Sau Khi Xuyên Thành Người Qua Đường Yểu Mệnh

Chương 44: KHÔNG CHƠI CỨNG ĐỐI CỨNG



Trên trán Trường Dịch Đông vạch ra ba vạch đen, bọn họ hùng hùng hổ hổ phá cửa, lấy đi đồ đạc của chủ nhân căn phòng, còn không biết xấu hổ bịa loạn lý do lừa gạt hắn?

Nếu hắn cứ để mặc bọn họ tác oai tác quái, vậy về sau khi hắn không ở đây, có người cũng muốn trộm đồ của hắn, đám thanh niên tri thức đều làm ngơ, hắn tính sao giờ?

Trường Dịch Đông bắt đầu có chút mất kiên nhẫn, nhất là khi nhìn về phía Cố Yên Nhiên, trong mắt ngoài không kiên nhẫn ra, còn mang theo một tia không cam lòng.

Ngày trước thấy Cố Yên Nhiên xinh đẹp, lại “một nghèo hai trắng”, hắn ngấp nghé thật lâu, dự định đầu năm sau khi chuyện đồng áng ổn định lại, lấy ra tiền tích lũy mấy năm nay hỏi cưới cô.

Ai ngờ Cố Yên Nhiên lắc mình một cái, trở thành thiên kim tiểu thư nhà xưởng trưởng, mẹ là quân y danh giá, mười cái hắn cũng trèo cao không nổi.

Chỉ đành buồn bực rút lui.

Có thể là hắn không còn trẻ nữa, nhưng ánh mắt cao, hắn chê thiếu nữ ở nông thôn quê mùa, chỉ vừa mắt những thanh niên tri thức nữ, nhưng trong số những thanh niên tri thức nữ, người thanh tú dễ nhìn một chút chướng mắt hắn, người có gia cảnh tốt một chút chướng mắt hắn, thậm chí những thanh niên tri thức nữ bình thường không có gì lạ, cũng chê hắn già, chê hắn lỗi thời, chướng mắt bộ dạng không giống thanh niên tri thức của hắn.

Thời gian càng kéo càng dài, hắn gấp rồi, lúc nhìn thấy Cố Yên Nhiên, hy vọng dập tắt lại nhen nhóm.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người.



Trường Dịch Đông càng nghĩ càng tức, giọng nói đanh thép mấy phần: “Loại người sinh ra đã đứng ở chỗ cao như các cô, quen vô pháp vô thiên, dựa thế ức hiếp những thanh niên tri thức nhỏ yếu khác! Nếu hôm nay tôi cũng chùn bước, ngày sau khu thanh niên tri thức loạn thành dạng gì?”

Cố Yên Nhiên không khách khí đáp trả: “Mắt anh có vấn đề đúng không? Luận về dựa thế bắt nạt thanh niên tri thức, tôi có chạy mười con phố cũng không đuổi kịp Tô Tuyết. Vả lại, lúc cô ta bắt nạt mấy thanh niên tri thức nhỏ yếu, sao không thấy anh ra mặt? Chúng tôi chỉ lấy lại đồ, anh nhảy ra tìm cảm giác tồn tại làm cái gì?”

Trường Dịch Đông bị câu này của Cố Yên Nhiên làm cho nghẹn lại, “Bớt nói nhảm, thả đồ xuống! Trước khi có sự cho phép của thanh niên tri thức Tô, các cô không được mang đồ đi!”

“Dựa vào! Đồ bà đây bà đây lấy, còn cần hỏi?” Đương nhiên, nếu là người khác, Cố Yên Nhiên sẽ lễ phép hỏi xin, nhưng đối với loại người như đám Tô Tuyết, đây hoàn toàn là chuyện không cần thiết.

Lâm Hiểu Nhan ngược lại không chơi cứng đối cứng, cô ấy liếc mắt ra hiệu cho Cổ Yên Nhiên, sau đó tiến lên hai bước, đứng đối diện Trường Dịch Đông, “Anh Dịch Đông, em biết anh làm người trượng nghĩa, trong mắt không dung nổi cái ác, nhưng bọn em thực sự là bất đắc dĩ...

Nói xong, cô ấy thêm mắm dặm muối kể lại chuyện hôm nay, rõ ràng chỉ nhiều ra mấy chi tiết nhỏ không có thật, lại biến hình ảnh Tô Tuyết thành người đàn bà đanh đá, không nói lý, còn Lâm Hiểu Nhan và Cố Yên Nhiên, mơ mơ hồ hồ biến thành người bị hại không có sức phản kháng, là con giun xéo lắm cũng quần.

Cố Yên Nhiên nhịn xuống xúc động giơ ngón tay cái, hô một tiếng, “Lợi hại!”

Đợi Lâm Hiểu Nhan nói xong, quả nhiên biểu tình trên mặt Trường Dịch Đông trở lên hòa hoãn nhiều: “Nhưng... cũng không thể tùy tiện xông vào phòng người khác lấy đồ thế này.”