Trong lúc cậu đang đắc ý, thì đột nhiên cảm thấy chóp đuôi mình ấm lên, không có cách nào giãy dụa. Đến lúc quay đầu nhìn lại thì phát hiện cái đuôi của mình đã bị tóm.
"Meo?"
Chóp đuôi quấn quanh cổ tay Bùi Huyền Trì, đầu ngón tay hắn chạm nhẹ vào trán mèo trắng nhỏ.
Vân Lạc Đình khẽ chớp mắt, cảm giác linh lực trong kinh mạch mơ hồ nổi lên gợn sóng. Nhưng chỉ là cảm giác thoáng qua, cậu còn nghĩ rằng đó là ảo giác nên không có để trong lòng.
Nhưng ngay sau đó cơ thể cậu biến hóa. Năm ngón tay thon dài của cậu lại đang để trên quyển công pháp đang mở kia.
"..."
Không biết vì sao cậu lại biến thành người. Thời điểm ngồi trong lồng ngực Bùi Huyền Trì, ánh mắt Vân Lạc Đình vẫn còn chút mê mang.
Đầu ngón tay Bùi Huyền Trì quấn quanh đuôi mèo tuyết trắng, giơ tay để lên lưng cậu, nhàn nhạt nói: "Trốn cái gì?"
Cả người Vân Lạc Đình cứng đờ. Cậu theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng làm cách nào cũng không thể thu cái đuôi về được. Cho dù có sử dụng linh lực cũng không thể biến lại thành hình mèo.
Hoàn toàn bị Bùi Huyền Trì bắt được.
"Chỉ là công pháp song tu mà thôi. Ngươi có thể nói là do thu công pháp bên cạnh nên không chú ý đến, thuận tay bỏ vào."
"Ngươi không nói đây là cái gì, chỉ nói là hiểu lầm cũng được."
Vân Lạc Đình: "..."
Được rồi, ngươi đừng nói nữa.
Món đồ vốn dĩ muốn vứt đi lại bị phát hiện. Vân Lạc Đình hoảng loạng, làm sao còn quan tâm đến cái khác.
"Bây giờ ta nói, ta không chú ý đến quyển công pháp kia tại sao lại rơi vào nhẫn trữ vật của ta, còn kịp không?"
"Còn kịp."
Vân Lạc Đình đột nhiên ngước mắt lên, đôi mắt cậu sáng ngời: "Vậy chúng ta ném nó đi nhé."
Bùi Huyền Trì ôm eo cậu: "Nếu đã lấy rồi thì dùng đi."
"...?"
- --
Ánh sáng trong sơn động lờ mờ, trận pháp che khuất ánh sáng bên ngoài, làm người ta khó phân biện được thời gian.
Cũng không biết qua bao lâu.
Công pháp cầm trong tay được lật vài trang.
Mặt trời cứ mọc rồi lại lặn. Sau vài lần lặp lại, âm thanh trong sơn động mới từ từ ngừng lại.
Tiếng lật sách "soạt soạt" vang lên.
Người Vân Lạc Đình cứng đờ, cảm giác vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ hơi vơi đi. Đột nhiên đôi mắt cậu mở to, đôi tay để bên tai không nhịn được mà co ngón tay vào, khàn giọng nói nhỏ: "Đừng mà..."
Bùi Huyền Trì giơ tay lên vuốt lại mái tóc dài của cậu: "Mới đến kỳ Nguyên Anh, qua mấy ngày nữa hẳn là có thể tới kỳ Phân Thần."
"Ưm..." Vân Lạc Đình nắm tay Bùi Huyền Trì kéo hắn qua. Nghiêng mặt đè lên không cho hắn động đậy: "Chuyện tu luyện không thể vội vàng được. Bây giờ mới qua bao lâu, Nguyên Anh là đủ rồi."
"Chúng ta không phải còn muốn đi băng nguyên sao?" Vân Lạc Đình yếu ớt nói: "Mấy ngày nữa bí cảnh sẽ đóng lại, ra khỏi bí cảnh rồi song tu cũng được mà."
Bùi Huyền Trì cười khẽ. Hắn thả cái đuôi đang quấn trên cổ tay mình ra, cong đầu ngón tay cọ gương mặt cậu: "Là ngươi nói đó."
Vân Lạc Đình mệt đến mức không mở được mắt. Lúc này cậu chỉ muốn nghỉ ngơi, nhẹ nhàng gật đầu xem như đồng ý.
Bùi Huyền Trì thấy thế thì không trêu cậu nữa. Hắn nằm xuống bên cạnh ôm cậu vào trong lòng, tay để trên eo cậu. Cậu giống như phản xạ có điều kiện mà run lên.
Tay hắn giống như an ủi mà vỗ nhẹ vào lưng cậu, dỗ dành cậu ngủ.
- --
Bí cảnh trôi qua nửa tháng. Trong sự dao động của linh khí có cảm giác mơ hồ giống như bí cảnh sắp đóng cửa.
Vân Lạc Đình nhìn ánh nắng bên ngoài, không khỏi nheo mắt lại. Trong khoảng thời gian cậu ở trong sơn động không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Cánh đồng băng ở bên này không được cây cối che chắn, ánh mặt trời chiếu trên người rất ấm áp.
Vân Lạc Đình khép lại áo khoác, phần lông xù trên cổ áo vây quanh cổ cậu. Cậu nâng cằm lên chỉ vào cách đó không xa nói: "Bên kia có đàn thú."
Sau khi tu vi tăng lên, cảm giác của cậu đối với linh thú cũng ngày càng nhạy bén. Không cần cố ý phóng thích linh lực, cũng có thể cảm nhận được trong bầy thú bên kia có bao nhiêu linh thú và ma thú.
Vân Lạc Đình nghi ngờ nói: "Tại sao bọn nó lại tụ tập vào một chỗ thế?"
Tính tình của linh thú và ma thú không hợp nhau. Từ trước đến nay chúng nó đều là mỗi loài ở một nơi trong bí cảnh. Nếu vô ý vượt qua ranh giới, liền đánh nhau.
Nhưng bây giờ nhìn lại, đàn thú cách đó không xa ở với nhau rất hoà hợp.
Bùi Huyền Trì hỏi: "Rất nhiều?"
"Tầm khoảng...... Hai mươi mấy con?" Vân Lạc Đình suy nghĩ một chút, nói: "Hình như chúng nó vây quanh một con linh thú ở chính giữa? Cũng có thể là ma thú. Ta không phân biệt được, một con nho nhỏ, màu xanh lam."
Nó quỳ rạp trên mặt đất, lại có những con ma thú khác che chắn. Vừa nãy cậu không nhìn thấy. Nhưng lúc này bầy linh thú kia hình như có ý định tản ra, xuyên qua khe hở mới nhìn thấy nó nằm bò trong đó.
Vân Lạc Đình nói: "Đàn thú đi về phía bên trái. Còn con linh thú màu xanh lam kia vẫn nằm sấp không kia không nhúc nhích."
Mặc dù tách ra, nhưng lại đi chung một phương hướng.
"Ừm." Bùi Huyền Trì biết được đại khái. Hắn đỡ Vân Lạc Đình đi lên lớp băng, vừa đi vừa nói: "Linh thú màu xanh lam kia tên là Nguyệt Chiếu Lam Tuyết, là linh thú được sinh ra trên sông băng nguyên*. Linh thú mang điềm hoà hợp và tốt lành, có lực hấp dẫn tự nhiên với ma thú và linh thú."
(* Băng nguyên: Vùng đất trên cao có băng tuyết quang năm)
"Con này tuổi còn nhỏ, hẳn là con non."
Vân Lạc Đình gật đầu, nhìn trái phải chỉ có một con non ở đây. Lại không nhìn thấy con Nguyệt Chiếu Lam Tuyết trưởng thành. Con non nhỏ như vậy, không thể rời khỏi sự chăm sóc của cha mẹ được.
Con Nguyệt Chiếu Lam Tuyết ngửi thấy mùi của người lạ. Nó ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn chằm chằm bên cạnh. Lúc nhìn thấy Bùi Huyền Trì thì chút lông tơ trên người nó đều dựng đứng cả lên.
Hiển nhiên là bị dọa không nhẹ.
"Ngaooo!" Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú bị doạ sợ, cái chân ngắn ngủi của nó run lên, giả vờ hung ác nhe răng về phía Bùi Huyền Trì.
Bùi Huyền Trì nhướng mày, ngay lập tức Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú lùi ra sau. Nhưng lại không dám chạy, chỉ sợ lúc xoay người chạy sẽ bị người tấn công từ sau lưng.
Vân Lạc Đình thấy thế, từ sau lưng Bùi Huyền Trì đi ra. Cậu lấy một miếng thịt khô ở trong túi trữ vật: "Đến đây."
Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú sửng sốt, hết nhìn Vân Lạc Đình rồi lại nhìn Bùi Huyền Trì. Nó có hơi khó tin ngửi hơi thở đồng loại. Tại sao trên người đồng loại lại có mùi của người này?
Trên băng nguyên không thấy có cỏ, nên nó cũng chỉ có thể là thú ăn thịt.
Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú thật cẩn thận duỗi móng vuốt, vững vàng đi trên mặt băng. Nó đi đến bên cạnh Vân Lạc Đình, che chắn trước người cậu, nhe răng về phía Bùi Huyền Trì "Ngao ngao ngao!"
Đừng đến đây, đừng đến đây, đừng có đến đây!
Vân Lạc Đình hiểu được ý của Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú. Cậu không nhịn được khẽ cười, rồi đút miếng thịt cho nó: "Hắn không phải người xấu."
"Ngaoo?" Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú do dự dựng thẳng lỗ tai, bộ dáng có cảm giác không tin.
Đang nói chuyện, lớp băng đột nhiên có hơi rung chuyển, nhưng không xuất hiện vết nứt. Giống như có con quái vật khổng lồ vội vàng chạy đến đây.
Thần thức Vân Lạc Đình vừa động, nhạy bén ngửi được mùi máu tanh.
Rất nồng.
Nhiều hơn một người bị thương.
Giọng nói của người đàn ông gầm lên: "Chạy mau! Con linh thú này điên rồi! Đừng tới gần ——!"
"Các vị trưởng lão bảo vệ đệ tử rời đi trước!"
"Đừng xô đẩy, đừng manh động! Tính mạng quan trọng hơn, đi mau lên!"
......
Âm thanh hỗn loạn đan xen vào nhau. Vân Lạc Đình nhíu mày, ầm ĩ làm cậu đau đầu.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần. Ma thú và linh thú đâm sầm vào đám người đang chạy vội vàng ở phía trước, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Trưởng lão Huyền Ưu bảo vệ đệ tử ở một bên, chạy về phía trước. Lúc nhìn thấy Bùi Huyền Trì đứng cách đó không xa, ông vội phất tay hô: "Chạy mau! Có thú triều!"
Trong lúc nói chuyện lại cứu hai đệ tử dưới chân ma thú ra xách ở trong tay chạy.
Vân Lạc Đình nhìn thấy mấy con linh thú chạy tới đều là đám vừa nãy vây quanh Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú. Cậu cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng mà bây giờ mấy con ma thú này đã trở lên vào điên cuồng. Điên cuồng giẫm đạp như vậy, chỉ sợ có khả năng làm Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú bị thương.
Trong lúc di chuyển cũng hạ xuống một đạo khí tức che chở trưởng lão Huyền Ưu, tránh khỏi công kích từ đàn thú.
Vì đang ở trong băng nguyên, nên linh lực của cậu có hơi suy yếu. Sau khi phát hiện ra tu sĩ nhân loại căn bản không phải là đối thủ của đàn thú, chỉ có thể chạy về phía trước.
Cũng may, vận may không tệ. Xung quanh núi băng có một cái động băng tự nhiên. Cửa động lại lớn, nhưng lúc này cũng không rảnh lo nghĩ đến cái khác.
Đám người Vân Lạc Đình chạy vào, đám người trưởng lão cũng theo sát sau bọn họ.
Những con ma thú này chỉ dừng lại ở cửa động. Mặc dù thân hình bọn nó khổng lồ, nhưng cũng là có thể đi vào. Nhưng đến nơi này liền dừng bước, giống như là đang bận tâm cái gì đó.
Lâu rồi Vân Lạc Đình không có chạy như vậy. Cậu thả Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú ra, dựa vào Bùi Huyền Trì nghỉ ngơi điều chỉnh lại hô hấp. Nhìn bộ dáng chật vật của những tu sĩ kia, không nhịn được hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Tại sao đàn thú lại tấn công các ngươi?"
Lời này vừa nói ra, lập tức có người không vui: "Ngươi nó cái gì vậy? Tại sao lại tấn công chúng ta? Nghe như đang đổ lỗi trách cứ chúng ta đã làm cái gì."
Trưởng lão Huyền Ưu liếc mắt nhìn hắn, chắp tay nói: "Đa tạ tiểu hữu ra tay cứu giúp. Ta mang theo đệ tử bổn môn đến băng nguyên tìm tài liệu luyện khí. Ngoài ý muốn gặp được bọn họ, mới nói chuyện với nhau hai câu thì thấy có đàn thú chạy qua đây. Thật sự cũng không biết đã xảy ra chuyện gì."
Lão giả nghe vậy nhăn mày, giọng điệu không tốt nói: "Huyền Ưu, ngươi có ý gì? Muốn phủi sạch quan hệ với Túc Minh tiên môn sao?"
Không phải là quan hệ giữa hai người bọn họ, mà đã trực tiếp bay lên đến mâu thuẫn giữa hai tông môn.
Trưởng lão Huyền Ưu không chút sợ hãi: "Trưởng lão Xích Minh, ngươi suýt nữa làm hại đệ tử tông môn bọn ta chết hết ở chỗ này. Đệ tử lão hủ mang vào đều là đệ tử có thiên phú tốt trong tông môn. Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, ngươi có gánh nổi cái trách nhiệm này không?"
"Cái gì mà kêu ta làm hại?" Sắc mặt lão giả âm trầm, hiển nhiên là loại giọng điệu trách cứ này đã chọc giận gã: "Đàn thú mất đi lý trí công kích người lung tung. Cũng có thể trách lên đầu ta sao?"
Trưởng lão Huyền Ưu cười nhạo, không phí miệng lưỡi với gã nữa.
Nếu không phải quan tâm đến thể diện giữa hai tông môn. Ông đã không dừng lại bước chân hàn huyên với trưởng lão Xích Minh, rồi thiếu chút nữa bị thú triều ảnh hưởng, hại đệ tử trong tông môn.
Vân Lạc Đình nhàn nhạt nói: "Linh thú và ma thú trong đàn sẽ không chủ động công kích người, vẫn là do các ngươi đã làm cái gì đó."
Bầy thú tiếp xúc với Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú không có lệ khí quá lớn, cũng không khát máu như thế. Hơn nữa, lúc vây quanh Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú rõ ràng còn bảo vệ nó.
Vốn dĩ con non Nguyệt Chiếu Lam Tuyết ở một mình trên mặt băng đã rất kỳ lạ. Hơn nữa địch ý của bầy thú rất lạ, không khó để đoán được đám người này đã làm cái gì.
Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú là linh thú điềm lành. Nhưng cũng là bảo vật trong mắt luyện khí sư và luyện đan sư. Máu thịt, xương cốt, da, lông, vảy đều có thể lợi dụng.
Khó tránh khỏi sẽ không có người nổi lên tư tâm với nó.
Cùng tụ lại đây còn có người của tông môn khác. Thấy ngọn lửa này sắp đốt đến người mình, không nhịn được mở miệng: "Tiểu hữu ăn nói cẩn thận, chúng ta đều người vô tội bị liên lụy."
"Đúng vậy, chúng ta vừa mới bị đàn thú đuổi. Bây giờ còn vô duyên cớ bị nghi ngờ, khổ của chúng ta biết nói với ai?"
Một khi chuyện bị nháo lên. Mỗi người không khỏi cảm thấy bất an. Cái này cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu nhận định là bọn họ làm, chẳng phải là vô duyên vô cớ chịu oan.
"Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú có thể điều khiển đàn thú. Chỉ sợ chúng nó công kích chúng ta là do ngươi." Trưởng lão Xích Minh liếc mắt nhìn Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú bên cạnh Vân Lạc Đình. Đáy mắt gã ta không che giấu được tinh quang: "Ngươi ôm Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú đi, hại chúng ta bị đàn thú đuổi theo. Thế mà còn vừa ăn cướp vừa la làng, thật là to gan."
Trưởng lão Xích Minh vừa mở miệng, mọi người ở đây không khỏi dừng ánh mắt lên Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú bên cạnh Vân Lạc Đình.
"Tiểu hữu ngươi giải thích thế nào?"
Vân Lạc Đình không chút để ý nói: "Bầy thú tấn công các ngươi trước, phát hiện ra ta ôm Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú sau. Chỉ sợ do các ngươi đã làm chuyện gì không thể để người khác thấy, sợ mất mặt nên mới không dám nói ra."
Trưởng lão Xích Minh đứng ở địa vị cao đã lâu. Có khi nào bị người ta nghi ngờ như thế. Vài lần giải thích nếu không nghe, thế thì cũng không cần nói nhiều nữa. Gã trực tiếp vung tay đánh một đạo linh lực tới, tức giận mắng: "To gan! Tiểu tử phương nào không biết lễ nghĩa như thế, dám nghi ngờ đến trên đầu bổn tiên!"
Đồng tử của Trưởng lão Huyền Ưu chợt co rút lại, kéo theo đệ tử trong tông môn đến gần trưởng lão Xích Minh.
Vân Lạc Đình không né tránh, thần sắc hờ hững nhìn gã.
Đạo linh khí sắc bén chứa đầy sát khí kia thậm chí còn chưa tới gần Vân Lạc Đình trong vòng ba bước, liền nháy mắt biến mất tăm.
Cảm nhận được khí tức của Bùi Huyền Trì, Vân Lạc Đình không nhịn được cười cong mắt.
Ngay sau đó, trưởng lão Xích Minh hét lên. Người gã bay lên, lưng đụng trực tiếp vào tảng băng đằng sau lưng. Nửa người bị khảm vào trong đó, cứng rắn phun ra một ngụm máu tươi: "Phụt ——!"
"Trưởng lão!"
"Sư tôn!"
Các đệ tử vội vàng chạy tới, vài người giơ tay cùng dùng sức cứu trưởng lão Xích Minh ra.
"Sao các ngươi dám đả thương người!" Một đệ tử trong đó hai mắt đỏ bừng, cắn răng nói: "Các ngươi vô duyên vô cớ vu khống. Sư tôn ta biện giải vài câu cũng không được sao? Các ngươi ỷ vào tu vi cao cường, không khỏi quá bá đạo rồi!"
Đệ tử biết hắn không phải là đối thủ của Vân Lạc Đình. Sư tôn của hắn còn không có sức phản kháng ở trong tay đối phương, thì sao hắn có thể đánh lại được.
Cho nên cũng chỉ có thể giảng đạo lý.
Đệ tử thấy bọn họ không nói lời nào, hắn hừ lạnh nói: "Cao thủ tiên môn Túc Minh chúng ta nhiều như mây. Ngươi thích đánh nhau như vậy, không bằng chờ sau khi ra khỏi bí cảnh đến tiên môn của ta lãnh giáo vài chiêu. Còn hơn ở đây bắt nạt chúng ta tu vi thấp kém."
Trong lúc nói chuyện, hắn đùa nghịch sợi dây chuyền trước người. Nó chính là mắt của gương đồng.
Để cho đại năng trong tiên môn nhìn thấy. Thấy rõ bộ dạng của người này rồi nhớ kỹ, sau này ra khỏi bí cảnh lại tìm bọn họ báo thù cũng không muộn.
Trưởng lão Huyền Ưu nghe thấy lời này lập tức cười: "Tại sao lão hủ lại nhớ rõ tu vi của trưởng lão Xích Minh ở tiên môn không thấp. Người có tu vi cao hơn hắn cũng không được vài người. Ngươi dõng dạc nói ra lời này, đến lúc đó toàn bộ tông môn đều bị đại sư đánh bại... Chẳng phải là mất mặt sao?"
Tên kia đệ tử mở to hai mắt, trong lòng tràn đầy tức giận nhưng lại không dám nói lại trưởng lão Huyền Ưu.
Trưởng lão Xích Minh hôn mê bất tỉnh, hắn cầm đan dược xoay người đi đút, cũng không nói nữa.
Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú ngồi xổm cách trưởng lão Xích Minh không xa. Nó giẫm xuống mặt đất, mạnh mẽ cào ra vài đạo dấu vết trên lớp băng, hùng hổ kêu: "Ngao ngao!"
Âm thanh " kèn kẹt" của tiếng móng vuốt cào trên mặt băng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi khi nghe thấy.
Thụy thú từ khi sinh ra liền thức tỉnh thần thức. Vân Lạc Đình thấy thế, hỏi: "Các ngươi cầm thứ gì của nó?"
Gương mặt đệ tử cứng đờ: "Cái gì, cái gì chứ? Vừa rồi vu khống chúng ta tổn thương linh thú. Bây giờ lại nói chúng ta là trộm? Các hạ không khỏi có chút khinh người quá đáng rồi."
Vân Lạc Đình thấy Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú sắp sửa xông lên cắn bọn họ, hoàn toàn không tin lời tên đệ tử kia nói, nghi ngờ nói: "Các ngươi trộm đồ của Nguyệt Chiếu Lam Tuyết đúng không, nên mới bị đàn thú đuổi theo. Lúc tới không thấy Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú trưởng thành, chỉ có một con non ở đây, con trưởng thành kia đuổi theo các ngươi có đúng không?"
Hẳn là món đồ rất quan trọng, mới có thể khiến Nguyệt Chiếu Lam Tuyết trưởng thành không màng đến con non đuổi theo các ngươi.
Trưởng lão Huyền Ưu nhìn đệ tử cuộn tròn ngồi xổm trong góc, phân biệt khí tức, nói: "Tiểu hữu, ta hình như cảm nhận được khí tức của sông Băng Nguyên ở trên người tên đệ tử kia."
Giơ tay lên chỉ thẳng vào tên đệ tử kia.
"Sông băng nguyên?" Vân Lạc Đình nghe có chút quen tai, không khỏi quay đầu lại nhìn Bùi Huyền Trì.
"Đúng vậy." Trưởng lão Huyền Ưu nói: "Linh lực trong sông băng nguyên không giống với người tu chân. Phải lặn xuống đáy nước áp sát vào mạch nước ngầm dưới đáy biển mới có thể lưu lại trên người. Khí tức của nó nặng nề, cho dù có tắm gội thay quần áo cũng không thể che dấu được."
"Khí tức trên người tên đệ tử kia không nhẹ. Hẳn là thời gian ở trong sông băng nguyên không ngắn "
Vân Lạc Đình như suy tư gật đầu: "Cho nên......Trong túi trữ vật của trưởng lão Xích Minh, chứa đồ ở sông băng nguyên. Biết được sẽ bị đuổi giết, cho nên mới không vội vã đi, mà là chạm mặt với người của tông môn khác."
Ý định của trưởng lão Xích Minh là như thế nào đã không cần nói nhiều.