Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi

Chương 66: 66




Việc loại bỏ đám dư đảng của Thẩm gia tiêu tốn hết hai tháng, các bộ phận quan lại cũng lục tục thay người mới, nội bộ triều đình cũng bắt đầu tươi tắn hơn hẳn so với trước đây.
Mà hai tháng đấy lại vừa đúng dịp năm mới, Mộ Cẩm Ngọc cũng thuận lý thành chương mà đổi niên hiệu thành Thiên Diệu.
Bởi vì Thái thượng hoàng vẫn chưa mất, nên dĩ nhiên cũng không cần tổ chức tang sự long trọng gì, việc bộ máy quan lại thay đổi này dường như vô cùng im ắng, tuy rằng trong dân gian vẫn xuất hiện không ít lời bàn tán, song lại bởi trước đây Thái tử vốn đã có quân công diệt trừ Phong Đan, nên thái độ của phần lớn dân chúng đối với hắn vẫn không có gì thay đổi.
Nơi ở của Thái thượng hoàng được chuyển đến Thưởng Tâm Viên, ngoại trừ Thái hoàng Thái hậu thì cả nhóm Thái phi cũng di cư theo, người ngoài nhìn vào ắt sẽ cho rằng từ giờ Thái thượng hoàng sẽ được tận hưởng cuộc sống nhàn nhã yên bình, không còn vướng bận những muộn phiền từ chuyện triều chính nữa, song người trong cuộc thì lại hoàn toàn không cảm thấy thế.
Nhóm cung nữ và thái giám hầu hạ lão dĩ nhiên sẽ chẳng cung cung kính kính như trước, mà bệnh tình của Thái thượng hoàng lại chưa có chuyển biến tốt đẹp, người bên cạnh còn không chăm lo lão đến nơi đến chốn, những khổ sở và cả nỗi cô đơn bị người xa lánh ấy là thứ mà nửa đời trước lão chưa từng nếm trải, song giờ đây cũng đã có cơ hội được hưởng.
Hơn nữa Mộ Cẩm Ngọc còn gài rất nhiều nội tuyến của hắn vào xung quanh lão, từng hành động cử chỉ của lão đều sẽ được thông báo đến tai Mộ Cẩm Ngọc.
Thân phận nam tử của Ninh Hoàn đã là chuyện rõ như ban ngày với nhóm các đại thần, Mộ Cẩm Ngọc vốn cũng không định giấu giấu diếm diếm, mà đối với hắn thì đây căn bản không phải chuyện gì đáng để xấu mặt cả.
Hiện giờ cả ngày hắn chỉ mơ mộng đến việc xây cho Ninh Hoàn một tòa kim ốc.
Song tất cả các đại thần đều không cho phép hắn làm như vậy, cả quốc khố trống rỗng kia cũng thế.
Chuyện đầu tiên nhóm đại thần nghĩ đến chính là khuyên can Mộ Cẩm Ngọc mở rộng hậu cung, nơi đấy cần phải có nhiều người hơn mới được.

Mà mấu chốt là trong nhà các đại thần đều đang có vài vị công tử và tiểu thư không tồi, ai nấy đều rất chờ mong có thể đưa được người vào hậu cung Hoàng thượng.
Trong buổi bàn luận ở thư phòng ngày hôm nay, Giả Đình cùng một nhóm các đại thần khác đều tranh cãi không ngớt vì muốn Mộ Cẩm Ngọc lập sáu phi, thậm chí còn lôi tranh chân dung của các nữ tử xinh đẹp ra cho hắn chọn lựa.
Mộ Cẩm Ngọc không thèm xem dù chỉ một bức, hắn quăng hết xuống: “Toàn mấy thứ gì đâu không, ngày nào trẫm cũng xử lý sự vụ không xuể, sao còn thời gian mà ngó qua các phi tần được? Trong cung chỉ cần có Hoàng hậu là đủ rồi.”
Giả Đình to gan mở miệng: “Bẩm bệ hạ, mặc dù Hoàng hậu nương nương rất tốt, nhưng ngài ấy là nam tử! Làm sao có thể vì hoàng thất Đại Lạc mà nối dõi tông đường được!”
Mộ Cẩm Ngọc hừ lạnh: “Hoàng thất nhiều Vương gia như thế, sau này trẫm nhận một đứa làm con thừa tự là được chứ gì? Chẳng lẽ cả mấy trăm người mà không có một ai muốn làm Hoàng đế à?”
Cái gì mà nối dõi tông đường, khai chi tán diệp, Mộ Cẩm Ngọc hắn hoàn toàn không có ý tưởng đấy.

Hắn bẩm sinh đã lạnh lùng ích kỷ, cũng chẳng thấy cảnh tượng một đám trẻ con quậy đến quậy đi, phá phách khắp nơi có gì tốt, thậm chí Mộ Cẩm Ngọc còn phản cảm là đằng khác.
Giả Đình bị lời đáp trả của hắn làm cho tức đến tím hết cả mặt.
Sau khi Mộ Cẩm Ngọc đăng cơ, bản tính thật của hắn cũng theo đó mà bộc lộ, giờ đây hắn chẳng cần phải làm một vị Thái tử tài đức vẹn toàn, tuân thủ lễ nghi, cũng chẳng phải quy củ làm gương cho đủ loại quan lại nữa, toàn bộ Đại Lạc này hắn chính là chí tôn, nói một không hai, đâm ra Mộ Cẩm Ngọc vui vẻ cực kỳ, cách cư xử với các lão thần cũng chẳng khách sáo chút nào, hoàn toàn không để những lão thần ấy có cơ hội chèn ép được hắn.
Làm Hoàng đế ư — Dĩ nhiên là phải duy ngã độc tôn, chứ mà để kẻ khác kiểm soát mọi lúc mọi nơi thì còn làm Hoàng đế cái rắm gì nữa.
Giả Đình lại nhớ về những ấn tượng tốt đẹp của ông với Mộ Cẩm Ngọc ngày trước, chắc khi ấy ông bị người rót canh mê dược nên mới thế.
Cũng may là Mộ Cẩm Ngọc chưa từng làm ẩu, không bất chợt chém đầu ai cả, bạc trong quốc khố hắn cũng không tùy ý tiêu xài hoang phí, mỗi ngày đều cho mở buổi chầu sớm rất đúng giờ, còn tự mình ôm đồm xử lý tất cả tấu chương.
Ngoại trừ thái độ cực kỳ ngoan cố trước việc mở rộng hậu cung ra, thì không còn việc gì đáng nói nữa.
Giả Đình mang một vài quyển ngôn luận của các thánh nhân tiền triều đến để giảng đạo với Mộ Cẩm Ngọc, song đến lúc nghe hết rồi hắn cũng không hề hối cải chút nào, thậm chí còn âm trầm cười: “Ngài nói thêm câu nữa, trẫm hái đầu ngài xuống.”
Có ai lại muốn mất đầu đâu, dĩ nhiên Giả Đình cũng thế, đâm ra ông chỉ đành ngậm miệng không nói nữa.
Hôm đó Hộ Bộ Thượng thư được Mộ Cẩm Ngọc giữ lại nói chuyện, người này tên là Phan Quan, một trong những quan viên được Ninh Hoàn tỉ mỉ chọn lựa.
Mộ Cẩm Ngọc liếc người nọ một cái: “Trẫm muốn xây cho Hoàng hậu một tòa kim ốc, phải vừa to vừa đẹp, ngoài ra còn thêm một tòa hành cung tránh nóng, hành cung tránh rét.

Hành cung tránh rét phải có suối nước nóng, hành cung tránh nóng phải nuôi các giống chim quý và trồng nhiều hoa cỏ.

Thêm nữa, hành cung tránh nóng phải có một vườn thảo dược, Hoàng hậu thích sắc thuốc.”
Hộ Bộ Thượng thư im lìm chốc lát: “Bệ hạ, chuyện này Hoàng hậu nương nương có biết không ạ?”
Mộ Cẩm Ngọc hừ lạnh: “Dĩ nhiên Hoàng hậu không biết, có gì thì khanh cứ nói với y là quốc khố nhiều bạc, không có chỗ tiêu, vừa lúc xây cung điện và vườn cho y.”
Hộ Bộ Thượng thư cực kỳ nghiêm túc cẩn thận mà liệt kê cho Mộ Cẩm Ngọc: “Quân phí cho phía Nam đã chi ra chín trăm vạn lượng bạc, những nơi chịu ảnh hưởng từ khí lạnh trong năm nay cũng đã chi ra một trăm năm mươi vạn lượng bạc để cứu trợ, chi phí tu sửa đê điều là…”

Hộ Bộ Thượng thư nói không ngừng nghỉ suốt hơn một canh giờ, cuối cùng mới tổng kết cho Mộ Cẩm Ngọc ba chữ: “Không có bạc!”
Bấy giờ Mộ Cẩm Ngọc mới nhận ra, rằng mỗi Hoàng đế đều sẽ gặp đủ loại khó khăn khác nhau, ví dụ như hắn đây, vừa mới đăng cơ xong, chỉ muốn xây một tòa kim ốc cho sủng Hậu của mình cũng không làm được.
Không có bạc thì phải làm ra bạc, một quốc gia muốn có bạc thì trước hết phải ổn định triều cục, phải trở nên cường đại hơn nữa.

Nếu hắn muốn xây cho Ninh Hoàn một tòa kim ốc, thì việc đầu tiên hắn cần làm là phải trở thành một vị quân chủ cần mẫn việc nước.
Song đương nhiên, Hoàng đế vẫn có tư khố của Hoàng đế, trong kho của Mộ Cẩm Ngọc chất không ít bạc, hắn cũng sở hữu mấy ngàn cửa hiệu buôn bán lương thực cùng bạc trắng, đất đai vô số, số cửa hàng đứng tên hắn trong kinh cũng không ít, đầy ắp cả tư khố lẫn quốc khố, chỉ có điều hắn vừa mới đăng cơ chưa được bao lâu, nhóm các đại thần đều đang quan sát chặt chẽ hắn từng giây từng phút.
Hơn nữa đống nguy cơ tiềm ẩn trên triều đúng là không ít, Tây có dị tộc như hổ rình mồi, Đông có hải tặc tác loạn khắp nơi, ngay cả phía Nam cũng đang có mấy vị Phiên Vương mà Mộ Cẩm Ngọc muốn bứt gốc, ngoài ra thì tác phong của nội bộ quan lại cũng cần một phen chấn chỉnh, trên dưới đều có chỗ phải sửa đổi.
Hộ Bộ Thượng thư nhác thấy sắc mặt Hoàng thượng đang không ổn lắm, hắn quỳ xuống thưa: “Bệ hạ?”
Bấy giờ nét mặt Mộ Cẩm Ngọc mới dịu đi đôi chút.
Hộ Bộ Thượng thư thở dài: “Trong lúc Thái thượng hoàng còn tại vị, tác phong các quan lại đã mục nát đi nhiều, chi phí mà Hộ Bộ tiêu xài hàng năm đều vượt quá mức cho phép, hơn nữa Thái thượng hoàng còn cho tu sửa lại không ít cung điện, số bạc đổ vào bãi săn và trại nuôi ngựa hàng năm phải lên đến —”
Có nói nữa thì cũng đều là lỗi của Thái thượng hoàng.
Tâm trạng Mộ Cẩm Ngọc vẫn không tốt cho lắm.
Tối đến hắn qua chỗ Ninh Hoàn, vừa lúc y đang ngồi chơi cờ với Chung Tân.
Phần lớn những quan viên được Thái thượng hoàng trọng dụng đều đã bị xử trảm, vài thái y ở Ngự Dược Phòng cũng không thoát khỏi cảnh ấy, song Chung Tân lại là người mà Ninh Hoàn cài vào bên cạnh Thái thượng hoàng, đâm ra hắn vẫn yên ổn mà ngồi ở vị trí cũ, không có điều gì thay đổi.
Hiện giờ trong Thái Y Viện không có quá nhiều chuyện cần lo toan, nên Chung Tân mới có dịp rảnh rỗi để tìm Ninh Hoàn chơi cờ, tiện thể thảo luận những vấn đề về y thuật.
Nhìn thấy Ninh Hoàn tiếp xúc với người khác, dù cho Chung Tân chỉ là một lão trung niên khó coi mà thôi, thì trong lòng Mộ Cẩm Ngọc vẫn hết sức khó chịu.
Sau khi dùng ánh mắt dọa cho Chung Tân đi rồi, bấy giờ Mộ Cẩm Ngọc mới ỉu xìu mà nằm xuống cạnh Ninh Hoàn: “Ngực trẫm đau quá, mới bị đám đại thần kia chọc tức, em mau xoa xoa cho trẫm.”

Ninh Hoàn thu dọn bàn cờ, đồng thời quay sang bảo A Hỉ: “Lại đây xoa ngực cho bệ hạ.”
Để Ninh Hoàn xoa ngực thì là sung sướng thỏa mãn, còn để A Hỉ xoa ngực thì chắc chắn là phải tội.
Mộ Cẩm Ngọc gườm A Hỉ một cái: “Ngươi lượn! Đừng có đứng chờ ở đây nữa!”
A Hỉ nhanh chân chạy biến đi, lượn được bao xa là lượn cho bằng được, một khắc cũng không ở lại đấy nữa.
Ninh Hoàn lần lượt gom lại những quân cờ đen trắng rồi bỏ vào hộp, mới quay đầu đã thấy Mộ Cẩm Ngọc đang rầu rĩ không vui mà nhìn y chằm chằm.
Y đặt hộp ngọc lên bàn, rót cho hắn một ly trà xanh: “Uống trà bớt giận, là vị đại thần nào khiến bệ hạ của chúng ta mất hứng vậy?”
Mộ Cẩm Ngọc nói: “Hộ Bộ, còn có hai lão Thừa tướng, ai cũng khiến trẫm không vui.”
Hắn cầm tay Ninh Hoàn rồi nhấp một hớp trà, rồi lại men theo ly trà mà hôn lên ngón tay y: “Nhìn thấy em mới vui được chốc lát, trẫm hơi nhức đầu, qua đây cho trẫm ôm chút.”
Ninh Hoàn cúi đầu hôn lên vầng trán đối phương: “Bây giờ đỡ hơn chưa?”
Trái tim Mộ Cẩm Ngọc đập lỡ một nhịp, hai vành tai cũng hồng hồng: “Chưa, chỗ này cũng muốn.”
Ninh Hoàn hôn lên khóe môi hắn một cái.
Mộ Cẩm Ngọc nới lỏng y phục trên người ra, hết chỉ vào cổ lại chỉ hầu kết: “Chỗ này, chỗ này nữa, phải hôn hết.”
Ninh Hoàn cười nhạt mà nhìn hắn: “Không phải bệ hạ nhức đầu sao?”
Mộ Cẩm Ngọc đáp: “Nhìn thấy em xong, cả người đều nhức.”
Vạt áo trước ngực hắn đã lỏng ra trông thấy, để lộ cơ bắp cường tráng có lực, chiếc phát quan dành riêng cho bậc đế vương đã bị hắn tháo xuống, tóc đen nửa xõa, đôi con ngươi thâm trầm mà nhìn Ninh Hoàn chăm chú, không chút nào giấu diếm dục vọng của mình với y: “Em lại hôn trẫm một chút.”
Ninh Hoàn nói: “Là chuyện hậu cung sao? Các đại thần nghị luận chuyện này à?”
Mộ Cẩm Ngọc không muốn để Ninh Hoàn biết được những thứ phiền lòng ấy, nếu chuyện gì cũng cần y hao tâm tốn sức vì hắn, vậy Hoàng đế như hắn cũng quá vô dụng.

Hắn càng muốn xây cho y một tòa kim ốc, rồi từ nay về sau bảo bọc y trong đó, để y không cần ưu sầu phiền não vì bất cứ chuyện gì nữa.
“Đám người đấy cho rằng nam tử khắp thiên hạ này ai ai cũng thô tục như mình, đều muốn tam thê tứ thiếp.” Mộ Cẩm Ngọc hừ lạnh, “Lòng ham hư vinh lộ rõ mồn một, kẻ nào cũng muốn đưa nhi tử nhi nữ nhà mình vào trong cung, để mai trẫm chém đầu hai người cho bọn họ sợ, biết điều mà an phận hơn.”
Mộ Cẩm Ngọc nghĩ một lúc: “Còn vấn đề trữ quân, đợi qua mấy năm nữa thì ôm một đứa trong phủ Vương gia nào đó vào cung là được, trẫm thấy con nít là phiền.”

Hắn cũng thấy may ở chỗ là Ninh Hoàn sẽ không mang thai, nếu không thì để y uống thuốc tránh thai không được, mà không để y uống thì cũng không được, lần nào cũng phải lo trước lo sau, sợ y sinh hết đứa này lại sinh đứa khác.
Một đám nhóc quậy phá ầm ĩ trước mặt thật sự rất phiền, vả lại Ninh Hoàn chỉ yêu một mình hắn là đủ rồi, hắn muốn y chỉ dành tình cảm cho hắn mà thôi, không được yêu thêm cả trẻ con nữa.
Mộ Cẩm Ngọc biết Ninh Hoàn cũng không có suy nghĩ muốn có con, bởi trong cung cũng có chẳng ít cung nữ dám qua mắt hắn mà quyến rũ y, song Ninh Hoàn chưa từng chấp nhận bất kỳ ai, và sau này đám người đó cũng bị Mộ Cẩm Ngọc tái phát bệnh mà xử lý hết.

Đợi một thời gian nữa, hắn sẽ tìm một hạt giống tốt để bồi dưỡng thành trữ quân.
Mộ Cẩm Ngọc cọ xát Ninh Hoàn qua lớp y phục: “Em có muốn ăn cái này của trẫm không?”
Ninh Hoàn bị hắn cọ đến độ hơi xót, y đè lên chỗ kia: “Dạo gần đây có hơi thường xuyên, cơ thể bệ hạ sẽ mất sức.”
Mộ Cẩm Ngọc nói: “Trẫm còn lâu mới mất sức, em cũng đâu có ép khô trẫm.”
Lần nào Mộ Cẩm Ngọc cũng chơi chiêu này, tính tình thì bá đạo ngang ngược song lại thích bám dính lấy y để năn nỉ ỉ ôi, thoạt nhìn thì trông có vẻ rất đáng thương, song Ninh Hoàn biết rõ đối phương rất thích dùng mấy thủ đoạn xấu xa ở trên giường, lời thô tục cũng nói không ít, thái độ ngoan ngoãn nghe lời hiện giờ cũng chỉ được nhất thời thôi.
Ninh Hoàn nói: “Ta xoa xoa cho bệ hạ.”
Song càng xoa càng cứng, Ninh Hoàn lại bảo: “Cổ tay ta mỏi, bệ hạ buông ra trước đã, ta bóp cổ tay một chút.”
Mộ Cẩm Ngọc vẫn còn chưa đã thèm mà buông tay Ninh Hoàn ra, tự thân vận động.
Ninh Hoàn vừa thấy gông cùm xiềng xích được tháo bỏ, lập tức trèo xuống giường rồi chạy ra cửa, Mộ Cẩm Ngọc vừa mới giải quyết xong cũng đuổi theo y, Ninh Hoàn chỉ mới chạy được mấy bước cũng đã bị đối phương bế bổng lên, ấn người y lên ván cửa.
Mộ Cẩm Ngọc tổn thương lên tiếng: “Em được lắm, trẫm tin em như thế mà em lại đi lừa trẫm, giờ trẫm tức rồi, nhất định phải phạt em thật nặng.”
Thấy Ninh Hoàn chỉ giãy giụa vài cái rồi im bặt, Mộ Cẩm Ngọc nhịn không được mà hỏi: “Em không hỏi trẫm định phạt như thế nào à?”
Ninh Hoàn hỏi lại: “Bệ hạ muốn phạt kiểu gì?”
“Trẫm muốn ôm em đi một vòng trong phòng.”
Ninh Hoàn không hiểu lắm, bấy giờ Mộ Cẩm Ngọc lại ghé sát vào tai y mà nói thêm một câu, y nghe xong mới đẩy nhẹ vai người nọ: “Ngài lăn đi.”
Mộ Cẩm Ngọc nói: “Trẫm ôm em cùng lăn.”.