Sau Khi Xuyên Sách Tùy Tiện Thơm Mèo Sẽ Xảy Ra Chuyện Lớn

Chương 27: Miêu mao căn một - Lĩnh thưởng (='_'=)



Gần hai tháng trước, cách trung tâm Nguyệt Chi Vực không xa là Thủy Nguyệt Các, ở bên ngoài rất nhiều tu sĩ chen chúc tụ tập như cũ, ác quỷ Linh Lục Nhị Tam chạy ra làm tu sĩ Nguyệt Chi Vực khổ không nói nổi, Thủy Nguyệt Các giậu đổ bình leo cung ứng Chuyển Hồn Đan hạn lượng mỗi ngày một viên.

Rất nhiều tông môn táng gia bại sản cũng muốn cầu được một viên đan dược, bởi vì tu sĩ Nguyên Anh là trụ cột vững vàng của trong môn bọn họ, phần lớn là trưởng lão hoặc là chưởng môn đức cao vọng trọng, không có bọn họ, tông môn muốn suy sụp hơn phân nửa.

Ngày này, gió tuyết tạm dừng, thời tiết chuyển ấm, một vị nữ tử mặc la thường xuất hiện ở ngoài Thủy Nguyệt Các, đúng là Diêu Thanh Lộ.

Tu sĩ tụ tập ở ngoài Thủy Nguyệt Các có chút ấn tượng với nàng, không lâu phía trước, nàng còn tới Thủy Nguyệt Các nháo qua, thiếu chút nữa làm Thủy Nguyệt Các tức giận đến nỗi không muốn bán Chuyển Hồn Đan nữa.

“Ngươi còn tới làm cái gì?” Có tu sĩ tốt bụng kéo Diêu Thanh Lộ lại, “Nếu hôm nay Thủy Nguyệt Các lại gặp ngươi, không muốn bán Chuyển Hồn Đan, phỏng chừng ngươi sẽ bị tông môn nào đó trả thù.”

“Chuyển Hồn Đan mà thôi, ta hiếm lạ sao?” Không thể không nói, Dung Chân giao cho Diêu Thanh Lộ làm chuyện này vô cùng thích hợp, nàng ngắn ngủn một câu là có thể kích thích thần kinh phần lớn người đang ngồi ở đây, làm cho bọn họ tăng huyết áp .

Bọn họ ở bên ngoài Thủy Nguyệt Các cầm theo số tiền lớn cùng trân bảo, vì muốn cầu được một viên đan dược cứu mạng, mà trong giọng nói Diêu Thanh Lộ có ý khinh thường, làm tu sĩ nôn nóng tuyệt vọng tức giận đến thiếu chút nữa ngất xỉu.

“Ngươi có ý tứ gì? Chẳng qua là tu vi Kim Đan, cũng dám ở trước Thủy Nguyệt Các nói hươu nói vượn?” Có môn phái quen thói bị Thủy Nguyệt Các khi dễ, vậy mà bắt đầu tiến lên giữ gìn thể diện cho Thủy Nguyệt Các.

Diêu Thanh Lộ cười nhạo một tiếng, nàng khuyết điểm rất nhiều, nhưng khuyết điểm lớn nhất chính là không biết trời cao đất dày.

Vì sao Dung Chân chỉ luyện chế 30 cái Chuyển Hồn Đan, bởi vì Dung Chân đã dùng hết nhũ mao chó sói Ngân Tông, nàng còn phải đợi có linh thạch rồi mới mua tiếp nguyên liệu.

Nhưng cầu Chuyển Hồn Đan không phải chỉ có mỗi một tông môn, Diêu Thanh Lộ biết nàng có quyền chọn bán Chuyển Hồn Đan cho ai.

Cho nên tông môn nào mở miệng quát nàng sẽ là tông môn đầu tiên nàng không bán.

“Ý tứ chính là Chuyển Hồn Đan ta có rất nhiều nha.” Diêu Thanh Lộ từ túi gấm không gian lấy ra một hộp dược, rất nhanh mở ra, bên trong đan dược màu bạc quen thuộc lập loè ánh sáng .

“Ngươi từ đâu tới đây vậy?” Tất cả mọi người bị ánh sáng màu bạc này lóe mù mắt.

“Ta cần nói sao?” Diêu Thanh Lộ cười lạnh một tiếng, nàng không quên được cảnh tượng ngày ấy nàng bị mọi người bức đi, “Mười cái linh thạch trung phẩm, có thể mua đứt một viên.”

“Ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ?” Một vị tu sĩ Thanh Nguyên Tông lắc đầu thở dài, cảm thấy Diêu Thanh Lộ điên rồi.

“Mẫu thân ta cũng bị ác quỷ gây thương tích, tình trạng hồn phách so với trưởng lão, tông chủ của các tông môn đang ngồi đây còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.” Diêu Thanh Lộ cao giọng nói.

Có người gật gật đầu, bởi vì ngày ấy Diêu Thanh Lộ mang theo Diêu Nhất Nhu tiến đến, trạng thái Diêu Nhất Nhu rõ như ban ngày.

Đồng môn của bọn họ bị hãm hại là lúc đang tụ tập với nhau, vừa vặn bị công kích của ác quỷ quét tới, sau lại hợp lực chạy ra, nhưng chỉ cần một chút công kích này thôi, đều làm bấy nhiêu người bị hao tổn hồn phách, lâm vào trạng thái gần như tử vong, nhu cầu cấp bách là cần Chuyển Hồn Đan tu bổ hồn phách, nhưng cũng không cần quá nhiều, một viên đủ rồi.

Nhưng một viên thôi cũng bị Thủy Nguyệt Các nắm giữ, không chỉ làm cho bọn họ táng gia bại sản còn muốn họ cùng tông môn khác tranh đoạt.

Hiện tại Diêu Thanh Lộ vừa nói ra, ít gì cũng nghiệm chứng một chút lời nói trong miệng nàng chân thật, nếu mẫu thân nữ tu sĩ này bởi vì không có Chuyển Hồn Đan mà chết, nàng cũng sẽ không dào dạt đắc ý nói như thế.

“Chỉ cần mười linh thạch trung phẩm?” Tu sĩ lúc đầu tốt bụng nhắc nhở Diêu Thanh Lộ đi lên trước hỏi, tông môn bọn họ tài lực kém hơn người khác, hiện tại hắn tuy rằng không mấy tin tưởng Diêu Thanh Lộ, nhưng mười cái linh thạch trung phẩm quá rẻ, rẻ đến mức hắn có thể tùy tay móc tiền ra.

Cho nên ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa, cứ thử xem.

“Đương nhiên.” Diêu Thanh Lộ gật đầu.

Một tay giao linh thạch, một tay giao Chuyển Hồn Đan, ở trước mắt bao nhiêu người, đạt thành giao dịch này.

Tu sĩ nâng Chuyển Hồn Đan hai tay, trực tiếp chạy về phía chỗ dựng trại đóng quân, người bị thương trong tông môn bọn họ đều ở chỗ này, sau khi lấy được đan dược trước tiên cứu trị.

Tu sĩ thật cẩn thận nâng trưởng bối tông môn bọn họ dậy, nghiền nát Chuyển Hồn Đan, đưa vào trong miệng người đó, nháy mắt, ánh bạc xán lạn toả ra, dung nhập vào trán của ông ấy, rất nhanh bắt đầu tu bổ hồn phách bị hao tổn.

Mấy ngày nay, có tông môn mua được Chuyển Hồn Đan từ Thủy Nguyệt Các nên mọi người cũng thấy được một chút hiệu quả Chuyển Hồn Đan sinh ra, cảnh tượng trước mắt giống như đúc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Không chỉ không khác biệt gì, hơn nữa người sáng suốt đều nhìn ra được, Diêu Thanh Lộ bán Chuyển Hồn Đan so Thủy Nguyệt Các càng tốt hơn —— rốt cuộc nhũ mao chó sói Ngân Tông trên tay Dung Chân là linh thú tự nguyện cho nàng, thuộc về nguyên liệu luyện chế đan dược cực phẩm.

“Ngươi ——” tất cả mọi người ngây dại, duy có tu sĩ vừa mua Chuyển Hồn Đan trong tay Diêu Thanh Lộ cùng đồng môn của hắn thở phào nhẹ nhõm, trên mặt xuất hiện tươi cười.

“Ta muốn mua.”

“Ta cũng muốn mua, tăng giá đi, mười cái linh thạch thượng phẩm.”

“Một trăm cái!”

Tu sĩ vốn dĩ đang tụ tập ở cửa Thủy Nguyệt Các xin thuốc nhanh chóng kéo lại đây, Diêu Thanh Lộ nơi này rẻ hơn, lại không hạn lượng một viên, hiệu quả còn tốt, người ngốc đều biết chọn bên nào .

Diêu Thanh Lộ còn nhớ rõ ước định với Dung Chân, nàng không dám vi phạm, chỉ có thể đem Chuyển Hồn Đan trong tay lấy ra, cao giọng nói: “Mười cái linh thạch trung phẩm, không tăng giá, số lượng có hạn, chỉ có 30 cái, xếp hàng mua là được rồi.”

Rồi sau đó, nàng hướng về phía mấy tông môn trào phúng nàng lộ ra mỉm cười đắc ý: “Đương nhiên, ngoại trừ tông môn nào đó.”

“Ngươi phân biệt đối xử!” Mấy cái tông môn kia căm giận nhìn Diêu Thanh Lộ.

“Tìm Thủy Nguyệt Các của ngươi mà mua.” Diêu Thanh Lộ tinh thần phấn chấn hướng cửa lớn Thủy Nguyệt Các nhấc cằm.

Bọn họ mua không được Chuyển Hồn Đan, cảm thấy Diêu Thanh Lộ đáng giận, thậm chí muốn động thủ, nhưng tu sĩ muốn mua Chuyển Hồn Đan trong tay Diêu Thanh Lộ rõ ràng ngày càng nhiều, chỉ có thể mạnh mẽ nhịn xuống.

Nửa ngày thời gian, tu sĩ tụ tập xin thuốc trước Thủy Nguyệt Các bớt đi rất nhiều, bình thường mỗi ngày đều có thể kiếm ra một vạn linh thạch thượng phẩm bán Chuyển Hồn Đan, hôm nay thế nhưng chỉ bán được hai ngàn linh thạch thượng phẩm làm cho tu sĩ Thủy Nguyệt Các phụ trách việc này rất là nghi hoặc.

“Đi, đi xem bọn họ vây quanh nơi đó làm cái gì.” Tu sĩ Thủy Nguyệt Các phụ trách bán đan dược phái đệ tử qua điều tra.

Sau một lát, đám người đệ tử nghiêng ngả lảo đảo chạy trở về, biểu tình kinh ngạc.

“Bình tĩnh một chút, phải có khí độ của Thủy Nguyệt Các.” Trưởng lão chậm rãi mà nhấp một ngụm trà ti mao, trong tay cầm mười cái linh thạch thượng phẩm.

“Có một nữ tu sĩ, chính là nữ tu sĩ nghèo túng mấy ngày hôm trước bị chúng ta đuổi đi, đến nơi đây bán Chuyển Hồn Đan, một viên dược chỉ cần mười linh thạch trung phẩm.” Đệ tử thở hồng hộc nói.

“Ngươi nói cái gì mười ——” trưởng lão “Phốc”một ngụm trà ti mao nhổ ra, đây là nghiêm túc sao, giá này còn không bằng một ngụm trà quý hắn phun ra.

“Thiên chân vạn xác.” Đệ tử bất đắc dĩ nói, hắn đưa miệng qua, thấp giọng nói, “Nàng bán, so với Thủy Nguyệt Các chúng ta phẩm chất còn tốt hơn chút.”

“Ngươi đánh rắm!” Trưởng lão dường như xù lông , “Phối phương Chuyển Hồn Đan là do tổ tiên Thủy Nguyệt Các ta truyền xuống, toàn bộ Nguyệt Chi Vực, chỉ có chúng ta có, sao có thể còn có người khác?”

“Nhưng xác thực mà.” Đệ tử muốn khóc, hắn cũng rất khó tin tưởng.

“Vậy thôi, ngươi phái người đi tra ra là ai bán, nguồn cung cấp từ đâu tới, ta đi xin chỉ thị chưởng môn.” Trưởng lão bắt đầu ngồi không yên.

Hắn ngược lại muốn xem đến tột cùng là người phương nào phá hư chuyện tốt của Thủy Nguyệt Các.

Mà bên kia Diêu Thanh Lộ đã sớm nhạy bén cảm giác được tầm mắt truyền đến từ phương hướng Thủy Nguyệt Các, nàng rất nhanh theo như Dung Chân dặn dò đem 30 cái Chuyển Hồn Đan bán hết, trong tay nặng trĩu thêm một túi linh thạch.

“Xong, bán hết.” Diêu Thanh Lộ xoè hai bàn tay ra, “Các ngươi có thể tiếp tục mua của Thủy Nguyệt Các, qua mấy ngày ta lại mang dược tới.”

“Diêu đạo hữu, ngươi mua từ nơi nào?” Có tu sĩ trực tiếp hỏi, cũng không biết có phải Thủy Nguyệt Các ngụy trang hay không.

“Cái này không có thể nói đâu? Đến lúc đó bị vị trước mặt chúng ta ghi hận, chết như thế nào cũng không biết.” Diêu Thanh Lộ khinh miệt nói lời có ẩn ý.

Mấy tu sĩ đó trong lòng cũng biết rõ ràng, xem tính tình của Diêu Thanh Lộ , phỏng chừng sẽ không chủ động cung cấp dược, nhất định là lúc nàng xin thuốc gặp được tu sĩ tốt bụng, không chỉ có nguyện ý trợ giúp mẫu thân nàng mà còn nguyện ý trợ giúp bọn họ.

Đáng tiếc là bọn họ không biết vị ân nhân cứu mạng này đến tột cùng là ai.

Diêu Thanh Lộ rời đi, nàng tự nhiên phát hiện phía sau mình có nhiều thêm mấy cái “Cái đuôi nhỏ”, nàng tạm thời biết điều không có đi tìm Dung Chân, khiến cho bọn họ đi theo lung tung.

Mà hai tháng sau, Dung Chân rốt cuộc cũng tới trung tâm Nguyệt Chi Vực, Đế Huyền Điện.

Đế Huyền Điện tọa lạc ở Tu Di thành, nơi này đồng thời cũng là chỗ toạ lạc của môn phái lớn nhất Nguyệt Chi Vực - Liên Hoa Phái, mặt đông là Đế Huyền Điện, mà phía tây là Liên Hoa Phái.

Tiết Cảnh Lam phóng mắt nhìn Liên Hoa Phái phương xa ráng màu lượn lờ, điều khiển Phong Mặc rơi xuống đất, Dung Chân cũng rất mau từ Phong Mặc chui ra.

Buồn chán nhiều ngày, cuối cùng không cần đối mặt sơn thủy hai màu trắng đen nữa, Dung Chân miệng to hô hấp một hơi không khí mới mẻ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lúc hít thở, mặc dù chậm chạp như nàng, cũng cảm giác được linh khí biến hóa quanh mình.

Bên trong Tu Di thành mật độ linh khí rất cao, nhưng lại rất trong lành, nếu nàng dùng linh khí của trời đất để tu luyện, như vậy hiện tại tùy tiện hô hấp hai ngụm, cũng có thể tăng tu vi.

Hoá ra linh khí Tu chân giới cũng phân địa phương.

“Cảm giác linh khí rất sung túc, đúng không?” Tiết Cảnh Lam hơi thấp đầu nói với Dung Chân.

Dung Chân hít sâu một ngụm linh khí: “Đúng vậy.”

“Tu Di ngoại thành có trận pháp, đem linh khí tụ tập tại đây, nồng đậm như vậy, đừng nên ở địa phương nào mà dường như có tìm cũng không thấy như vậy.” Trường kiếm tên là Phong Mặc trên tay Tiết Cảnh Lam đã là hóa thành quạt, hắn từ từ nói, “Chúng ta cần phải nhanh chóng làm việc, giao cục đá Linh Lục Nhị Tam trước, rồi mới đi mua pháp bảo.”

“Gấp như vậy?” Dung Chân luôn có thói quen chậm rãi, nàng vuốt trong lòng ngực A Huyền, kinh ngạc nói.

A Huyền đối với loại sự tình này hiểu biết hơn so với nàng, đôi mắt ánh kim khinh thường mà liếc Tu Di thành này, dùng móng vuốt cào một chút lên mu bàn tay Dung Chân.

“Ta muốn tiến Tu Di thành đăng ký, nơi này có linh khí nồng đậm như vậy, tại sao tu sĩ bình thường không ngốc luôn tại nơi này?” Tiết Cảnh Lam dẫn Dung Chân bước nhanh về hướng Đế Huyền Điện, “Chúng ta chỉ có thể ở chỗ này lưu lại một ngày, trước khi trời tối liền phải rời đi.”

Dung Chân hiểu ra, tới nơi này còn cần vé vào cửa, hoá ra là âm mưu.

May mắn nàng tu luyện không cần dựa vào linh khí trời đất, bằng không hiện tại khẳng định đã không màng hình tượng mà ngồi xuống trực tiếp tu luyện.

Dung Chân theo Tiết Cảnh Lam qua trạm kiểm soát khắt khe, đi tới bên trong Đế Huyền Điện.

Phụ trách tiếp đãi bọn họ chính là một lão tu sĩ râu bạc, Dung Chân nhìn không ra tu vi, nhưng chắc là ở trên Tiết Cảnh Lam.

Tiết Cảnh Lam tu vi đã là đỉnh của Nguyên Anh, kém một bước thôi là tu vi xuất khiếu, cho nên tu vi lão giả này ít nhất cao hơn so với xuất khiếu.

Dung Chân lần đầu tiên thấy nhân vật tai to mặt lớn như vậy, tay chân cứng đờ đứng một bên, cánh tay rất ngoan mà khép hai sườn.

Nhưng A Huyền ngồi xổm ở đầu vai nàng thì rất là thả lỏng, quất cái đuôi từ từ, một ánh mắt cũng không ném cho lão giả râu bạc.

“Mạnh trưởng lão.” Tiết Cảnh Lam cũng không có ngả ngớn như ngày thường, cung kính bái một cái, đưa hộp ngọc trong lòng ngực qua.

“Không cần khẩn trương.” Mạnh Vũ chú ý tới Dung Chân, cười hiền từ với nàng, “Các ngươi là tới lĩnh thưởng.”

Mạnh Vũ cùng Tiết Cảnh Lam từng gặp mặt một lần, hắn không chỉ kinh ngạc vì tu vi Tiết Cảnh Lam tu có thể tăng lên nhanh đến như vậy, cũng kinh ngạc với hắn vậy mà thu một vị có tu vi thấp, tư chất kém như vậy làm đệ tử.

Bất quá cũng chẳng sao, cũng là nội tình môn phái người ta, cho dù có nghi hoặc, Mạnh Vũ cũng sẽ không mở miệng dò hỏi.

Hắn mở hộp ngọc ra, nhìn đến cục đá màu đen nằm bên trong, đôi mắt minh mẫn lộ ra một chút kinh ngạc: “ Linh hồn chi lực trên đá thạch đen bị bong ra từng mảng sạch sẽ đến như vậy!”

“Đúng vậy, ta dùng trận pháp luyện hóa ước chừng tám mươi mốt ngày.” Tiết Cảnh Lam nói dối không cần kịch bản, nói cứ như là hắn thật sự vất vả luyện hóa.

“Khả năng bởi vì ngươi là kiếm tu.” Mạnh Vũ giơ thấu kính lên, cẩn thận quan sát đá thạch đen.

Tiết Cảnh Lam ánh mắt hơi lóe, hắn chưa bao giờ nói qua với Mạnh Vũ hắn là kiếm tu, lúc này cũng đã thu liễm hơi thở, nhưng chỉ mới đối mặt đã trực tiếp bị nhìn ra.

Quả nhiên là người Đế Huyền Điện mới có năng lực nhạy bén như thế.

Tiết Cảnh Lam quay đầu, hướng Dung Chân cười cười, ánh mắt lướt qua A Huyền trên đầu vai nàng.

Hắn đi phía trước nửa bước, hỏi Mạnh Vũ nói:

“Chắc vậy, Mạnh trưởng lão, thế này được chưa?”

“Trạng thái đá thạch đen rất tốt, ta không cần phí tâm tróc thêm linh hồn chi lực tàn lưu ở trên đó nữa.” Mạnh Vũ cười ha hả nói, hắn không thích làm quá nhiều việc, có thể lười biếng, đều là chuyện tốt.

“Đế Huyền Điện thưởng 3000 linh thạch thượng phẩm, đúng không?” Mạnh Vũ từ túi gấm không gian móc ra một cái túi nhỏ, “Ta bên này thêm vào cho ngươi hai ngàn nữa, coi như là thù lao ngươi giúp ta tróc linh hồn chi lực.”

Dung Chân đứng phía sau Tiết Cảnh Lam, lập tức miệng há thành hình chữ “o”, hãy tha thứ nàng chưa hiểu việc đời, Mạnh trưởng lão này cũng thật hào phóng, giống như là Tán Tài Đồng Tử, tùy tay liền đưa nhiều thêm hai ngàn.

Tiết Cảnh Lam từ trên tay Mạnh Vũ tiếp nhận túi linh thạch, nàng cảm nhận được tu sĩ khác biệt.

Nhìn Mạnh Vũ đứng dậy, trân trọng mà bưng hộp ngọc đựng đá thạch đen đi vào trong điện, Dung Chân nhón chân, còn muốn xem tiếp.

Nhưng Tiết Cảnh Lam đã hối nàng: “A Dung, đi thôi, nên làm việc khác rồi!”

Để qua trạm kiểm soát Đế Huyền Điện rất phức tạp, hiện tại đã là buổi chiều, trước khi trời tối, bọn họ còn một việc chưa làm.

“Mua pháp bảo phi hành!” Dung Chân hưng phấn mà dùng sức lay A Huyền trong lòng ngực một phen, trực tiếp đi theo.