Sau Khi Xuyên Thành Người Qua Đường Yểu Mệnh

Chương 2: NGUYÊN CHỦ ĐÁNG THƯƠNG



“Aaaaa!” Vừa thấy Cố Yên Nhiên, cô ta như phát cuồng, xông đến một cách mất kiểm soát, thư ký chắn trước người cô, hét lên: “Cố tổng, ngài chạy đi!”

Đương nhiên là phải chạy.

Nhưng lương tâm Cố Yên Nhiên không cho phép thư ký đi chịu chết thay mình. Trước khi chạy trốn, cô kịp thời đẩy thư ký về bên trái, giúp anh ta thoát được một kiếp.

Lợi dụng lúc người phụ nữ mất trọng tâm, đâm hụt. Cố Yên Nhiên vòng qua phía sau, chạy thục mạng.

May mắn người phụ nữ chỉ nhận định cô, thấy cô chạy trốn liền đuổi theo, không dây dưa với thư ký.

Hai người đuổi bắt gần ba phút, mắt thấy cảnh sát từ cửa thoát hiểm ùa ra, Cố Yên Nhiên tưởng bản thân sắp được cứu.

Ai ngờ người phụ nữ không biết lấy sức lực ở đâu, rút ngắn khoảng cách vào giây cuối, điên cuồng đâm Cố Yên Nhiên.

Ba nhát đâm của cô ta, đều không phải vị trí chí mạng, nhưng vì mất máu quá nhiều, lại thêm Cố Yên Nhiên vừa đi hiến máu vào tuần trước, máu trong người chưa kịp bổ sung…

Khi chết, vì không cam lòng, linh hồn Cố Yên Nhiên bám theo cảnh sát, biết được nguyên do dẫn đến cái chết của mình.

Thì ra, chồng của người phụ nữ thích thầm cô từ lâu, nhưng hắn đã có vợ, vợ hắn còn sắp sinh con, cũng biết bản thân không xứng với cô, nên chỉ lén lút lưu ảnh của cô trong điện thoại, lâu lâu lấy ra ngắm.

Ai ngờ sau khi sinh con xong, người phụ nữ mắc bệnh trầm cảm, trở lên cực kỳ đa nghi. Trong một lần xem trộm điện thoại của chồng, thấy ảnh cô trong album, sợi dây thần kinh của cô ta bị kích thích, trở lên điên điên dại dại như bây giờ.

Mà cô chính là người bị hại, vừa vô tội vừa đáng thương.

Lúc biết được chuyện này, linh hồn Cố Yên Nhiên chỉ ước được biến thành lệ quỷ, bóp chết đôi vợ chồng điên khùng kia.

Đúng là nằm không phải tội mà!



May mắn ông trời có mắt, thương cho số phận bất hạnh của cô, vào lúc linh hồn Cố Yên Nhiên sắp tan biến trong không khí, bỗng chiếc vòng cổ khắc hình hoa mai bà nội để lại cho cô sáng lên, cuốn cô vào thời không vô tận.

Cố Yên Nhiên vô thức đưa tay sờ cổ, từ trong cổ áo mò được mặt dây chuyền khắc hoa mai. Hai mắt cô sáng lên, không ngờ dây chuyền cũng cùng cô xuyên qua đây!

“Cốc cốc cốc…”

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Cố Yên Nhiên vội thả dây chuyền vào trong áo, hắng giọng: “Mời vào.”

Cửa mở, một bóng dáng yểu điệu, thướt tha lọt vào mắt Cố Yên Nhiên, cô nhướng mày: “Tưởng ai, hóa ra là đồng chí Thẩm. Sao nào? Cô hại tôi rơi xuống sông, suýt chút nữa mất đi trong sạch, bây giờ đến đền mạng cho tôi à?”

Cơ thể Thẩm Đại Lệ thoáng cứng đờ, rất nhanh, cô ta khôi phục vẻ đáng thương, hai mắt đẫm lệ: “Yên Nhiên, không phải tôi, chính tôi cũng không ngờ…”

“Thôi đi!” Cố Yên Nhiên nhếch miệng, lười nghe cô ta giải thích: “Trong lòng ai có quỷ, người đó tự biết.”

Đáy mắt Thẩm Đại Lệ xẹt qua tia kinh hãi, cô ta còn muốn nói gì đó, nhưng bị ánh mắt sắc lẻm của Cố Yên Nhiên dọa sợ.

Do dự hồi lâu, cuối cùng cô ta không cam lòng rời đi.

Cũng chính thức tuyên bố cho tầng quan hệ giữa nguyên chủ và cô ta, rạn nứt.

Nguyên chủ là người đáng thương.

Không phải nữ phụ, không phải nữ chính, cô ấy là người qua đường bị nữ phụ hại chết trong cuốn tiểu thuyết “Thập Niên Bảy Mươi: Thanh Niên Tri Thức Phấn Đấu Làm Giàu.”

Nguyên chủ có xuất thân khá tốt, cha là xưởng trưởng xưởng may, mẹ là con gái của sư đoàn trưởng, vừa có tiền vừa có quyền, đáng lẽ cuộc sống phải thuận buồm xuôi gió.