Sau Khi Xuyên Thành Cánh Cụt Hoàng Đế Ta Bán Manh Thành Công

Chương 7: Bị thương





Editor: Dalia

Đế Khuyết quyết định rất nhanh, dặn dò thật nhanh ý bảo tộc nhân dẫn dắt đàn chim cánh cụt di chuyển về nơi an toàn.

Nhưng bản thân anh thì không di chuyển, anh không chút do dự nhảy vào phần nước còn gợn lên vài mảnh băng.

Hạc Từ hoảng sợ, khập khiễng chạy tới: "Anh ơi!! Anh đi đâu vậy!?"



Đế Khuyết quay đầu nhìn cậu một cái có chút bất đắc dĩ: "Anh rất nhanh sẽ trở lại, em đi theo..... đi theo bọn họ đến chỗ an toàn nghỉ ngơi đi, lát nữa anh sẽ mang đồ ăn về cho em."

Lúc đầu Hạc Từ không hiểu vì sao đàn chim cánh cụt tránh xa đàn báo biển thật xa nhưng vừa rồi chính mắt cậu thấy thi thể của chim cánh cụt con bị kéo xuống nước......

Cánh cụt hoàng đế là thức ăn của báo biển!!

Mới lúc nãy Đế Khuyết mới từ hồ băng lên bờ mà giờ anh muốn xuống theo sát báo biển là muốn......

"Quá nguy hiểm!!" Hạc Từ lắc đầu liên tục, thân thể nhỏ bé ngăn cản trước mặt Đế Khuyết, ý đồ làm nũng, "Anh, anh về cùng với em đi mà."

Có mấy chim cánh cụt tiến hoá nghe thấy lời nói của Hạc Từ mà lặng lẽ dừng bước, trong lòng cũng có chút suy nghĩ.

Tân Nguyệt mang theo Nam Viễn đứng ở chỗ cũ, an tĩnh nhìn Hạc Từ và Đế Khuyết.

Gió nam cực vốn rất rét lạnh thổi cho Hạc Từ lạnh đến phát run, Đế Khuyết thấy thế vội dịch hai bước thay Hạc Từ chắn gió lạnh.

"Anh hứa với em, em ngủ một giấc và chơi với các chim cánh cụt khác một hồi là anh sẽ trở về, rất nhanh thôi."

Không lâu về trước Hạc Từ đã thấy hình dáng con người của Đế Khuyết, đối với một nhân loại chân chính đột nhiên bị biến thành chim cánh cụt như cậu thì khi gặp hình dạng thân thuộc đó bất giác sẽ cảm thấy thân thiết hơn với Đế Khuyết, cho nên cậu thật sự không muốn anh ấy xảy ra chuyện gì.

Nghe lời nói của Đế Khuyết khiến Hạc Từ trầm mặc một lát đem tầm mắt chuyển hướng về những chim cánh cụt khác.

Tuy Hạc Từ không phân biệt được rõ đâu là chim cánh cụt tiến hoá nhưng cậu biết, chính là Tân Nguyệt vừa nói chuyện với anh.

Cậu cũng biết mình không thể lay động được Đế Khuyết, chỉ nói mấy câu thì không cách nào thay đổi một người có quan niệm trường tồn từ trước đến giờ được.

Nghĩ rõ ràng xong Hạc Từ chỉ có thể nhìn Tân Nguyệt với vẻ mặt xin giúp đỡ, nhưng trong một chốc cậu chợt phát hiện, dường như các chim cánh cụt khác đối với việc Đế Khuyết một mình quyết định đi vào nơi nguy hiểm thì không có phản ứng gì.

Tựa như đây là lẽ thường tình.

Hạc Từ bỗng nhiên có chút mê mang, thân thể chim cánh cụt con cứng ngắc còn nằm cách đó không xa, dưới hồ còn có từng gợn nước nhộn nhạo phảng phất như một giây sau sẽ có báo biển từ ở giữa xuất hiện cướp đi càng nhiều sinh mệnh của các chim cánh cụt hoàng đế.

Nơi này không phải là xã hội sinh hoạt an nhàn trước kia của Hạc Từ, mà là thế giới tự nhiên thật sự.

Thợ săn hay con mồi, là ai cũng không thể chạy thoát khỏi số mệnh.