【 Nhìn Hác Mộc mạnh mẽ che chở phía trên Lộ Chiêu Hành, tui quyết định không xem anh ấy là đối thủ nữa.】

【 Aaaaa Mộc Mộc phát đường công khai kìaaaaa. Tui chết mất.】

【...... 】

Mặc dù khuyên bảo mình không nên để ý đến suy nghĩ của fan, nhưng thấy fan của Lộ Chiêu Hành đổi mới cái nhìn về mình, còn giúp mình nói chuyện, khóe môi Hác Mộc cong lên không thể hạ xuống được, cậu đưa điện thoại cho Lộ Chiêu Hành, giống như đứa bé có đồ chơi nên khoe cho người thân thấy.

"Anh nói xem em có tính là tẩy trắng với fan của anh không?"

Lộ Chiêu Hành nghiêm túc nhìn một lúc, nhẹ nhàng cười nói: "Vốn dĩ rất trắng, không cần tẩy cũng trắng."

"Sao mà giống nhau được?" Hác Mộc nói: "Có quan tâm bị người khác hiểu lầm hay không là một chuyện, có bằng lòng hay không lại là một chuyện khác, tất nhiên là không có gì tốt hơn nếu có thể hóa giải hiểu lầm."

Cậu vui mừng cười cười, Lộ Chiêu Hành cưng chiều xoa xoa đỉnh đầu cậu.

Hác Mộc giống như giành công ngẩng đầu: "Tối nay em có đẹp trai không?"

Lộ Chiêu Hành nói: "Ừ, rất đẹp trai "

"Vậy anh có vui không?"

"Vui."

"Há há."

Bỗng nhiên Lộ Chiêu Hành nói: "Mộc Mộc, cảm ơn em."

"......"

Hác Mộc sững sờ.

Nói cảm ơn làm gì? Khách khí là thường vậy.

Cậu nghiêng người ngẩng đầu nói: "Anh nói cảm ơn em, vậy lúc trước anh giúp em xử lý mấy cái hot search xấu về em, anh muốn em làm sao cảm ơn anh?"

Lộ Chiêu Hành im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: "Em đã cảm ơn rồi."

"......"

Mập mờ lại trêu chọc ám chỉ, sắc mặt Hác Mộc đỏ lên, nói thầm: "Mấy cái đó không phải là vì cảm ơn."

Lộ Chiêu Hành nghe ra được ý khác trong lời cậu, chỉ cảm thấy có mật ngọt ở cổ họng, lan ra tứ chi xương cốt, đáy lòng lại càng ngọt ngây ngấy, đưa tay vòng qua sau lưng cậu, siết chặt lấy eo cậu.

Thế nên Hác Mộc từ dựa đầu lên vai hắn trở thành dựa nửa người vào lòng hắn.

Bên ngoài hành lang lành lạnh, được sự ấm áp quen thuộc bao lấy, cậu càng rúc vào lòng hắn, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Cho nên mấy cái hot search xấu đó thật sự là anh xóa giúp em?"

Cậu vẫn luôn cho rằng là Giang Chi hoặc Giang Hàn Dật lén lút xử lý.

Lộ Chiêu Hành lắc đầu nói: "Không phải toàn bộ, có đôi lúc không nhanh bằng họ."

"Phụt."

Hác Mộc cười thành tiếng.

Cho nên thời điểm fan hâm mộ và nhóm trợ lý không biết rõ tình hình của cậu lo lắng phát sầu vì hot search của cậu, ở phía sau thật ra có hai...... Ba ông lớn tranh giành nhau xử lí?

Hác Mộc ngọ nguậy trong lòng hắn: "Lộ Chiêu Hành tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?"

Lộ Chiêu Hành muốn nói gì đó thì nhìn thấy có người đi về phía bọn họ, lập tức im lặng.

Người đi tới cũng ngừng lại.

Bác sĩ cũng rất bất đắc dĩ, ông đi lấy kết quả kiểm tra, trở về thì thấy cậu chủ nhỏ nhà mình với "thân nhân bệnh nhân" dính lấy nhau, phảng phất toàn bộ hành lang đầy ắp bong bóng màu hồng.

Ông ở phía xa ho một tiếng, Hác Mộc đã được Lộ Chiêu Hành nhắc nhở quay đầu lại nhìn, cũng hơi xấu hổ, từ trong lòng Lộ Chiêu Hành ngồi ngay ngắn lại.

Kết quả đã kiểm tra ra, loại thuốc khiến tim Lộ Phong ngừng đập cũng đã xác định, nhưng camera giám sát không quay lại được là ai đổi thuốc.

Không phải động tay động chân trong phòng bệnh, phạm vi này coi như rộng.

Trong phòng thuốc, thời điểm y tá lấy thuốc, thời điểm pha chế thuốc......

Làm như vậy không để lại dấu vết, Hác Mộc thầm nghĩ Lộ Sùng tìm người rất chuyên nghiệp.

Buổi tối hôm nay sợ rằng không tìm được kết quả gì, Hác Mộc dự định đi về trước, quay đầu muốn nói với Lộ Chiêu Hành thì thấy hắn ngẩn người.

Hác Mộc đưa tay vẫy qua vẫy lại trước mặt hắn.

Lộ Chiêu Hành hoàn hồn.

Hác Mộc nói: "Sao vậy?"

Lộ Chiêu Hành cười một cái: "Không sao, đi thôi."

"...... Ừm."

Hác Mộc nghĩ rằng hắn đang nghĩ về chuyện thuốc, cũng không hỏi gì nhiều, vào hỏi với người phụ trách bệnh viện, hai người đi thang máy xuống lầu.

Vừa mới vào thang máy, Hác Mộc cảm thấy bàn tay Lộ Chiêu Hành đang nắm bị siết chặt.

Trong lòng Hác Mộc run lên một cái, nhích lại gần hắn nói: "Anh nói xem bây giờ có chó săn ngồi chờ ngoài bệnh viện không?"

Dù sao chuyện bọn họ đến bệnh viện ở bữa tiệc giới truyền thông cũng biết, tùy tiện thông báo một cái cũng có người đuổi tới.

Lộ Chiêu Hành nói: "Có ngồi chờ cũng không ngồi trong thang máy."

"......"

Cho nên không cần phải kiêng kỵ phải không?

Hác Mộc hơi muốn cười, nhưng cũng không nỡ buông tay.

Cậu nhìn ra được Lộ Chiêu Hành có hơi lo lắng, mặc dù hắn nói chứng sợ không gian kín đã tốt hơn trước nhiều, nhưng mỗi lần cùng ở trong thang máy, có thể nhìn ra nỗi bất an của hắn để lộ ra trong lúc lơ đãng.

Hác Mộc không nói gì, nhích lại bên cạnh hắn.

Cậu nhẹ nhàng đến gần, dưới chân bỗng nhiên run lên, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, còn chưa kịp la lên một tiếng, hắn trực tiếp ngã vào lòng Lộ Chiêu Hành.

Ngược lại cũng không đau lắm, Lộ Chiêu Hành phản ứng cực nhanh ôm lấy cậu.

"Xảy ra chuyện gì......"

Cậu còn chưa dứt lời, đèn trên đầu chớp tắt hai lần thì tắt hoàn toàn.

Hác Mộc cảm nhận rõ ràng hô hấp của người bên cạnh cứng lại, nặng nề hít một hơi.

"Anh...... Anh không sao chứ?"

Hác Mộc hỏi nhỏ một câu.

Lộ Chiêu Hành không nói chuyện, Hác Mộc cảm thấy bàn tay nắm lấy tay mình siết chặt thêm, cậu thầm nghĩ không phải mình hỏi câu nhảm nhí quá rồi sao?

Người mắc chứng sợ không gian kín ở trong không gian kín mít làm sao không sao được?

Vì sao thang máy lại đột nhiên trục trặc?

Những chuyện này không kịp nghĩ cũng không có tâm tư suy nghĩ, cậu ở trong bóng tối xoay người nép vào phía trước Lộ Chiêu Hành, hai tay ôm lấy cổ hắn, "Anh...... Anh chờ em chút đã, điện thoại di động của em, điện thoại đâu rồi?"

Cậu sờ soạng nửa ngày trong túi lấy ra cái điện thoại, mở đèn PIN lên, đột ngột có ánh sáng, Lộ Chiêu Hành dường như cuối cùng cũng hít thở được một chút, gọi một tiếng: "Mộc Mộc."

"Hả? Em đây em đây." Hác Mộc liên tục trả lời.

Cậu ôm lấy Lộ Chiêu Hành, cầm điện thoại gọi cứu viện, nhưng điện thoại không có sóng, không gọi được.

"Nhấn còi báo động." Lộ Chiêu Hành đột nhiên lên tiếng.

Giọng điệu của hắn rất nặng nề, rõ ràng là hít thở không thoải mái.

Không gian thang máy quá nhỏ, cho dù có ánh sáng điện thoại cũng không thể xoa dịu được triệu chứng của hắn, Hác Mộc gấp đến luống cuống: "Còi báo động, còi báo động ở......"

Cậu tìm ở trong thang máy, rất nhanh tìm được còi báo động.

"Em nhấn còi báo động rồi, anh thấy sao rồi?"

Hác Mộc ôm Lộ Chiêu Hành.

Mặc dù thang máy chỉ đơn thuần tạm ngừng không có rơi xuống, tạm thời không có gì nguy hiểm, nhưng Lộ Chiêu Hành càng lúc càng thở gấp làm cho Hác Mộc hốt hoảng không thôi.

Lộ Chiêu Hành dường như không thể chịu đựng được ngã xuống người cậu, ngoài miệng lại nói: "Không sao......"

Không sao? Sao lại không sao cho được?

Anh đang run lên kia kìa!

Hác Mộc đỡ không được trọng lượng cơ thể hắn, Hai người ngồi xuống sát vách thang máy.

Toàn thân Lộ Chiêu Hành bắt đầu toát mồ hôi lạnh, hắn không dám ôm lấy Hác Mộc, hắn sợ mình dùng sức quá mức sẽ làm Hác Mộc bị thương.

Tay chân hắn run rẩy, hơi thở dồn dập, cả người co quắp lại, Hác Mộc bị bộ dán này của hắn dọa, cậu ném điện thoại sang một bên, ôm thật chặt Lộ Chiêu Hành.

"Đừng...... Đừng sợ, anh không sao."

Lộ Chiêu Hành muốn sờ sờ cậu, nhưng sức để đưa tay lên cũng không có, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.

Hác Mộc cuống đến phát khóc: "Anh đừng nói nữa, anh cố chịu đựng một chút, sắp có người đến rồi."

Nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của cậu, Lộ Chiêu Hành lại cong môi cười, đột nhiên hắn nhớ đến lúc mới quen biết Hác Mộc, cũng thấy mình gặp phải chứng sợ không gian kín, khi đó Hác Mộc trấn định hơn so với bây giờ.

Mặc dù có thể cậu đã không nhớ rõ.

Người bất ngờ hồi tưởng ký ức không nói chuyện, Hác Mộc không thấy được mặt hắn, không nghe được giọng hắn lại thêm luống cuống: "Lộ Chiêu Hành? Hay là anh vẫn nói một câu đi? Anh...... Bây giờ em có thể làm gì? Em...... Em hôn anh có được không?"

Có thể di chuyển lực chú ý không?

Hác Mộc cũng không nhớ là đọc được ở đâu, cũng không biết có hữu dụng hay không.

Lộ Chiêu Hành định bảo cậu đừng làm vậy, nhưng hắn còn chưa lên tiếng, môi đã bị chặn lại.

Hác Mộc hôn có hơi vụng về, cực kỳ không có quy luật, nhưng dường như rất có tác dụng hóa giải khủng hoảng của Lộ Chiêu Hành.

Lộ Chiêu Hành khẽ mấp máy môi, cũng không biết muốn nói gì, nhưng một giây sau, trước mắt hắn tối sầm, cái gì cũng không làm được.

Đầu hắn đột nhiên nặng nề đè xuống, Hác Mộc giật mình, lập tức lạnh sống lưng, nước mắt rơi xuống: "Lộ Chiêu Hành...... Lộ Chiêu Hành?"

Kêu hai tiếng không có trả lời.

Bên ngoài thang máy ngược lại có người nghe thấy tiếng còi báo động chạy đến, đập cửa thang máy hỏi thăm.

Hác Mộc vội vàng lên tiếng, lại ôm lấy người gọi: "Lộ Chiêu Hành anh làm sao vậy? Anh đừng dọa em mà......".

Lần này thật sự gấp đến phát khóc.

[…]

Tác giả có điều muốn nói: Tiểu thuyết cẩu huyết không thể tin được đâu! Thật sự. Ngất vì hôn!