Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 107: Nhắm hai mắt lại



Cầu Gia Minh khó thở nói: "Sao ta có thể chăm sóc tốt cho hắn được?"

Hắn và Bùi Huyền Trì chỉ mới gặp nhau vài lần ít ỏi. Nhưng đã có thể biết đại khái tính cách của Bùi Huyền Trì.

Nếu hắn bỏ lại Lạc Đình, tự mình mang theo Bùi Huyền Trì rời đi. Đến lúc đó Bùi Huyền Trì tỉnh dậy phát hiện Vân Lạc Đình không có ở đây. Chẳng phải là sẽ giết hắn sao?

"Ngươi ở lại, ta đi." Cầu Gia Minh vừa nói vừa chạy vài bước đến bên cạnh phi thuyền. Hắn trực tiếp vận khí muốn nhảy xuống đó.

Vân Lạc Đình nhíu mày nói: "Từ từ!"

Cầu Gia Minh sửng sốt: "Còn có việc gì?" Một chân của hắn đã bước ra ngoài.

Ngay sau đó, một lão giả râu hoa râm bay từ trong túi pháp khí ra, vững vàng đứng trên phi thuyền.

Trưởng lão vuốt râu, ông tu luyện trong túi pháp khi. Sau khi cảm nhận được khí tức của Vân Lạc Đình không ổn vẫn luôn cố ý truyền âm cho Vân Lạc Đình. Để tiểu tộc trưởng thả mình ra ngoài.

Nhưng không biết vì sao, mấy lần truyền âm đều không được đáp lại. Ông tỉnh táo ở trong túi pháp khí xem xét tình hình bên ngoài. Lúc nhìn thấy Vân Lạc Đình bị thương trong lòng ông nóng như lửa đốt. Thậm chí ông còn muốn đập nát cái túi pháp khí kia chui ra ngoài.

May mắn trước khi ông động thủ. Vân Lạc Đình đã nghe thấy truyền âm, thả ông ra ngoài.

Trưởng lão hít một hơi thật sâu, tản linh lực ra gắt gao bao vây phi thuyền trong đó. Ông hét lớn: "Nắm chặt!"

Vân Lạc Đình ôm lấy Bùi Huyền Trì cuộn mình bên cạnh chỗ phi thuyền còn lành. Cậu giơ tay gắt gao nắm chặt cột ngang.

Cầu Gia Minh vẫn chưa phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra. Hắn chỉ cảm thấy phi thuyền đột nhiên tăng tốc. Mặc dù tay hắn đã nắm chặt, nhưng vẫn bị cỗ lực đạo này đụng phải một chút.

Tránh mình bị ngã xuống, Cầu Gia Minh trực tiếp cúi người ôm lấy thanh ngang. Sau khi quen với tốc độ này, hắn mới từng chút một di chuyển vào bên trong.

Thật vất vả mới quay về bên trong phi thuyền. Hắn cũng không muốn đi vào sâu bên trong, đành ngồi lại chỗ cũ. Nếu đám Ma tộc kia đuổi theo. Hắn cũng có thể kịp thời nhảy xuống ngăn cản, giúp Vân Lạc Đình tranh thủ thời gian.

Ma thú có thể cưỡi gió bay lên, tốc độ của chúng nó không nhanh. Phi thuyền đột nhiên tăng tốc, đủ để ném đám ma thú đó lại đằng sau.

Nhưng ma thú hơn ở sức chịu đựng, càng bay càng nhanh.

Sau khi phi thuyền đột phá mấy tầng mây. Không lâu sau, Vân Lạc Đình lại nhìn thấy ma thú ở phía sau

Ma tộc cưỡi trên lưng ma thú không ngừng ném bùa chú trong tay về phía phi thuyền.

Ma tộc hừ lạnh: "Giãy dụa trước khi chết mà thôi!"

"Ta khuyên các ngươi lập tức dừng lại. Lão tử sẽ để cho các ngươi toàn thây. Nếu không......"

Có lẽ là vừa nãy đột nhiên tăng tốc, làm Ma tộc cảnh giác. Bây giờ đuổi kịp, không giống như lúc nãy đuổi theo không bỏ, mà trực tiếp tấn công.

Nhưng mà, những bùa chú đó đều bị linh khí của trưởng lão ngăn lại.

Phi thuyền vững vàng tiến về phía trước trong mấy đạo ma khí.

Ma tộc nhíu mày, lại trở tay đánh ra mấy đạo linh lực. Ma khí ngưng tụ đánh lên linh lực xung quanh phi thuyền. Khi chúng va chạm vào nhau phát ra tiếng cọ xát rất nhỏ, không ngừng giằng co. Một lát sau, ma khí chợt tản ra.

Cùng lúc đó phi thuyền tăng tốc, nháy mắt không còn tung tích.

Ma tộc siết chặt nắm đấm: "Đuổi theo cho ta!"

Vân Lạc Đình thích nghi với tốc độ của phi thuyền. Cậu chậm rãi đứng dậy, mang Bùi Huyền Trì vào trong nhà. Cậu cởi áo ngoài toàn vết máu ra, đặt Bùi Huyền Trì ở trên giường đắp chăn đàng hoàng.

Nghĩ một chút, lại đút mấy viên đan dược khôi phục linh khí.

Sau khi sắp xếp xong cho Bùi Huyền Trì. Vân Lạc Đình để mình ăn một bình đan được. Cậu trực tiếp ngồi trên mặt đất vận chuyển linh lực điều tức.

Linh khí trong đan điền ngưng trệ. Vận chuyển linh khí trở nên hết sức khó khăn.

Vân Lạc Đình cau mày, giống như tu luyện gặp phải bình cảnh.

Không có cách nào vận chuyển linh lực, Vân Lạc Đình cứ thế đứng dậy không tiếp tục tu luyện. Cậu dựa vào ăn đan dược, cứng rắn khôi phục linh khí của mình lại hai thành.

Lúc đi ra ngoài, Vân Lạc Đình đã nhớ không rõ mình đã ăn mấy bình đan dược. Những thứ đó đều là đan dược đặc cấp, chuyên môn được luyện chế nhằm vào linh thú giúp tăng tu vi. Vậy mà cậu ăn nhiều như thế lại không có hiệu quả rõ ràng.

Vân Lạc Đình cắn răng, thầm nghĩ chó ý thức Thiên Đạo.

- --

Trưởng lão vẫn giữ nguyên trạng thái, hai chân ông hơi cong, ổn thỏa phóng thích linh lực.

Vân Lạc Đình hỏi: "Ta......" Dừng một chút. Giọng nói khi cậu mở miệng khàn khàn. Cậu nghe xong cũng giật mình, dừng một chút, hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Trưởng lão điều khiển phi thuyền, vẫn luôn hướng đi thẳng về một hướng. Giữa đường gặp phải ngọn núi chặn đường, giữa hai bên trái phải. Ông không chút do dự chọn bên phải, giống như trong lòng đã có nơi muốn đi

"Tộc linh thú." Trưởng lão phân tâm nói: "Tiểu tộc trưởng. Ta ở trong túi pháp khí có thể nhìn thấy bên ngoài, cũng biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại, cho dù chúng ta có đi đâu cũng chưa chắc đã tìm được nơi che chở. Những nhân tu đó, chưa chắc đã có thể chống đỡ được những Ma tộc này."

Trưởng lão trầm giọng nói: "Nơi duy nhất có thể đi, chỉ có thể là Tộc linh thú."

Ma tộc không thể đột phá đại trận bảo vệ của Tộc linh thú. Hơn nữa, đi vào Tộc linh thú, chỗ ở của Tộc linh thú còn sẽ xảy ra biến hóa. Cho dù có thể ở nơi xa phá vỡ trận pháp. Đến lúc đó, bọn họ đã sớm đi theo Tộc linh thú dịch chuyển đến nơi khác rồi.

Đó là nơi an toàn nhất, cũng là nơi duy nhất có thể đi.

Vân Lạc Đình hỏi: "Trận pháp của Tộc linh thú mở ra rồi?"

Lúc trước trưởng lão từng nói với cậu. Trận pháp của Tộc linh thú chỉ mở ra vào thời gian nhất định. Lúc trước Tộc linh thú bị thương nặng. Từ sau đó, thời gian cụ thể lại giảm đi. Trăm năm cũng chưa chắc có ba ngày mở ra.

Bọn họ cứ tùy tiện đi qua như vậy?

Trưởng lão dừng một chút: "Đã rất lâu rồi ta chưa quay về Tộc linh thú. Cho nên......"

Hiện tại khi nào Tộc linh thú mở ra, ông cũng không biết.

Nhưng mà, lúc trước ông đi có để lại ấn ký. Ông có thể dựa vào phương hướng vận chuyển của linh lực để biết được nơi ở hiện tại của Tộc linh thú.

Cho dù có thể đi vào hay không, ông cũng muốn thử thử một lần.

Vân Lạc Đình dĩ nhiên biết lời trưởng lão chưa nói hết là cái gì. Cậu không hỏi nhiều, cũng không muốn sửa hướng đi của ông.

Giống như lời trưởng lão đã nói, đó quả thật là nơi duy nhất bọn họ có thể đi. Tiên môn cách quá xa, căn bản không kịp.

Mặc kệ có thể đi vào Tộc linh thú hay không. Dù sao cũng phải đi đến thử xem.

Trưởng lão bị trọng thương chưa lành, tiêu hao linh lực trong thời gian dài không thể chống đỡ được lâu. Cho nên, lúc Ma tộc còn chưa đuổi kịp. Ông liền điều chỉnh lại tốc độ phù hợp của phi thuyền, nhân cơ hội này điều tức linh lực. Vừa nhìn thấy cánh của linh thú xuất hiện, lại tiếp tục tăng tốc.

Cứ qua lại như vậy, linh lực vận chuyển, cũng đã thành thạo.

Trưởng lão nói: "Tiểu tộc trưởng, ngươi nghỉ ngơi một lát. Ta cảm giác sắc mặt ngươi rất khó coi. Hay là ngươi đi vào túi linh thú nghỉ ngơi một lát đi?"

Vân Lạc Đình lắc đầu: "Ta đi thay quần áo."

Vừa nãy cậu sợ trưởng lão ở bên này sẽ xảy ra chuyện. Sau khi ăn đan dược xong liền tính đến giúp đỡ. Trước mắt nếu tạm thời đã ổn định, cậu muốn thay quần áo bị dính máu ra trước đã.

- --

Toàn bộ phi thuyền dựa vào linh lực của trưởng lão chống đỡ, đến cuối cùng đã có hơi nghiêng ngả lảo đảo.

Vân Lạc Đình vận chuyển linh lực. Cậu cố nhịn đau đớn, ổn định phi thuyền: "Còn có bao xa nữa, mới có thể đến?"

Linh lực tản ra suốt một đêm. Vừa muốn xua đuổi sự khống chế lên phi thuyền. Vừa muốn ngăn cản thế tấn công của Ma tộc. Trưởng lão vẫn chưa khôi phục thời kỳ đỉnh phong cố gắng duy trì: "Nhanh, rất nhanh."

Giống như quá mức mệt mỏi, lời này nghe như đang trả lời vấn đề của Vân Lạc Đình. Nhưng cẩn thận lắng nghe, giống như đang an ủi mình.

Cầu Gia Minh không giúp được việc gì khác. Bọn họ điều khiển phi thuyền không thể nhúc nhích. Hắn cầm đan dược ra đút cho mỗi người một ít, còn chuẩn bị cả nước trà. Linh vật trong túi trữ vật của mình có thể lấy ra đều giống như không cần tiền mà chất đống bên người bọn họ.

Đã là linh thú, thì không cần nhập định tu luyện. Chỉ cần ở gần những linh vật kia một chút, không lâu sau linh lực trong đan điền sẽ tràn đầy.

Linh lực trên linh vật dùng mắt thường có thể thấy được đang tiêu tan.

Tan một cái, lập tức có một đỉnh núi khác.

Cầu Gia Minh sống nhiều năm như vậy. Hắn vẫn luôn đi theo bên cạnh Tiên Tôn Sí Dương. Chính hắn cũng giấu đi không ít thứ tốt, giờ phút này vừa vặn phát huy tác dụng.

Nhưng mà, dùng linh vật để đổi linh khí chung quy không phải kế lâu dài.

Tốc độ của phi thuyền cành ngày càng chậm.

Ma tộc ở đằng sau giống như phát hiện ra cái gì đó. Bọn chúng toét miệng, ném ra trường đao, đạp một chân lên đỉnh đầu ma thú nhảy lên không trung, chỉ trong một hơi thở đã đến gần phi thuyền!

Hắn cười, hét lớn: "Chết đi!"

Vân Lạc Đình nhanh chóng ngưng tụ linh kiếm. Cậu đẩy trưởng lão có ý đồ xông lên ra phía sau: "Mang Bùi Huyền Trì ra đây."

Trưởng lão nhận lệnh, xoay người vọt vào bên trong.

Vân Lạc Đình trực tiếp nhảy lên.

"Keng!"

Trường đao và linh kiếm giao phong. Linh lực của binh khí và ma khí va chạm vào nhau.

Lòng bàn tay trái của Vân Lạc Đình ngưng tụ ra linh lực. Cậu không nói hai lời trực tiếp chống lên tay phải, linh lực trên linh kiếm đột nhiên tăng vọt.

Ma tộc thấy thế, không hề có ý tứ tránh né chạy trốn. Trong mắt gã ngược lại bị khơi dậy ý trí chiến đấu. Khóe miệng gã hơi nhếch lên. Ma khí lập tức vây quanh trường đao.

Vân Lạc Đình rũ mắt. Cậu nhìn trưởng lão đã mang Bùi Huyền Trì lên trên phi thuyền.

Mà Ma tộc kia, vẫn tiếp tục phóng thích ra ma khí.

Ngay sau đó, linh kiếm trong tay Vân Lạc Đình nháy mắt biến mất. Giá trị linh lực tăng vọt chỉ tồn tại trong khoảnh khắc. Sau khi thu lại linh lực, cơ thể cậu không khống chế được nhanh chóng rơi xuống.

Đồng tử ma tộc chợt co rút lại. Ma khí bàng bạc của gã vẫn chưa thu lại, trực tiếp đuổi theo Vân Lạc Đình chém.

Vân Lạc Đình đang đến gần phi hành thuyền. Là điều kiện cần để khởi động phi thuyền. Cậu bước một bước xông lên, bắt lấy Bùi Huyền Trì, hô: "Nhảy!"

Cầu Gia Minh và trưởng lão lập tức nhảy xuống khỏi phi thuyền.

Thế đến của Ma tộc mãnh liệt không kịp thu lại, cứng rắn đụng phải phi thuyền.

"Ầm" một tiếng nổ lớn vang lên.

Phi thuyền bị ma khí đánh đến mức rơi rớt tan tác, mảnh vụn bay tán loạn.

Vân Lạc Đình cõng Bùi Huyền Trì. Sau khi rơi xuống đất cậu lảo đảo bước hai bước. Cậu giơ tay chống lên cây đại thụ bên cạnh mới có thể ổn định cơ thể: "Khụ khụ!"

Cậu không nhịn được ho khan kịch liệt, đè xuống máu tươi trong cổ họng. Vân Lạc Đình mím môi, hỏi: "Ở đâu?"

Trưởng lão giơ tay chỉ hướng bên trái: "Bên kia, động đá vôi kia là lối vào giả. Chỉ cần đến gần là có thể chạm tới trận pháp bên ngoài Tộc linh thú."

Chỉ cần đi vào trận pháp, bọn họ liền an toàn.

Sau khi Ma tộc phá vỡ phi thuyền, rất nhanh phản ứng lại cũng nhanh chóng đuổi theo.

Vân Lạc Đình không muốn lãng phí thời gian. Cậu cõng Bùi Huyền Trì đến hang động đá vôi kia.

Chỉ là, linh lực đã hao hết cộng thêm người bị thương nặng. Cậu có thể tỉnh táo hoàn toàn dựa vào ý chí. Cậu chưa cả bước một bước đã cảm thấy hết sức khó khăn.

Ngay từ đầu Cầu Gia Minh đã tản hết linh lực trong Đan điền. Sau khi chia hết tất cả cho bọn họ. Trước mắt hắn và trưởng lão càng cần nâng đỡ nhau, mới có thể bước lên một bước.

Vân Lạc Đình cắn chặt răng. Cậu lại ăn mấy viên đan dược. Lúc này mới có thể khôi phục lại sức lực.

Ma tộc đuổi sát theo sau nổi giận mắng: "Láo xược! Các ngươi dám đùa giỡn bổn tướng!"

Nói xong, ma tướng trực tiếp đánh một chưởng đến.

Vân Lạc Đình xoay người, che Bùi Huyền Trì ở phía sau. Cậu ngưng tụ lại sức lực cả cơ thể, sợi chỉ đỏ trên cổ tay tản ra. Nó kéo theo cả Cừu Gia Minh và trưởng lão, đưa hai người đến hang động đá vôi bên cạnh. Ma khí mãnh liệt đánh tới, sợi chỉ đỏ lại quay về cổ tay, khởi động phòng hộ.

Ma tướng kia đánh một chưởng lên trên trận pháp, khuôn mặt gã dữ tợn đột nhiên lui về phía sau. Cái tay đang rũ xuống run nhè nhẹ: "Ngươi...... Đây là thứ đồ quái quỷ gì!?"

"Thôi, mặc kệ ngươi có cầm ra thứ Pháp khí quái quỷ gì, thì hôm nay ngươi cũng phải chết ở đây."

Ma tướng không còn kiên nhẫn. Gã vung trường đao không hề có quy luật chém tới.

Vân Lạc Đình quay đầu lại, khẩn trương nhìn trưởng lão bên kia.

Lại thấy trưởng lão đứng bên ngoài hang động đá vôi sờ soạng. Nhưng thủy chung không đi vào được. Trận pháp Tộc linh thú, cũng không có mở ra.

Trái tim Vân Lạc Đình chìm xuống một chút. Tay cậu dần nắm chặt vạt áo Bùi Huyền Trì, đã chạy đến bây giờ.

Rõ ràng chỉ thiếu một bước nữa, là bọn họ có thể bỏ lại Ma tộc.

Có thể để Bùi Huyền Trì sau khi tiếp thu truyền thừa tỉnh lại.

Thuận lý thành chương lên ngôi trở thành Ma Tôn.

Nhưng cố tình...... Chỉ thiếu một bước cuối cùng.

Vân Lạc Đình thở phào một hơi, thể xác và tinh thần đều đã mệt mỏi. Cậu ngã ngồi trên mặt đất. Chuyện này đã gần như không còn khả năng xoay chuyển, bước vào trong tuyệt cảnh.

Cậu nhìn Bùi Huyền Trì đang gối đầu trên đùi mình. Hai mắt hắn đã nhắm nghiền lại còn nhíu lại mày.

Một khắc cuối cùng trước khi Bùi Huyền Trì hôn mê đã xảy ra chuyện. Hiện tại khẳng định là hắn đang nghĩ, phá bỏ truyền thừa, nhanh chóng tỉnh dậy.

Nhưng lần trước cứng rắn thức tỉnh. Thức hải bị quấy nhiễu suýt thì rách nát. Sau khi hôn mê lại vào truyền thừa khẳng định càng nguy hiểm hơn. Hắn làm sao có thể lại giãy giụa tỉnh lại được.

Vân Lạc Đình cảm nhận được linh lực của sợi chỉ đỏ ngưng tụ ra trận pháp bảo vệ càng lúc càng yếu. Trong đan điền của cậu ngay cả một chút linh lực cũng không thừa. Những đan dược Bùi Huyền Trì để lại cậu đã ăn hết rồi.

Âm thanh lưỡi dao xẹt qua trận pháp cực kỳ chói tai. Thỉnh thoảng nó còn xen lẫn tạp âm của quyền đấm, cước đá.

Vân Lạc Đình lại giống như không nghe thấy. Cậu cúi đầu nâng Bùi Huyền Trì lên, chậm rãi cọ gương mặt hắn, ôm nhau, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái.

......

Vào lúc trận pháp bị nghiền nát, Vân Lạc Đình nhắm hai mắt lại.

Đột nhiên, bên eo cậu bị siết chặt.

Đau đớn trong dự đoán chưa truyền đến. Vân Lạc Đình ngẩn ra, cậu ngạc nhiên mở to mắt, chỉ cảm thấy có thứ gì đó túm cậu về phía sau.

Cùng lúc đó, Ma tộc xông lên lập tức bị hất bay: "Phụt —— a!"

Ma tộc kêu thảm thiết, cứng rắn đụng lên ngọn núi phía sau. Nửa người của gã bị khảm trong đó. Ngọn núi có góc cạnh rõ ràng, đánh vỡ máu thịt, lập tức máu chảy như mưa.

Vân Lạc Đình giãy giụa nhưng cậu không thể thoát ra khỏi lực đạo bên eo. Cậu vội vàng túm chặt vạt áo của Bùi Huyền Trì, lại chỉ để lại nửa miếng vải trong lòng bàn tay: "Huyền Trì!"

Lực đạo bên eo giống như dừng lại trong nháy mắt. Rồi sau đó nó cuốn cả Bùi Huyền Trì lên kéo cả vào.

Vân Lạc Đình giơ tay túm cổ tay Bùi Huyền Trì, kéo người tới bên người cậu. Cậu cúi đầu nằm trong lồng ngực hắn, trong nháy mắt mất đi sức lực, nhắm hai mắt lại.