Lâm Hiểu Nhan giống như bị đả kích, khuôn mặt xụ xuống.
Cố Yên Nhiên mải ngắm Giang Khắc, mơ mơ hồ hồ đáp lại: “Lưỡi câu của cậu động liên tục, cá nào sẽ mắc câu chứ?”
Cá cũng đâu ngu?
Lâm Hiểu Nhan kinh ngạc: “Sao lưỡi câu động nhiều, cá sẽ không mắc câu?”
Lần đầu tiên, Cố Yên Nhiên cảm thấy Lâm Hiểu Nhan vô tri: “Vậy tớ hỏi cậu, có một cục tiền nằm giữa đường, lúc di chuyển về phía bên trái, lúc lại di chuyển về phía bên phải, cậu có nghĩ tiền đó bình thường không?”
Mặc dù ví dụ có chỗ là lạ, không đúng thế nào, nhưng Lâm Hiểu Nhan vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy tớ sẽ để yên lưỡi câu”
Lâm Hiểu Nhan lần nữa quăng lưỡi câu, không còn chốc chốc lại nhấc lưỡi câu lên xem cá đã cắn câu chưa nữa.
Lại chờ thêm nửa tiếng, quả nhiên có cá cắn câu.
Mặc dù con cá đó nhỏ xíu, chỉ to hơn nắm tay thanh thiếu niên một chút.
“Oa!!!” Lâm Hiểu Nhan cực kỳ vui mừng, tràn trề hi vọng vào tương lai.
Mà Cố Yên Nhiên, vẫn chăm chú dõi theo thân ảnh rắn chắc, đang bắt cá chỗ nước nông.
Phải nói, Giang Khắc quá được ông trời ưu ái, nhìn thân hình cường tráng và khuôn mặt đẹp trai kia đi, ngoài Cố Yên Nhiên ra, không biết có bao nhiêu thôn nữ và thanh niên tri thức nữ mê mẩn!
Giang Khắc bị vạn chúng chú mục, cả người như bị kim châm. Lại nhìn hai xô đầy cá, không tiếp tục nán lại nữa, cầm hai xô cá trở về nhà.
Lúc đi, hắn cố ý nhăn mặt, bày ra bộ dạng khó gần, dọa lui mấy thiếu nữ định tiến lên bắt chuyện.
Một bộ phận bị dọa lui, nhưng một bộ phận thì không.
“Đồng chí Giang, anh giỏi quá, bắt được quá trời cá!”
“U... tôi chân yếu tay mềm, không bắt được cá, có thể dùng thứ khác đổi cá của anh không?”
“Đồng chí Giang, á..!”
Có người giả vờ ngã, cả người ngả vào lòng Giang Khắc.
Nhưng những thiếu nữ xung quanh nhìn thấu tâm tư của người này, nhanh tay nhanh chân nhảy ra đỡ lấy cô ta, khiến cô ta xấu hổ lại tức giận.