Edit: MegLần tiếp theo Ninh Hoàn đến Vĩnh Thọ Cung thì tình cờ gặp được Hoàng quý phi và Duệ Vương.
Song lúc này Duệ Vương đã không còn là Duệ Vương nữa, bây giờ gã là Ngũ Hoàng tử. Việc bị phế truất vương vị cũng không phải chuyện nhỏ, nếu gã gây sự với một gia tộc nào khác thì có lẽ mọi chuyện sẽ không đi đến nước này, nhưng cố tình gã lại chọc vào Thu gia ㅡ Nhà ngoại của Thái hậu, Hoàng đế vẫn luôn ôm nỗi hổ thẹn trong lòng nên đối xử với bà phải gọi là muốn gì được nấy.
Hơn nữa chuyện này còn xảy ra ngay tại thời điểm Đại Lạc và Phong Đan đang chiến tranh, các tướng sĩ thì vào sinh ra tử nơi tiền tuyến, còn Vương gia ở kinh thành lại vung hết một vạn năm ngàn lượng bạc chỉ để mua một cái lồng sắt, ảnh hưởng của việc này thật sự vô cùng nghiêm trọng, Thẩm gia có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể ngăn lại những suy đoán bàn tán của dân chúng, ngự sử cũng cho rằng Duệ Vương thật sự quá hoang dâm vô độ, cần phải điều tra rõ xem nguồn gốc đống bạc ấy từ đâu mà ra.
Còn có vài người dân mỉa mai nói: “Thái tử ở đất Bắc màn trời chiếu đất đánh giặc, binh lính ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đến lượt Vương gia thì dùng mấy vạn lượng bạc để hầu hạ một con chim, đúng là còn quý hơn cả mạng một tên tiện dân như ta.”
Từ thời khai quốc cho đến nay Thu gia đã xuất hiện không ít trung thần lương tướng, cộng thêm việc bây giờ Thái hậu còn đang tạo áp lực nên Hoàng đế không thể khiến Thu gia lạnh lòng được, lời đồn thổi trong dân gian cùng với những câu hỏi của quan ngự sử khiến cho lão vô cùng mệt mỏi nhức đầu. Nếu trước đây Hoàng đế còn yêu thương Duệ Vương, thì sau khi chuyện này xảy ra, lão chỉ nhìn mặt gã một lát thôi đã thấy mất kiên nhẫn.
Hoàng đế vẫn đang tìm cách để trấn an Thu gia, mới vừa rồi Hoàng quý phi còn mang theo Ngũ Hoàng tử đến cung Thái hậu để tạ tội, song nhìn dáng vẻ cả hai lúc đi ra là biết hẳn bọn họ cũng không được bà cho chút sắc mặt hiền hòa gì.
Thẩm quý phi vừa đi vừa răn dạy Ngũ Hoàng tử: “Lần sau ngươi không được bộp chộp như vậy nữa! Thu gia sẽ không chỉ làm khó ngươi mà còn làm khó cả ca ca ngươi nữa, bọn họ đã kết thù với chúng ta rồi, mà chuyện ngươi gây ra cũng khiến Hoàng thượng tức giận không nhẹ.”
Ngũ Hoàng tử đáp: “Rõ ràng là Thu Bảo Kình xông lên đánh ta trước, dựa vào cái gì mà bọn họ không chịu chút thiệt hại nào cơ chứ?”
Thẩm quý phi dí ngón tay lên đầu gã: “Dựa vào việc Thái hậu là mẹ ruột của Hoàng đế, còn cái vị đang nằm trên giường kia chính là cháu ngoại trai của bà.”
Trán Ngũ Hoàng tử bị Thẩm quý phi chọc đến đỏ hết cả lên, song nàng ta cũng thiên vị nhi tử của mình nên không mắng mỏ nặng lời lắm, vấn đề khiến nàng ta lo lắng nhất lúc này là địa vị phi tần của bản thân. Lần này nhi tử nàng đắc tội với Thu gia, chỉ sợ sẽ khiến Thái hậu ghi hận trong lòng, sau này sẽ tìm cách tước danh hiệu quý phi của nàng.
Thái hậu là mẹ đẻ của Hoàng đế, lúc Hoàng đế giết huynh trưởng để lên ngôi đã thấy vô cùng có lỗi với bà, cũng vì thế cho nên sau này lão sẽ không bao giờ để bà phải chịu thiệt thòi lần nào nữa.
Ninh Hoàn nhìn thoáng qua đối phương rồi xuống kiệu hành lễ: “Quý phi nương nương, Ngũ Hoàng tử điện hạ.”
Trước khi Ninh Hoàn thành hôn, Ngũ Hoàng tử đã từng có một khoảng thời gian liều sống liều chết theo đuổi y, hiện giờ nhìn thấy y vẫn cứ là dáng vẻ không rời nổi mắt, Thẩm quý phi vừa âm thầm véo nhi tử vừa cười tủm tỉm với Ninh Hoàn: “Thái tử phi đang định đi thỉnh an Thái hậu nương nương sao? Có vẻ như hôm nay tâm trạng người đang không được vui đâu.”
Ninh Hoàn chỉ ngạo nghễ gật đầu: “Dạo trước đây ta vẫn luôn ở sơn trang ngoài kinh thành, khó lắm mới có thể hồi kinh được, đến thỉnh an Thái hậu và Hoàng hậu cũng là việc nên làm.”
Thẩm quý phi cười nhẹ rồi đi trước.
Chờ đến khi đã cách xa Vĩnh Thọ Cung, ý cười trên mặt nàng mới từ từ nhạt dần: “Ninh Hoàn là một cô nương rất biết lễ nghĩa, không giống với những lời đồn đãi về nàng cho lắm, có lẽ là sau khi gả cho Thái tử thì mới thay đổi tính nết. Ngươi cũng nên thành hôn đi thôi, có thê tử rồi thì học cách kiềm chế một chút, đừng có bốc đồng rồi lại gây chuyện.”
“Nhưng nàng cứ tiếp tục lấy lòng Thái hậu thì có ích lợi gì? Chuyện mà Hoàng hậu hồng nhan họa thủy của chúng ta làm ra còn khiến Thái hậu tổn thương hơn nhiều so với những gì ngươi làm.”
Ngũ Hoàng tử thở dài: “Mỹ nhân số một kinh thành đã gả cho Thái tử rồi, những người còn lại ai ta cũng không vừa ý, giá mà lúc trước mẫu phi tim cách gả Ninh Hoàn cho ta thì tốt.”
Hiện giờ xảy ra chuyện như này, danh tiếng của gã cũng đã vang xa khắp chốn, những cô nương có dung mạo có gia thế có nhân phẩm dĩ nhiên đều sẽ không muốn gả cho gã, tình hình bên phía Nhạc Vương chắc cũng không khác gã là bao.
Thẩm quý phi không vội lắm, tuy tiểu nhi tử xảy ra chuyện lớn, song dưới gối nàng vẫn còn Nhạc Vương rất được Hoàng đế yêu thích.
Ninh Hoàn bước vào Vĩnh Thọ Cung, thoáng nhìn đã thấy Thái hậu đang ngồi trên bảo tọa đằng sau bình phong, một người cung nữ đang quỳ bên cạnh bóp vai cho bà.
Y hành lễ với Thái hậu.
Thái hậu nhìn thấy Ninh Hoàn thì gật đầu: “Ngồi xuống đi.”
Cung nữ mang nước trà lên, Ninh Hoàn nhấp một hớp: “Thần thiếp đã nghe được chuyện mới xảy ra dạo gần đây, Thái hậu xưa nay vốn luôn yêu thương Thu tiểu công tử, nay lại phát sinh ra cớ sự này, hẳn là trong lòng người cũng thấy rất khó chịu, Ninh Hoàn bèn tiến cung đến thăm người một lát.”
“Ngươi đúng là rất có lòng.” Thu Thái hậu thở dài, “Số người thật tâm để ý tới ai gia trong hoàng cung này cũng không được bao nhiêu, hôm qua Hoàng thượng có tới thăm ai gia, ai gia nói Duệ Vương là do bị Thẩm quý phi chiều hư nên mới thành ra như vậy, muốn Hoàng thượng biếm nàng xuống hàng phi để nàng nhớ cho tốt sai lầm của nàng, vậy mà Hoàng thượng còn qua loa lấy lệ gạt chuyện này đi.”
“Bệ hạ hẳn là đang suy nghĩ làm sao cho chu toàn đôi bên thôi ạ.” Ninh Hoàn nói, “Tình trạng của Thu tiểu công tử thế nào rồi, đã khá hơn chưa ạ?”
Thu Thái hậu uống chút trà: “Vết thương cũng không khó chữa trị, chủ yếu là đứa nhỏ này bị chuyện hôm đó đả kích, trong lòng vẫn không dễ dàng chấp nhận được nên cứ thường xuyên ho ra máu, ngày thường nó vẫn luôn ngoan ngoãn dễ bảo, ai gia cũng không ngờ nó còn có một mặt cố chấp như vậy.”
Đối với Thu Thái hậu thì Thu Bảo Kình chẳng khác nào nhi tử của bà, bà nhìn kiểu gì cũng thấy hắn vừa ngoan vừa lanh lợi.
Ninh Hoàn nói: “Hôm trước thần thiếp nghe thấy có người nói ở Thái Y Viện mới xuất hiện một vị thái y diệu thủ hồi xuân, người nọ hình như họ Chung, dạo gần đây thường xuyên đến bắt mạch cho Hoàng thượng thì phải, cũng không biết có thể mời được vị thái y này đến xem bệnh hay không.”
Trước giờ thái y bắt mạch cho Thu Thái hậu vẫn luôn cố định một người, bà cũng từng để thái y đấy đến khám cho Thu Bảo Kình, giờ mới nghe thấy Ninh Hoàn nhắc đến vị Chung thái y này, Thái hậu còn chưa nghe về người nọ lần nào: “Thật vậy à? Ai gia còn chưa thấy ai kể về hắn bao giờ, chút nữa ngươi về thì cho người đi tìm hiểu một chút, nếu y thuật vị Chung thái y này thật sự tốt như vậy thì để hắn đến xem bệnh cho đứa nhỏ Thu Bảo Kình kia thử.”
Ninh Hoàn hơi cong môi.
Thu Thái hậu đột nhiên nhớ lại chuyện Thái tử đánh trận ở phương Bắc, bà như suy tư mà nhìn Ninh Hoàn một lát. Thẩm gia vì chuyện của Thu Bảo Kình mà đối chọi gay gắt với Thu gia, sau khi mọi thứ kết thúc bọn họ còn cố đào bới một vài chuyện cũ xấu mặt của Thu gia để trả thù, tuy rằng Thái hậu vẫn luôn an tĩnh ở hậu cung, song những chuyện xảy ra ở tiền triều bà lại biết rất rõ.
Cả hai nhà đã hoàn toàn trở mặt thành thù, Nhạc Vương và Ngũ Hoàng tử đều quay lưng lại với Thu gia, Thu gia tuyệt đối không thể để một trong hai người họ bước lên ngôi vị Hoàng đế được. Có nâng đỡ ai đi chăng nữa thì cũng không phải hai kẻ này.
Còn về Thái tử — Đã nhiều năm qua Thái hậu chưa một lần nào chịu nói chuyện với hắn, song giờ đây cũng có chút muốn gặp đứa cháu này.
Ninh Hoàn vừa mới ra khỏi Vĩnh Thọ Cung đến một nơi có chút vắng vẻ, ngay lập tức đằng sau đã vang lên tiếng bước chân vội vàng, y từ từ đi chậm lại.
Người đằng sau y là một cung nữ có lệ chí trên mặt, Ninh Hoàn quay người lại nhìn, nàng lập tức hành lễ với y: “Tham kiến Thái tử phi nương nương.”
Ninh Hoàn gật đầu.
Cung nữ nọ tên là Khinh Yên, năm ngoái mới được điều đến Vĩnh Thọ Cung để hầu hạ mấy con mèo mà Thái hậu nuôi, lần trước Ninh Hoàn tiến cung thì thấy nàng đang trốn trong một góc khóc thút thít, y hỏi thăm vài câu thì mới biết trong nhà nàng đang xảy ra chuyện cần dùng bạc gấp, nàng một thân một mình ở trong cung Thái hậu, chẳng thân thiết với ai nên dĩ nhiên không có ai để vay mượn cả. Ninh Hoàn lúc bấy giờ lại không mang theo bạc trên người, y bèn tháo cây châm vàng trên đầu xuống đưa cho nàng.
Khinh Yên nói: “Mấy tháng vừa rồi nô tì không thấy nương nương tiến cung, cây châm mà lần trước người cho nô tì được người nhà nô tì đổi được một trăm lượng bạc, bệnh tình của phụ thân nô tì cũng đã khỏi hẳn. Nhưng chiếc châm ấy đã bị người khác mua lại nên nô tì không thể chuộc lại được, nô tì mới tích cóp được mười lượng bạc muốn trả cho người.”
“Ngươi giữ lại mà chi tiêu trong cung.” Ninh Hoàn nói, “Bổn cung không thiếu bạc.”
Khinh Yên cúi đầu: “Nếu sau này có việc gì nô tì có thể phụ giúp người xin Thái tử phi cứ sai sử, nô tì không muốn người phải tốn công vô ích.”
Trong hậu cung cũng có vài người là tai mắt của Ninh Hoàn, y chỉ thoáng nhìn Khinh Yên một lát: “Cứ sống sót cho tốt là được.”
Ngày hôm sau Ninh Hoàn nghe được tin Chung thái y của Thái Y Viện đến Thu phủ khám bệnh y như dự đoán. Tuy Thái hậu cũng đã nhiều tuổi, song bà làm gì cũng đều vô cùng nhanh gọn dứt khoát, đã quyết định là sẽ thực hiện luôn.
Khung cảnh thắng trận hồi kinh của Mộ Cẩm Ngọc cực kỳ náo nhiệt rộn ràng, dân chúng từ mọi phố lớn ngõ nhỏ đều ùa ra đường hóng hớt, chỉ thấy một vị tướng quân dung mạo anh tuấn lạnh lùng đang cưỡi trên lưng con ngựa chiến cao to, biểu cảm hắn vô cùng nghiêm nghị bất phàm, đôi mắt sắc sảo khiến người khác không dám nhìn thẳng. Người đó chính là Thái tử Mộ Cẩm Ngọc, vẻ ngoài hắn đúng là hơi có vẻ hung ác khó gần, song lại không hề đáng sợ như những lời đồn đãi.
Hoàng đế cũng không đích thân ra cổng thành đón hắn mà lại để Mộ Cẩm Ngọc phải tiến cung chờ lão gọi vào gặp. Đợi đến khi hắn rời khỏi cung thì sắc trời cũng đã ám màu, ngày mai trong cung sẽ tổ chức yến tiệc để ăn mừng, nhưng Mộ Cẩm Ngọc chỉ muốn nhanh chóng về đến phủ Thái tử.
Hắn cũng đã nghe tin Duệ Vương bị phế truất cùng với việc hai nhà Thu gia Thẩm gia đối chọi gay gắt trên triều, vốn Thu Bảo Kình và Ngũ Hoàng tử từ xưa đã có hiềm khích với nhau, nên khi chuyện này xảy ra không một ai nghi ngờ có người đã âm thầm lên kế hoạch từ trước.
Mộ Cẩm Ngọc cũng biết được việc người tính kế bọn họ là Ninh Hoàn.
Ninh Hoàn đang đứng cạnh cửa sổ giã thuốc, mùi thảo dược nhàn nhạt bao trùm lấy gian phòng rồi bay ra ngoài từ khung cửa mở, bộ y phục to rộng mà y đang mặc nhìn rất không vừa người, ánh đèn dầu màu vàng bên cạnh hắt lên khiến vóc dáng y nhìn càng thêm gầy yếu.
Mộ Cẩm Ngọc dựa vào khung cửa gõ vài cái.
Ninh Hoàn ngước mắt nhìn sang: “Thái tử điện hạ đã về rồi.”
Mộ Cẩm Ngọc đáp: “Cô đi tắm rửa trước đã.”
Ninh Hoàn gọi nha hoàn chuẩn bị chút đồ ăn tối, chờ Mộ Cẩm Ngọc tắm xong thì dùng bữa. Tuy rằng lúc này vẫn chưa muộn lắm, song do chiều nay y không có ngủ nên bây giờ đã thấy hơi mệt, bèn trèo lên giường nằm trước.
Mộ Cẩm Ngọc vừa vào cửa đã thấy trên bàn được dọn sẵn đồ ăn tối, một bát nước hoa mai lạnh, một bát cháo táo đỏ còn đang tỏa ra hơi ấm, cả hai đều là món khai vị của mùa hè. Bởi thức ăn trong quân doanh ngày nào cũng đều rất sơ sài, ít khi có món mặn nên một bàn đầy chén đĩa nào là thịt nguội bát bảo, chân giò hun khói và chè trân châu, ngay cả hai món chay nhìn cũng vô cùng ngon miệng, màu sắc đẹp đẽ bắt mắt.
Hắn ở trong cung cũng chưa dùng bữa, chỉ báo cáo lại tình hình quân doanh với Hoàng đế đến mức khô hết cả mồm, nghe lão lải nhải rất nhiều lời nhạt nhẽo vô nghĩa, từ sáng đến tối cũng đã bắt đầu thấy đói bụng.
Mộ Cẩm Ngọc không thấy Ninh Hoàn đâu, hắn quay sang hỏi nha hoàn: “Thái tử phi đâu?”
Nha hoàn đáp: “Hai ngày gần đây Thái tử phi lên giường sớm lắm ạ, ngài ấy đã dùng bữa tối nên bây giờ đang ngủ rồi. Điện hạ có muốn uống chút rượu không ạ? Trong viện có mấy vò rượu hoa mai mà Thái tử phi ủ hồi trước.”
Hương vị rượu hoa mai vừa nhẹ vừa dễ uống, thường ngày Ninh Hoàn đều sẽ uống hai ly.
Mộ Cẩm Ngọc dùng bữa xong thì uống trà súc miệng, hắn đi vào gian trong thì thấy Ninh Hoàn đúng là đã nằm ngủ rồi, ngày mùa hè khiến không khí oi bức nóng nực, mặc dù đã để một chậu đá lạnh trong phòng song vẫn cảm thấy rất khó chịu. Mộ Cẩm Ngọc buông màn giường xuống, từ sau lưng che đôi mắt Ninh Hoàn lại.
Ninh Hoàn chộp được tay hắn: “Điện hạ.”
Mộ Cẩm Ngọc cảm thấy lông mi y hẳn là đã chọc vào lòng bàn tay mình, hắn “Ừm” một tiếng: “Thấy cô về rồi cũng không thèm để ý.”
Ninh Hoàn cười khẽ: “Thái tử muốn ta phải làm gì? Nhìn thấy điện hạ thì lao vào lòng ngài sao?”
Mộ Cẩm Ngọc thấy ý này rất không tồi.
Hắn chỉ dùng một bàn tay là có thể bao phủ toàn bộ đôi mắt Ninh Hoàn, tay còn lại vuốt ve bờ vai y, lần mò từ phần vai xuống vạt áo trước ngực.
Ninh Hoàn đè tay đối phương lại: “Đừng cử động.”
Hô hấp Mộ Cẩm Ngọc dồn dập hơn một chút, lòng bàn tay hắn xoa nắn làn da lạnh lẽo mềm mại của người nọ vài cái rồi rút ra, tay bên kia cũng không tiếp tục che mắt y nữa.
Phía sau bức màn giường là một khoảng không gian u ám mờ tối, màn đã được đổi thành loại vải sa mỏng để dùng vào mùa hè, loáng thoáng còn có thể thấy được ánh đèn dầu mờ ảo thắp ở gian ngoài.
Ninh Hoàn quay người thì thấy hầu kết Mộ Cẩm Ngọc cuộn xuống rất rõ ràng, y vươn tay ra sờ lên phần gồ ghề ấy: “Vết thương trên người đã khỏi hẳn chưa?”
“Khỏi hẳn rồi, có để lại sẹo.” Mộ Cẩm Ngọc nắm lấy đầu ngón tay y: “Em có muốn nhìn thử không?”
“Để ngày mai đi, điện hạ mệt mỏi cả ngày rồi, cũng nên đi nghỉ ngơi thôi.”
Khoảng thời gian hành quân đánh giặc vài tháng qua đã khiến bàn tay hắn xuất hiện thêm nhiều vết chai mỏng, khớp xương ở đốt ngón tay thon dài cũng gồ lên rất rõ, hắn dùng lòng bàn tay to lớn của mình nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của Ninh Hoàn: “Sao tay lại lạnh thế này, nhưng mà vẫn đẹp lắm.”
Ninh Hoàn không thể rút tay lại được, y nghe thấy lời khen của Mộ Cẩm Ngọc thì cũng chẳng biết đáp lại thế nào.
Tay Mộ Cẩm Ngọc luồn theo vạt áo to rộng của y mà sờ vào bên trong, từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay, lại từ lòng bàn tay đến phần cổ tay mảnh khảnh, cuối cùng tay hắn hoàn toàn chìm vào trong tay áo của y, nhẹ nhàng nhéo nhéo lên bả vai hơi lạnh của Ninh Hoàn.
Ninh Hoàn tóm lấy tay đối phương cách lớp y phục: “Tối nay nóng quá, để ta đi mở cửa sổ.”
Y xuống giường đẩy cánh cửa sổ ra, song làn gió bên ngoài cũng không giúp không khí mát mẻ hơn tí nào, nhưng mở ra vừa đúng lúc có ánh trăng chiếu rọi vào trong phòng, hơi sương màu bạc phủ đầy xuống nền đất, không ngờ bên ngoài lại còn sáng hơn cả bên trong, song đấy cũng không lạ gì vì ngọn đèn dầu ở gian ngoài đã sớm bị người nào đó thổi tắt. Chợt một cơn gió nhẹ phất qua, làn tóc đen dài của Ninh Hoàn theo đó mà đung đưa nhẹ nhàng.
Mộ Cẩm Ngọc bao trùm lấy tay Ninh Hoàn rồi khép cửa lại một lần nữa, trong phòng lập tức rơi vào bóng tối mịt mù, phần lưng của y dán sát vào cánh cửa gỗ gồ ghề, xương sống nhô ra bị cộm đến có chút đau đớn.
Mộ Cẩm Ngọc cúi đầu hôn lên môi y một cái, sau đó mới nhấc bổng người lên đi về phía giường.
Hắn dán mặt vào cổ Ninh Hoàn ngửi rất lâu, còn vừa cắn vừa mút làn da ở chỗ ấy đến mức hiện ra vài dấu hôn, song đấy cũng do Mộ Cẩm Ngọc thật sự không biết phải làm gì nữa ― Đến cả nữ nhân hắn còn chưa từng thân mật lần nào chứ đừng nói đến nam nhân, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ mơ hồ, còn cụ thể ra sao thì hoàn toàn mù tịt, nên cuối cùng chỉ biết ghì chặt Ninh Hoàn vào trong lòng.
Suốt cả đêm hai người cũng không ngủ ngon giấc cho lắm, vốn mùa hè đã vô cùng oi bức rồi, nay lại còn dán dính vào nhau thì càng thêm khó chịu, Ninh Hoàn mơ màng ngủ đến nửa đêm thì chợt tỉnh, phát hiện y phục trên người đều đã ướt đẫm mồ hôi.