Chu Tiểu Phương cầm hai chiếc váy màu sắc tươi sáng từ cửa hàng đi ra, vừa đi vừa lẩm bẩm, không biết đang nói cho mình nghe, hay đang hỏi Giang Khắc: “Chiếc váy này có lỗi thời quá không nhỉ? Nhưng thanh niên tri thức Cố mặc lên hẳn rất đẹp... Còn chiếc này chất liệu tốt, dùng mặc mùa thu khá hợp... A Khắc, đồ mua đủ chưa con?”
Giang Khắc suýt chút nữa không giữ được nụ cười bên môi.
Anh gian nan rời mắt, khô khốc đáp: “Mua đủ”
Nghe thấy giọng anh là lạ, Chu Tiểu Phương ngẩng đầu lên.
Ai ngờ vừa ngẩng đầu, khuôn mặt của Cố Yên Nhiên đập vào mắt, khiến bà sợ hãi đến mức kinh hô: “A!”
“Chào... bác gái.”
Cố Yên Nhiên cũng khó khăn giữ vững nụ cười. Không trách cô, lời vừa nãy của Chu Tiểu Phương, thực sự là khiến cả ba khó xử.
Nhưng cô không hiểu, Chu Tiểu Phương mua váy tặng cô làm gì?
Nếu có mua, cũng phải là cô mua, đến tặng bà ấy thay lời cảm ơn Giang Khắc chú?
Một ngàn câu hỏi vì sao lướt qua, Cố Yên Nhiên dứt khoát giả ngu: “Hôm nay trời đẹp, bác và đồng chí Giang đi dạo ạ?”
“Ừ, đúng.” Chu Tiểu Phương tự an ủi bản thân, vờ trấn tĩnh lại: “Trùng hợp quá ha ha ha..."
Giang Khắc biết mẹ mình không giỏi giao tiếp, để tránh câu chuyện đi vào ngõ cụt, anh chủ động chỉ vào cái gùi Cố Yên Nhiên để dưới đất, “Đưa cho tôi đi, tôi giúp cô cầm
Cố Yên Nhiên vội lắc đầu: “Tôi có thể cầm, không làm phiền đồng chí Giang”
Nhưng lời Cố Yên Nhiên còn chưa nói hết, Giang Khắc đã dùng một tay nhấc cái gùi lên, cột chặt vào yên sau của chiếc xe đạp.
Cố Yên Nhiên xấu hổ chạy tới giúp đỡ, đồng thời lí nhí nói cảm ơn.
“Thanh niên tri thức Cố định về luôn?” Giang Khắc hỏi.
“Không.... tôi và Hiểu Nhan định đến nhà hàng quốc doanh ăn cơm”
“Ồ?” Giang Khắc có vẻ ngạc nhiên, vô thức nhìn lướt qua mẹ mình.
“Vậy quá tốt rồi!” Chu Tiểu Phương đột nhiên nở nụ cười tươi, “Gia đình bác định đến đó ăn cơm. Chồng bác đang đợi ở đó, hay chúng ta cùng đi?”
Cố Yên Nhiên cảm thán, đúng là trùng hợp, nhưng lại từ chối: “Xin lỗi bác gái, cháu phải đi đón Hiểu Nhan đã.”
Không biết Lâm Hiểu Nhan gặp vấn đề gì, đã gần một tiếng rồi vẫn chưa thấy người. Theo lý mà nói, đặt hàng không nên lâu như vậy mới đúng.
Cảm giác bất an trong lòng Cố Yên Nhiên ngày càng rõ ràng, cô chỉ vào hẻm Khổng Tước cách đó không xa: “Hiểu Nhan đi đặt đồ thủ công bằng gỗ, chúng cháu hẹn nhau ở cổng hợp tác xã mua bán, nhưng cô ấy đi hơn một tiếng vẫn chưa trở về. Cháu có hơi lo lắng, nên tính đi tìm cô ấy”
Giang Khắc nhăn mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi đi cùng được chứ? Nếu
có chuyện xảy ra, tôi ở đó cũng giúp ích được chút”
“Vất vả đồng chí Giang” Cổ Yên Nhiên vui vẻ đồng ý. Giang Khắc là quân nhân, có anh đi cùng, trong lòng càng thêm chắc chắn.
“Mẹ giữ xe cho hai đứa, hai đứa cứ đi đi!” Chu Tiểu Phương vội đón lấy xe
đạp, cười tủm tỉm nhìn Giang Khắc, ý tứ trên mặt rõ ràng đến nỗi không cần đi phỏng đoán.
Giang Khắc bất đắc dĩ thở dài, dựng xe vào góc tường rồi đi theo sau Cố Yên Nhiên.
Vừa đi, Cố Yên Nhiên vừa kể về lần đầu mình gặp Lương Thục Ân, cũng kể sơ qua về thợ mộc Vương - chồng của bà ấy. Giang Khắc nghe rất chăm chú, lâu lâu sẽ phụ họa vài tiếng, bầu không khí khá tốt.
Nhưng lúc gần đến nhà thợ mộc Vương, bầu không khí này lại bị phá tan.