Kiên Vương cố ý móc nối mối quan hệ tốt đẹp với Mộ Cẩm Ngọc, hiện giờ hắn đang là trữ quân, tương lai sẽ đăng cơ xưng đế, dĩ nhiên ông ta không thể không nịnh bợ đôi phần. Ông chỉ hối hận vì không đưa nữ nhi của mình vào kinh cùng, Quận chúa vì bị bệnh hành hạ mà chẳng có hơi sức đâu để lặn lội đường xa, nên cuối cùng Kiên Vương mới dẫn theo Khúc Tòng Nam.
Nếu Mộ Cẩm Ngọc thích nam tử, cho dù Kiên Vương có ngứa mắt với cảnh hai nam nhân dính vào nhau thì vẫn sẽ vui vẻ mà đưa nhi tử mình cho hắn. Buổi tối ngày yến tiệc hôm đó, Khúc Tòng Nam chưa thành công bám lên người Mộ Cẩm Ngọc nên cứ nhớ mãi không quên, đã đề cập tới chuyện này trước mặt Kiên Vương rất nhiều lần.
Thành thật mà nói thì mặt mũi Khúc Tòng Nam rất dễ nhìn, tuy rằng vóc dáng không cao, song bù lại được dung mạo môi hồng răng trắng, nom vô cùng tuấn tú. Tính tình hắn hoạt bát vui tươi, mới vào kinh được mấy ngày mà đã làm thân với không ít người.
Ninh Hoàn gập lại tờ mật báo rồi hơ lên ngọn lửa, nháy mắt trang giấy đã bị ánh lửa nuốt trọn, y lên tiếng: “Thời gian tới điện hạ nên hạn chế qua lại với người của phủ Kiên Vương, nếu ông ta cố tình làm thân thì ngài hãy cân nhắc tình hình chung rồi hẵng quyết định, rất có thể Kiên Vương đang đồng thời nịnh bợ cả điện hạ lẫn Nhạc Vương.”
Mộ Cẩm Ngọc đương nhiên cũng hiểu.
Hắn bực bội đáp: “Gần đây cái lão già Dương Thái kia đã mấy lần vạch tội cô trên triều, chỉ vì cô uống thêm vài chén rượu trong yến tiệc mà lão đã kêu phẩm hạnh Thái tử không đứng đắn, không xứng với cái danh trữ quân của một nước. Giờ cô mà qua lại thân thiết với phủ Kiên Vương, khéo lão sẽ tấu cô mưu toan tạo phản luôn cũng nên?”
“Dương Thái?” Ninh Hoàn nheo mắt, hồi tưởng lại chút chuyện trong đầu, “Có phải phu nhân của ông ta xuất thân từ phủ Văn Quốc Công, nữ nhi thì gả cho cháu ngoại trai của Thẩm quý phi không?”
Mộ Cẩm Ngọc nhướng mày: “Sao em lại biết chuyện này? Cô cứ nghĩ em chỉ biết lão là Hộ Bộ Thượng thư thôi chứ.”
Ninh Hoàn lên tiếng: “Xuất thân của Dương Thái nghèo hèn, bây giờ lại quyền thế ngập trời đứng trên vạn người, đúng là không dễ dàng.”
Địa vị trên triều của Dương Thái rất cao, ông ta đảm nhiệm chức vụ Hộ Bộ Thượng thư, gần đây còn đang có vài tiếng gió nói ông ta sắp kiêm luôn cả chức Thừa tướng.
Ninh Hoàn cầm một quyển sách lên, chấm đầu bút lông vào mực nước, cụp mắt nói: “Chức quan Hộ Bộ Thượng thư từ xưa đến nay đều do những quan viên xuất thân danh gia vọng tộc đảm nhiệm, ít nhất thì cũng phải là người có tổ tiên ba đời làm quan. Gốc gác của Dương Thái vừa bần vừa hàn, thông qua một khoa cử mà nhận được cái danh Thám Hoa, sau lại được Văn Quốc Công ưng ý rồi nhận làm con rể. Sau khi đã có chỗ chống lưng là Văn Quốc Công, bấy giờ đường làm quan của ông ta mới một đường thẳng tắp mà đi lên, tiến thẳng vào Hộ Bộ, còn có người cho rằng ông ta sớm muộn cũng sẽ nắm giữ chức quan cao nhất trong triều.”
Mộ Cẩm Ngọc đáp: “Tin này không sai, tháng sau lão sẽ kiêm chức Thừa tướng.”
Ninh Hoàn dùng bút khoanh một vòng trên tờ danh sách: “Giết Dương Thái, sau đó đề bạt người này lên thay thế ông ta.”
Mộ Cẩm Ngọc sửng sốt: “Em nghĩ phu quân của em là Hoàng đế đấy mà thích giết ai thì giết? Cho dù ta là Hoàng đế thật thì cũng không thể tùy ý xử tử các quan viên từ tam phẩm trở lên được, nếu bọn họ có phạm tội thì quá lắm cũng chỉ có thể giáng chức điều đi phương Nam thôi.”
Ninh Hoàn khá ngạc nhiên với sự thay đổi của Mộ Cẩm Ngọc: “Ồ? Sau khi Thái tử điện hạ lên làm Hoàng đế cũng sẽ không tùy ý giết bọn họ sao?”
Mộ Cẩm Ngọc đã từng có suy nghĩ muốn chém chết tất cả mọi người… Thật ra bây giờ hắn vẫn có suy nghĩ ấy, song Ninh Hoàn lại không thích nhìn cảnh máu me, ngay cả con mèo chết tiệt suốt ngày làm nũng với y mà hắn còn không động vào được, nên lâu dần Mộ Cẩm Ngọc cũng đã từ bỏ ý định muốn chém giết.
Nếu mà giết sạch quan viên đại thần rồi, vậy sau này ai sẽ cung phụng hắn lên làm Hoàng đế chứ, rồi hắn biết sai ai đi xây kim ốc cho Ninh Hoàn đây.
“Bao giờ lên ngôi rồi nói sau.” Mộ Cẩm Ngọc đáp, “Thái tử không có quyền lực xử lý Thượng thư, hơn nữa sau lưng Dương Thái vẫn có cây cột chống là phủ Văn Quốc Công, hiện giờ còn đang là thông gia với Thẩm gia, bên trong Hộ Bộ đều là người của bọn chúng, tạm thời không nên động vào.”
Mộ Cẩm Ngọc rất ghét cái lão già Dương Thái này, sau khi lão kết thông gia với Thẩm gia xong thì lập tức quay sang bợ đỡ Nhạc Vương, dạo gần đây liên tiếp nhằm vào đảng Thái tử trên triều.
Sau đợt tranh chấp vừa rồi giữa hai nhà Thu Thẩm, Thu gia đã bắt đầu có xu hướng ủng hộ Thái tử, Thu gia nắm quyền ở Binh Bộ, song Hoàng đế lại cố tình chia nhỏ quyền lực của Binh Bộ Thượng thư.
Giọng nói Ninh Hoàn rất nhẹ: “Điện hạ chờ chút.”
Mộ Cẩm Ngọc nhìn y: “Em có cách à?”
Ninh Hoàn tiếp tục dùng bút khoanh tròn một cái tên khác trong danh sách: “Điện hạ có thân quen với Trung Thư Lệnh không?”
Mặt mũi Mộ Cẩm Ngọc nháy mắt đã đen sì.
Trung Thư Lệnh Giả Đình là một lão già cổ hủ, trước đây Mộ Cẩm Ngọc quậy phá gây ra không ít chuyện, đã từng bị lão dâng một đống sổ con để vạch tội.
“Có quen, lão già chết tiệt ấy.” Mộ Cẩm Ngọc căm hận lên tiếng, “Chờ cô lên làm Hoàng đế xong, nhất định sẽ làm thịt lão đầu tiên.”
Thật tình mà nói thì cái chức quan này đáng nhẽ nên để Thái tử đảm nhiệm, song Hoàng đế hoàn toàn không tin tưởng Mộ Cẩm Ngọc chút nào, tuy tính cách Giả Đình quái gở lại rất khiến người khác có ác cảm, còn thường xuyên phát ngôn những câu vừa nghe đã phát phiền, nhưng Hoàng đế lại rất tin tưởng ông.
Ninh Hoàn biết người này là một trung thần hiếm có, chỉ là ông không thích một vị Thái tử có lối sống bê tha như Mộ Cẩm Ngọc nên mới cố tình đối đầu với hắn.
Y phân tích cho Mộ Cẩm Ngọc hiểu một chút: “Tuy tính cách của ông ấy không được lòng nhiều người, song lại có không ít công trạng. Năm đó ông còn từng được dân chúng tôn sùng vì đứng ra đảm nhận việc tu sửa bờ đê và cứu những nạn dân đói nghèo, việc Giả Đình không hòa nhã với điện hạ không có nghĩa là ông ấy sẽ ủng hộ Nhạc Vương, chỉ cần điện hạ cố gắng thể hiện khả năng của bản thân thì dĩ nhiên Trung Thư Lệnh sẽ nghiêng về phía đích tử hơn. Chẳng phải sau khi điện hạ trở về từ trận chiến với Phong Đan, ông ấy cũng bớt gây sự với ngài hơn còn gì?”
Mộ Cẩm Ngọc hừ lạnh.
Ninh Hoàn mỉm cười: “Điện hạ có biết mối thù giữa Dương Thái và Giả Đình không? Đa số những lần tranh luận của Giả Đình đều nhằm vào một chuyện nhất định, chứ ông ấy không hề cố tình gây sự với ai cả, song chỉ có Dương Thái là ngoại lệ, Giả Đình luôn chĩa mũi dùi về phía Dương Thái.”
Mộ Cẩm Ngọc hỏi: “Chuyện gì?”
“Hai ngày trước từng có con hát diễn một vở kịch hài, lại vừa đúng là câu chuyện sắp nói sau đây.” Ninh Hoàn nhấp ngụm trà cho thanh giọng.
“Hai mươi năm trước, Dương Thái lấy nữ nhi của Văn Quốc Công, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã được đề bạt từ quan lục phẩm lên Viên ngoại, con đường làm quan như nước chảy bèo trôi của ông ta cũng thu được rất nhiều sự tán thưởng của những quan lớn khác. Lại đúng vào năm đó, Giả Đình dựa vào gia thế và mối quan hệ với Hoàng thất mà lên làm Thiếu khanh của Đại Lý Tự, phẩm cấp cao hơn Dương Thái mấy bậc. Trong một lần hai người đó gặp mặt, Dương Thái thấy vạt áo của Giả Đình có dính chút bụi bẩn nên đã vội vàng tiến tới, khom lưng cúi đầu mà phủi hộ ông ta, kết quả là Giả Đình đen mặt quay người đi, ông cho rằng dáng vẻ dễ dàng cong lưng uốn gối của Dương Thái hoàn toàn không xứng làm quan.”
Chuyện này đã từng một thời lưu truyền khắp nơi trong kinh thành, dân chúng bình thường rất thích bàn tán về những chuyện của các quan viên, Mộ Cẩm Ngọc cũng nhớ bản thân đúng là đã từng nghe qua.
“Điện hạ cũng biết nhân phẩm của Dương Thái rồi.” Ninh Hoàn đẩy chén trà đến trước mặt hắn, “Điển hình của loại người tiểu nhân, khẩu phật tâm xà, có thể không từ thủ đoạn để trèo lên cao hơn. Giả Đình thì lại là người quá chính trực nghiêm minh, gia thế của ông hùng hậu, dù Dương Thái có làm gì đi chăng nữa thì cũng không diệt nổi Giả Đình. Trung Thư Lệnh cũng biết lão tiểu nhân Dương Thái tìm mọi cách gây sự với mình ở khắp nơi, nên ông cũng rất căm ghét lão ta.”
Mộ Cẩm Ngọc nhấp một ngụm trà trong chiếc ly Ninh Hoàn đang cầm: “Hai người họ đã ôm mối thù này nhiều năm như vậy, nếu Giả Đình có năng lực trừ khử Dương Thái thì ông ta đã sớm xuống tay rồi.”
“Chỉ cần ông ấy phụ bỏ đá xuống giếng là được.” Ninh Hoàn uống hết ly trà, chẳng hề bận tâm mà lên tiếng, “Hộ Bộ bị lão tiểu nhân Dương Thái kia cầm quyền biết bao năm, nội bộ đã sớm có vấn đề. Vài năm trước xảy ra lũ lụt tràn lan, Hoàng đế cử Hộ Bộ Thượng thư đi phát thông cáo cứu tế dân chúng, hẳn là điện hạ cũng thấy có điều bất ổn đúng không? Lại là yêu cầu người dân nộp thuế, Dương Thái còn đề nghị thay đổi luật thu thuế mới, các quan viên triển khai việc này như thế nào, rồi dân chúng hưởng ứng ra làm sao, điện hạ có biết không?”
Sau khi đã cân nhắc rất lâu, cuối cùng Ninh Hoàn mới đưa ra quyết định nên xuống tay từ Dương Thái là hợp lý nhất. Người bị Mộ Cẩm Ngọc khai đao đầu tiên trong sách cũng là Dương Thái, nhưng chuyện này phải rất lâu sau mới xảy ra.
Sở dĩ y muốn bắt đầu hành động từ sớm, là do sắp tới sẽ có một nhân vật đóng vai trò mấu chốt lộ diện.
Tuy đã nói nên hạn chế qua lại với phủ Kiên Vương, song gần đây Kiên Vương lại cứ liên tiếp xảy ra chuyện, ông ta còn thường xuyên mời người khác đến phủ của mình.
Trong lúc Mộ Cẩm Ngọc còn đang bị công việc bề bộn quấn thân, Kiên Vương còn chủ động đến phủ hắn thăm hỏi.
Hai ngày qua ông ta đã xuất hiện vài lần, nhưng toàn vào những lúc Mộ Cẩm Ngọc không rảnh gặp mặt, chiều hôm nay hắn mới bớt được chút thời gian ra để đón tiếp.
Từng vũ nữ xinh đẹp thướt tha đương uyển chuyển nhảy múa, tiếng sáo hòa lẫn với tiếng đàn vang lên từng hồi, Mộ Cẩm Ngọc chẳng có chút hứng thú nào, chỉ hờ hững đảo mắt nhìn một chút rồi thôi. Kiên Vương trái lại đã bị những mỹ nhân đang múa kia hút mắt, không ngớt lời tán thưởng khí hậu nơi kinh thành đúng là thích hợp nuôi dưỡng mỹ nhân, người trước xinh đẹp hơn người sau.
Khúc Tòng Nam chủ động đứng bên cạnh rót rượu cho hai người, Mộ Cẩm Ngọc hơi có ấn tượng với người này, dù sao thì mấy chuyện ồn ào trong kinh gần đây cũng không thoát được can hệ với nhi tử của Kiên Vương, hắn còn nghe nói hình như Nhạc Vương cũng có chút hứng thú với cái vị đang đứng trước mặt này, mấy ngày vừa rồi còn qua lại không ít. Song Mộ Cẩm Ngọc lại chẳng thấy Khúc Tòng Nam có chỗ nào hơn người, mặt mũi bình thường, cách ăn nói không có gì đặc sắc, vừa nhìn đã biết không phải nam tử có tài chí, càng không phải kiểu tráng sĩ thân cao chín thước xông pha chiến trường, căn bản không lọt mắt Mộ Cẩm Ngọc chút nào.
Ưu điểm duy nhất chắc là tính cách lanh lợi ngoan ngoãn, có thể đứng hầu rượu lại biết nịnh hót, nhưng mà việc này ― A Hỉ cũng làm được.
Kiên Vương cười tủm tỉm: “Dưới gối thần cũng có một Quận chúa, tiểu nữ tính tình hiền lành, Vương phi và các ma ma trong phủ dạy dỗ nàng rất tốt, vừa biết tri thức vừa hiểu lễ nghĩa, đáng tiếc mới vừa rồi nàng lại bị bệnh tật quấn thân, sức khỏe ốm yếu nên thần mới không dẫn người vào kinh cùng, nếu không thì đã có cơ hội được diện kiến Thái tử điện hạ, biết đâu lại có diễm phúc được điện hạ ưu ái.”
Mộ Cẩm Ngọc cười cười: “Cô đã thú thê.”
“Cho dù chỉ được làm trắc thất, tiểu nữ cũng sẽ tuyệt đối biết thân biết phận.”
Thành thật mà nói, nếu có thể kết thông gia với Kiên Vương thì hắn sẽ có thêm rất nhiều trợ lực, song Mộ Cẩm Ngọc lại không thích làm như vậy.
Chẳng lẽ hắn có thể làm phu quân của ai cũng được ư? Chỉ vì một cái ngôi vị Hoàng đế chết tiệt mà thu nạp tất cả nữ nhi gia tộc quyền thế về phủ, lần lượt ngủ với các nàng? Nếu phải làm vậy mới có thể xưng đế, Mộ Cẩm Ngọc hắn cực kỳ không thích.
Bản chất của hắn là thế, hắn muốn làm gì thì sẽ làm cái đó, hắn không muốn thì sẽ tuyệt đối không làm, người khác càng không thể bắt ép hắn phải theo ý họ được, chẳng cần biết chuyện đấy đem lại được bao nhiêu lợi ích.
Mộ Cẩm Ngọc lên tiếng: “Thái tử phi của cô hay ghen, chỉ sợ sau khi Quận chùa gả vào đây lại bị y mặt nặng mày nhẹ suốt ngày, ngay cả cô cũng khó đảm bảo có thể che chở nàng mọi lúc mọi nơi được. Nếu Quận chúa xảy ra chuyện gì trong phủ Thái tử, sau này cô còn mặt mũi nào mà gặp Kiên Vương đây?”
Nét cười trên mặt Kiên Vương chậm rãi nhạt đi, ông cũng đã nghe qua danh tiếng của Thái tử phi ― Mỹ nhân đệ nhất kinh thành. Còn có cả tin đồn rằng vào ngày Hoàng đế ban hôn cho Thái tử, Thái tử còn cực kỳ không bằng lòng.
Nghe những miêu tả của Mộ Cẩm Ngọc về Ninh Hoàn xong, Kiên Vương cũng cảm thấy vị Thái tử phi này đúng là khó đối phó.
Rượu quá ba tuần xong, cả hai người đều đã có chút men say, rượu này là do Kiên Vương mang từ Kiên Châu đến kinh thành, nồng độ rất nặng, Mộ Cẩm Ngọc chỉ mới run tay một chút mà đã đánh đổ cả chén rượu lên người, làm y phục ướt đẫm một mảng.
Hắn bèn sang gian phòng bên cạnh để thay y phục.
Khúc Tòng Nam liếc Kiên Vương: “Phụ Vương, để ta vào xem thử.”
Kiên Vương hơi do dự: “Ngươi đừng vào đó, thoạt nhìn điện hạ có vẻ không thích nam tử đâu, nãy giờ ngươi mải mê nhìn điện hạ mà người nọ cũng đâu có để ý lần nào, dáng vẻ rõ ràng là không biết giữa hai nam tử cũng có thể liếc mắt đưa tình, nghe nói tính tình điện hạ còn hung ác thô bạo, nhỡ ngài ấy ra tay đánh ngươi thì phải làm sao?”
“Phụ Vương yên tâm, ta chưa bao giờ thất bại cả.” Mỗi khi Khúc Tòng Nam cười tươi thì đôi mắt sẽ cong lên, trông rất dễ nhìn, “Không có nam tử nào nỡ đánh ta đâu.”
Kiên Vương còn đang định nói “Thái tử phi là bình dấm chua thành tinh” thì Khúc Tòng Nam cũng đã mất dạng.
Mộ Cẩm Ngọc chỉ mới cởi xong áo ngoài, đầu óc hắn còn đang hơi mơ màng do men rượu, lại gần chiếc ghế rồi ngả người xuống.
Khúc Tòng Nam vừa bước vào phòng đã nhìn thấy chiếc tử kim quan trên đầu Thái tử điện hạ đã được tháo xuống, mái tóc đen của hắn buông xõa đằng sau lưng, nhìn lên là một gương mặt anh tuấn đến nỗi không thể bắt bẻ điểm nào, sống mũi cao thẳng như đỉnh núi, đường nét ngũ quan sâu sắc tựa màu mực, tuy rằng chúng toát lên ba phần hung ác nham hiểm, song thứ khiến người khác cảm nhận rõ rệt hơn lại là cơ thể tràn ngập sức mạnh cùng với ham muốn chinh phục được hắn.
Mấy ngày trước Khúc Tòng Nam cũng đã gặp qua Nhạc Vương, nhưng gương mặt của gã thật sự không bì nổi với Mộ Cẩm Ngọc, mà hắn lại chỉ thích những người dễ nhìn, cho nên dứt khoát thẳng thừng từ chối.
Mộ Cẩm Ngọc nhìn thoáng qua kẻ vừa mới tiến vào, vóc dáng đối phương không cao lại còn hơi nhỏ gầy, trong tầm nhìn mơ hồ vì say rượu của mình, Mộ Cẩm Ngọc cứ nghĩ chắc là hạ nhân nào đó.
Khúc Tòng Nam lên tiếng: “Thái tử điện hạ, để ta giúp ngài thay y phục.”
Mộ Cẩm Ngọc nhẹ nhàng khép mắt lại, chỉ nhả một tiếng “Ừm”.
Tiếng vải vóc sột soạt vang lên, ngay sau đó Khúc Tòng Nam đã dời tay xuống thân dưới của Mộ Cẩm Ngọc, định dùng tay kích thích đối phương một chút, song đúng lúc này Mộ Cẩm Ngọc bỗng nhiên mở mắt, đến giờ hắn mới nhìn rõ gương mặt của kẻ đối diện.
Mộ Cẩm Ngọc giận dữ, nhấc chân đạp thẳng Khúc Tòng Nam ra, nét mặt chỉ phút chốc đã trầm đến độ như vắt ra được mực, trong đôi mắt hắn phủ kín ý niệm giết chóc và sự ghê tởm: “Ngươi dám động vào cô?”
Khúc Tòng Nam vốn đã gầy yếu, sau khi ăn một cú đạp từ người nọ thì có cảm giác như thể xương cốt đã vỡ nát, hắn “Khụ” một tiếng, ộc ra một chút máu.
A Hỉ vừa mới đi ra ngoài không lâu, lúc về thì lại nghe được tiếng động bên trong phòng, hắn lập tức phát hoảng cho người đi bẩm báo Thái tử phi.
Mộ Cẩm Ngọc giận đến mức mặt mũi xanh mét, chỉ muốn giết chết Khúc Tòng Nam luôn, song cuối cùng hắn vẫn giữ lại được chút lý trí, vẫn nhớ đối phương là nhi tử của Kiên Vương, nếu chỉ vì một chuyện cỏn con này mà lại ra tay xử lý cốt nhục của ông ta, chỉ sợ sẽ vứt sạch mặt mũi ông ta ra bãi rác, còn có thể bị ghi thù.
Nhưng hắn cũng không muốn dễ dàng tha cho Khúc Tòng Nam như vậy.
Khúc Tòng Nam bị thái độ của Mộ Cẩm Ngọc dọa đến mức đầu óc chẳng suy nghĩ được gì, dường như đã quên luôn cơn đau đớn trên lồng ngực, thứ duy nhất mà hắn cảm nhận được là nỗi sợ hãi vô tận, ánh mắt của Mộ Cẩm Ngọc thực sự quá có lực công kích, vừa lạnh lẽo vừa tàn độc, hoàn toàn không giống ánh mắt của một người bình thường, mà càng giống của một kẻ điên, một con thú hoang không có tính người.
Dù cho gương mặt của đối phương đúng là rất anh tuấn, thì giờ đây Khúc Tòng Nam cũng hoàn toàn không dám mơ tưởng thêm gì nữa, ai mà có gan đi dây dưa với một kẻ điên chứ.
Khúc Tòng Nam nhấc nửa người khỏi mặt đất, khó nhọc lui về đằng sau, cú đá vừa rồi của Mộ Cẩm Ngọc thật sự rất đau, lồng ngực hắn hiện giờ vẫn chưa thể phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ có thể truyền đạt sự sợ hãi qua ánh mắt “Đừng, đừng giết ta…”.
Đúng lúc này, rèm cửa bỗng bị ai đó vén lên, một giọng nói lạnh nhạt truyền đến từ phía ngoài: “Điện hạ đang làm gì vậy?”
Mộ Cẩm Ngọc tạm thời gạt ý nghĩ muốn giết chết Khúc Tòng Nam sang một bên, hắn hừ lạnh, tròng mắt bị sự ghê tởm bao phủ: “Nam tử này dám động vào người cô, kinh tởm.”
Ninh Hoàn bước vào trong mới thấy được trạng thái thê thảm của Khúc Tòng Nam, đối phương vẫn đang ộc máu, nhìn qua còn thoáng thấy hình như xương ngực đã hơi lõm xuống, Ninh Hoàn lên tiếng: “A Hỉ, điện hạ uống quá nhiều rượu nên tinh thần không tỉnh táo, ngươi mau dẫn điện hạ đi nằm nghỉ đi.”
Khúc Tòng Nam vẫn đang chìm đắm trong nỗi sợ hãi, mồm miệng không ngừng lẩm bẩm “Đừng giết ta”.
Sau khi đã tiễn được vị sát thần Mộ Cẩm Ngọc kia đi, bấy giờ trạng thái của Khúc Tòng Nam mới đỡ hơn.
Ninh Hoàn lạnh lùng nhìn hắn: “Thỏa mãn chưa?”
Khúc Tòng Nam gục đầu xuống òa khóc, tuy rằng hắn biết có vài nam nhân cực kỳ ghét chuyện này, nhưng không ngờ lại bao gồm cả Mộ Cẩm Ngọc.
Hắn được cả nhà chiều chuộng từ bé cho đến giờ, đây cũng là lần đầu tiên bị thương nặng tới như vậy.
Một bên tay Khúc Tòng Nam đã bị trật khớp lúc ngã xuống đất, Ninh Hoàn bèn khoác một tay đối phương lên vai mình: “Đi ra ngoài gặp Kiên Vương thôi.”
Kiên Vương thấy Khúc Tòng Nam hoàn mỹ đi vào, lúc sau lại vừa sứt mẻ vừa khóc lóc đi ra, trên ngực còn thấm đẫm máu tươi, cả người nhìn vô cùng thê thảm, ông ta quay sang nhìn Thái tử phi đang đứng bên cạnh, còn nghĩ là do y ghen ghét nên đánh Khúc Tòng Nam thành như này.
Sắc mặt Kiên Vương không dễ nhìn lắm: “Chuyện này ―”
Ninh Hoàn chậm rãi lên tiếng: “Quý công tử đây chạy loạn trong phủ Thái tử, tông vào điện hạ lúc ngài ấy đang thay y phục, tính tình điện hạ sau khi uống rượu lại hay cáu gắt, mới vô tình khiến Khúc công tử bị thương, việc này nếu bị lộ ra thì danh tiếng phủ Kiên Vương cũng sẽ ảnh hưởng phần nào, mà thanh danh của Khúc công tử thì càng không cần phải nói, bổn cung hi vọng sau ngày hôm nay, sẽ không nghe được bất cứ lời đồn đãi vớ vẩn gì.”
Kiên Vương liếc nhìn Khúc Tòng Nam một cái, nhi tử ông ta vẫn chưa lấy lại tinh thần, còn đang đứng khóc không ngừng.
Kiên Vương đáp: “Khuyển tử không hiểu chuyện, mong Thái tử phi có thể rộng lượng bỏ qua.”
“Dĩ nhiên bổn cung sẽ không để tâm.” Ninh Hoàn lên tiếng, “Chuyện này nói lớn cũng không lớn lắm, Thái tử và Khúc công tử đều còn trẻ, mà giữa những người trẻ tuổi đều sẽ xảy ra tranh chấp, hôm nay đánh nhau một trận, sang ngày mai đã có thể cùng nhau chơi đùa tiếp.”
Kiên Vương cũng sẽ không vì nhi tử ăn một cú đá mà ôm thù với Mộ Cẩm Ngọc.
Nếu Thái tử thật sự không chấp nhận được nam tử, vậy Khúc Tòng Nam chịu khổ một chút cũng coi như trong dự kiến, Kiên Vương chắp tay: “Chỉ là chút va chạm nhỏ thôi, phủ Kiên Vương cũng sẽ không để trong lòng, khuyển tử vô ý đụng vào Thái tử điện hạ, mong điện hạ có thể lượng thứ.”
Ninh Hoàn nói: “Chút nữa ta sẽ cho thái y đến phủ Kiên Vương băng bó vết thương cho Khúc công tử.”
“Đa tạ Thái tử phi.”
Sau khi rời khỏi phủ Thái tử, Khúc Tòng Nam ngồi trên xe ngựa vẫn cứ ôm ngực khóc bù lu bù loa, Kiên Vương không nhịn được mà lên tiếng: “Là Thái tử đánh ngươi hay là Thái tử phi?”
Kiên Vương không thích nam sắc, ông cảm thấy một nam tử đi quyến rũ một nam tử khác mà bị đánh thì là chuyện rất bình thường, song thời thế ngày nay lại chuộng nam sắc, đâm ra Kiên Vương cứ có cảm giác suy nghĩ của ông mới là sai lệch.
“Là Thái tử.” Khúc Tòng Nam vừa nhớ tới cảnh ấy là lại bắt đầu sợ, “Hắn nói ta kinh tởm.”
Kiên Vương vỗ vỗ bả vai Khúc Tòng Nam: “Nam nhi không thể dễ dàng rơi nước mắt như vậy được, chuyện này cũng không có gì hết, nằm giường nghỉ ngơi vài ngày là lại khỏe lên thôi, trên đời có biết bao nữ tử xinh đẹp như Thái tử phi mà ngươi lại không thích, cố tình thích nam tử làm chi. Trước đây chúng ta ở Kiên Châu thì là lớn nhất, nên ngươi muốn đụng vào ai cũng được, nhưng nơi đây không phải Kiên Châu mà là kinh thành, xảy ra chuyện này cũng không tránh khỏi.”
Ông ta không thể nào đối đầu với Thái tử chỉ vì một nhi tử của trắc thất được, đành phải ổn định cảm xúc của Khúc Tòng Nam trước.
Nhưng Khúc Tòng Nam đã hoàn toàn ghi hận Mộ Cẩm Ngọc, chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến hắn thấy bản thân đã mất hết mặt mũi, thể diện không những bị tổn hại mà còn bị đem đi quét rác, mối thù này đã cháy lên thì rất khó dập tắt được.
Ninh Hoàn cho người đi dọn dẹp tàn tích tiệc rượu, đồng thời dặn dò Điệp Thanh đến Thái Y Viện mời một vị thái y thân quen đến phủ Kiên Vương, tiện thể hỏi han xem trạng thái cảm xúc của ông ta như thế nào.
Sau khi sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy xong, bấy giờ y mới về phòng.
Ninh Hoàn hơi mệt trong người, y giơ tay ấn lên phần giữa hàng mày, lời nói của Mộ Cẩm Ngọc lúc nãy như đang còn văng vẳng bên tai y.
Y kêu hạ nhân đi đun canh giải rượu, sau mới bưng bát vào gian trong.
Mộ Cẩm Ngọc vẫn đang nằm ngủ, mùi rượu toả ra từ người hắn bao phủ cả gian phòng, Ninh Hoàn thả chút hương liệu vào lư hương, y vỗ vỗ bờ vai người nọ: “Điện hạ dậy đi, uống chút canh giải rượu.”
Mộ Cẩm Ngọc thiếu kiên nhẫn mà hé mắt, sau khi thấy người kia là Ninh Hoàn thì bỗng dưng nhào tới ôm y, chôn mặt xuống cần cổ đối phương: “Người em thơm quá.”
Cảm giác ẩm ướt nóng ấm truyền đến từ phần cổ, Ninh Hoàn bị hắn cắn đến mức hơi khó chịu, y chau mày lại: “Điện hạ hôm nay bị làm sao vậy?”
Mộ Cẩm Ngọc luồn tay vào y phục Ninh Hoàn: “Hắn dám đụng vào người cô, tiếc là hôm nay cô không mang theo đao, không thì nhất định sẽ chặt tay hắn.”
Giọng điệu khi Mộ Cẩm Ngọc nói những lời này rất bình tĩnh, như thể đó là một việc đương nhiên, vốn hai ngày trước Ninh Hoàn còn nghĩ người này đổi tính đổi nết rồi, song bây giờ lại nghe đối phương nói năng rành mạch như vậy, nhất thời mới cảm thấy không ổn: “Điện hạ, ngài hành động quá cảm tính.”
Y biết lí do Mộ Cẩm Ngọc không xuống tay tàn độc với Khúc Tòng Nam, không phải là vì hắn không mang theo đao, mà bởi hắn vẫn chưa phải Hoàng đế, hiện giờ chỉ là Thái tử, còn bị rất nhiều luật lệ hạn chế và ràng buộc. Một khi không còn ai áp chế được hắn nữa, chỉ sợ với cái tính tình bướng bỉnh không biết sợ này của Mộ Cẩm Ngọc, nóng giận lên rất có thể sẽ làm ra những chuyện không tưởng.
Mộ Cẩm Ngọc đè Ninh Hoàn xuống dưới giường, vươn tay vuốt ve cơ thể y: “Cô nên làm gì mới được? Không chặt tay hắn chẳng lẽ cứ để hắn tiếp tục sờ cô à? Em có biết cô thấy kinh tởm như thế nào không?”
Mộ Cẩm Ngọc càng nghĩ càng thấy uất ức, sức lực trên tay cũng vì thế mà nặng hơn: “Rõ ràng cô mới là bên chịu thiệt, không phải em nên dỗ cô ư?”
Hắn dùng ngón tay chặn môi Ninh Hoàn lại, y căn bản không nói được câu nào, sau khi bị người nọ vuốt ve lên xuống, hai bên má chỉ chốc lát đã ửng ráng hồng.